Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

chương 80: chuyện trò

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải nói rằng Chu Kiến Văn biết ăn chơi hơn Nguyên Hãn cà trăm lần. Chí ít là doanh trại cảu hắn ại Ngô CHi Châu cực kì đẹp mắt và sang trọng. Không thể so sánh với khu nhà gỗ thô hào của Nguyên Hãn ở đảo Phượng Hoàng được. Đấy là tên hoàng đế này còn đag ở tình trạn lưu vong đấy. Để làm được điều này khi lưu vong như vậy không biết các quan viên ở đây phải bí mật vận động gia tộc họ khổ cực ngư thế nào. Dùng thương thuyền mà cung cấp thợ mộc, thợ xây, thợ rèn các kiểu ra đảo, sau đó lại còn là vật liệu nữa chứ. Nghĩ đến đó thôi Nguyên Hãn đã thấy kính phụ vị hoàng huynh kết nghĩa của mình rồi. Nhìn thấy ánh mắt ao ước cảu Nguyên Hãn mà Chu Kiến Văn lòng hư vinh nộ phóng, cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy một điểm mà minh vượt trội vị Vương đệ kết nghĩa của mình, đó chính là tài lực. Ngay cả khi hắn là hoàng đế lưu vong thì vẫn vượt trội Nguyên Hãn ở khoản này. Khoác vai Nguyên Hãn kéo đi hết sức thân mật Kiến Văn nói:

- Vương đệ thích sao... khà khà để ta nói bọn chúng qua bên đệ xây một cái biệt viện... Nói thật ta có đến chỗ đệ một lần... thấy y như hang ổ của Hải tặc vậy.

" Thì đúng là hang ổ hải tặc mà" Nguyên Hãn tự diễu trong đầu.

- Cái này không cần đâu Hoàng huynh... ta là quân nhân, ở mấy chỗ như vậy khá quen... chỗ này đẹp nhưng là kiểu văn nhã nho sinh ta ở không hợp... Thế nhưng ta đệ có một việc muốn nhờ....

- Nói đi.. có gì mà phải ấp úng...

- Cái này.... cái kia... không biết binh sĩ bên đảo Phụng Hoàng có thể thi thoảng qua dùng.... dùng... chung Quan kĩ bên này không?

Quan kĩ là một lực lượng đặc biệt của quân đội phong kiến thời nay. Nó chính là nahg thổ dành riêng để phục vụ lực lượng quân đội. Các binh sĩ thường trực như ở biên giới hay ở những nơi xa xôi thường cod dựng thê một cơ cấu quan kĩ để phục vụ họ. Cuối cùng thì binh sĩ cũng là người, họ cũng cần nhu cầu sinh lý một cách bình thường. Nếu như nhín nhịn lâu ngày rất có thể sẽ ảnh hưởng tâm lý, tính cách cũng như bị stress. Bên Chu Kiến Văn doanh trai mà có xậy dựng quân kĩ cực lớn, đây là số kỹ nữ mà các đại gia tộc Miền Nam mua từ các kĩ viện ở Tô Châu, Hàng châu... chất lượng khá là tốt. Một phần đặc biệt trẻ đẹp thì để phục vụ quan viên. Còn số lượng lớn những người kỹ nữ hơi quá cao tuổi(-) hay không có nhan sắc thì để phục vụ định kì cho quân sĩ. Nguyên Hãn là có một nửa hiện đại hắn thấy cái này kì kì nên chưa muốn thành lập bên đảo của mình. Mặc dù đối với binh sĩ trên đảo là rất cần thiết đấy, hôm nay qua Ngô CHi Châu đảo thấy quân kỹ của người ta quá hoành tráng nên hắn tính dùng ké, đỡ phải ngại lương tâm mà cũng đỡ phải đầu tư.

- Ha ha tưởng gì.... mấy chuyện cỏn con ấy để người dưới lo đi. Quân sĩ của bên Huynh tăng lên một vạn rồi. súng đệ gửi xem như không đủ. Không biết đệ có thể cung cấp thêm không.

- Không dấu gì hoàn huynh, quân số của đệ cũng tăng đến gần vạn rồi. Loại súng hỏa mai nhét đạn cửa sau này chế tác phức tạp nên không thể phổ biến quá nhiều. Nhưng nếu huynh trưởng chấp nhận dùng sung nhét đạn cửa trước thì huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- ồ... hai cái này khác nhau điểm nào vậy?... nếu uy lực không quá kém thì không sao... vì quan trọng nhất là phổ biến đại trà... cái này mới là mấu chốt huynh lấy lại được ngôi vị.

- Uy lực không hề kém hơn, mà còn nhỉnh hơn một chút so với súng hỏa mai nhét đạn sau do chúng kín hơn nên lực đẩy mạnh hơn... nhưng tốc độ bắn chỉ bằng một nửa...

- Ô hay uy lực mạnh hơn là tốt hơn... lại còn dễ chế tạo hơn thì quá tốt rồi.... cái gì chứ nếu tốc độ chậm một nửa thì tăng quân lên gấp gấp lần là được... Miền Nam không thiếu nhất đó chính là nông dân à.

Nghe Chu Kiến Văn nói Nguyên Hãn cũng thấy có lý. Chỉ nên đầu tư một lượng vừa phải các loại trang bị cao cấp thôi, còn lại là phải tìm kiếm loại nào có thể đại trà sản xuất số lượng lớn. Đôi khi mấy kẻ ngoài nghề quân sự như Chu Kiến Văn chẳng hạn lại có cái nhìn đơn giản và hiệu quả hơn. Phải nói rằng kẻ ngoài cuộc luôn tỉnh táo là vậy.

- Vậy thì được rồi, loại súng ấy đệ sẽ chế tạo cho hoàng huynh thật nhiều... à hoàng hunh nhớ dặn tên họ Phương cung cấp đầy đủ quặng sắt cho bên đệ, đừng để quá trình sản xuất lại thiếu nguyên liệu.

- Cái ây đệ yên tâm... đệ không lo thì ta mới là người phải lo trước.... Dạo gàn đây huynh chuyển qua đọc binh thư thấy cầm quân đánh trận cũng khá thú vị.... nhưng với võ công thi dốt đặc không biết gì... mấy tên thị vệ thì sợ làm huynh bị thương nên không giúp được gì cả... chán nản...

- Hoàng huynh thân thể quan trọng... không nên tự mình xông lên, theo ta nghĩ nếu huynh quả thật muốn làm gương mà thân chinh đánh trận cũng là cổ vũ sĩ khí cho binh sĩ. Thế nhưng cứ ở phía sau mặc kín áo giáp rồi bắn vài phát sung là được. Thế này đi mấy ngày nữa ta bảo Ban quân khí bên mình làm cho Hoàng huynh một bộ giáp đảm bảo không nặng đao thương, cung tên bất nhập. Còn về mặt dát vàng nay nạm ngọc cho đẹp thì để thợ lành nghề bên huynh làm là tốt nhất.

Chu Kiến Văn vỗ bộp hai tay vào nhau mặt mày rạng rỡ, hắn quả thật quá sợ bộ chiến giáp của nhà Minh, quá dày và nặng, thể trạng tên này không quá khỏe. Mỗi lần Chu Kiến Văn mặc bộ giáp ấy bào thì đảm bảo như tượng sắt luôn, khỏi cụ cựa chứ đùng nói nà chiến đấu:

- Quá hay rồi.... mau mau chế cho Huynh, ta muốn thử cảm giác một lần xông pha chiên trường là như thế nào ta muốn cho tên vênh váo Chu Cao Hú biết rằng không chỉ minh hắn biết dẫn binh. Ta đối xử với cả ba tên Chu Cao Sí, Chu Cao Hú, Chu Cao Toại như huynh đệ ruột, mà quay đầu lại thì chính chúng dẫn quân đuổi giết cả nhà ta. Giờ đây tên chó má Chu Cao Sí nhục nhã ái Phi của ta, bắt nhốt con trai Chu Văn Khuyên của ta. Ta thề sẽ đạp chúng xuống dưới chân mình mà dày xéo....

Nói đến đây Chu Kiến Văn nghiến răng nghiến lợi mà giận dữ. Chu Cao Sí, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại chính là ba đứa con trai của Chu Đệ giữ ở Nam Kinh làm con tin. Lúc đó Chu Đệ không dám khởi binh tạo phản, nhưng Chu Kiến Văn lại mềm lòng đối với ba vị huynh đệ con cha con chú của mình mà thả ra. Vậy là không còn sợ hãi Chu Đệ khởi binh. Trong chiến sự, vai trò của Chu Cao Hú có đóng góp khá nhiều. Chính ba tên huynh đệ này dẫn binh xông vào Nam kinh lung giết Chu Văn Khuê nhưng may mà tên hoàng đế này dùng kế ve sầu thoát xác, để kẻ khác đóng thế chết chat thì mới thoát được. Nhưng ái Phi của hắn là Phương Ngọc Trinh vị Chu Cao Sí bắt được và nhục nhã thu phòng, con trai của Chu Kiến Văn và Phương Ngọc Trinh mới được tuổi đã bị bắt giữ rồi.

Truyện Chữ Hay