Việc kết nghĩa huynh đệ của hai người đứng đầu hai thế lực lớn không thể đơn giản được, mà đặc biệt hơn trong đó có một người là hoàng đế lưu vong của một đại quốc, người còn lại thì là hoàng tộc của một tiểu quốc nhưng cũng nằm trong tình trạng mất nước tương tự. Việc kết nghĩa giữa hai người sẽ gây ra rất nhiều sự đan xưm lợi ích giữa hai phe. Ngoài ra việc tổ chức một lễ kết bái chính thức long trọng để phù hợp với thân phận của cả hai cũng là một thách thức đặt ra.
Lúc này bỗng xông ra một gã họ Tề là quan viên thuộc Lễ bộ, vậy mà hắn ba hoa một lúc về các quy củ kết nghĩa kết thân của Đế Vương. Quả thật nếu thực hiện đúng theo lời tên này nói thì rất tốn kém và nghi thức nhiều đến choáng váng đầu óc. Nguyên Hãn nghe đến nhức đầu nhức óc nên gã phất tay chặt lời nói của tên Lễ quan này lại.
“ Lưu, Quan, Trương kết nghĩa vườn đào đơn sơ như vậy mà còn cùng sống cùng chết với nhau được. Cớ gì phải làm cho phức tạp. Điều quan trọng là trân tâm thật ý làm huynh đệ của nhau mà thôi.”
Chu Kiến Văn ở bên cạnh vỗ bàn đánh bộp một cái mà hô “ Hãn đệ nói phải” Hắn làm đế vương nên lễ nghi quen rồi. Nhưng nghe thấy câu “chỉ cần trân tâm thật ý làm huynh đệ của nhau “ phát ra từ Nguyên Hãn thì mê tít rồi. Theo hắn nghĩ huynh đệ thì nên thẳng thắn như vậy, không cần thiết phải chít chít méo méo. Kiến Văn hắn rất khâm phục tính hào sảng của vị huynh đệ mới nhận này.
Hai nhân vật chính đã nói vậy thì ai còn dám ý kiến, do vậy một buổi lễ kết bái không quá long trọng nhưng đầy trang nghiêm được diễn ra trước sự chứng kiến của quan viên cũng như quan sĩ hai bên. Sau khi uống bát rượu cắt máu ăn thề thì Chu Kiến Văn nhận một lễ của Nguyên Hãn, ai bảo hắn nhiều tuổi hơn nên được làm huynh trưởng.
Sau khi nghi thức hoàn thành thì Nguyên Hãn tuyên bố tặng cho Chu Kiến Văn khẩu súng hỏa mai coi như lễ ra mắt.
Chúng quan viên Đại Minh thì thấy không có gì, có kẻ còn nghĩ rằng vễ vật này hơi thấp điểm. Nhưng có một người lại kích động đến gần như co giật. Kẻ đang run rẩy kích động chính là Tề Thái Binh bộ thượng thư, hơn bất kì kẻ nào trong này hắn hiểu rõ giá trị của khẩu súng hỏa mai này.
Nói đến chuyện này thì phải kể đến nhiêu ngày trước khi buổi lễ kế bái này diễn ra. Thân là một người trong binh bộ việc tên Tề Thái này chú ý nhất khi bước chân lên chiến hạm của Trần Gia quân đó chính là trang bị kì quái mà cường đại của đội quân này.
Đối với những chiếc cung dài hơn cả thân người đang xếp trên giá của quân Trần gia thì hắn không đánh giá cao, vì trong mắt tên Binh bộ Đại Minh này những chiếc cung đơn sơ chỉ làm từ một cây gỗ duy nhất này không thể mạnh như những chiếc cung phức hợp của Đại Minh. Nhưng nếu nói vị Trần Vương gia tấn phong này không có tiền của để trang bị cung tốt thì không phải. Lí do đơn giản vì Tề Thái nghĩ rằng toàn bộ binh sĩ của vị Vương gia này từ tiểu binh trỏe lên đều mặc giáp sắt toàn thân. Mà những bộ giáp sắt này chỉ có những tướng quân trong quân đội đại minh mới được trang bị. Còn đội cấm vệ quân của hoàng cung thì cũng có giáp sắt toàn thân nhưng đó là vật trang trí mang tính biểu tượng. Chúng cực mỏng và nhẹ.
Từ suy nghĩ này Tề Thái lớn mật mà suy đoán có lẽ vị tân Vương gia này có con bài khác thay cho cung tên trong viễn trình. Mà những vũ khí quân Trần gia kè kè bên người thì nhiều nhất lại là những ống kim loại kì quái dài hơn m. Những vật này chắc chắn là vũ khí rồi, nhưng nếu bảo đem nó ra đập người thì Tề Thái không tin, vì hiệu quả đạt được sẽ không cao, tính sát thương cực thấp trên chiến trường. Nhưng nếu nói đây là vũ khí tầm xa thì cũng khó có thể nào, Tề Thái không thể hiểu nổi pháp môn sử dụng vật này. Hắn đã lấm lét như ăm trộm mà quan sát mất ngay hôm nay rồi, nhưng vẫn chưa thấy đám quân nhân này sử dụng lần nào loại vũ khí kì lại này.
Cuối cùng hắn đành phải kéo theo gã Ngô Thái y biết tiếng việt để thực hiện mưu kế do thám của hắn. Tên thái y cùng tên Binh Bộ Tề Thái lân la đến bên một gã Ưng doanh đang làm nhiệm vụ canh gác ở mũi thuyền.
- Huynh đệ ngươi đeo cái thứ vô dụng này cả ngày mà không mệt sao?
Tên Thề Thái bấm tay để Ngô thái y cất lời hỏi.
- Hai lão già ngốc, đây là vũ khí giết người đấy. Các ngươi là lũ ngố tàu không biết gì.
Tên thanh niên Ưng binh huyết khí cương phương bị chiêu khích tướng đả động mà mũi môi phản bác. Lão thái y liền phiên dịch lại cho tên Binh Bộ, hai gã lầm rầm một lúc thì tên thái y lại tỏ vẻ khinh thường mà nói:
- Ngươi nói dùng cái que sắt này mà đập người thì bao nhiêu nhát mới giết được người... sợ là chưa giết được đã bị đối phương dùng đao chém chết ngươi rồi.
- Hô hô hai lão già ngu ngốc... ai lại dùng súng hỏa mai đập người cơ chứ... cười chết ta rồi h aha ha hhahah.
Tên Ưng binh doanh thấy hai lão này quá ngu ngốc mà cười đến gập cả người lại, cười vang cả một đoạn canh phòng. Thấy có động có mấy tên Ưng doanh và Lang binh chạy lại góp vui.
- Có chuyện chi mà mi cười vui rứa hè?
Một tên Ưng doanh mở giọng trọ trẹ hỏi, chắc gia đình tên này trong lúc chạy loạn tiến vào miền trong nên hắn bị ảnh hưởng giọng nói. Mấy tên còn lại cũng nhao nhao lên mà hỏi dò.
- Ha ha mấy lão già người tàu này quá ngố lại nghĩ rằng chúng ta lấy súng hỏa mai ra đạp người... hơ hơ... nói cho ngươi hay... cái này dùng để bắn, cách xa m ta cũng có thể giết người kể cả ngươi võ công cao cường mặc áo giáp sắt... các ngươi quả là ngu ngốc.. lấy súng đập người cũng nghĩ ra ha ha ha ha
Cả lũ đám binh sĩ sung quanh cũng cười đến gập người chế giễu hai lão già người tàu. Họ nhìn hai lão này với ánh mắt diễu cợt.
Nghe đến đây nghe đến đây hai tai của tên Thề Thái bùng nhùng cả rồi, m xuyên giáp giết người. Mạnh hơn cả cung tên một chút, mag nhìn cái thao tác của tên kia dường như là còn dễ dùng hơn tên. Thư nghĩ sem thời này đông nhất là binh chủng nào, chính là bộ binh bình thường. Bởi vì Trung hoa là đất nước nông canh đặc trưng, dân chúng rất ít thợ săn nên làm gi có nhiều cung thủ. Mà muốn đào tạo cung thủ thì , năm mới cho ra được kết quả khả quan. Mà tiêu phí vào luyện tập thì quá là một con số khổng lồ, riêng Cung hỏng, mũi tên gãy đã làm nhụt trí bất kì ai muốn đào tạo một số lượng lớn cung thủ. Mà kị binh thì thường là dân miền Bắc chiếm ưu thế. Miền nam quân số đông hơn rất nhiều Miền Bắc nhưng lại ít kị binh đến kinh người. Muốn tập luyện cho một anh nông dân biết cưỡi ngựa đã khó, mà còn cưỡi ngựa chiến đấu còn khó gấp vạn lần. Vậy nên Miền Nam khi đối đầu trực tiếp với miền Bắc thường ăn thua thiệt lớn.
- Huynh đệ, ngươi luyện tập cái này.. súng hỏa mai chắc là lâu lắm nhỉ?
Tề Thái lại tiếp tục mớm lời cho Ngô Thái Y dò hỏi.
- Hai tuần để biết bắn, tháng là ta thành thiện xạ rồi.... trong Ưng doanh của ta có tên yêu nghiệt chỉ có đúng một tuần là bách phát bách trúng.
Tề Thái tí nữa là té xuống sàn tàu, cái thong tin này như búa tạ mà dáng xuống đầu hắn. Chỉ cần vài tháng là một anh nông dân cầm lên cái gọi là súng hỏa mai này có thể ra chiến trường mà giết địch. Mà Miền Nam nhiều nhất là gì, đó là nông dân. Ngay trong nhà họ tề Thôi ít nhất cũng có hai vạn tá điền, nếu hắn muốn thì chỉ sau vài tuần hai vạn tá điền này sẽ biến thành một nhánh quân hai tương đương vạn cung thủ. Chả cần bắn nhiều, chỉ cần mỗi đứa bắn một phát là đủ diệt một vạn kị binh Phương Bắc rồi. Mà vấn đề là người phương bắc có nhiều như vậy kị binh để cho người Phương Nam diệt hay không mới là vấn đề.
Lúc này đây tên Binh Bộ thượng thư đang mơ tưởng về một tương lai hắn dẫn vạn nông dân cầm súng hỏa mai xông về phía hoàng thành của Chu Đệ àm bắn một lượt. Tràng cảnh huy hoàng biết bao. Hắn cố gắng lắc lắc cái đầu cho bình tĩnh lại, vì hắn vẫn chưa chứng kiến qua uy lực của vũ khí này. Chỉ thông qua lời nói một phía quả là không đáng tin. Thầm thì to nhỏ một lúc thì tên Ngô Thái y lại dùng tiếng việt để Giao lưu với tên Ưng doanh binh lính gác:
- Chúng ta vẫn nghĩ là ngươi nói láo thôi....thế này đi phía kia có một con mòng biển đang đậu... chỉ cách có m... ngươi mà bắt chết được nó thì miếng ngọ bội trị giá hai ngàn lượng bạc này cho các ngươi... Không bắn được thì thôi đi đừng khoác lác.
Vừa bị khích tướng vừa bị tiền làm mờ mắt, tên Ưng binh rút ngay súng hỏa mai sau lưng châm lửa nhồi đạn ngắm nghía rồi bóm cò. Chỉ thấy Phằng một tiếng, chú chim Mòng biển xấu số đang hạnh phúc rỉa long rỉa cánh trên lan can thuyền bị bắn cho tung tóe máu mà rớt xuống biển. Cùng tiếng rớt xuống biển của chim Mòng là hai tiếng bịch bịch do hai tên quan viên Đại Minh sợ hãi mà bệt xuống đất.
Mấy tên binh sĩ Trần gia đang tính ôm bụng mà cười chế diễu hai tên nhát gan này thì bỗng nhiên bặt chúng biến thành tím tái sợ hãi. Vì bị khích tướng, vì bị tiền che mắt mà chúng quên đi mất luật lệ rồi nổ súng.
Sau tiếng nổ của súng hỏa mai là một loạt tiếng kẻng báo động vang lên khắp tướng hạm. Quân sĩ đang nghỉ ngơi túa ra khắp sang tàu, tay cung tay súng, tay đao kiếm lăm lăm mà chuẩn bị lâm trận. Chuyện chưa hết một pháo hiệu bay thẳng lên trời mà nổ tung, một làng khới đỏ tỏa ra trên không trung. Năm chiếc chiến thuyền nhỏ còn lại cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, quân sĩ túa ra sang tàu, pháo thủ tiến vào vị trí chuẩn bị xạ kích. Chỉ sau tầm thì cả Hạm đội Trần gia đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh với tinh thần cao nhất.
Lúc này thì năm tên binh sĩ cũng bệt xuống sang tàu mặt cắt không còn giọt máu mà nhìn chấp pháp đội đang hung thần ác sát mà tiến tới.
- Ai là người nổ súng báo động.? Một âm thanh lạnh lẽo phát ra từ tên đội trưởng của nhóm chấp pháp đội, nó như sợi dây thòng lọng thít chặt cổ năm tên binh sĩ mắc lỗi khiến cho chúng ú ớ mà không nói được câu nào.