Cái hạm đội bảo vệ thương cảng Thẩm Quyến chỉ toang bao gồm chiến thuyền lọa vừa và nhỏ mà thôi. Có chiến thuyền dài m và tầm chiến thuyền dài m. Quả thật đội ngũ như vậy quá nhỏ bé so với Hạm đội của Trần Gia quân.
Còn cách nhau tầm m thì toàn bộ hạm đội Trần gia nổ pháo. Họ không hề muốn va chạm đánh nhau vô ích, cướp boc mà thôi không phải đến để giết người. Có đánh nhau là có thiệt hại, vậy nên nên nếu dọa chạy được đám quân sĩ Đại Minh kí là tốt nhất. Tất hiển nhiên họ đã dọa cho đám chiến thuyền nhỏ bé kia chết khiếp. Vẫn biết rằng Súng Thần Công mới của Trần gia có thể bắn đến m nhưng đấy là khoảng cách tối đa của nó. Những viên đạn cm bay đến khoảng cách này thì động lực đã không còn để phá hoại thân tàu hay bất kì thí gì quá vững chắc. Thêm một chuyện nữa đó là với khoảng cách đó căn bản là muốn bắn trúng mục tiêu là không thể. Nên nhớ trên biển sóng nước chập chờn đôi lúc những tên pháo thư nhắm chuẩn thí bắn trượt, con mấy tên gà mờ ngắm lung tung thì lại bắn trúng mục tiêu. Tất cả nói lên một điều đó là may ăn khôn trong việc xạ kích tầm xa của Súng Thần Công thời đại này.
Một loạt pháo này đủ phát đạn bắn ra, hên xui mà bay về phía đối phương phía xa. Nói chung người ra mệnh lệnh là Nguyên Hãn cũng chả mấy hi vọng có khả năng trúng đối phương. Nhưng khi vận khí đến thì đúng là khó mà đỡ nổi, có đến viên đạn đập trúng sang thuyền quân Đại Minh, chúng phá tan lớp thuẫn bài trên boong thuyền sau đó lăn lập bập vào đám quân linh đang tập trung trên đó. Hâuk quả của bốn viên bi sắt cm lăn mạnh vào đám đông khiến cho ít nhất có đến tên lính Đại Minh bị đập chết hoặc lăn trúng mà bị thương. Nhưng may mắn không lặp lại ở loạt bắn thứ hai, các viên đạn đều trượt mục tiêu mà rơi xuống biển tung bọ trắn xóa cao mấy mét.
Nhưng như vậy cũng là quá đủ với sự kích thích thần kinh của thủy quân nhà Minh rồi. Mấy tên chỉ huy thủy quân vậy mà đang há hốc mồn kinh ngạc và sợ hãi. Với khoảng cách m mà đối phương có thể phóng đạn đến giết người nếu tiến gần hơn thì khác gì tự sát. Bên cạnh đó họ thấy được số lượng chiến hạm cỡ lớn của đối phương nhiều gấp lần bọn họ, kể cả có áp sát được địch nhân thì đó cũng chỉ là tìm chết mà thôi.
Không một chút trần trừ, tên tướng quân chỉ huy thủy quân Đại Minh ra lệnh rút lui. Trong phút chốc hạm đội nhỏ bảo vệ thương cảng Thẩm Quyến vậy mà rẽ ngang chạy trốn. Phải đúng là họ rẽ ngang mà cong đuôi chèo thuyền chạy trốn. Các tướng lĩnh thủy quân Đại Minh thấy được hướng đi của đội thuyền địch nhân lạ lẫm này là Thương cảng nên họ lựa chọn chạy ngang, họ quyết định bỏ mặc bến cảng cho quân vệ sở trên bộ tự lo. Thủy quân không tình nguyện đối đầu với địch nhân mà ho không có lấy một tia cơ hội để chiến thắng.
Hạm đội Trần gia cũng mặc kệ thủy quân Đại Minh, họ ầm ầm tiến vào thương cảng Thẩm Quyến. Nơi này thuyền lớn thuyền nhỏ quá tấp nập, mặc dừ cầu cảng cực to lớn để thuận tiện bốc hàng nhưng vì quá nhiều thuyền tấp nập nên quân Đại Việt không thể dễ dàng đổ bộ được.
Nhưng quân Đại Việt cũng chẳng vội, họ tiến hành khám xét thu hàng hóa trên các thuyền từ ngoài vào trong bến cảng, kể cả thuyền mành bé tí cũng không tha. Nói chung là vơ sạch vét hết không chừa một thứ gì. Quân lính Trần gia làm cái việc cướp bóc này cực kí hào hứng, nhưng họ tận hết jhar năng không lạm sát. Chỉ những đối tượng nào phản kháng với độ nguy hiểm cao họ mới bắn chết, còn lại nếu chỉ là kháng cự bằng gậy gộc kiếm ngắn thì chỉ bị quân Trần gia tẩn cho một trận nên thân mà thôi.Trước khi xuất phát thì quân chủ đã ban sắc lệnh xuống rồi, tiền lương, tiền cưới vợ, xây nhà, nạp thiếp của các ngươi đều là đây, chăm chú mà làm việc. Nói như vậy bảo sao quân lính không hăng hái. Những món này họ đều có phần cả đấy.
Cả một bến cảng to lớn gà bay chó chạy, tiếng người than khóc khắp nơi. Nhưng binh lính Vệ sở trên bộ chỉ biết nhìn mà thôi thách kẹo bọn chúng cũng không dám tiến ra cầu cảng. Không nhìn thấy khu nhà của Ty Thuế quan xây dựng cạnh cầu cảng bị một loạt pháo bắn sập luôn rồi sao. Vệ sở là quân địa phương, trang bị nhẹ,kiểu như dân quân du kích so với bộ đội chính quy. Áo vải, cung yếu, đao ngắn. Mấy thứ này chỉ dọa lưu manh mà thôi. Không hề có tác dụng gì khi đối đầu với quân đội chính quy và đạn pháo kiểu như vừa rồi. Nhưng lính vệ sở vẫn bị trưởng quan bắt ra đứng xếp hàng ở gần cầu cảng, giả vờ giơ đao giơ kiếm nhe nanh nhe vuốt. Trưởng quan nói rồi, đây là phô trương thanh thế cho dân xem, để nếu có phải báo cáo còn có cái mà báo cáo. Quân giặc lên bờ thì cho phép giải tán mag chạy. Trước khi chạy thì phải phóng vài mũi tên xem như đã chiến đấu. Mệnh lệnh này được binh lính Hán của Vệ sở hô vang ủng hộ, khen tặng đại nhân anh minh, yêu quân như con.
Phải nói rằng những nơi béo bở gặt ra tiền như thương cảng thì lại toàn một màu lính, quan người Hán. Lũ này nhát gan đến kinh người, chưa đánh đã nghĩ đến chạy trước tiên. Nếu nơi này có lính Mân việt chắc chắn Trần Gia quân không thể nhẹ nhõm mà cướp bóc như bây giờ, họ đang vạch từng chiếc thuyền khám xét tiền bạc, vật quý giá sau đó điềm nhiên chuyển lân chiến hạm. Các thuyền đã bị cướp bóc thì bị đẩy qua hai bên để chiến hạm tiến vào Cầu cảng.
Cuối cùng thì các thuyền thương nhân cũng bị khám xét hoàn toàn trong anh mắt tuyệt vọng và căm hờn... nhìn về Vệ sở quân đang nhao nhao la hét trên bờ. Không một tên Vệ sở nào dám đặt chân lên cầu cảng cả. Ngày thường các thương nhân cung phụng lũ này như tổ tông, những mong lúc nào gặp khó khăn như bây giờ thì nhận được sự trợ giúp. Nhưng nhìn thấy lũ quan binh đang nhao nhao gào thét ấy thì các thương nhân hiểu rõ đây là phô chương thanh thế mà thôi, họ đã bị cả thủy binh lẫn bộ binh bỏ mặc rồi.
Cũng không có gì có thể gọi là bất ngờ có thể xảy ra. Sau khi cướp bóc chán chê các thương thuyền thì quân Đại Việt đã cập vào Cầu cảng, từ khoảng cách này các chiến hạm lại một lần nữa nổ pháo vào đám binh lính đang hư chương thanh thế kia. Khoảng cách m vừa đủ, cộng thêm đập nảy và lăn thì đạn súng lăn xa đến gàn m. Vì mục tiêu đám Vệ sở binh quá lớn và đứng yên vậy nên chúng tảm rồi, con đường bằng máu xuất hiện trong đội ngũ của đám này chỉ sau một loạt tiếng nổ. Lúc này đây thương nhân mới thở phào mà thấy minh may mắn cỡ nào, ít nhất là vẫn còn sống đấy. Nhìn đám quan binh mà xem chết như ngả dạ kia kìa. Lúc này đúng là không cần trưởng quan hạ lệnh chạy trốn, để lại gần trăm mạng vừa chết vừa bị thương, quân Vệ Sở người Hán ôm đầu chạy tán loạn. Kể cả mấy tên đang vận chuyển bạc từ ti Thuế quan cũng vứt đấy mà chạy mất dép.
Lúc này đây Trần Gia quân đủng đỉnh mà xếp hàng lên bờ tiến hành lục soát các kho hàng và chuyển các rương bạc từ Ti Thuế quan lên chiến Hạm. Họ không hề gặp được một sự kháng cự đáng kể nào cả.