Binh sĩ của Quảng Đông đa phần là người dân tộc Mân Việt, họ chiến đấu cực kì anh dũng và liều mạng. Nhưng tính kỉ luật lại rất thấp. Một khi nhóm quân kiểu này tan rã thì muốn tụ tập họ lại thành đội hình cực tốn thời gian, vậy nên khi các chỉ huy của quân cảng sắp xếp được đội hình của tầm lính Mân Việt thì quân Đại Việt đã đổ bộ thành công lính và chiếm lĩnh đầu cầu tàu. Tiếp theo đó vẫn có quân sĩ tiếp tục từ hai thuyền chiến còn lại tiếp tục đổ bộ.
Tầm quân của Đại Việt bao gồm đao thuẫn và trường thương binh do Hổ doanh và Lang binh kết hợp lại. Phía sau họ là cung thủ của Ưng doanh cộng thêm nỏ phóng lựu của Hỏa doanh. Tất cả đều xếp thành trận hình nghiêm mật thuẫn bài dựng sẵn, nhiệm vụ của họ là phải cầm cự được trước đợt tấn công đầu tiên của quân Giang Môn. Tạo điều kiện để quân Đại Việt có thể dọn dẹp trướng gại vật để đưa hai chiến hạm áo Súng Thần Công kiểu mới vào sát đầu cầu cảng, khi ấy với sự yểm trợ pháo mới và đại nỏ phóng lựu thì họ mới có thể đảm bảo an toàn chiếm toàn bộ cầu cảng mà không có mấy thương vong.
Quân Giang môn còn lại tổng cộng quân, thế nhưng họ chỉ có thể ngay lập tức tung vào binh để chiếm lại càu tàu mà thôi. Lí do một phần là quân lính là người Mân Việt vô tổ chức, phần còn lại là địa hình nơi càu tàu không quá rộng để tung nhiều binh lực vào. Là thủy quân vậy nên Giang Môn cũng có khá nhiều cung thủ. Họ cũng xếp thành thuẫn tương phía trước, cung thủ phía sau mà tiến lên, tính toán của quân sĩ Đại Minh là dùng số lượng cung thủ nhiều gấp đôi địch nhân dùng viễn trình công kích để xé toang đội hình phía trước sau đó mới chạy nước rút mà tấn công.
Khoảng cách hai bên chỉ còn lại m, để duy trì thuẫn tường nên quân Giang Môn cũng không thể tiến nhanh quân được. Chỉ còn m nữa là tiến vào vùng có thể xạ kích của cung thủ bên mình, và cũng là của quân địch vậy nên quân Đại Minh hết sức cẩn thận.
Nhưng đúng lúc này thì tiếng xé gió vang lên, một loạt mũi tên từ hậu quân Đại Việt vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời mà rơi xuống phía sau thuẫn tường của quân Đại Minh. Ở cái thời đại vũ khí lạnh này thì cung tiễn chi cần hơn nhau m thôi đã là một vấn đề rồi huống hồ chênh lệch nhau đến gần m tầm xa. Với cung thủ Longbow quân Đại Việt đã chiếm hoàn toàn ưu thế trong đợt giao phong đầu tiên. Cả trăm cung thủ Mân Việt ngã xuống trong vũng máu, tiếng la hét chửi bới vang lên inh ỏi. Đúng là tiếng chửi bới chứ không phải gào khóc, quân Mân Việt dã tính khác xa quân sĩ người Hán của Đại Minh. bị đả kích nặng nề họ lại chửi bới và kích động chứ không sợ hãi.
Lại một loạt tên tiếp theo được bắn ra, ở cái thời này có lẽ chỉ có cung thủ của rùng Thần mới mang theo tấm khiên to bản có chân chống, cung thủ của các thế lực khác hoàn toàn là hai tay trống không chỉ có cung và tên mà thôi. Vậy nên đợt đả kích tiếp theo trong vòng giây vẫn thu được hiệu quả tương tự, một loạt cung thủ Mân Việt máu tươi ba thước mà nằm lại với đất mẹ. Lần này các cung thủ được lệnh bắn nhanh nhất có thể, kể cả sau đó hai tay không thể hoạt động một thời gian cũng được. Vì địch nhân đông gấp lần quân Đại Việt nếu để họ tiếp cận thì quả là tai nạn. Cung thủ bình thường sẽ là giây bắn một mũi tên để cho cơ bắp được thư giãn và nạp lại năng lượng, do đó họ có thể chiến đấu được rất lâu, có lẽ sẽ bắn được đến mũi tên. Nhưng lần này tốc độ bắn lên tới đến giây một mũi tên nên đảm bảo chỉ cần bắn xong mũ tên thì mấy gã cung thủ này sẽ không nhấc nổi tay lên trong vòng vài tiếng đồng hồ. Nhưng việc hi sinh như vậy là rất cần thiết trong hoàn cảnh này. Từng đợt mũi tên vù vù vang lên trong không gian thu gặt tính mệnh của cung thủ Mân Việt.
Cảnh máu me này đã kích thích thú tính của binh lính người Mân, họ bỏ qua lệnh của trưởng quan mà ào ào xông lên, kể cả những binh lính phía sau không có xếp ra đội hình cũng ào ào xông lên không cần biết. Đây mới chính là chỗ đáng sợ của những đạo quân người Man di. Họ chả cần chiến thuật cứ ào ào như ong vỡ tổ mà xông về phía địch nhân với tốc độ nhânh nhất rồi tiến hành lao vào vật lộn. Đây mới là cách đánh mà họ mạnh nhất.
Khi này cung thủ đại việt mới chỉ bắn được lượt mũi tên thôi, họ được lệnh ngưng bắn nhanh, mà chuyển qua bắn bình thường với tốc độ vừa phải để giữ thể lực. Tình thế lúc này lại rất cấp bách, quân Man di không tiếc sinh mệnh mà xông lên, đây mới là đạo quân mạnh nhất, đáng sợ nhất. Chỉ cần thuẫn tường bị chọc thủng thì toàn bộ quân Đại Việt sẽ bị nhấn chìm trong dòng thác quân Mân Việt này. Lúc đó sẽ là tai nạn chết ngươi.
-Theo ta tiến lên
Nguyên Hãn đang ở trung quân cũng cầm lấy thuẫn bài àm hét to cùng cd và thân binh. Lúc này điều binh khiển tướng không còn quyết định được trận đánh nữa mà va chạm đao thương mới là yếu tố quyết định. Nguyên Hãn dẫn theo thân binh của mình tiến lên ra nhập vào thuẫn tường phía trước.
Quân Mân Việt lao lên với tốc độ cực cao, từ khoảng cách m chỉ trong mười mấy giây họ đã tiếp cận khoảng cách m, nhưng chính lúc này một loạt vậy thể lạ hình trụ bay ra từ sau thuẫn tường đập xuống đất và lăn về phía chân họ. Những chiến binh Mân Việt vẫn không quá để ý mà lao lên, một loạt tiếng nổ chói tai ầm ầm vang lên. Các binh sĩ Nỏ phóng lựu đã ra tay, cả một nhóm đi đầu của quân Mân Việt loạn thành một đoàn, lực sát thương của lựu đạn là cung tiễn không thể so sánh. Mỗi quả lựu đạn nổ vang là bán kính ,m quanh nó không một người nào còn sống mà bán kính m là không có một người nào có thể đứng vững. Những mảnh đồng bay tứ tán cắt vào da thịt, cắm vào xương cốt, xé tung nội tạng. Hai mươi quả lựu đạn tung vào đám đông người chen chúc ngay lập tức cướp đi sinh mệnh của hơn nhân mạng, tạo nên một vùng trống rỗng chân không.
Nhưng tinh thần chiến đấu của người Mân rất quái thai, cái vùng chân không này được điền vào ngay lập tức, người người lại chen chúc mà lên. Nguyên Hãn trên tuyến đầu tận mắt nhìn thấy cảnh này cũng khá kinh ngạc về sức chiến đấu quả quân Mân. Nhanh chóng quân Mân Việt lại xông lên trong làn mưa tên lửa đạn, thậm chí cung thủ củ họ cũng rút đoản kiếm mà xông lên, thi thoảng lác đác mới có vài mũi tên bắn về phía quân Đại Việt. Trong hoàn cảnh người xau xô người trước xông lên loạn cào cào như vậy căn bản không thể có không gian cho cung thủ đứng bắn. Có một vài cung thủ có khả năng vừa chạy vừa bắn nhưng số lượng không nhiều và hiệu quả không hề cao.
- Đoản súng hỏa mai giữ nguyên.... chờ.... chờ... bắn...
Tiếng Nguyên Hãn gào to át cả tiếng gào thét và tiếng bước chân ầm mầu của quân Mân, một loạt tiếng nổ vang lên Hổ doanh lão binh chò cho đối thủ vào tầm m thì nghe lệnh nguyên Hãn đồng loạt xạ kích. Lại một hàng binh sĩ Mân Việt Ngã xuống, nhưng việc đó không hề làm ảnh hưởng đến tốc độ tiến quân của họ. Thật ra lúc này có sợ hãi cũng không thể quay đầu, đoàn người phía sau nhô lên bắt buộc những người đi trước phải tiến tới. Chỉ có thể tiến lên chém giết địch nhân may ra mới có cơ hội sống sót, quả thật không ai muốn chạm trán với một đạo quân hung hãn như vậy.
- Giữ chặt.... chuẩn bị va chạm... giữ chặt...
Tiếng Nguyên Hãn cũng như các đầu mục vang lên, các lão binh hổ doanh đang xúc thế chờ đợi va chạm họ đã cúi người xuống lấy vai đè lên khiên khom lưng co chân dồn hết mọi sức mạnh có thể có để chuẩn bị cho va chạm. Hàng phía sau họ là Lang Binh với thuẫn nhỏ hơn và cầm trường thương theo khe hẹp của thuẫn mà chọc ra phía trước.