Ta ngồi lặng im ở trong Trầm Hương Nội, nhìn đoàn người đã đi xa, nơi đó có những người huynh đệ, những người đồng đội mà ta từng tin tưởng nhất!
Ta biến mình trở thành một kẻ vô tình, cứ ngỡ làm như vậy sẽ không còn bị lừa dối hay tổn thương nữa, nhưng đến tận bây giờ ta vẫn không thể tin rằng mình lại bị phản bội một cách thảm hại như vậy. Ta chợt bừng tỉnh, bước chân lộn xộn, lao vào trong băng tuyết. Cuối cùng ta khuỵu xuống, hét lên đau đớn, ta không biết mình muốn hét lên để làm gì nữa, nhưng trái tim ta đang rất khó chịu, nếu không được trút bỏ, thì ta sẽ chết mất.
Tất cả những điều mà ta mong đợi và ấp ủ trong suốt cuộc đời, những thứ mà ta nâng niu và trân trọng nhất, cuối cùng chỉ còn lại Nhứ Nhi của ta. Nhưng thật ra những hy vọng và chờ mong ấy đã bị thiêu rụi trong trận đại hỏa của mười một năm trước, trong căn nhà xinh đẹp Tiệm Tần Các kia.
Ta vẫn nghĩ nàng đã chết, nhưng ai ngờ được người mới trước đây còn nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, sẽ trở thành tân nương của riêng mình ta cuối cùng lại là thê tử của người huynh đệ mà ta thân thiết nhất.
Không nói rõ được, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng mặc hỷ phục màu huyết dụ, đôi mắt long lanh rực rỡ khẽ lay động, vừa nhìn đã thấy có chút quen thuộc, nhưng ta lại coi đó chỉ là bình thường, không hề cẩn thận tìm kiếm.
Ta nghĩ, nếu lúc đó ta biết được nàng là Nhứ Nhi, có phải mọi chuyện sẽ khác hay không? Không, chỉ trong nháy mắt ta đã phủ định si tâm vọng tưởng của mình. Cho dù khi đó biết được thân phận thật của nàng, nàng cũng không thuộc về ta. Thứ thuộc về ta chỉ là những kỷ niệm thơ ấu, về bé gái xinh đẹp mặc hồng y rực rỡ kia.
Trong lòng ta biết rõ, nhưng đó cũng là nỗi buồn bi ai nhất. Khi nàng lớn lên, dù là trong kí ức hay trong trái tim, cũng không có vị trí dành cho ta. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy nàng thương tích đầy mình, mà vẫn lưu luyến nam nhân kia, lửa giận trong lòng ta rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, có lẽ, đó là ghen tuông!
Có lẽ sự trở lại của ta chính là chuyện ngoài ý muốn đối với Liên Thành Chích. Ta cười nhạo, chắc khi đó hắn thực sự nghĩ rằng ta đã chết rồi. Vì vậy, ta đã lợi dụng sự thông thuộc của mình, giăng bẫy ở trong mật đạo của Tây Cung, sau đó bắt giữ bọn họ.
Điều mà ta muốn làm nhất vào lúc đó không phải trả thù mà ta muốn biết nàng có còn nhớ đến ta dù chỉ một chút hay không.
Ta vì nàng mà bạc đầu, có lẽ đến tận bây giờ, nàng chính là sinh mệnh của ta. Nếu không có nàng, chắc Vân Liêm đã chết từ lâu rồi. Ta sống đến bây giờ cũng chỉ vì nàng, muốn giúp nàng tìm ra hung thủ thực sự.
Ta muốn giữ nàng lại, cho dù chỉ có thể chiếm một vị trí nho nhỏ trong cuộc đời của nàng, thế thôi là cũng đủ rồi. Nhưng ta có thể mong đợi điều gì? Một phế nhân như ta có thể mong đợi điều gì?
Ta chỉ dám xuất hiện ở trước giường mỗi khi nàng đã ngủ say, nhìn nàng tuyệt thực bức ta xuất hiện mà trong lòng ta vẫn đau như cắt.
Ta không thể hình dung rốt cuộc nam nhân đó có điều gì tốt, hắn đã làm tổn thương nàng nhiều đến vậy, tại sao nàng còn muốn giúp hắn cứu hắn? Theo nguyện vọng của nàng, ta để hắn đi, vốn dĩ ta cũng không có ý định giết hắn. Đáng lẽ ra ta nên hận hắn giết hắn, hắn đã hủy hoại mọi thứ của ta, nhưng cho dù ta có hận hắn đến thấu xương thì ta vẫn không thể ra tay được. Ta nghĩ, có lẽ ta vẫn chưa đủ nhẫn tâm, chưa đủ vô tình.
Nàng cứ khăng khăng muốn ở bên cạnh ta, nàng nói nàng sẽ đợi cho đến khi ta tìm được hạnh phúc, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không biết được, đối với ta, có thể được ở bên cạnh nàng chính là hạnh phúc lớn nhất. Thực ra ta chỉ đang giả vờ yếu đuối vì muốn chiếm được sự đồng cảm của nàng mà thôi.
Nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể hạnh phúc, bởi vì số phận của ta đã được định sẵn không thể bạc đầu với nàng, cho nên, ta đã hạ quyết tâm ép buộc nàng phải rời đi, rời bỏ ta, cũng rời khỏi Liên Thành Chích.
Ở cùng với Liên Thành Chích, nàng sẽ không được hạnh phúc. Người đàn ông đó không thể cho nàng sự trân trọng nhất. Nàng xứng đáng có được những điều tốt nhất, nam nhân đó thê thiếp thành đàn, còn cả thiên hạ. Ta không thể đưa nàng trở về bên hắn, nhìn nàng bị hắn và thê thiếp của hắn ức hiếp.
Để nàng rời đi, đến bên cạnh Mộc Thiêu Lăng - người đã từ bỏ tất cả mọi thứ vì nàng, ta nghĩ nàng sẽ đồng ý, dù sao thì nàng cũng từng có tình cảm với hắn. Tuy nhiên, nàng đã lựa chọn việc phiêu bạt, để rồi cuối cùng, sau bao chuyện ngẫu nhiên, nàng lại trở về bên Liên Thành Chích, ta bật cười, có lẽ, thực sự do ông trời đã định, duyên phận của bọn họ không thể chấm dứt.
Về chuyện xảy ra sau đó, quả thật nằm ngoài dự đoán của ta, vì nàng Liên Thành Chích đã đuổi hết thê thiếp của mình, ta tự nhủ, hãy quên đi, có lẽ nàng sẽ được hạnh phúc, nhưng đến ngày thứ hai, ta lại nghe được tin dữ, trong người nàng có Tuyệt Mệnh Tán, chẳng sớm thì muộn cũng mất mạng.
Khi đó ta hận không thể lao vào vương phủ giết chết Liên Thành Chích, không phải hắn ta nói sẽ không để nàng bị tổn thương sao? Tại sao ở bên cạnh hắn, nàng luôn bị tổn thương như vậy?
Ta đã phái người lần theo đường đi của họ, thấy họ đi đến căn nhà tranh ở trong khe núi. Ta nghĩ nhất định Thục Trung Dược vương đang ở nơi đó, nàng sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, nhưng ta lại nhận được tin ở đó có dựng một tấm bia mới, khắc tên Mộc Thanh Thương.
Ngay vào lúc đó, trái tim ta dường như đã ngừng đập. Ta cứ ngây ngốc, sống một cuộc đời đầy giết chóc, cho đến khi, hắn xuất hiện, nhìn hắn yếu đuối, trong lòng ta chợt thấy khuây khỏa. Ta thầm nghĩ, đây là quả báo, nghe hắn van xin ta hãy nói cho hắn biết tung tích của Thương Nhi, ta thật sự rất muốn cười, cười to, nàng chết là bởi vì hắn. Hắn có kết cục như ngày hôm nay cũng là trừng phạt xứng đáng!
Ta muốn khiến hắn đau khổ, để hắn chết trong tuyệt vọng, để hắn quỳ trước bia mộ của nàng mà sám hối! Nhưng ta cũng cúi đầu, cười tự giễu, đứng trên vách núi cao ngất, phía sau là Phù Vân Lâu lơ lửng nằm trên sườn núi, tất cả phồn hoa đều bị mai một, lúc này cũng chỉ còn một mình quân thượng mà thôi!
"Quân thượng, có người đưa thư đứng ở dưới Phù Vân Lâu, nói phải gặp quân thượng bằng được. Hắn muốn ngài ra tay giết một người!"
Ngày ấy đã là giữa mùa hạ, ta trầm mặc không nói gì ngồi ở trong phòng nhớ lại mấy chuyện của quá khứ. Bây giờ nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, ta lại hơi nhướng mày thấy hơi thú vị, có chút tò mò với người đưa thư kia. Người ngoài đều biết tìm quân thượng giết người chính là một chuyện rất nghiêm trọng.
"Ồ? Người nào đưa thư tới?"
Ta hờ hững hỏi, trên mặt không có một tia gợn sóng, đã từ lâu rồi ta không biết cảm xúc là gì. Thuộc hạ trình thư mời ra, nhưng phong ấn kia lại khiến ta thấy hơi kinh ngạc, ta đã biết danh tính của người đưa thiếp mời này rồi, dùng ấn ký của ngọc tỷ để mời ta giết người, tiểu hoàng đế Liên Thành Cẩm này có chuyện bé xé ra to không vậy?
Khi mở thiếp ra, ta cũng không ngạc nhiên lắm, đối với chuyện Liên Thành Cẩm hợp tác với Liên Thành Phú đuổi giết Liên Thành Chích, ta đã sớm có nghe nói qua. Hiện giờ liên minh giữa tiểu hoàng đế kia với Liên Thành Phú đã được giải trừ, hắn ta lo lắng thế lực đằng sau của Liên Thành Phú muốn đoạt lấy ngôi vị của mình nên muốn ta giết chết người đó.
Nhưng cái giá mà hắn ta trả lại thu hút sự chú ý của ta, một bí mật về ta sao?
Ta cười nhạo, tuy ta đánh giá thấp về Liên Thành Cẩm này, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thực ra Liên Thành Chích đã sớm có tính toán để cho Liên Thành Cẩm làm chủ thiên hạ.
Có lẽ vì tò mò nên ta đã đi vào cung một mình, Liên Thành Cẩm dường như cũng đoán được ta sẽ đến, tuy còn nhỏ nhưng vẫn điềm nhiên ngồi ở trên ghế rồng mà phê chuẩn tấu chương.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Vân Đại tướng quân, với tốc độ này khiến trẫm không thể nghi ngờ gì về năng lực của ngươi. Cũng chỉ có ngươi mới có thể đảm đương trọng trách giết chết Liên Thành Phú cho trẫm được thôi!"
Trong đôi mắt cơ trí của hắn xẹt lên một tia sáng, ta biết hắn là nhân vật không thua kém gì Liên Thành Chích và Liên Thành Phú, chỉ trong một thời gian ngắn đã nắm giữ được triều chính, quả nhiên là không thể khinh thường.
Ta cong môi cười lạnh, lãnh đạm nói: "Hoàng Thượng nhận sai người rồi, thảo dân chỉ là quân thượng của Phù Vân Lâu, không phải là Vân Đại tướng quân!"
Hắn cười cười, lúc này mới buông tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
"Quân thượng hẳn là rất tò mò với bí mật mà trẫm đã nói. Trẫm cam đoan, nghe xong bí mật này, không cần trẫm ủy thác, ngươi cũng muốn giết Liên Thành Phú!"
Hắn cười cực kỳ tự tin khiến ta phải nhíu mày. Con tiểu hồ ly này cũng không phải dạng người dễ đối phó. Ta trầm mặc không nói, đợi hắn nói ra bí mật kia.
"Quân thượng phải dùng mặt nạ che đi gương mặt của mình, nghe nói là do trận đại hỏa lúc trước ngươi bị mắc kẹt, không thể thoát ra, nên mới thành ra như vậy sao?"
Đột nhiên ta trở nên cảnh giác, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, không khó có thể tưởng tượng được hắn có ý gì.
Hắn cho rằng đây là cái giá mà hắn muốn ta giết chết Liên Thành Phú sao, bởi vì chuyện ta bị mắc kẹt trong trận đại hỏa năm đó có liên quan đến Liên Thành Phú!
Ta mím chặt môi, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng gió, chẳng lẽ lúc trước người đẩy ta vào chỗ chết chính là Liên Thành Phú? Không, ta cong môi cười lạnh, hà cớ gì mà hắn phải đẩy ta vào chỗ chết. Hàng rào sắt ấy đã gãy một cách kỳ lạ vào đúng lúc ngọn lửa thiêu đốt ta, điều đó hoàn toàn không phải tự nhiên. Liên Thành Phú chỉ muốn ta hiểu lầm Liên Thành Chích. Thứ hắn muốn không phải là mạng sống của ta, mà chỉ muốn ta sinh ra hận ý, mượn tay giết chết Liên Thành Chích!
"Với sự sáng suốt của quân thượng, trẫm cũng không cần nhiều lời, thứ cần hiểu cũng đã hiểu rồi!"
Hắn cười ung dung, thu lại tia sáng trong mắt.
Ta giương mắt nhìn hắn, cười lạnh, cảm thấy mọi chuyện đã chuyển, cũng không thể để hắn đúng như ý nguyện mới được.
"Nghe nói Hoàng Thượng vẫn phái người đi tìm tung tích của Duệ Khâm Vương gia? Hoàng Thượng muốn nhổ cỏ tận gốc sao?"
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên ý cười, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào ta. Khí chất sẵn có kia khiến ta thấy hơi kinh hãi, mấy năm nữa sợ rằng trên đời này sẽ không còn ai có thể khiến hắn kinh sợ được nữa.
"Quân thượng là muốn trẫm dừng lại sao?"
Ta trầm mặc không nói, cụp mắt xuống che đi mọi cảm xúc. Nếu như tin tức của ta là đúng, Liên Thành Chích vẫn chưa chết, tuy ta không biết hắn đang ở đâu, nhưng trong lòng ta cũng trở nên có chút mờ mịt. Liên Thành Phú mới là người hại ta, vậy trước kia ta hận hắn là gì?
Ta cười chua xót. Là ta nợ hắn!
"Hoàng Thượng nên biết được, lúc trước nếu hắn có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ không chọn ngài, có đôi khi, nếu quá cực đoan thì mọi chuyện sẽ đảo ngược, đạo lý này, Hoàng Thượng nên nghe theo!"
Người vốn không màng đến tranh đoạt, nếu bị ép đến đường cùng, sợ là cũng sẽ phản kháng lại!
Ánh mắt lạnh lùng kia nhìn hắn không chút sợ hãi, nếu như hắn thật sự thông minh, hắn ta nên biết mình phải làm gì!
"Có phải quân thượng muốn nói, nếu trẫm không dừng việc đuổi giết Duệ Khâm Vương gia lại, thì ngươi cũng không giết chết Liên Thành Phú nữa, thậm chí, ngay cả trẫm ngươi cũng không bỏ qua cho?"
Dường như hắn đang kiềm chế cơn tức giận của mình, giọng nói non nớt có chút run rẩy. Rốt cuộc thì vẫn còn trẻ, thiếu đi sự kiên nhẫn.
Ta cung kính cúi đầu, bình thản nói: "Thảo dân không có ý này. Hoàng thượng cứ tự mình cân nhắc, đã đến lúc thảo dân phải giải quyết mọi ân oán."
Không cần biết hắn có giận dữ hay không, ta xoay người lẳng lặng biến mất ở cửa cung. Kiếp này ta đã không còn gì để vướng bận, lo lắng nữa rồi.
Nhưng ta không khỏi nghĩ đến, nửa năm qua Liên Thành Chích vẫn chưa chết, vậy có phải nàng cũng chưa chết hay không? Đã mấy lần ta nghĩ đến chuyện mở nắp mộ kia ra, nhưng lại sợ làm nàng giật mình, trong lòng rối như tơ vò.
Không sao cả, những ân oán trước kia sau đêm nay sẽ biến mất. Ta nhất định phải giết chết Liên Thành Phú, mặc kệ là sống hay là chết, ta cũng phải để mọi thứ kết thúc tại đây!
Ta mang thương tích đầy mình trở về cứ điểm ở Viêm Kinh. Tử Diên đứng ở ngoài cửa, thấy người ta đầm đìa máu tươi, bị dọa cho choáng váng, cuống quít chạy tới xử lý vết thương cho ta.
"Quân thượng, ngài nên mang theo mấy người đi cùng!"
Tử Diên rơi lệ, trong giọng điệu có mang vài phần trách cứ. Ta thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, hồi tưởng về cảnh giết chóc máu me vừa nãy.
Hóa ra Liên Thành Phú chính là thủ lĩnh của Địa Cung Môn. Có lẽ hắn cũng không ngờ được tiểu hoàng đế sẽ tìm đến ta, hơn nửa nhân mã đều đi đối phó với tiểu hoàng đế, chỉ để lại một ít người canh giữ ở Địa Cung Môn. Như thế rất thuận tiện cho ta, nếu không, chỉ sợ đêm nay ta cũng mất mạng.
"Yên tâm, Địa Cung Môn đã bị ta đốt cháy!"
Ta làm theo những gì mà Liên Thành Phú đã làm với mình, hạ thuốc mê với tất cả những người ở trong Địa Cung Môn. Tuy Liên Thành Phú đã cảnh giác không trúng thuốc mê, nhưng chung quy hắn vẫn không phải đối thủ của quân thượng ta, bị ta đánh gãy cả hai chân. Cuối cùng ta châm lửa đốt cháy cả Địa Cung Môn, cho hắn ta biết cảm giác bị mắc kẹt, trơ mắt nhìn cơ thể mình bốc cháy là như thế nào.
Không cần biết tại sao hắn lại có hận Liên Thành Chích sâu sắc đến vậy, đến thời điểm này, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi!
Ở khách điếm Tường Vân hơn nửa tháng, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tử Diên, thương thế trên người ta đã đỡ hơn rất nhiều. Ta không biết kế tiếp mình còn có thể làm cái gì nữa, trong lòng trống rỗng, đối tương lai không có kỳ vọng gì.
"Quân thượng, ngài không trở về Phù Vân Lâu là muốn đi đâu?"
Ta gạt những người của Phù Vân Lâu sang một bên, rút kiếm cố gắng rời đi trong im lặng, nhưng Tử Diên đã đứng chờ ở bên ngoài. Ta cau mày nhìn nàng, mặc dù ta biết được tâm tư của nàng, nhưng ta không thể dối lòng mình được, không phải bởi vì ta tự ti mình không xứng với nàng, mà vì ta thực sự không thể lay chuyển trái tim mình nữa.
Cả đời, động tâm với một người là quá đủ rồi.
"Đi tìm mấy người, xác minh một số chuyện, yên tâm, ta sẽ trở lại!"
Ta bắt đầu phiêu bạt, tìm kiếm khắp nơi. Ta chỉ muốn xác định, mọi thứ có giống như ta suy nghĩ hay không. Nếu bọn họ còn sống, thì thật tốt! Còn sống mới có được hạnh phúc!
Dừng lại và đi, đi qua những nơi mà nàng từng đến. Cuối cùng ta tới thành Liêu An, cũng là nơi mà nàng đã từng đi qua.
Thành Liêu An nằm ở phương bắc, vừa mới vào đông thì trời đã có tuyết. Tuyết trắng bao phủ khắp nơi đã tôn lên vẻ đẹp hùng vĩ của thành Liêu An. Dưới sự chỉ dẫn của Lãnh Địch, ta đã tìm ra căn nhà mà nàng ấy đã từng ở, nhưng tại nơi đây, ta cũng tìm được rất nhiều người đã mất tích từ lâu.
"Hiên Viên Hàn! Nếu chàng còn dám nói thuật dịch dung của ta kém cỏi, thì nhất định ta sẽ phóng hỏa đốt hết dược liệu của chàng, còn nữa ta sẽ đập cả cái bảng hiệu Dược Vương kia đi!"
Một tiếng kêu khẽ vang lên, ngay sau đó là tiếng hừ lạnh khinh thường của tên nam nhân kia, ta im lặng trốn ở trong góc tối, quan sát mọi thứ.
Nữ tử đó chính là Phỉ Cách, một trong tam đại hộ pháp của Mộc Thiệu Lăng, thuật dịch dung chính là sở trường của nàng. Còn người cầm sách đang cong môi cười lạnh, thỉnh thoảng lại tránh các đòn tấn công của Phỉ Cách hết lần này đến lần khác chính là Thục Trung Dược Vương - Hiên Viên Hàn.
Tìm được hắn, ta càng thêm xác định, Liên Thành Chích đang ở trong này!
Trong khoảng sân rộng rãi rợp bóng cây, hoa mai nở trắng cả cành, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, giống hệt như một tiên nữ giáng trần đang nở nụ cười xinh đẹp. Tuyết ngoài sân đã được dọn sạch, ta nhìn hoa mai đến thẫn thờ, cứ như vậy cho đến khi một tiếng cười trong veo vang lên.
"Phỉ Cách tỷ tỷ, Lăng ca ca bảo ta nói với tỷ, nếu tỷ còn hung hãn, ức hiếp sư huynh của hắn như vậy, thì hắn sẽ cách chức của tỷ, đá tỷ ra khỏi tam đại hộ pháp!"
Nữ nhân này khéo cười tươi đẹp làm sao, một hình bóng nhỏ nhắn khẽ vụt qua, cả người ta cứng đờ như một bức tượng điêu khắc. Ngay sau đó trái tim ta run rẩy, đau như bị kim đâm, cổ họng nghẹn lại, khóe mắt đỏ hoe.
Quả nhiên nàng vẫn còn sống!
"Thương Nhi? Sao lại chạy ra ngoài đây, mau vào đi. Thân thể muội vẫn còn yếu