"Không giết hắn cũng được. Ta cho cô hai lựa chọn. Một, ta có thể thả hắn đi, điều kiện tiên quyết là cô phải ở lại. Hai, hắn ở lại, cô rời đi, ta sẽ giết hắn!"
Lời nói hung ác nham hiểm vừa lạnh lẽo vừa vô tình, cộng với giọng nói khàn khàn chói tai như phát ra từ địa ngục khiến lòng ta kinh hãi. Ta sững sờ nhìn hắn, lông mày nhíu chặt, muốn nhìn thấu chiếc mặt nạ kia.
Từ lời nói của hắn, có thể mơ hồ thấy được sự căm ghét của hắn đối với Liên Thành Chích cùng sự oán hận đối với ta. Tuy ta đã lục lọi hết trí nhớ của mình, nhưng vẫn không thể nhớ ra đó là ai.
"Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Ta hỏi điều mà ta muốn hỏi nhất. Thân phận của hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản là quân thượng của Phù Vân Lâu. Sự kiêu ngạo mơ hồ lộ ra từ thân hình thẳng tắp bị bao phủ bởi sự u ám và lạnh lùng, tham vọng cao cả một thời đã bị tiêu diệt bởi khuôn mặt ma quỷ. Hắn cúi đầu nhìn ta, khóe môi gợi lên một tia châm chọc, đột nhiên hắn cười to, vô cùng bi thương.
"Ha ha, ta là ai? Đúng rồi, ta là ai? Rốt cuộc ta là ai đây? Là người đã sớm bị lãng quên, là người mà cô quên mất......"
Hắn đưa lưng về phía ta, tấm lưng hơi run run. Sau đó hắn lại cười lớn, âm thanh kia càng trở nên khó chịu và kinh khủng hơn. Ai đó đã bị ta lãng quên?
Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, Liên Thành Chích ở phía sau bỗng lạnh lùng rống lên với ta, bộ dáng tức giận mà không thể làm gì khiến khuôn mặt tuấn tú xanh xao của hắn thoạt nhìn có hơi buồn cười. Hắn chật vật như vậy, thật sự là rất khó gặp.
"Mộc Thanh Thương, nàng nói nhảm với hắn làm gì?! Đừng quên nàng là Vương phi của bổn vương. Cho dù có chết, ta cũng không cho phép nàng ở lại!"
Lửa giận trong lòng dần dần bùng cháy, nhìn hai người kia rơi vào cảm xúc không thể giải thích được khiến hắn đặc biệt cáu kỉnh. Đối với tên quân thượng này, hắn cảm thấy có hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ mình đã gặp qua người này từ khi nào.
Tuy vậy hắn ta đã tỏ rõ rằng mình có ý đồ xấu với Thương Nhi. Hai lựa chọn, hừ, bất luận là cái nào hắn cũng không chọn, hắn nhất định sẽ mang Thương Nhi rời khỏi nơi này!
Cho dù có rơi vào tay người nào, chịu đựng một chút cũng chẳng sao. Hắn là Duệ Khâm Vương gia, dù làm tù nhân, thì hắn cũng không khuất phục, huống chi là để nữ nhân của mình giải cứu!
Tên quân thượng kia dường như đã bị chọc giận trước lời nói của Liên Thành Chích. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt Liên Thành Chính, rồi lập tức nắm lấy vạt áo của hắn ta, khuôn mặt gớm ghiếc quỷ quái kia gần như dán sát vào mặt của Liên Thành Chích. Ánh sáng căm thù lạnh lẽo lóe ra trong mắt hắn dường như có thể khiến người ta đông lạnh thành băng.
Ta muốn tiến lên, ngăn cản hai tên nam nhân đang hết sức căng thẳng kia, nhưng lại bị hắc y nhân chặn đường, chỉ có thể bất lực nhìn hai người đó cùng bị lửa giận chi phối.
"Tốt lắm, Duệ Khâm Vương gia, vương gia thật có tình có nghĩa, bổn quân cũng không biết ngươi lại thâm tình, trọng nghĩa đến thế."
Hơi thở lạnh như băng phả lên mặt hắn, những ngón tay đang nắm vạt áo của hắn cũng vang lên tiếng cành cạch, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, cũng đủ thấy hận ý của hắn ta sâu đậm đến mức nào.
Liên Thành Chích nhìn hắn không chút sợ hãi, trong ánh mắt cũng không hiện lên vẻ sốt ruột. Hắn đã lấy lại bình tĩnh, điều mà hắn muốn biết nhất vào lúc này chính là tên nam nhân kia là ai, sao lại hận hắn đến vậy. Nếu ngẫm lại thật kỹ, có thể có được khí thế như vậy, thực sự rất ít.
"Cô giết hắn hay không giết?!"
Tuy hắn đang nhìn chằm chằm vào Liên Thành Chích, nhưng câu hỏi kia lại đang nói với ta. Ta ngẩng đầu lên nhìn Liên Thành Chích, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ chờ mong, khiến ta cười khổ.
Ta đã hận, ta đã oán, nhưng cuối cùng vẫn không hạ tay được. Những tổn thương vẫn còn đó, những nỗi đau vẫn rõ ràng, đúng như lời hắn nói, ta có đủ mọi lý do để giết hắn, hận hắn, nhưng ta không muốn lừa dối chính mình cho nên ta không thể hạ thủ được.
Trong ba năm nay, có thể mất đi nhiều thứ, cũng có thể tái sinh lại nhiều thứ, từ xa lạ thành vợ chồng, từ bạn bè thành kẻ thù, từ thân quen thành xa lạ. Sự cảm thông và thương hại của ta dành cho hắn nay đã chuyển thành hận thù, rồi đến ngày hôm nay ta vẫn không thể hạ thủ được.
Hai tháng trước ta oán hận hắn, nhưng có lẽ cũng từ lúc đó ta đã để ý đến hắn, vì để ý mà thấy đau đớn tột cùng khi bị hắn tổn thương, vì để ý mới có oán, có hận.
Thấy đôi mắt nóng bỏng của Liên Thành Chích đang nhìn chằm chằm vào mình, ta khẽ cười, tia lửa lóe lên trong đôi mắt ấy thật khiến người ta say mê. Nhưng không thể không lo lắng, bây giờ chúng ta đều là tù nhân, với tình hình này, muốn thoát khỏi nơi đây quả thực là chuyện viển vông.
Không biết bên ngoài đã ra sao rồi, còn có vô số người chết và bị thương nữa. Liên Thành Chích không thể bị nhốt ở trong này.
"Liên Thành Chích, ngươi nên biết là ta hận ngươi, vì vậy, ta sẽ để ngươi nợ ta, cả đời cũng không trả hết được!"
Ta vừa cười vừa nói với hắn. Người gọi là quân thượng này sẽ không làm tổn thương ta, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục ở lại đây, thì kết cục sẽ vô cùng bi thảm, bởi vì nỗi hận của tên quân thượng kia sẽ đủ để khiến hắn tan xương nát thịt.
Ta từng nghĩ sau khi Mộc Thanh Thương trở nên kiên cường, thì sẽ không làm những việc ngu ngốc này nữa, ta đã chọn cách giam mình trong nhà tù này, mất đi sự tự do. Có thể đây là định mệnh của ta trong kiếp này, có lẽ ta sẽ hạnh phúc khi ở cùng Liên Thành Chích, nhưng đây là định mệnh mà ta không thể trốn tránh.
Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận của hắn. Hắn lo lắng, không ngừng vùng vẫy, những vết thương trên người bị vỡ ra, máu chảy lênh láng khắp mặt sàn. Trong lòng hắn thực sự có ta sao? Nếu không, hắn sẽ không lo lắng như vậy.
Ta thở dài, không muốn nhìn vẻ điên cuồng gần như sắp phát điên của hắn nữa, mà dán chặt mắt vào chiếc mặt nạ răng nanh khiến người ta hoảng sợ, thản nhiên nói: "Thả hắn đi, ta ở lại! Ta muốn hắn cả đời này phải sống trong đau đớn và hối hận, so với việc giết hắn thì càng giải tỏa nỗi hận của ta hơn!"
Chiếc mặt nạ răng nanh kia nhìn chằm chằm vào ta, tiếng cười càng lúc càng lạnh. Hắn đấm vào mặt của Liên Thành Chích, khiến hắn ta lảo đảo lui về phía sau, nhưng bởi vì cả hai tay đều bị trói nên lại bị ngã ngửa ra đất.
Ta trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn mọi thứ. Hai bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt lại, toát ra mồ hôi lạnh. May là hắn không biết ta đã động lòng, vậy chắc hắn sẽ tin những lời này? Tốt nhất là tin đi, rồi mau rời khỏi đây.
"Mộc Thanh Thương, nữ nhân chết tiệt này, nàng thử nói lại lần nữa cho bổn vương nghe?! Nếu nàng dám ở lại, thì bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua nàng, ta sẽ tra tấn nàng gấp vạn lần trước kia, khiến nàng đau đớn! A......"
Hắn lại bị đánh một quyền. Nhìn dáng vẻ thương tích sắp không đứng vững được nữa mà vẫn còn nói những lời ngông cuồng của hắn, ta lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười, hốc mắt cay cay.
Nếu trước kia hắn có thể thâm tình với ta như vậy, ta với hắn cũng không đi đến ngày hôm nay, sẽ không bị tổn thương, nhưng có lẽ chỉ là do hắn không biết cách biểu đạt, giống như bây giờ, chỉ biết uy hiếp ta, nam nhân này, luôn khiến người khác ghét mình.
Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh. Chính ta còn không hiểu vì sao mình lại có biểu cảm xấu đến vậy.
"Ngươi muốn tra tấn ta? Ha ha, thật nực cười, ngươi cho rằng với bộ dáng chẳng khác gì phế nhân này còn có thể làm tổn thương ta sao?! Liên Thành Chích, tỉnh lại đi, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một tù nhân đáng thương. Ngươi nghĩ ta và ngươi có thể quay trở lại sao? Vất vả lắm ta mới thoát khỏi ngươi, hà cớ gì ta phải ngu ngốc quay trở lại với ngươi, để cho ngươi hành hạ?! Ngươi cho rằng là Duệ Khâm Vương gia thì giỏi lắm sao? Đợi đến khi Liên Thành Phú nắm quyền khắp thiên hạ, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn tư cách để kiêu ngạo bá đạo như vậy sao?! Ta nói cho ngươi biết, Liên Thành Chích, ta hận ngươi, hận ngươi đến chết đi, nhưng ta muốn để ngươi nếm trải mùi vị của đau đớn, sống không bằng chết! Quân thượng, không biết những lời trước của ngươi còn tính không?!"
Ta oán hận lau đi nước mắt trên mặt, nhìn dáng vẻ xanh xao, cả người run run của hắn rồi hừ lạnh.
Tên quân thượng kia trầm mặc không nói mà cứ nhìn ta, ánh mắt sắc bén khiến ta thấy rất áp lực, tựa hồ như muốn xem xét đáy lòng của ta. Ta cũng không e dè nghênh đón ánh mắt của hắn, không sợ hắn phát hiện ra điều gì, bởi vì vốn dĩ ta đã căm ghét Liên Thành Chích.
Đôi môi mỏng của tên quân thượng khẽ mím lại, bàn tay phải chậm rãi đưa tới cổ của Liên Thành Chích, dùng sức bóp chặt. Trong lòng ta bỗng dâng lên nỗi sợ hãi, thân hình run lên nhè nhẹ, cho rằng hắn thật sự muốn bóp chết Liên Thành Chích.
Liên Thành Chích đau đến mức gần như không thể thở được nữa, cuối cùng hắn bỏ tay ra, giọng nói lạnh lùng: "Liên Thành Chích, từ nay về sau, đừng để bản quân gặp lại ngươi, cũng đừng rơi vào tay của bản quân, nếu không, chắc chắn ta sẽ giết ngươi, tuyệt đối sẽ không nương tay!"
Hắn đi tới chỗ ta, không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt kinh sợ của ta, mà dùng sức nắm chặt lấy tay ta. Mặc cho ta giãy giụa đến như thế nào, hắn cũng không có phản ứng, chỉ trói chặt ta vào trong lồng ngực.
Nhìn Liên Thành Chích lãnh đạm nói: "Ta sẽ tìm lại thứ vốn thuộc về ta, Liên Thành Chích, ngươi nợ ta nhưng vì nàng ta tạm thời buông tha cho ngươi, nhưng nếu để sau này gặp nhau, không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng!"
Hắn bế ta lên, rồi xoay người rời đi, cả người toát ra vẻ tức giận vô cùng kỳ lạ, mặc cho Liên Thành Chích đang điên cuồng kêu gào, phẫn nộ chửi mắng, còn có cả tiếng gọi tê tâm phế liệt đều bị hắn bỏ lại ở phía sau.
"Thương Nhi! Mộc Thanh Thương mau trở về cho bổn vương, có nghe thấy hay không?! Chẳng phải nàng nói không phải người đó thì không lấy chồng?! Cho dù nàng có hận ta, thì cũng đừng làm tổn thương chính mình, Mộc Thanh Thương, mau trở về cho bổn vương......"
Nhưng dường như trong đêm đen tiếng gọi ấy cũng tan dần theo cơn gió thu. Cái lạnh thấu xương dần xâm nhập vào tim khiến ta run lên vì lạnh.
Không phải người đó thì không lấy chồng...... Ta cúi đầu cười, lại không biết nước mắt đã sớm làm nhòe đôi mắt.
Không phải người đó thì không lấy chồng......
Đêm thu lạnh như nước. Bầu trời đêm như một viên pha lê đen, khắp nơi đều băng giá tuyệt vọng. Ta vùng vẫy rời khỏi vòng tay của tên quân thượng kia, nhưng hắn không nói gì, để mặc cho ta tự đi, lặng lẽ theo sau lưng hắn, trầm mặc không nói gì.
Ngu ngốc như vậy có đáng không? Ta không biết, ta chỉ biết ta không thể trơ mắt nhìn tên nam nhân hăng hái kiêu ngạo lại ngang ngược kia bị giam cầm ở nơi này, mất đi ánh hào quang vốn có.
Ta biết những lời này sẽ làm tổn thương hắn, nhưng thế cũng tốt, cứ như vậy đi, nên để hắn tiếp tục nghĩ rằng ta vẫn hận hắn, rời khỏi nơi này, đoạt lấy thiên hạ của hắn.
Ta vẫn luôn cho rằng có lẽ đây là ý nghĩ của tất cả các nữ tử trong thời đại này. Trong mắt nam nhân, cho dù nữ nhân có được cưng chiều đến mấy thì nàng ta vẫn không thể sánh được với thiên hạ.
Liệu Liên Thành Chích mất đi vương vị có còn là Liên Thành Chích không? Tuy nói ta luôn muốn tìm một phu quân bình thường, nhưng ta không muốn nhìn hắn mất đi tất cả, ta sợ, khi đó hắn......
Có lẽ, sau khi trải qua chuyện này, vẫn chỉ chứng minh ta không có duyên phận với hắn!
"Cô yêu hắn rồi hả? Cho dù hắn đã khiến cô tổn thương rất nhiều?"
Tên quân thượng ở phía trước không biết từ khi nào đã dừng chân lại, giọng nói khàn khàn quỷ dị, trong đêm đen, ở cái hành lang bí mật này, khiến ta rùng mình một cái.
Nhìn bóng lưng của hắn thấp thoáng trong đêm tối, lặng lẽ đứng ở dưới gốc cây ngước nhìn bầu trời.
Hắn như vậy, cái vẻ đa cảm này, dường như ta thực sự biết hắn.
"Vì sao ta nhất định phải ở lại? Thật ra yêu hay không yêu bây giờ nói cũng không có gì ý nghĩa gì cả, có thể, nhưng ta vẫn oán. Dù gì cũng đã tổn thương quá nhiều, không thể nào chữa lành được nữa."
Nương theo ánh sáng yếu ớt, hắn hơi quay đầu nhìn ta. Ánh mắt đượm buồn khiến ta cảm thấy hắn không phải là một vị quân thượng khát máu lạnh lùng, hắn không hề lạnh lùng, ngược lại hắn vẫn giống như mọi người có máu có thịt. Vì vậy khi bị thương, hắn sẽ cảm thấy đau đớn, hận thù.
Chỉ là ta không hiểu, vì sao hắn hận, có lẽ chỉ cần biết rõ thân phận thật của hắn......
"Ngươi sẽ thả hắn đi chứ?!"
Nhìn hắn như vậy. Ta bỗng cảm thấy có chút không chắc nên vội hỏi lại, nói xong mới thấy hối hận.
Hắn cười giễu cợt, đi tới phía trước, rồi giữ chặt lấy mặt ta, giọng nói khàn khàn vô cùng châm chọc: "Nàng không phát hiện ra một chút nào sao? Không phát hiện ra ta là ai sao? Sao nàng có thể quên, quên hết đi mọi thứ như vậy. Lang kỵ chúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.......Đây không phải bài thơ mà nàng thích nhất sao? Trong lòng nàng, có phải ta đã chết trong trận đại hỏa kia không? Nàng biết không? Ta đã rất đau đớn khi nghe được tin Tiệm Tầm Các bị cháy mà nàng cũng bị thiêu rụi trong trận cháy năm đó? Chàng cưỡi ngựa trúc đến, cây mơ lại chẳng còn, nàng có biết ta đau lắm không? "
Hai câu thơ của Lý Bạch như sau:
"Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sàng lộng thanh mai"
Dịch nghĩa là:
"Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Cầm cành mơ đuổi nhau quanh ghế ngồi"
Trẻ con Trung Hoa thường bẻ cành trúc giả làm ngựa cỡi, do đó mới có danh từ "trúc mã"; bẻ cành mai xanh làm roi ngựa nên có danh từ "thanh mai".
Rung động! Ta không thể tin được mở to mắt nhìn hắn, hắn, hắn là...... Vân liêm...... Bạch Tuộc ca ca......
"Ha ha, duyên phận đã được khắc trên đá tam sinh. Nàng nói cho dù cha mẹ có vứt bỏ ta, thì nàng vẫn sẽ ở bên cạnh ta. Nhưng khi ta xuất hiện ở bên cạnh nàng, nàng lại không nhận ra ta. Nàng là vị hôn thê của ta, nhưng cuối cùng lại trở thành Vương phi của hắn. Ta tin hắn như vậy, vậy mà hắn lại giấu ta. Ta định gác lại chuyện cũ, vì hắn mà chinh chiến sa trường, nhưng trong trận đại họa ngày hôm ấy, trong doanh trướng đột nhiên xuất hiện một cái song sắt ngăn cản đường đi của ta. Nàng có biết ta đã vùng vẫy thoát khỏi đó bằng cách nào không? Nàng có biết vì sao ta lại phải đeo chiếc mặt nạ quỷ quái này không?! Nàng có hiểu nỗi hận trong lòng ta khi biết ai đã dựng lên song sắt ấy không?!"
Ta giữ chặt y phục, hoảng sợ trước sự phẫn nộ cùng đau đớn của hắn. Ý của hắn là, Lăng ca ca đã sai người tạo nên trận đại họa ấy, nhưng thật ra vẫn còn một âm mưu khác, mà người nghĩ ra âm mưu đó là......
Không, không có khả năng! Ta ra sức lắc đầu, không thể tin được, tuyệt đối không thể là Liên Thành Chích, khi ấy hắn đã hết sức áy náy vì đã lừa gạt Vân Liêm, hắn không thể dựng hàng rào sắt để gài bẫy Vân Liêm được!
Đây là một âm mưu, mà người kia tuyệt đối không thể là Liên Thành Chích, ít nhất về điểm này ta rất tin tưởng hắn!
"Nàng muốn nói với ta người kia không phải là hắn?! Với những bằng chứng chính xác, nàng muốn ta tin tưởng hắn bằng cách nào?! Nàng muốn ta thả hắn đi, được, có thể, nhưng ta muốn hắn nếm trải mùi vị của thất bại! Thật châm chọc, Vân Liêm ta coi hắn như huynh đệ hơn mười năm, đổi lấy lại là một kết cục như thế này. Còn nàng? Nàng nghĩ hắn yêu nàng sao? Trong vương phủ của hắn có vô số thê thiếp xinh đẹp. Trong hai năm nàng bị giam cầm, hắn hằng đêm sủng hạnh người khác. Tên nam nhân kia nói yêu nàng mà lại chìm trong tửu sắc, nàng nghĩ hắn thật sự yêu nàng sao?! Thứ hắn yêu chẳng qua là dung mạo xinh đẹp này thôi!"
Ta bị hắn dồn từng bước lui về phía sau, mà chỉ biết bất lực nhìn hắn. Nhìn ánh lửa trong đôi mắt ấy, ta thấy rất đau.
Bạch Tuộc ca ca luôn bám người kia, cả Đại tướng quân Vân Liêm bừng bừng ý chí, còn có vị quân thượng của Phù Vân Lâu tràn ngập hận ý ở trước mặt này, đều đang dần bị hủy hoại.
Lời nói của hắn đã đả kích ta, trái tim ta đau đớn. Trong hai năm ta bị giam cầm, ở bên cạnh Liên Thành Chích đã có vô số mỹ nữ. Đúng như lời hắn nói, tuy rằng Liên Thành Chích nói yêu ta, nhưng hắn vẫn có vô số mỹ nhân bên cạnh, còn có, ngày hôm ấy khi vừa mới tỉnh lại, trong hoa viên, cái cảnh hắn và Nghiêm Tiêm Vũ hoan ái với nhau đã khiến tâm trí ta chấn động.
Một nỗi bi thương xâm nhập khắp tâm trí ta, ta biết hết mọi thứ, cũng hoài nghi hắn yêu ta sao? Thật sự yêu ta