"Đi !!! "
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, khắp nơi nổi lên cát bụi mù mịt. Ta tưởng Liên Thành Chích đang đuổi theo nên vội vàng tìm nơi ẩn nấp. Ta không muốn bị hắn tìm thấy, ít nhất là vào lúc này!
Ta còn chưa nghĩ đến việc sau này phải sống chung với hắn như thế nào đây, ở bên nam nhân như hắn sẽ không thể hạnh phúc được.
Nhưng đợi đến khi người cưỡi ngựa tới gần, ta đang trốn ở sau cây đại thụ mới giật mình phát hiện, người nọ không phải là Liên Thành Chích, mà là nam tử áo trắng đã tặng ta chiếc vòng ngọc màu xanh kia!
Ngón tay ta khẽ chạm lên vệt đỏ nổi ở trên cánh tay mình, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ. Nhất định là hắn, ngoại trừ chiếc vòng ngọc kỳ quái nổi đầy tơ máu này ra thì còn có thể là cái gì khác đây.
Người đã khống chế ta, chính là hắn !
Tiếng vó ngựa ở phía trước đột nhiên dừng lại. Trên gương mặt trắng nõn của nam tử áo trắng kia nở một nụ cười nhàn nhạt, trông rất tao nhã và dịu dàng, nhưng lại ngầm lộ ra tà khí, khiến người ta không rét mà run.
Nụ cười này chỉ nhìn thôi mà cũng khiến ta rùng mình nổi gai ốc, còn kinh khủng hơn cả Liên Thành Chích, nam nhân này tuyệt đối không thể dây vào.
Ta sợ bị hắn phát hiện nên trốn sau gốc cây không dám nhúc nhích cùng thở mạnh. Lúc này hắn đột nhiên xoay người xuống ngựa, vẻ mặt thản nhiên giống như đang thưởng thức cảnh vật xung quanh, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ, khiến ta hiểu rằng, mục đích của hắn nhất định không đơn giản như vậy!
Hắn phát hiện ra ta rồi sao? Cho nên mới cố ý chơi trò mèo vờn chuột? Không để ta kịp nghĩ nhiều, đằng xa lại truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, mà không phải là chỉ của một người.
"Khởi bẩm chủ thượng! Đã xác minh Mộc Dương tiểu vương gia quả thật là đang bị trọng thương, có thể nói là đe dọa đến tính mạng!"
Một đám hắc y nhân nhảy xuống ngựa, cung kính quỳ gối trước mặt nam tử áo trắng. Gương mặt hắn như kết băng sương, không có một chút cảm xúc gì.
"Ồ? Tại sao lại bị thương?"
Hắn khoanh tay trước ngực, đứng đối diện phía ta, khóe môi gợi lên một nụ cười khó hiểu, khiến ta kinh hãi không thôi.
Lăng ca ca bị thương?
Hay bọn họ đang nhắc đến chuyện Lăng ca ca bị trúng độc châm? Nhưng đã hơn ngày rồi, Cát Cánh tỷ tỷ còn chưa tìm được cách giải độc cho hắn sao? Thủy Trúc tỷ tỷ là đại phu hàng đầu ở Thiên Thục Quốc, đồng thời còn là chuyên gia nghiên cứu độc dược, cũng không có cách nào ư?
Ý nghĩ có chút hỗn loạn, ta vừa nhắc nhở bản thân đừng quan tâm tới hắn, bởi vì hắn có thể là kẻ thù của ta, lại vừa lo lắng không yên, dù sao cũng ở chung tám năm, muốn quên cũng chẳng dễ dàng.
Chủ thượng...... Vừa nghe thấy hai chữ này, trong đầu ta liền hiện lên hình ảnh của nữ tử đã bắt cóc mình vào đêm đó ở Vương phủ. Chủ thượng mà nàng ta nhắc tới.....
"Theo điều tra, Mộc Dương tiểu vương gia trên đường rời khỏi Viêm kinh đã bị người của Duệ Khâm vương phủ phục kích!"
Ta nghe vậy liền ngẩn người, bọn họ nói, Lăng ca ca bị người của Duệ Khâm vương phủ phục kích? Sao có thể chứ, Liên Thành Chích rõ ràng đã hứa với ta rồi mà......
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, rồi lắc đầu bật cười, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt thành quyền run lên nhè nhẹ. Nam nhân kia, hắn nói mà không giữ lời!
Nói một đằng làm một nẻo, đồ dối trá, đồ đáng ghét!
"Tốt lắm, các ngươi về trước đi, báo với Tả Nô Cơ hôm nay hành động kín đáo một chút, cái thói xấu hở chút là lấy mạng người ấy, nếu không sửa được thì đừng trách bản quân trở mặt vô tình!"
Nam tử áo trắng vẫn cười dịu dàng như trước, nhưng lời nói ra thì lại lạnh lẽo đến dị thường. Mãi đến khi đám hắc y nhân đã đi xa, hắn vẫn giữ bộ mặt tươi cười đó nhìn về chỗ ta đang trốn, không hề có ý rời đi.
Chân ta tê rần, đứng ngồi không yên, qua một hồi lâu, rốt cuộc ta cũng chịu không được mà té ngã. Ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang sang sảng cười to, đôi mắt tà mị cười như không cười, nhìn ta chật vật. Nam nhân này rõ ràng đã sớm phát hiện ra ta, mà lại cố tình trêu đùa, thật đáng ghét!
"Mộc Thanh Thương, đã lâu không gặp, gần đây cô thế nào rồi?"
Ta cố ngồi dậy, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, rồi căm giận đi tới chỗ hắn, một phen kéo ống tay áo, giơ cánh tay trái ra trước mặt hắn, phẫn nộ chất vấn:
"Hy vọng ngươi có thể giải thích một chút, chuyện này là sao?! Trên cánh tay ta tại sao lại xuất hiện thứ quỷ quái này? Ngươi đã làm gì? Có phải ngươi đang khống chế ta?!"
Đối mặt với sự chất vấn của ta, hắn vẫn không đổi sắc, vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta xuống, tao nhã nói: "Dù sao cũng là nữ nhân, để lộ da thịt trước mặt một nam nhân xa lạ là không tốt đâu."
Câu nói ôn hòa này lại khiến mặt ta nóng bừng lên, vội vàng sửa sang lại ống tay áo, không còn vẻ kiêu ngạo nào như hồi nãy nữa.
Ta đúng là bị cơn giận làm mất lí trí rồi, không muốn bị hắn tiếp tục lừa dối nữa ta bèn hắng giọng trách mắng: "Vì ngươi sao lại đưa cho ta cái vòng quỷ quái này?!"
Đột nhiên hắn vươn tay ra bắt lấy tay trái của ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo vào trong lòng, ôm chặt trước ngực.
"Ngươi --"
"Suỵt...... Nghe lời một chút......"
Tiếng kêu sợ hãi của ta bị hắn cắt ngang, ngay sau đó, tiếng sáo kì quái lại vang lên.
"Có phải cô không thể không chế chính mình? Đáng sợ lắm phải không?"
Ta giống như một pho tượng bất động trong lòng hắn, không thể động đậy, lại bị âm thanh kia khống chế, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống. Bây giờ đang là tháng mà đáy lòng ta lại chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Vì sao không nghe lời? Chỉ cần giết hai kẻ kia là cô được thoát rồi, có thể tự do rồi, không phải cô luôn muốn rời đi sao? Đây là cách tốt nhất, bởi vì nếu cô bị khống chế, thì những kẻ đó sẽ không thể khống chế cô, chẳng lẽ cô không căm hận tất cả những gì nam nhân đó đã làm sao?"
Hắn không còn một chút nho nhã nào cả, lạnh lùng cười, lưỡi hắn linh hoạt như rắn, khẽ liếm vành tai ta.
"Thương Nhi, ta rất nhớ nàng, vì sao lúc trước không nói cho ta biết bọn chúng ép nàng gả đi? Nếu sớm nói với ta, thì ta đã có thể đưa nàng đi, chúng ta sẽ không phải sống trong cảnh biệt ly như thế này nữa. Thương Nhi, đi theo ta được không? Đừng quay về Duệ Khâm Vương phủ đó nữa, được không?"
Bỗng nhiên hắn nói mấy lời khó hiểu này, làm ta hơi kinh ngạc, trong đầu nghĩ hắn có vấn đề rồi.
"Thương Nhi, nàng yêu ta đúng không? Nếu đúng, chỉ cần nàng ôm chặt ta, dùng sức hôn ta, ta sẽ chờ nàng, chờ cho đến khi nàng quyết tâm rời khỏi Duệ Khâm Vương phủ!"
Âm thanh kia lại vang lên, chẳng qua lần này không phải muốn ta giết người, mà là muốn ta nghe theo lời người trước mặt. Giờ ta có thể khẳng định chắc chắn rằng kẻ đã khống chế ta, đã dùng cổ độc với ta, chính là hắn!
Ta dùng hết sức để phản kháng lại, muốn ngăn cản mình không được choàng tay lên cổ hắn, muốn môi mình không được chạm vào môi hắn, hốc mắt cay cay. Bỗng dưng ta có cảm giác mình thật nhục nhã, có phản kháng cũng chỉ như trứng chọi đá, thật đáng buồn!
Ta bi thương nhắm mắt lại, để mặc cho thân thể bị khống chế, thật không ngờ nhìn hắn có vẻ rất nhã nhặn như vậy, mà sau lưng lại kẻ gian ác!
"Mộc Thanh Thương?! Đồ tiện nhân này!"
Giọng nói giận dữ gào lên từ phía sau, cơ thể cứng đờ của ta bỗng nhiên thả lỏng, ma chú dường như đã được giải trừ, rốt cuộc linh hồn cũng hợp lại với thân thể. Ta vừa mới xoay mặt lại thì trước mắt đã xuất hiện một bàn tay to lớn đang dùng hết sức hướng tới mặt ta.
Ta nghĩ mình chết chắc rồi, hắn đang tức giận căn bản là sẽ không nghe ta giải thích. Cuối cùng ta cũng hiểu mục đích của nam tử áo trắng này, hắn đã sớm phát hiện ra Liên Thành Chích nên cố ý làm như thế, đây là sự trừng phạt cho việc ta đã chống lại mệnh lệnh của hắn!
Nhưng ta không cảm nhận được sự đau đớn, bên tai chỉ có tiếng thở dốc phẫn nộ của Liên Thành Chích. Ta kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn đang dừng ngay trước mặt, chỉ cần gần thêm một chút nữa là nửa gương mặt còn lại của ta cũng sẽ bị hủy nốt.
Nhưng tại sao hắn dừng lại?
Giờ ta mới nhận thức được mình đã sợ đến mức nào, muốn tìm kiếm an ủi, nhưng chợt nhận ra từ trước tới nay ta luôn cô độc một mình...
Ta kinh ngạc nhìn bày tay của Liên Thành Chích đang khựng lại giữa không trung, chưa kịp phản ứng thì phía sau bỗng có một bàn tay chạm vào lưng ta, dịu dàng nói: "Thương Nhi, đừng sợ, có ta ở đây!"
Nam nhân phía sau lại cố tình gây trò khiến cho thiên hạ loạn thêm, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Vì sao lại đối xử với ta như vậy?!
Nỗi oán hận trong lòng không có chỗ phát tiết, ta chỉ có thể cắn chặt môi dưới, dùng sức cắn, mãi cho đến khi đôi môi rướm máu!
"Mộc Thanh Thương......Hóa ra nàng đê tiện đến vậy! Phu quân trong lòng nàng không phải Mộc Thiệu Lăng sao? Thế còn gã này? Hắn là gì của nàng?!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ dữ tợn kia làm ta bật cười, đây là nụ cười thật lòng, một nụ cười bi thương.
Đất trời bao la, cuộc sống mịt mờ vô định, thế gian có biết bao nhiêu người, nhưng chẳng có một ai thật lòng quan tâm ta, không một ai......
Ta đê tiện sao? Ha ha, ai mà biết được, kẻ đê tiện như ta đã từng muốn chung sống yên bình với hắn, thật là đê tiện mà!
Ta nâng cánh tay lên, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, bi ai cười nói: "Ngươi không biết sao? Ta chính là loại nữ nhân lẳng lơ như thế đấy, ta thích kiểu nam nhân như Lăng ca ca, vừa dịu dàng lại nho nhã, còn ngươi, chỉ là một kẻ tàn bạo ác độc mà thôi! Trong mắt ngươi ta đê tiện đến vậy, thì hãy hưu ta đi! Hưu ta đi! Để ta rời khỏi đây...... Không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, tránh làm bẩn mắt của ngươi......"
Trái tim đau quá...... một trận rồi lại một trận nhói đau, như thể bị ai đó dùng lực xé rách .
Từ khi nào mà một câu nói của hắn cũng làm ta đau lòng đến vậy? Ta đã bắt đầu để ý đến hắn, cho nên trái tim cũng dần chìm vào trầm mê, đã chuẩn bị đón nhận hắn, nên không còn cố chấp nữa......
Vậy mà cuối cùng ta chỉ đổi lại được câu "tiện nhân" của hắn, đau thấu tâm can!
Ta chịu đủ rồi, nên mới nói ra những lời làm tổn thương cả hai để trút hết oán hận trong lòng. Hắn giận tới cực độ, gương mặt méo mó tối sầm, một phen kéo lấy tay ta hung hăng lôi về phía sau, rồi từng bước từng bước một, đi về phía nam nhân áo trắng đã ám hại ta!
Ta đã làm gì sai? Ta đã trêu trọc đến ai? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Những nam nhân này, tại sao lại đáng ghét đến vậy?!
Ta té ngã vào một vũng bùn, bất chấp toàn thân đầy vết bẩn, lớn tiếng khóc .
Đau quá...... nỗi đau này quả nhiên vẫn chưa từng mất đi, sự mơ hồ bất an từ trước tới nay quả nhiên đã trở thành sự thật. Rốt cuộc ta cũng lưu lạc đến chốn địa ngục Tu La.
"Thương Nhi, ta đã nói sẽ chờ nàng, chờ đến ngày nàng muốn rời khỏi nam nhân này, hãy đi tìm ta, ta sẽ giải thoát cho nàng!"
Nam tử áo trắng kia cười yếu ớt, giống như không thèm để ý tới Liên Thành Chích đang bừng bừng lửa giận ở trước mặt. Ta vừa nghe thấy đã hiểu ý đồ của hắn. Hắn đang nói cho ta biết, chỉ có cách giết Liên Thành Chích và Lăng ca ca, ta mới có thể hoàn toàn giải thoát......
Nhưng dựa vào đâu mà bắt ta tin? Giết bọn họ, mặc dù thoát được khổ đau trước mắt, nhưng cuộc đời còn lại của ta cũng coi như bị hủy, ngày ngày sống trong ác mộng!
"Duệ Khâm Vương gia......"
Hắn nhìn Liên Thành Chích, bộ dạng cười như không cười, giống như đang cố ý khiêu khích. Khi nắm đấm của Liên Thành Chích sắp lao tới gần, thì bỗng nhiên hắn bật cười thành tiếng.
"Hóa ra ngươi cũng chỉ có thế thôi, đây chính là tình yêu của ngươi, tình yêu của ngươi dành cho nàng...... Mộc Thanh Thương, nam nhân như hắn không xứng để nàng phó thác cả đời! Một kẻ luôn hoài nghi tình yêu của chính mình, nàng vẫn có thể tiếp tục yêu hắn sao?"
Hắn thầm thì như tự nói, lại giống như đang nói cho Liên Thành Chích nghe, sau đó lui về phía sau vài bước, liếc mắt nhìn ta một cái rồi cười lớn bỏ đi.
Liên Thành Chích đứng đơ ra như một tượng đá, khuôn mặt nhăn nhó có chút đáng sợ, hồi lâu sau hắn mới thở dài, đi về phía ta.
"Thương Nhi, chỉ cần nàng nói thật cho ta biết nam nhân kia là ai, có quan hệ gì với nàng, ta sẽ tin nàng!"
Gương mặt hắn mờ nhạt trong cơn mưa phùn lất phất.
Ta cười trào phúng, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn nghĩ ta còn để tâm tới việc hắn tin hay không tin sao? Tất cả đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
"Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, thì chính là thế đó !"
Ta cố hết sức cử động cơ thể, toàn thân mệt mỏi lảo đảo bước đi. Bộ dạng chật vật thê thảm này càng làm rõ số phận bi ai của ta, những đám mây trên trời cũng u tối, giống như đang cười nhạo ta, đây là báo ứng cho kẻ yếu đuối!
Ta muốn trở nên kiên cường, phải rời khỏi đây, ta muốn rời khỏi nơi khiến người ta căm ghét, đau đớn này!
Hắn không hề tuân thủ lời hứa sẽ buông tha cho Lăng ca ca, vậy thì ta cần gì phải giữ lời hứa của mình. Những lời hứa trước kia giống như một sự châm biếm dành cho tình cảnh chật vật ngày hôm nay, chẳng thà quên hết cho xong!
"Thương Nhi......"
"Liên Thành Chích, tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay đều do là ta tự chuốc lấy, bởi vì......"
Bởi vì ta đã động lòng, đã để ý tới ngươi, cho nên tất cả đều là do ta tự chuốc lấy! Nhưng sau này sẽ không, tuyệt đối không! Chúng ta không ai nợ ai, ta đã trả đủ rồi! Trả đủ rồi.....
"Bởi vì, ta muốn biết cảm giác tan nát cõi lòng là như thế nào...... Giờ ta đã hiểu rồi, trái tim tan nát, cũng không phải là không tốt. Vết thương của ngươi đã không còn nghiêm trọng, về sau không cần tới Thính Thủy Các nữa, Thanh Thương phúc bạc, không nhận nổi tình yêu của Vương gia, hãy dành sự sủng ái ấy cho những nữ nhân khác đang cần đi......"
Ta cười lạnh lùng, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người qua đường cùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của đám hạ nhân trong vương phủ, mặt không biến sắc bước về Thính Thủy Các.
Trong Thính Thúy Các đã xuất hiện bóng dáng của Tiểu Y, giờ ta mới nhớ ra hôm nay là ngày nàng quay lại làm việc.
"Vương, Vương phi, người, người......"
Nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn ta, tay chỉ vào bộ y phục bẩn thỉu trên người ta. Ta cười khẽ, lần đầu tiên cười dịu dàng đến vậy, hạnh phúc, nếu không chiếm được, thì cần gì phải níu kéo, một mình ta cũng có thể hạnh phúc!
"Tiểu Y, chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."
"Dạ? Vâng......"
Tiểu Y mang vẻ mặt ngơ ngác quay người rời đi, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong. Cởi bộ y phục dính đầy bùn đất, ta đắm mình trong làn nước trong suốt, mỉm cười, để mặc cho làn nước ấm áp kia tràn ra khỏi bồn, cũng mặc cho nước mắt giàn dụa...
Ta muốn rời khỏi đây, nhất định phải rời khỏi đây......
Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Ta vùi mình trong nước, ép bản thân suy nghĩ thật kĩ càng, phải làm sao mới có thể bỏ đi mà không bị phát hiện!
Edit & Beta: Trangleo, Otakunhini
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!