Chương
Đôi mắt lạnh nhạt của Tô Lương Mặc lướt nhanh qua Sada Yamaichiro: “Tay anh nhìn xấu lắm, ôm cục cưng nhà tôi kẻo lại bôi nhọ em ấy” Nói xong, lạnh lùng ra tay, lao về phía lòng ngực Sada Yamaichiro, đương nhiên người sau sẽ không dễ dàng chịu thua.
Hai người đàn ông đánh nhau có vẻ ngang tài ngang sức, Sada Yamaichiro xảo quyệt giả dối, mỗi lần đều dùng Lương Tiểu Ý chản được chiêu thức, phá bỏ thế quyền của Tô Lương Mặc. Sada Yamaichiro không khỏi đắc ý: “Người đang ở nơi này, có bản lĩnh thì anh tới cướp”
Tô Lương Mặc cũng không nói một tiếng, chỉ là đột nhiên tới gần Sada ‘Yamaichiro. Khi Sada Yamaichiro dùng Lương Tiếu Ý chắn sát chiêu, Tô Lương.
Mặc đột nhiên tới bên tai Sada Yamaichiro, môi mỏng cong lên, mấp máy một câu nói Cũng đừng xem thường những lời này, nhờ có chúng, động tác của Sada ‘Yamaichiro cứng lại trong hai giây. Hai giây cũng đủ cho cánh tay của Tô Lương Mặc bắt tới thân thể Lương Tiểu Ý. Sau khi đắc thủ, hản nhanh chóng rời khỏi phạm vi hai mét, vừa ngấng đầu lên, khóe môi hiện lên nụ cười tỉnh xảo: “Sada quả nhiên thấu tình đạt lý cảm ơn đã trả người lại” Thanh âm rõ ràng, lộ ra chế giễu không thèm che giấu.
Khi Sada Yamaichiro phục hồi tỉnh thần lại đã chậm mất rồi Lúc này bao quanh Tô Lương Mặc là người của hắn. Nếu anh còn muốn tiếp cận Tô Lương Mặc, vô vàn khó khăn!
Anh nhìn quanh bốn phía, đều là kẻ địch, Sada Yamaichiro cũng không phải đứa ngốc, nếu lúc này còn ở trong địa bàn của người ta, phần thắng của anh gần như bãng không.
Đôi mắt sâu thẩm gắt gao nhìn chãm châm người phụ nữ Tô Lương Mặc đang ôm, trong đáy mắt Sada Yamaichiro tràn đầy ôn nhu.
Ngược lại là Tô Lương Mặc, căn bản không thèm nhìn Sada Yamaichiro, quay người lại, cất bước đi về phía cửa. Khi hẳn đi qua Vân Nhất, đột nhiên dừng lại bước chân: “Đứng lên”
‘Vân Nhất ngơ ngác. Không biết ý tứ của Tô Lương Mặc, nhưng cậu ta chịu đựng thân thể đang đau đớn, giấy dụa đứng lên.
“Boss” Cậu ta giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu. Ngay sau đó nghe được mệnh lệnh của Tô Lương Mặc.
“Đánh lại! Người khác đánh cậu thế nào, cậu đánh lại như thế cho tôi!
Thanh âm lạnh nhạt bạc bẽo không nghe tức giận, nhưng lại hiện ra kiêu ngạo.
‘Vân Nhất vừa nãy đến đứng lên còn khó khăn, nghe được lời nói của boss, ánh mắt nháy mắt phát sáng. Cậu ta thở không xong, tại một khắc vượt qua cực hạn thân thể, cao giọng đáp: “Vâng! Bosst”
Sada Yamaichiro cũng không ngăn cản, trong đáy mắt anh lộ vẻ châm chọc… Tô Lương Mặc lại đế một thuộc hạ bị đánh đến suýt liệt nửa người đến báo thù thuộc hạ thân thể cường tráng của anh?
‘Tên Vân Nhất này không có khả năng!
Sada Yamaichiro cười lạnh, nhưng giây tiếp theo liền biến mất “Bảng!”
“Bằng!”
“Bắng!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thanh âm đạn lên nòng chỉnh tề vang lên… Sada Yamaichiro đột nhiên mở to hai mắt, lần đầu tiên, trong mắt anh xuất hiện phẫn nộ và nhục nhãt Tô Lương Mặc, anh dám làm tổn thương mặt của tôi như vậy!
Thuộc hạ của Tô Lương Mặc không cần chờ mệnh lệnh của hắn, sau khi ông chủ cho Vân Nhất một mệnh lệnh, một đám người lạnh lùng, tự động lấy súng lục ra, lập tức “cạch” một tiếng, toàn bộ nhắm vào thành viên tổ chức ‘Yamaguchi. Một loạt thanh âm lên đạn vang lên, họng súng đen ngòm đều chĩa vào thủ hạ Sada Yamaichiro.
‘Sada Yamaichiro cho rằng người bị đánh đến nửa tàn phế như Vân Nhất không đánh được cấp dưới của anh. Nhưng Tô Lương Mặc lại dùng sự thật cho.
Sada Yamaichiro biết: Thuộc hạ của anh dưới mấy chục họng súng, thuộc hạ của tôi muốn đánh thế nào thì đánh như vậy, không cần phản kháng, trừ khi họ muốn chết.
Đám người bị mấy chục súng lục chĩa vào mang sắc mặt khó coi, Vân Nhất đạp một cái, người nọ không phục, muốn phản kích: “Tên phế vật ngươi…” Nắm tay của gã còn dưa dừng trên mặt Vân Nhất, “bãng” một tiếng, khi người nọ ngã xuống, trong ánh mắt là không thế tin được, chết không nhắm mát.
Đây là “đánh” của Tô Lương Mặc.