Chương
Tô Lương Mặc nhíu mày, trong mắt chợt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đương nhiên… ý cười này không được tốt đẹp cho lắm.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, trào phúng nói: “Lục Trầm cậu thật bỉ ổi. Bây giờ đến cả chiêu thức thấp kém này mà cậu cũng lôi ra dùng được. Rõ ràng móc mắt là chiêu thức để chị em phụ nữ phòng thân. Từ lúc nào cậu đã trở nên đàn bà như vậy?”
“Con mẹ nó! Tô Lương Mặc, tôi phải cắt đứt quan hệ với cậu!” Lục Trầm thẹn quá hóa giận: “Ông đây không đánh lại cậu, còn muốn quản ông đây dùng chiêu gì nữa sao?”
Nói xong, anh ta dùng hết sức toàn thân đấm Tô Lương Mặc một cú. Cú đấm này dường như đã hội tụ toàn bộ sức lực trên người của Lục Trầm. Cho dù là vậy, Lục Trầm nghĩ bằng đầu ngón chân cũng ý thức được, với tốc độ của năm đấm này, Tô Lương Mặc có thể dễ dàng tránh được. Anh ta đã mất hy vọng có thể đánh một cú vào khuôn mặt tuấn tú vô sỉ khiến người ghét bỏ kia.
Khi Lục Trầm đang sắp từ bỏ thì… Bịch!
Một âm thanh va chạm rất lớn vang lên. Lục Trầm ngây ngẩn cả người.
Khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Tô Lương Mặc bị nắm đấm của mình đánh cho lêch hẳn sana môt bên. anh ta liền trở nên ngơ ngác.
Anh ta lắp bắp mở miệng: “Cậu, cậu… sao cậu không tránh ra?”
Người đàn ông giơ tay lau đi vết máu chảy ra nơi khóe miệng bị xé rách rồi giương mắt lạnh lùng nhìn Lục Trầm, tỏ vẻ như không có việc gì mà nói: “Cậu đột nhiên dùng nhiều sức như vậy. Một đấm này của cậu mạnh hơn thường ngày rất nhiều, tôi không tránh nổi”
Lục Trầm nghe vậy liền bừng bừng lửa giận mà chỉ trích Tô Lương Mặc: “Con mẹ nó! Cậu ít tỏ vẻ đi! Cậu coi tôi là thằng ngốc đúng không? Tô Lương Mặc cậu muốn tránh loại công kích tầm thường như này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”
Lục Trầm tức giận thở phì phì: “Cậu cố ý đúng không? Thật nhục nhã! Tô Lương Mặc, khả năng đánh đấm của tôi không bằng cậu, nhưng cũng không cần cậu thương hại! Tôi không yếu đuối như vậy đâu! Từ nhỏ đến lớn tôi đã không thể so được với cậu. Không cần cậu phải suy nghĩ cho lòng tự trọng của tôi!”
Sau khi nghe thấy những lời giận dữ này của Lục Trầm, người đàn ông lại không hề nóng lòng giải thích. Anh chỉ giơ tay đè ép khóe miệng bị xé rách để máu không chảy. Chút đau đớn này vẫn khiến anh phải cau mày lại.
Đợi đến khi vết thương ở khóe miệng của anh đã được xử lý xong xuôi, Tô Lương Mặc mới nhìn sang Lục Trầm nói: “Tôi không nhàm chán đến vậy đâu”
“Thế cậu có ý gì?” Lục Trầm vẫn trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc nấy giờ.
“Lòng tự tôn của Lục Trầm cậu cũng dày như da mặt của tôi. Tôi sẽ nhàm chán đến mức để bảo vệ lòng tự trọng của cậu mà cam nguyện chịu một đấm” Tô Lương Mặc nói: “Không sai, tập đoàn Tô Thị là của nhà họ Tô. Nhưng tình cảm của cậu dành cho tập đoàn Tô Thị cũng không kém tôi là bao.
Cậu muốn tốt cho tôi, trong lòng tôi biết rõ. Đúng là tôi đã là ra chuyện trước kia tôi không bao giờ làm. Tôi đỡ một nắm đấm này của cậu cũng không phải chịu thiệt”
Tô Lương Mặt đột nhiên híp mắt lại, con ngươi màu đen như mực tràn đầy kiên định: “Nhưng đối với những chuyện tôi làm mà cậu cho là hoang đường, tôi không hề hối hận”
“Cậu… cậu!” Lục Trầm lại giơ tay chỉ mặt Tô Lương Mặc, bộ dạng như giãm phải phân chó. Cuối cùng anh ta bất đắc dĩ hạ tay xuống như gà trống bại trận gục đầu, sa sút tinh thần nói với anh: “Tùy cậu vậy. Cậu nguyện ý lấy công ty ra cho con trai làm đồ chơi, cậu nguyện ý làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy. Tôi…”
Lục Trầm như bị rút hết sức lực nhìn Tô Lương Mặc mà nói: “Từ nhỏ tôi đã làm bao nhiêu chuyện điên cuồng với cậu, loại chuyện như này cũng không thiếu”
Nói xong, anh ta ném lại hai chữ “Đi đây” rồi quay người đi ra khỏi phòng làm việc. Trước khi đi ra khỏi cửa, người đàn ông sau lưng chợt nói: “Cảm ơn cậu đã làm người anh em ủng hộ tôi điên cuồng”
Lục Trầm đột nhiên cảm thấy tròng mắt trở nên chua xót.
Anh ta quay đầu lại trừng mắt với Tô Lương Mặc đang đứng sau lưng minh: “Mẹ nó! Sao đột nhiên lại sến súa như vậy! Tô Lương Mặc, cậu sến súa hại tôi không thể mắng cậu được”