Chương
Vân Vi gật đồng tán thành: “Boss, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy. Tôi đã tập hợp gấp ba lần số người, chắc chắn phải tìm ra được người Boss muốn tìm”
“Tìm tiếp đi!” Tô Lương Mặc lạnh lùng gật đầu. Anh chỉ nhìn Vân Vi trong video một cái rồi duỗi tay ấn nút tắt cuộc gọi.
“Cộc cộc” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Lương Mặc ngẩng đầu nói: “Vào đi”
Cửa mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói của Lục Trầm: “Này, Tô Lương Mặc, không phải cậu đang giấu tôi chuyện gì đấy chứ?”
Anh lạnh lùng lườm Lục Trầm một cái rồi lại vùi đầu vào xử lý tài liệu.
Lục Trầm thấy vậy liền bước vài bước lớn đi đến trước bàn làm việc của Tô Lương Mặc, hai tay gõ mạnh xuống mặt bàn.
Trong cặp mắt đào hoa bừng bừng lửa nhìn chằm chằm Tô Lương Mặc vẫn đang cúi đầu đọc tài liệu. Anh ta mở miệng, cắn răng nói: “Tô Lương Mặc! Bây giờ mà cậu vẫn có thể bình tính được sao?”
Người đàn ông vẫn tiếp tục đọc tài liệu trên tay, chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái.
Hai mắt Lục Trầm phát hỏa… Đúng là hoàng đế chưa lo thái giám đã vội!
Anh ta nghiến răng ken két gào lên: “Cậu có biết hoàn cảnh hiện giờ của cậu nguy hiểm thế nào không hả?”
Lục Trầm bị kích động quá mức, nước miếng văng tứ tung.
Tô Lương Mặc giơ tay lau nước miếng bắn vào trán rồi ngước mắt lên lạnh lùng đối chọi với cặp mắt đào hoa kia: “Nói chuyện cẩn thận”
Boss Tô bị bắn nước miếng đầy mặt mà vẫn có thể điềm nhiên như không, bình tĩnh thong dong. Còn Lục Trầm lại nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sự thật chính là như vậy…
Một hai giây sau, Lục Trầm lại trở nên kích động.
“Này! Cậu có thể để tâm một chút không hả?” Lục Trầm gấp muốn chết, ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn làm việc của Tô Lương Mặc. Tiếng động vang lên rất lớn. Bởi vì động tác của Lục Trầm quá mạnh nên tập tài liệu bị bật tung lên suýt chút nữa đập vào khuôn mặt điển trai được ông trời ban tặng của Tô Lương.
“Cậu xem đi, cậu mau xem đi!” Lục Trâm giơ ngón tay gõ “cộp cộp” lên tập tài liệu, tức giận hét lớn: “Con trai cậu lén lút sau lưng cậu làm ra chuyện tốt gì này! Tô Lương Mặc ơi là Tô Lương Mặc, uổng cho cậu một đời anh minh sáng suốt, cuối cùng lại bị con trai ruột đâm cho một dao!” Lục Trầm nói xong, thấy người đàn ông trước mặt vẫn dựa lưng vào ghế không thèm động đậy, tức giận không thể phát tiết liền hừ lạnh một tiếng: “Hừ, không phải cậu cho rằng tôi đang nói đùa với cậu đấy chứ? …Cậu tự xem đi! Đây đều là chứng cứ cho những chuyện tốt mà con trai cậu đã làm đấy!”
Lục Trầm bực dọc đẩy tài liệu đến dưới tầm nhìn của Tô Lương Mặc, vừa liều mạng chỉ vào tài liệu vừa nói: “Cậu xem đi! Xem có phải tôi nói oan cho con trai cậu không?
Lúc này, người đàn ông mới duỗi tay cầm tập tài liệu lên. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lương Mặc bình tĩnh xem hết một lượt rồi “Ồ” một tiếng, đặt tài liệu xuống bàn “Tôi biết rồi”
“Ö?” Lục Trầm thấy vậy vô cùng kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi sao? Tôi biết rồi? … Chỉ vậy sao?” Lục Trầm lớn tiếng hỏi, hai mắt mở to ngơ ngác nhìn anh: “Tô Lương Mặc! Chuyện lớn như thế này mà cậu chỉ “Ồ” một tiếng cho có như vậy? Nói một câu “Tôi biết rồi” thôi sao?”
Người đàn ông đặt tài liệu xuống rồi bình tĩnh nhìn Lục Trầm: “Nếu không thì sao?”
Nếu không… thì sao?
Tô Lương Mặc còn dám hỏi anh ta “Nếu không thì sao”?
Bùm! Chỉ trong phút chốc, Lục Trầm đã nổi trận lôi đình!
“Tô Lương Mặc! Đây là công ty của cậu! Lương Chi Hoành là con trai cậu! Con trai cậu tiết lộ bí mật của công ty!” Lục Trần gào lên: “Trước đây chỉ là tôi nghi ngờ! Nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực! Bây giờ có rồi! Cậu tự mình xem đi! Tất cả đều là chứng cứ chứng minh con trai cậu ăn trộm bí mật của công ty! Cậu có biết chuyện này không? Cậu có biết thời gian gần đây bởi vì chuyện này mà công ty tổn thất hơn triệu nhân dân tệ rồi không hả?”