Chương
Giữa anh và Lương Tiểu Ý không cần thêm người chen vào. Nếu Tiểu Ý giấu anh thì anh giả vờ như không biết. Vì Tiểu Ý không muốn người khác biết, nên anh giữ bí mật này cho cô.
Đôi đồng tử dài và hẹp của Tô Lương Mặc co rút lại. Trong đôi mắt đen chứa đầy sâu thẳm phức tạp khiến Lục Trầm không thể hiểu được, cùng với tình yêu.. tuyệt vọng … Tình yêu tuyệt vọng? Anh ta nhìn nhầm rồi phải không? Lục Trầm chớp chớp mắt, khi nhìn lại Tô Lương Mặc, ánh mắt của người đàn ông rất bình tĩnh.
Lục Trầm nhìn Tô Lương Mặc đầy nghi ngờ, cố gắng nhìn thấy điều gì đó trong mắt người kia. Tuy nhiên, Tô Lương Mặc là Tô Lương Mặc, cho dù là trong lòng đau đớn sâu sắc, cũng không ai có thể dễ dàng nhìn thấu.
“Thẩm Quân Hoa ở đâu?”
Lục Trầm hơi sững sờ: “Cậu tìm Quân Hoa làm gì?” Rất tự nhiên thốt ra.
“Không phải tôi tìm. Mà là tôi hy vọng Thẩm Quân Hoa có thể gác lại mọi việc trên tay, ở cùng Tiểu Ý nhiều hơn”
Lục Trầm trợn mắt không tin, Tô Lương Mặc mở miệng kêu Quân Hoa từ bỏ công việc và ước mơ của mình, nguyên nhân là vì cậu ta hy vọng Quân Hoa sẽ dành thời gian ở bên Lương Tiểu Ý?
“Quá vớ vẩn! Không được, Tô Lương Mặc! Cậu không cần hỏi Quân Hoa về chuyện này, tôi sẽ không đồng ý!” Lục Trầm tức giận, tại sao lại bảo Quân Hoa gác công việc của mình để lấy lòng Tô Lương Mặc?
“Không được sao, Lục Trâm?”
Tô Lương Mặc nhàn nhạt liếc Lục Trầm. Là cánh tay phải và là bạn nhiều năm của Tô Lương Mặc, Lục Trầm đương nhiên biết ẩn dưới vẻ ngoài có vẻ điềm tĩnh của Tô Lương Mặc, che giấu sự uy hiếp tàn bạo.
“Không được!” Lần này, nói cái gì cũng không được! Lục Trầm không chút suy nghĩ, nhanh chóng phản đối, mày kiếm dựng ngược, tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện: “Lần này, không được! Cậu muốn tôi làm gì đều có thể!
Nhưng Quân Hoa, thì không! Sự nghiệp diễn xuất là một trong những chuyện quan trọng nhất với Quân Hoa. Không ai hiểu rõ hơn tôi, Quân Hoa dường như không quan tâm đến thân phận diễn viên, nhưng thực tế cô ấy yêu diễn xuất hơn bất cứ ail”
Lục Trầm nghiêm túc nhìn Tô Lương Mặc: “Cậu là bạn và là ông chủ của tôi, không phải là của Quân Hoa! Tôi không thể vì vợ nhỏ của cậu, để bạn gái tôi từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mà cô ấy quan tâm. Cậu bảo Quân Hoa gác hết mọi việc, qua đây chăm sóc Lương Tiểu Ý, đây là điều tuyệt đối không thể!”
Tô Lương Mặc nguy hiểm nheo mắt lại.
Đôi mắt dài và hẹp ánh lên tia lãnh đạm, chân dài thong thả tiến lên một bước lớn, trong phút chốc đã thu hẹp khoảng cách giữa anh và Lục Trầm. Hai người đàn ông mặt đối mặt, mắt đối mắt, Tô Lương Mặc đột nhiên nhếch miệng không chút ấm áp: “Nếu như tôi nhất quyết yêu cầu cô ấy gác mọi chuyện qua một bên, và ở cạnh Tiểu Ý thì sao?”
Giọng nói lạnh băng, hống hách.
“Tô Lương Mặc, lần này, không được!”
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, Lục Trầm kiên quyết từ chối yêu cầu của Tô Lương Mặc.
Cặp mắt đào hoa, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, bầu không khí như đông cứng lại một cách đáng sợ.
Dáng vẻ như một cây kim đối với râu lúa mì.
“Lương Mặc, cậu có người phụ nữ muốn bảo vệ, tôi cũng có nghĩa vụ bảo vệ ước mơ của bạn gái mình” Lục Trầm không nhượng bộ.
Tô Lương Mặc yên lặng liếc mắt.
“Còn nữa, Tô Lương Mặc, cậu không thể đưa ra quyết định thay cho Lương Mập. Tôi biết, chỉ cần một lời nói của cậu, sẽ không ai dám dùng Quân Hoa nữa. Kể cả tôi, trong chuyện này, nếu cậu không để Quân Hoa đóng phim, tôi cũng không thể giúp Quân Hoa được.