Chương
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Lương Mặc mới dám vươn tay lau khóe mắt.
Hít sâu một hơi, Tô Lương Mặc cầm điện thoại gọi cho Lục Trầm: “Cậu trở về đi, tôi có việc phải đi. Tiểu Ý ở đây, cậu đến trông nom giúp tôi. Hoặc là, tôi nhớ Thẩm Quân Hoa gần đây không quay phim, cô ấy đang ở thành phố S phải không?
Bảo cô ấy đến bệnh viện đi”
Tô Lương không cho Lục Trầm cơ hội nói chuyện, gọi xong liền cúp điện thoại.
Ngay khi Lục Trầm nhận được cuộc gọi, nghe thấy giọng nói của Tô Lương Mặc, liền ngớ người. Vốn đang định mở miệng nói chuyện, nhưng người bên kia hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nói, cứ thế cúp máy trước.
Nhìn điện thoại trong tay, Lục Trầm ngẩn người một hồi.
Tô Lương Mặc, khóc sao?
Không, không, không, nhất định đó là ảo giác của anh ta.
Tên họ Tô kia sẽ khóc?
Không đúng… Đợi một chút! Tô Lương Mặc nói gì? Cậu ta có việc gì phải đi một chuyến?
Bây giờ?!
Lục Trầm tức giận, đang định gọi cho Tô Lương Mặc, điện thoại trong tay rung lên một hồi, Lục Trầm rũ mắt xuống… Ưa!
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
“Tô Lương Mặc, cậu bị thương mà còn ra ngoài chạy lung tung” Đây là điều mà Lục Trâm muốn chất vấn Tô Lương Mặc.
Kết quả là, ở đầu bên kia, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tô Lương Mặc đã ném cho Lục Trầm một lời độc đoán: “Đừng nói với Tiểu Ý tôi đã ra ngoài. Chỉ nói tôi đang nghỉ ngơi ở phòngbên cạnh. Nghe thấy rồi thì nhớ mà làm!”
“Tạch” một tiếng, Lục Trầm lại nhìn điện thoại bị ngắt kết nối.
“Má nó chứ! Tô Lương Mặc! Tốt hơn hết cậu nên có đủ lý do để giải thích rõ ràng với tôi! Nếu không…” Nếu không thì anh ta không biết phải làm sao!
Lục Trầm không cách nào đối với Tô Lương Mặc, nhưng giờ phút, nóng máu với ông bạn kia là không thể nghi ngờ!
Sau một tiếng rưỡi, Tô Lương Mặc đẩy cửa phòng của Lương Tiểu Ý.
Lục Trầm nhìn thấy, “Tô Lương Mặc, cậu tới…
“Suyt”
Lục Trầm nhìn bạn mình như thể sợ đánh thức Lương Tiểu Ý. Có lúc không nói nên lời. Làm ơn, không phải Lương Tiểu Ý bị thương, Lương Tiểu Ý ngất đi vì cơ thể yếu ớt với sợ hãi thôi.
So sánh hai bên, cũng biết ai cần được chăm sóc nhiều hơn.
Lục Trầm bí mật đảo mắt. Anh liếc nhìn hộp cơm cách nhiệt trên tay Tô Lương Mặc.
Sau khi Tô Lương Mặc đặt hộp cơm trong tay xuống, Lục Trầm nắm lấy cổ tay Tô Lương Mặc và kéo Tô Lương Mặc ra ngoài.
Trong hành lang Lục Trầm khoanh tay: “Cậu đang bị thương đấy, có biết không hả?”
“Biết.”
“Cậu biết mình bị thương, còn ra ngoài chạy lung tung? Đi mua đồ ăn cho Lương Tiểu Ý sao?” Lục Trầm cười nhạo: “Cậu quan tâm cô ấy quá, có thể để cho cấp dưới làm những việc như mua đồ ăn. Cậu không cần phải tự mình làm điều đó”
“Không phải để ăn”
“Cậu đang nói dối ai vậy? Chắc tớ mù nên không nhìn thấy hộp cơm trong tay cậu?” Lục Trầm ôm cánh tay khinh thường nhìn Tô Lương Mặc.