Chương
Duỗi tay ra, hung hăng đập vào cánh tay Lương Tiểu Ý: “Này! Chị có nghe thấy tôi nói gì không? Chị nói gì đi! Sao lại không nói?”Lương Tiểu Ý chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời hai mắt trở nên đen kịt, bên tai chỉ có thể nghe thấy những tiếng tra hỏi vô cớ của Đường Điềm, mà âm thanh tra hỏi này dường như từ rất xa truyền đến.
Lương Tiểu Ý cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Cô gục đầu, mái tóc dài xõa qua tai, mái tóc dài buông xõa, ngăn cách thế giới bên ngoài với thế giới của cô. Nó cũng che đậy sự yếu ớt của cô ấy.
Đường Điềm dần dần trầm mặt xuống. Lương Tiểu Ý rốt cuộc là ý gì?
Giả vờ câm điếc sao?
Cô ta nói xong rồi, cô ta mới là nạn nhân, là người bị xô đấy, tại sao Lương Tiểu Ý không lên tiếng? Chắc là xem thường Đường Điềm cô đi.
Nhân viên bán hàng bên cạnh dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Chị ơi, chị không sao chứ?”
Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu dần dần biến mất rồi dịu đi. Ngẩng đầu lên, sắc mặt nhàn nhạt: “Tôi không sao” Cô cười với nhân viên bán hàng.
Sau khi thả tay cầm quầy ra, cô nhìn cô gái đang tranh cãi với Đường Điềm ở đối diện: “Thực xin lỗi. Vừa rồi tôi có chút không ổn, làm cô phải chờ”
Đôi môi nhợt nhạt của Lương Tiểu Ý nhếch lên một nụ cười dịu dàng. Đầu tiên quay sang hỏi nhân viên bán hàng: “Xin chào, xin nói cho tôi biết, cô gái này có phải là người đã đẩy em họ của tôi không?” Nhân viên dừng một chút, gật đầu ngay lập tức: “Đúng, không có gì sai. Nhưng còn có vấn đề khác”
Lương Tiểu Ý gật đầu. Cô gái đối diện lòng bàn tay ra hiệu nhân viên không cần nói. Lúc này Lương Tiếu Ý rất quyết đoán, duyên dáng, lạnh lùng hội tụ, nói: “Tôi biết rồi”
Nhân viên cửa tiệm chẳng biết tại sao lại cảm thấy cảm giác quyết đoán và áp lực mà chỉ có tổng giám đốc mới mang lại, từ Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý nhìn cô gái trẻ một lần nữa rồi nói: “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu em họ của tôi quả thật có lỗi, thì tôi sẽ thay mặt cô ấy xin lỗi cô. Nhưng cô này, bất luận là có chuyện gì, ở phương diện pháp luật, người nào ra tay trước thì không có lý. Cô nghĩ sao? “
Lương Tiểu Ý theo lý phân tích. Mặc dù đầu đau như búa bổ, vẫn tỏ ra tỉnh táo, điềm đạm, ngước mắt lên nhìn cô gái đối diện: “Tốt hơn là chuyện lớn hóa nhỏ, thế nào?”
Lương Tiểu Ý đề xuất một cách giải quyết thiết thực.
Đường Điềm nghe thấy vậy, tức điên lên. Kéo mạnh cánh tay Lương Tiểu Ý, khiến Lương Tiểu Ý lùi lại hai bước, Đường Điềm sôi máu nói: “Là tôi bị đẩy, không phải tôi đẩy người khác! Chị muốn cô ta chuyện lớn hóa nhỏ sao? Chị họ! Tôi không nghe lầm chứ?”
Lương Tiểu Ý cau mày, cười lạnh: “Đường Điềm, chị không tin người khác sẽ đẩy vô cớ đẩy em. Người khác và em không thù không oán, cũng không quen biết nhau. Nếu thật sự em không làm gì thì liệu người khác có vô lý đẩy em không?”
Có thể sẽ tỏ thái độ khinh thường, nhưng động tay động chân?… Gần như là không thể.
Nhìn thái độ ngang ngược của Đường Điềm, cho dù đối với chị họ, cũng dùng thái lọi đến phải đến, gọi đi phải đi. Có thể đoán cô ta đối với người khác sẽ như thế nào. Tất cả những người có thể đến đây để tiêu xài, hầu hết đều là những người có nền tảng, có gia thế. Nhìn gu ăn mặc của cô gái, chắc chắn không phải thứ xuất thân từ gia đỉnh bình thường.
Đây đều là chất tiền đi ra ngoài.
Cô gái như vậy, bảo là khinh thường Đường Điềm thì có khả năng, nhưng nếu bảo là ra tay… Nếu như cô ấy thật sự ra tay, lúc nấy cô hỏi nhân viên bán hàng cũng sẽ không nói “nhưng”. Có thể thấy nhất định có ẩn tình.
Vì những lời này của Lương Tiểu Ý, cô gái trẻ đối diện liếc mắt nhìn Lương Tiểu Ý lần thứ hai. Vẻ khinh thường trong đáy mắt dành cho Lương Tiểu Ý dần biến mất.
“Xem ra cô không giống em họ của mình, là một người có đầu óc” Lương Tiểu Ý đang nói thì nghe cô gái bên cạnh nói.
Lương Tiểu Ý bất giác quay đầu lại nhìn, cô gái khoanh tay trên ngực, để xuống, đi tới bên cạnh Lương Tiểu Ý, nói: “Cô có thể nói ra lời như này, tôi còn có chút coi trọng cô” Đồng thời khinh thường liếc Đường Điềm bên cạnh, khóe miệng khế nhếch: “Tôi còn nghĩ sao trên đời lại có loại con gái ưa hư vinh lại không biết trời cao đất rộng như thế chứ, chắc không tìm được mặt hàng thứ hai giống cô ta đâu”