Chương
Lục Trầm cũng muốn quỳ luôn. Giờ mới nhận ra, Tô Lương Mặc là kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Tô Lương Mặc đang vui vẻ khẩu chiến, bỗng thấy một tài khoản đăng một chuỗi văn bản: Chủ thớt giả vờ say rượu, rồi mượn rượu chạy đến nhầm phòng, đã sai thì cứ sai luôn, đem gạo nấu thành cơm.
Trước máy tính, đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc sáng lấp lánh, rực rỡ.
Khóe môi hơi nhếch lên… “Ý kiến hay!”
Sếp Tô của chúng ta trước giờ luôn là người thi hành siêu cường. Một đêm nào đó, anh lấy chìa khóa xe, nói đi ra ngoài xã giao, Lương Tiểu Ý liền thấy lạ, cô rất ít khi thấy anh xã giao.
“Anh là doanh nhân mà” Đối với nghi ngờ của Lương Tiểu Ý, Sếp Tô của chúng ta bỏ lại một câu đầy chính đáng như vậy.
Thậm chí không nghĩ tới, hôm nay không phải ngày đầu tiên anh làm kinh doanh.
Mười hai giờ, đêm khuya yên tĩnh. Một kẻ say rượu trở lặng lẽ nhà, leo lên cầu thang, cả người nồng nặc mùi rượu. Trong bóng tối, đôi mắt đen hẹp dài lóe sáng, vô cùng tỉnh táo.
Kẻ say rượu dừng lại trên tầng hai và đi về phía phòng ngủ phía đông. Anh gạt chốt cửa sang một bên, lặng yên không tiếng động đến gần giường.
Trong phòng ngủ, ánh trăng xuyên qua tấm kính chiếu vào giường ngủ, Lương Tiểu Ý bị đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng đen đang đứng bên giường mình.
Thân thể rùng mình một cái, lông tóc toàn thân cũng tản ra hơi lạnh. Nếu lúc này Lương Tiểu Ý không nằm trên giường, hẳn là đã mềm nhữn đứng không vững “A…” Mail Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng hét chói tai của người phụ nữ vừa tràn ra khỏi cổ họng, con báo đen bên cạnh giường liền đè xuống. Một bàn tay hung hăng che miệng cô.
Giây tiếp theo, những nụ hôn nóng bỏng đáp xuống dày đặc trên cổ cô, sắc mặt Lương Tiểu Ý lập tức tái nhợt. Đầu óc cô vẫn đang trên mây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Bộ đồ ngủ bị kéo ra, lộ ra một bên vai thơm tho, mịn màng, trắng trẻo như sứ. Bị một đôi môi nóng bỏng bất ngờ chạm vào, Lương Tiểu Ý hít một hơi lạnh.
Mũi nồng nặc mùi rượu. Mà cô cũng ngửi thấy hơi thở của người đàn ông kia.
“Tô … Lương Mặc?”
Người đàn ông chấn động nhẹ đến mức khó có thể nhận ra. Tiếp tục hôn người phụ nữ dưới anh.
Một cái đùi thon dài chồm lên giường, đè lên đôi chân ngắn ngủn của cô.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông, khom người dưới ánh trăng, giống như một chiếc cung tên sẵn sàng lao đi, đây sức mạnh và sức bật.
Đúng rồi, là anh ta… Lương Tiểu Ý nhíu mày: “Tô Lương Mặc?” Cô lại thử gọi mấy tiếng.
“Tô Lương Mặc? Tô Lương Mặc?”
Người đàn ông trên người không những không đáp lại mà còn táo bạo hơn, cởi bỏ đồ ngủ của cô.
“Mẹ ơi. Chú trở về rồi sao?” Một giọng nói non nớt đột ngột vang lên, đồng thời, đèn trong phòng ngủ được bật sáng.
Lương Tiểu Ý đột nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cửa.
Tại sao Đại Bảo lại tới đây?
“Mẹ ơi, tại sao chú lại nằm trên người mẹ?” Đại Bảo dụi mắt, tò mò hỏi Lương Tiểu Ý.
Bùm!
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của con trai, hỏi Lương Tiếu Ý một câu như vậy, máu trong người lập tức sôi lên, xộc thẳng lên não!
Mặt đỏ ngầu trong nháy mắt.
Đầu tiên Tô Lương Mặc sững sờ nhìn con trai ở cửa, sau đó nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của cậu. Trong lòng Tô Lương Mặc hơi nghi ngờ. Lợi dụng trời lúc Lương Tiểu Ý Đỏ mặt, không dám đối diện với ánh mắt ngây thơ của con trai mình, cúi đầu xuống.
Đối diện với Lương Chi Hoành, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra tia cười lạnh. Cậu nhóc trơ tráo cười với Tô Lương Mặc, môi mở ra, thầm thốt lên vài câu: Cháu cố ý!