Chương
“Này, Lục Trâm” Tô Lương Mặc bế tắc, chỉ có thể cầu cứu Lục Trầm: “Ahem, cái đó…ừm ờ…à…” Tô Lương Mặc trầm giọng nói một câu.
Bên kia Lục Trầm rú lên, còn có tiếng đám đông huyên náo, tiếng cười đùa Lục Trầm một tay chặn lỗ tai, hét lớn vào loa điện thoại: “Hả? Cậu, nói, cái, gì?”
Tô Lương Mặc khẽ nhíu mày, sau đó cao giọng: “Cậu đang ở đâu? Sao ồn thế?”
“Quán bar!” Lục Trầm lại hét vào loa điện thoại.
“Quán bar? Định lừa ai hả ông nào, bây giờ vẫn sáng bảnh mắt mà!” Quán bar sáng sớm mở cửa?
“Suốt đêm!” Lục Trâm ném cho Tô Lương Mặc hai chữ, bên cạnh có cô em hét lên: “Cậu Lục, chỉ thiếu anh thôi đấy.
Nào, mau tới đây, mọi người chờ anh cùng nhau làm chén nữa”
Qua loa, Tô Lương Mặc nghe thấy một âm thanh chát chúa và sắc nét.
Tô Lương Mặc nhíu mày, giọng nói lạnh xuống: “Trâm, cậu đi bar cả đêm, Thẩm Quân Hoa có biết không?”
Lục Trầm cười không nói nên lời: “Sếp tổng, bạn gái của tôi ở bên cạnh, đừng hắt nước bẩn lên người tôi thế, thân thể và tinh thần của tôi đều thuộc về Quân Hoa nhà chúng tôi.
Hôm nay… Thật ra, bữa tiệc hôm qua là đoàn phim của Quân Hoa tổ chức” Anh ta có thể biết đạo diễn đoàn phim này là một tên háo sắc, còn nghiện rượu. Anh ta lo lắng Quân Hoa sẽ bị chuốc say, không yên tâm, nên mới ở lại đó.
Kết quả là không chỉ đạo diễn điên cuồng mà những người khác trong ê-kíp đều uống rất khá, nào là uống rượu, hát hò, nhảy múa. Thấy trời đã rạng sáng, họ cũng không chịu rời đi.
Lông mày vốn đang nhíu chặt của Tô Lương Mặc giãn ra…
Trong tiềm thức, anh không muốn anh em của mình sẽ giống như mình, sau này hối hận không kịp.
“Alo, sếp tổng, thế cậu có chuyện gì đấy? Nếu không có gì, †ớ cúp máy đây. Tớ đang bận mù mặt đây.”
“Khụ, khụ”, Tô Lương Mặc vội vàng giả bộ ho khan: “Cái đó, khụ khi “Rốt cuộc là cái gì hả? Cổ họng khó chịu sao? Cổ họng khó chịu thì ngậm hai viên kẹo ngậm ho đi. Này, tớ cúp máy thật nhé…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy những câu chửi thề ở đầu dây bên kia.
“Đậu! Cậu có phải bạn tôi không đấy!”
Tô Lương Mặc rống lên!
Lỗ tai Lục Trầm bị âm lượng truyền từ địa thoại xuyên thủng màng nhĩ. Anh ta nhanh chóng nhấc điện thoại ra khỏi tai.
Con mẹ nó Tô Lương Mặc, lên cơn gì đấy!
“Đậu má, ông nội Tô Lương Mặc! Tai tao không phải bằng sắt, mày kêu to như thế làm gì, tao có điếc đâu!”
Lục Trầm nói xong liền phát hiện có gì đó không đúng, hồi lâu người bên kia cũng không lên tiếng.
“Uh… Ý tôi là…
Lục Trầm đang chuẩn bị giải thích thì đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tô Lương Mặc chậm rãi vang lên: “Được rồi, ông nội này đang ở trong vườn nhà. Cậu cứ liệu chừng”
Lục Trầm nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp độp, trái tim đó lập tức lạnh đi… Một người cường đạo như lão Tô, Lục Trầm đâu dám đi trêu chọc chứ, cũng chỉ có loại đàn ông biến thái như Tô Lương Mặc mới có thể là đối thủ của ông Tô.
“Ấy, bạn hiền… Tớ đùa đấy” Lục Trầm ngượng ngùng giải thích, sờ sờ sau đầu, gãi gãi tóc: “E hèm, tớ uống nhiều quá”
“Thật không?” Ở đằng kia, Tô Lương Mặc đặc biệt lạnh lùng: “Uống đến mức trong não cũng vã thành rượu rồi hả?
Lục Trầm chốc lát chưa nhận thức, giây tiếp theo… Đậu xanh rau mái Cái con cẩu này! Loại lạnh băng như Tô Lương Mặc lại ám chỉ đến anh ta, đầu toàn nước?