Trong nháy mắt, phòng học tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chóp mũi của Tô Hữu Điềm tràn đầy cỗ hơi thở của Viên Duy.
Nam sinh có mùi hương tươi mát như chồi non vừa nảy mầm trong bụi cỏ ngoài cửa sổ, lại tựa như ý xuân nhè nhẹ được gió dịu dàng mang tới, như có như không mà trêu chọc lòng cô.
Viên Duy mặt không biểu cảm mà nhìn cô.
Giống như tùy ý làm bậy ở trên mặt anh không phải là một cô gái mà là một cái cây chọc loạn.
Anh rũ mắt, con ngươi nhạt màu không chút gợn sóng được ánh hoàng hôn chiếu vào khiến lòng người mê đắm.
Hai tay Tô Hữu Điềm bưng mặt anh, cảm thấy thời khắc này lòng cô giống như bị gió xuân thổi đi hết mọi lo lắng, chỉ còn sự thỏa mãn tràn đầy.
Cô biết hành vi của mình lúc này rất kì quái.
Ở cấp ba bảo thủ có thể coi là đáng khiếp sợ, nhưng giây phút này, cô chẳng nghĩ đến nội quy trường học gì nữa, cũng chẳng màng ánh mắt người khác, trong mắt nàng chỉ chứa hình bóng của hắn, người nam sinh trước mặt hiện tại - chàng trai yêu cô, lăn lộn cô một đời, vừa khiến người yêu, vừa khiến người ghét này.
"Bang!!! "
Nam sinh đầu húi cua vóc dáng cao to vừa nhét giấy cho Tô Hữu Điềm đột nhiên đứng lên, xông tới nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo về phía hắn.
"Cậu không được làm vậy với hắn."
Câu nói này như một tiếng búa vang dội trên chiến trường giằng co, làm chiến trường trở lên càng gay cấn.
Trong phòng học nhốn nháo, nữ sinh ôm mặt hét lên, muốn nhìn nhưng không dám mà nhìn lén qua khe hở ngón tay.
Các nam sinh huýt sáo, vỗ bàn tru lên, giống như những con sói con bị nhốt trong lồng, thấy sói lớn cắn xé con mồi, ngửi thấy mùi máu tươi mà phóng thích bản năng trong một góc.
Tức thì, cả phòng học đều tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Có nam sinh còn muốn nhìn trò hay nên không vui khi có một cái bóng đèn vóc dáng cao như vậy.
"Này, Cao Nhất Thành! Cậu có chuyện gì vậy?"
"Cậu như này là không được."
"Tiền Lợi Viễn! Mau ra giữ chặt bạn cùng bàn của cậu đi."
Tiền Lợi Viễn hừ một tiếng, mà quay đầu lại.
Lại không biết vì sao, trên mặt lại có chút đỏ lên.
Các nam sinh tru tréo lên như muốn phá tan nóc trường, ồn ào tới mức giáo viên lớp bên cạnh cũng tò mò ngó sang.
Giáo viên Ngữ Văn Lý Quyên bị cái tình cảnh này làm cho đơ luôn.
Bà làm giáo viên nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải chưa làm chủ nhiệm lớp bao giờ.
Trong trường bắt gặp học sinh làm càn như thế cũng không ít, nhưng trắng trợn, táo bạo như kia, ban ngày ban mặt công khai mà hôn môi bạn học, không phải khiêu khích bà thì là gì? Tưởng tượng như vậy, sự nổi giận của bà lập tức chiến thắng kinh ngạc.
Bà đem bài thi cuộn tròn vào rồi từ trên bục giảng ném xuống.
"Còn nhìn cái gì nữa! Không mau tách bọn nó ra đi!!!!"
Cao Nhất Thành cắn răng một cái rồi kéo cánh tay Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm đột nhiên bị kéo ra, trừng mắt lớn thấy mình ngày càng cách xa Viên Duy, nhịn không nổi mà ngao một tiếng phản đối, chồm lên mà nắm lấy cổ áo Viên Duy.
Cao Nhất Thành nghĩ đến tờ giấy kia của mình bị ném xuống, nghĩ đến bộ dáng chính mình mỗi ngày đều quanh quẩn đi sau Thịnh Hạ, nghĩ đến Thịnh Hạ cùng Viên Duy thân mật vừa nãy liền tức giận đến đỏ cả mắt.
Hắn cắn răng mà túm Tô Hữu Điềm lại nhưng cô không buông ra.
Bỗng nghe một chuỗi tiếng: "Pựt, pựt", trên mặt sàn mấy cái nút áo bị bắn ra, nảy trên sàn.
Cao Nhất Thành sửng sốt, theo bản năng mà buông tay ra.
Tô Hữu Điềm giương miệng về phía Viên Duy.
Cúc áo sơ mi của anh bị đứt, ngực trần trắng nõn cứ thế mà lộ ra khiến cô hận không thể trực tiếp nhào lên mà lim lim.
Cái này thì các nữ sinh vừa rồi che mắt đều không nhìn trộm, kêu một tiếng liền quay ngay đầu lại.
Các nam sinh thì không kiêng dè như thế mà vỗ bàn rồi chỉ vào Viên Duy cười ha ha.
"Thịnh Hạ hôm nay là bất chấp hết tất cả đi!"
"Các bạn học nữ nhìn Thịnh Hạ mà học tập nhiều nha!"
"Viên Duy, Thịnh Hạ đã nhiệt tình như vậy rồi thì cậu chấp nhận bạn ấy đi!"
Tô Hữu Điềm sửng sốt, móng vuốt liền tức khắc cứng đờ.
Cao Nhất Thành gãi đầu, có chút xấu hổ mà nói: "Viên Duy, thật xin lỗi."
Viên Duy chậm rãi ngẩng đầu, anh vươn ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng đặt trên móng vuốt của Tô Hữu Điềm.
Đầu ngón tay của anh có vết chai mỏng, hơi hơi lạnh mà đặt lên tay cô, Tô Hữu Điềm không rõ nguyên nhân mà nhìn anh.
Viên Duy rũ mắt, ngón tay dùng sức một cái, ngón tay của Tô Hữu Điềm đã bị buộc phải rời khỏi cổ áo anh.
Cô kêu lên một tiếng, lảo đảo, ngón tay đã bị đỏ hết lên.
Tô Hữu Điềm có chút ủy khuất mà lắc lắc tay, thầm mắng một câu không biết thương hương tiếc ngọc.
Cao Nhất Thành nhíu mày nói: "Cậu không cần xuống tay nặng thế chứ."
Nói, hắn liền xem tay của Tô Hữu Điềm.
Cô hất tay hắn ra, bướng bỉnh mà nhìn Viên Duy.
Viên Duy không thèm nhìn nàng một cái, thong thả, ung dung mà đem những cúc áo không bị đứt cài lại.
Dưới ánh mặt trời mà các đầu ngón tay càng thêm tái nhợt.
Có vài chỗ không cài được do cúc áo đã đứt liền mặc kệ, khoác áo khoác vào rồi kéo khóa lên tận cổ.
Cao Nhất Thành có chút nhụt chí mà rút tay lại, không cam lòng mà cắn chặt răng.
Viên Duy chậm rãi đứng lên, thân ảnh cao lớn chắn một phần ánh sáng, hơi rũ mắt nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bị anh nhìn đến hoảng sợ, loại ánh mắt này tuy không chứa bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại làm cả người cô lạnh toát.
Đến cả Cao Nhất Thành còn không tự giác mà lùi lại hai bước.
Lý Quyên mang cao gót bước tới, tiếng giày lộc cộc như hồi trống chiến bại, từng tiếng từng tiếng mà đem sĩ khí của bọn học sinh dập tắt hết.
Các nam sinh nhìn thấy bà lại gần đây thì cảm thấy không thú vị mà quay đầu đi.
Các nữ sinh thì tò mò, nghĩ Thịnh Hạ và Viên Duy xảy ra chuyện gì nên đều khẩn trương đến ngừng thở mà nhìn.
Lý Quyên đầu tiên là liếc nhìn Viên Duy một cái, tiếp theo thì nhìn Tô Hữu Điềm mà hỏi: "Em là chuyện như thế nào?"
Lý Quyên nhíu mày nói: "Không nói đúng không.....!Được, tôi lập tức gọi cho giáo viên chủ nhiệm của hai em, hai em đi mà giải thích cho rõ ràng."
Chủ nhiệm lớp năm nhất là Trì Đức Thiệu, một người đàn ông đầu trọc mập mạp, hàng ngày đi đường giống một cái thùng gỗ di động.
Ông là một người nghiêm khắc, cũng rất bênh vực người mình, đặc biệt ưu ái đối với Viên Duy an tĩnh lại học giỏi.
Nói là "giải thích" thì chắc cũng chỉ có mỗi Tô Hữu Điềm phải làm thôi.
Viên Duy khép hờ mắt, không nhìn ra được biểu tình gì.
Tô Hữu Điềm là lợn chết không sợ nước sôi, không để bụng dù chỉ một chút.
Lý Quyên liếc Tô Hữu Điềm, dùng giọng điệu hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Em thường ngày trông cũng rất ngoan ngoãn, sao hôm nay lại làm ra việc như thế này?"
Tô Hữu Điềm ngầm bĩu môi, lúc cô đi học cũng là một nữ sinh ngoan hiền, nhưng tới thế giới này rồi, cô như được giải phóng bản năng bất chấp tất cả.
Cô mắt điếc tai ngơ đối với Lý Quyên, nhìn khuôn mặt non nớt lại tinh xảo của Viên Duy mà lòng vui sướng.
Hận rằng chẳng thể ôm chầm mà xoa anh giống như khi anh đã lớn mà xoa cô.
.