"Nói thật lòng? Nói cho hắn biết ta không phải Thịnh Hạ? Hai là mạo hiểm lấy sắc đẹp ra dụ dỗ hắn?"
Hệ thống cười lạnh một tiếng: [Cô nghĩ dễ dàng quá rồi, còn giây, chọn mau!]
Cô lập tức nói: "Ta chọn nói thật lòng."
[Được, mời trong giây còn lại mặt đối mặt nói với Viên Duy những lời sau:
Anh là tim của em, anh là gan của em, anh là ba phần tư sinh mạng của em!
Anh là dạ dày em, anh là phổi của em, anh là bảo bối trọn đời trong lòng em!
Anh là mắt của em, anh là miệng của em, em dùng tình yêu em bao trọn lấy anh!
Oa! Anh đồ yêu tinh mê người, mau cho em hôn miệng anh một cái thật sâu nào!
Oa! Anh đồ bé con quấn người, hãy để em mỗi ngày mỗi đêm đều đê mê vì anh!
Cả đời này, em chỉ yêu anh Viên Duy!
P/s: Thời gian thực hiện nhiệm vụ còn giây, cô có giây xuống nhà, giây nói xong, nhiệm vụ thất bại, giết chết nha.]
"..." Tô Hữu Điềm: "Đệch bà bây."
Xem xong mấy lời sến súa buồn nôn căn bản không phải lời thật lòng của cô này, dường như chỉ có ba chữ kia là có thể biểu đạt trọn vẹn tâm trạng cô.
[Đừng nóng, ta là hệ thống độc ác vậy sao? Thế này đi, ta sẽ cho cô đi cửa sau, cô chọn "mạo hiểm", ta cam đoan cho cô hoàn thành nhiệm vụ.]
Tô Hữu Điềm suy sụp gục ngã xuống đất: "Mi con mẹ nó chỉ biết chơi ta... Ta chọn mạo hiểm, được chưa!"
[Được, mời trong giây chụp ảnh Viên Duy rồi soạn "Chờ đợi bấy lâu nay chính là để có được ngày hôm nay, bất kể tương lai ra sao, tôi cũng sẽ luôn trân trọng khoảnh khắc này" đăng lên Weibo.]
Chỉ số IQ của Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng online được một giây: "Đây không phải là thủ đoạn trèo cao thường thấy của kỹ nữ tâm cơ sao?"
Cô soạn bài đăng như vậy, netizen nhìn thấy không phải đều sẽ cho rằng cô và Viên Duy đang bên nhau sao, Viên Duy đã...ghét cô như vậy, rất có thể sẽ tức giận đến nổi bão đó.
[Còn giây, tuy không đủ thời gian nhưng ta đã soạn sẵn trên điện thoại cho cô rồi, cô ấn đăng tải là được. , , ...]
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, ngao một tiếng ngồi sụp xuống, cô luống cuống lôi điện thoại ra. Màn hình sáng trưng, cô theo bản năng ấn đăng tải.
[... Nhiệm vụ hoàn thành.]
Tô Hữu Điềm cả người nhũn ra, suýt nữa ngồi cũng không nổi, cô lau mồ hôi trên trán rồi nằm lăn ra sàn.
Cô mở điện thoại lên, nhìn bài đăng mới post trên Weibo. Phía dưới là một bức hình không biết hệ thống chụp lúc nào, góc độ nhìn từ trên tầng, chụp cảnh Viên Duy đeo tạp dề nấu cơm rất rõ ràng, ánh mặt trời vừa đúng, Viên Duy hơi mím môi, đường nét trên mặt có phần mềm mại, anh lúc này không còn là tổng tài lớn không hay nói cười kia nữa mà lại giống như một nam thần nhà bên dịu dàng.
Ngoại hình đẹp trai thật tốt, đeo tạp dề cũng đẹp trai đến độ làm người ta không nhịn được muốn tụt quần.
Người cùng chung suy nghĩ với Viên Duy không ít. Bài đăng của cô vừa post lên, trong vòng ba phút đã có đến hơn trăm bình luận.
"@tandat: Oa! Thịnh Hạ công khai tình yêu rồi à? Chúc mừng Hạ Hạ!"
"@hoangngocngoc: Má ơi, tình yêu tới gấp quá không kịp chuẩn bị tinh thần, cơ mà chúc mừng nha!"
"@canhgamotnoi: Chúc phúc chúc phúc! Hi vọng mọi người có thể cho Hạ Hạ không gian riêng tư!"
"@lindalatieutiennu: Sao mị cứ thấy anh giai trong ảnh quen quen ấy nhể..."
"@camcamngu: Mấy thím mù a? Đó không phải là tổng tài của Nguyên Điểm Viên Duy sao?"
"@heonhonhahovien: Mẹ! Lại đu fame rồi, Thịnh Hạ cô lần trước còn chưa đu đủ hả? Hết lần này đến khác, cô có biết xấu hổ không!"
Chỉ phút chốc, bình luận đã vượt hơn một ngàn, đây vẫn chỉ mới tính số người theo dõi Thịnh Hạ, nếu có nhiều người hơn phát hiện ra nam chính kia chính là Viên Duy, Weibo của cô có khả năng sẽ bùng nổ lên hot search không chừng.
Tô Hữu Điềm không phải Thịnh Hạ, bị fans mắng cũng không có cảm giác gì, cô đã sớm biết nhiệm vụ này không đơn giản như vậy: "Hệ thống, mi giờ bắt đầu làm phản rồi, bắt đầu chơi ta."
Hệ thống nói: [Vì để cô đi hết cốt truyện, ta đã dụng tâm lương khổ rồi.]
Tô Hữu Điềm nghĩ chút rồi nói: "Ta nhớ trong truyện có một đoạn, là Thịnh Hạ chụp lén Viên Duy up lên mạng, lên hot search, gây nên cơn ghen của nữ chính lúc này đang trong giai đoạn mập mờ với nam chính, nhưng mà hiện giờ nữ chính đâu? Sao ta chưa phát hiện ra cô ấy?"
Nói đến nữ chính, hồi trước khi viết về nhân vật này, Tô Hữu Điềm đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, Nghê Thu Vũ dưới ngòi bút của cô là một cô gái thiên lương, mềm yếu, ẩn nhẫn, cô có hết thảy những đức tính tốt đẹp tạo thành nên một bạch liên hoa, chân thiện mỹ hơn bất kỳ một nhân vật nào Tô Hữu Điềm từng xây dựng trong quá khứ.
Cho dù bị tổn thương, ghen tị, bị hiểu lầm cô cũng chỉ biết trốn trong phòng khóc rấm rứt, vừa tưởng tượng tới cảnh nữ chính trốn trong góc nhà, xem điện thoại mà mắt long lanh lệ, Tô Hữu Điềm đã cảm thấy không nỡ.
"Aiz, hiện tại chắc đang là thời điểm Viên Duy mập mờ với nữ chính nhỉ, chắc lúc nữa Viên Duy sẽ đi an ủi nữ chính không chừng..."
Tô Hữu Điềm nằm liệt trên sàn nhà, cũng không biết tại sao, có thể là do ngọn đèn quá chói mắt, cô nhịn không được rụt cổ lại, úp mặt xuống.
Hệ thống nói: [Sao thế, đau lòng rồi?]
Tô Hữu Điềm lùng bùng đáp: "Ta không có đau lòng, ta chỉ là, thân vừa là gia đình đằng gái lại vừa là người nhà đằng trai, cảm thấy hài lòng khi thấy tình cảm của cặp vợ chồng son có thể tiến thêm một bước thôi."
Hệ thống lần đầu tiên trầm ngâm thở dài, giọng nói hơi mềm xuống: [Điềm Điềm, nhiệm vụ là nhiệm vụ, tình cảm là tình cảm, ta phát nhiệm vụ cho cô, cô hoàn thành là được, ta cũng chưa từng can thiệp vào thời gian trống của cô.]
Tô Hữu Điềm sụt sịt một tiếng, hơi ngẩng đầu lên: "Ý gì?"
Hệ thống nói: [Ta chỉ là hệ thống tìm đường chết chứ không phải hệ thống chịu ngược. Ta chưa từng ngăn cản cô chủ động tiến thêm một bước tiếp xúc với Viên Duy.]
Tô Hữu Điềm suy nghĩ một chút, quả đúng là vậy, hệ thống thỉnh thoảng ra nhiệm vụ cho cô, nhưng trước nay chưa từng ngăn cản cô đi tìm Viên Duy, cũng không giật điện cô lúc cô lệch khỏi quỹ đạo mạch truyện. lần giật điện duy nhất là vì không hoàn thành nhiệm vụ. Hình như ngoại trừ đi cốt truyện thì cô hoàn toàn được nuôi thả.
Nghĩ vậy, có vẻ như hệ thống đối xử với cô khá tốt?
Hơn nữa Viên Duy quả thực không hề gây thương tổn thật sự nào đối với mình, trong nguyên tác, nếu Thịnh Hạ làm vậy, chỉ sợ đã sớm bị Viên Duy ném xuống sông làm mồi cho cá rồi.
Điều này có phải chứng tỏ, Viên Duy đối xử với cô vẫn có chút khác biệt?
Cô nghĩ tới đây, không nhịn được muốn cười he he.
"Lẽ nào đây là hiệu ứng cánh bướm?"
[Thôi đi, cô giỏi lắm là thiêu thân thôi, đừng suy nghĩ nhiều, hoàn thành cốt truyện là được.]
Tô Hữu Điềm lật người lại, giơ cuốn sách trên đất lên: "Nhưng Viên Duy đối xử khác biệt với ta thì cũng có lợi ích gì đâu, ta từ nhỏ đã được định trước là người phụ nữ chinh phục toàn bộ rừng cây, hắn có nữ chính của hắn, ta có bia đỡ đạn rộng lớn của ta, huống hồ, chút khác biệt hắn đối với ta cũng chỉ là dựa vào tình cảm thời cấp ba với Thịnh Hạ mà thôi, ta cũng không là do bản thân ta, một trạch nữ đến cả cỡ D còn không có đứng trước mặt hắn, hắn thèm mà liếc mắt đến ấy?"
Hệ thống như có điều muốn nói, nhưng vẫn nhịn xuống.
Tô Hữu Điềm úp sách lên mặt, nghĩ, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là Viên Duy chỉ là một nhân vật trong sách, cô ở đây thỉnh thoảng động lòng hám trai đẹp một chút thì còn được chứ nếu thật sự chìm đắm vào, cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Sách che lên mặt, trước mắt cô chỉ toàn một màu đen đặc, trong tĩnh lặng, tiếng động dưới tầng rõ ràng vô cùng.
Cô dường như nghe thấy tiếng Viên Duy nghe điện thoại, sau đó là tiếng anh chậm rãi lên tầng.
Toàn thân Tô Hữu Điềm căng chặt, lập tức nghĩ ngay ra là có người mách lẻo với Viên Duy, báo cho anh biết chuyện mình đăng Weibo, thế này là lên tìm cô đối chất đây.
Nghĩ đến, dù cô có khác biệt thì cũng đâu khác biệt được bằng nữ chính chứ?
Cô nhớ được là bởi vì trong nguyên tác, để khắc họa tình cảm sâu đậm, toàn tâm toàn ý của nam chính dành cho nữ chính, cô đã viết rằng mỗi nữ minh tinh cố gắng trèo lên giường anh đều bị đuổi đi, mỗi người gây hiểu lầm giữa hắn và nữ chính đều bị anh trừng trị.
Viên Duy và Nghê Thu Vũ, mỗi lần hiểu lầm, chia tay, hòa hảo, anh đều trút giận lên người bia đỡ đạn, bởi vậy nên bất kì ai khiến nữ chính đau lòng cũng đều không có kết cục tử tế.
Tô Hữu Điềm trề môi, lần này Viên Duy có khi nào sẽ quát cho cô một trận lên bờ xuống ruộng xong vứt ra khỏi nhà không?
Rốt cuộc, tiếng bước chân kia cũng dừng lại bên cạnh cô, Tô Hữu Điềm bỏ sách trên mặt ra ngồi dậy. không dám ngẩng đầu lên xem vẻ mặt Viên Duy.
"Anh...xem Weibo rồi?"
Giọng Viên Duy rất thấp, tựa như đang đè nén điều gì: "Em thật sự là muốn nổi tiếng?"
Tô Hữu Điềm sững người, sau đó cứng ngắc gật đầu.
Viên Duy ngồi xổm xuống, sau đó vươn tay ra nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn vào mình:
"Lời em nói trên mạng là thật lòng?"
Khóe miệng Viên Duy hơi hạ xuống, đáy mắt không một tia cảm xúc.
Tô Hữu Điềm rất sợ, cô đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc, cuối cùng chỉ đành nhụt chí bất động.
Lời trên mạng đúng là thật lòng, cô rất thích Viên Duy nấu cơm cho cô, nhưng cô thầm muốn giữ bí mật nhỏ này trong lòng, không chia sẻ với bất kỳ ai.
Viên Duy mím môi: "Em lúc nào cũng làm chuyện kì quặc, bất kể có phải ý định nguyên bản của em hay không, tôi cũng tùy theo em."
"Hử?" Tô Hữu Điềm kinh ngạc mở to mắt.
Khóe miệng Viên Duy cong lên, đỡ lấy mặt cô kéo về phía mình.
"Ừm!"
Cảm giác môi chợt bị mút một cái, có khúc thịt mềm âm ấm chợt đảo trong miệng mình, Tô Hữu Điềm giật nảy mình, từ xương cụt truyền lên một cảm giác tê dại.
Một tia chớp trắng lóa lướt qua, cô mềm nhũn người ngã ngồi trên sàn.
Viên Duy chậm rãi đứng lên, Tô Hữu Điềm khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Viên Duy mặt không đổi sắc ném điện thoại của mình cho cô: "Dùng điện thoại của tôi đăng đi, dùng hình chụp mới nhất trong máy ấy."
Nói xong, anh ho khan một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Hữu Điềm tiếp được, ngây người ngồi dưới sàn, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Thống, Thống Nhi, ban nãy vừa xảy ra chuyện gì?"
[Ban nãy trước mặt ta toàn là mosaic, nhìn không rõ, có điều từ nhịp tim của hai người và mức độ nổ tung trên mặt cô, ta cũng đoán được hai người vừa rồi nhất định là làm chuyện gì không phù hợp với thiếu nhi rồi.]
Tô Hữu Điềm che mặt, rồi lại che miệng: "Má ơi, má ơi má ơi má ơi."
Cô má ơi cả nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng hung ác dùng tay kéo miệng mình, kéo đến lộ ra lợi ra mới miễn cưỡng kéo căng đến mang tai.
[Hắn đưa điện thoại cho cô, cô xem xem hắn viết gì đi.]
Tô Hữu Điềm phấn khích cầm điện thoại của Viên Duy, điện thoại màu đen, nhìn cao cấp hơn của cô không biết gấp mấy lần, vừa mở màn hình là giao diện đăng bài của Weibo, ngoài dự liệu của cô, bên trên không có lấy một chữ nào, chỉ có biểu tượng hình một con rùa đen nhỏ.
Tô Hữu Điềm: "..."
Để cô cảm động một lần thì sẽ chết hả?
Cô nghiến răng nghiến lợi thêm ảnh chụp vào, trong hình là cô đang vươn cổ trợn mắt, khuôn mặt bị Viên Duy bóp méo biến dạng, miệng dẩu rõ cao, trông cứ như có hỉ không bằng, mà Viên Duy thì nhắm hờ hai mắt, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, trên mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cực kỳ phù hợp phong phạm một hoàng tử, hai người trong cùng một khung hình mà hoàn toàn không cùng một không gian.
Tô Hữu Điềm suýt nữa ném điện thoại xuống, nhưng nghĩ đến ném hỏng sẽ phải bồi thường, cô đành nhịn xuống.
Cô cắn răng ấn đăng bài, hầm hừ lăn một vòng trên mặt đất.
Cô không bao giờ để ý tới Viên Duy nữa!
Dưới nhà, Viên Duy gọi: "Ăn cơm."
Tô Hữu Điềm lập tức ngoác miệng, lại lăn một vòng rồi đứng lên: "Dạ! Tới đây!"
Bữa cơm này Tô Hữu Điềm ăn đến mức bụng phình to, cô dựa lên ghế, thở dài một hơi: "Ngon quá."
Viên Duy thong thả nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, liếc qua Tô Hữu Điềm: "Em thật sự muốn nổi?"
Tô Hữu Điềm xỉa răng: "Nổi? Ai mà chẳng muốn nổi, diễn viên không phải đều muốn nổi sao?"
Cô tùy tiện đáp một câu, Viên Duy nghe vào tai, anh thu tầm mắt lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Anh nói: "Vừa hay, tôi có một người bạn tốt sắp quay một bộ huyền huyễn, đang thiếu nữ chính, tuần sau em tới đó đi."
"Hả?"
Hả?
Nữ chính!
Tô Hữu Điềm không dám tin, hỏi: "Tên phim là gì?"
"Phong mang tuyết."
Nghe quen quen...
Hệ thống nói: [Ta lật xem cốt truyện, "Phong mang tuyết" là bộ phim đầu tiên nữ chính Nghê Thu Vũ diễn, trong đó cô ấy diễn nữ phụ, Thịnh Hạ diễn nữ chính. Vai nữ chính của Thịnh Hạ là nhờ vào quan hệ không đứng đắn mà lấy được, cô nàng thấy quan hệ của Nghê Thu Vũ và Viên Duy tốt nên nhiều lần đâm chọc cô ấy trong đoàn làm phim.]
Tô Hữu Điềm hiện giờ không có tiếp xúc với đám kim chủ mà lại đi cửa sau nhờ Viên Duy, rốt cuộc vẫn chạm trán nữ chính, không thể không cảm thán cốt truyện thật mạnh mẽ.
Nói đến nữ chính, Tô Hữu Điềm cũng rất để ý, một tấm hình của cô cũng có thể khiến nữ chính tức phát khóc, tấm của Viên Duy lại còn không khiến cô ấy tức đến xỉu à.
Tô Hữu Điềm đau răng xuýt xoa một tiếng, vội hỏi Viên Duy: "Anh biết Nghê Thu Vũ không?"
Viên Duy gật đầu.
Trong lòng Tô Hữu Điềm căng thẳng: "Vậy quan hệ của hai người...đến mức đó rồi?"
Viên Duy nhướng mày, ngửa ra sau, cười như không cười nhìn Tô Hữu Điềm: "Quan hệ? Bọn tôi có quan hệ gì?"
Tô Hữu Điềm bị anh nhìn mà cả người căng lên, cô nhắm mắt nói: "Em nghe bên ngoài nói...quan hệ của anh và cô ấy không tệ?"
Viên Duy gật đầu: "Đúng là không tệ. Tôi có thể được như ngày hôm nay, cô ấy cũng giúp tôi không ít chuyện."
Tô Hữu Điềm "ồ" một tiếng, không hỏi nữa.
Viên Duy nhìn cô một hồi rồi bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, nghĩ cô vẫn là nên nhanh chóng đi hết cốt truyện rồi ai về nhà ôm mẹ người nấy thì hơn.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt, Tô Hữu Điềm đi cửa sau của Viên Duy, không biết là người nào xui xẻo bị rớt ra nữa, trước khi quay một tuần, cô thành công vào được đoàn làm phim.
Vừa đến trường quay, chỉ nghe từ bên trong có tiếng quát: "Nghê Thu Vũ! Cô bần thần cái gì! Còn không mau qua đây khiêng đỡ đồ đi!"