Ngược Dòng Vung Đao

chương 94: truy đuổi không ngừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối với Quách Triệu Bân mà nói, tất nhiên gã biết mặt Nghiêm Tiêu, cũng biết vì sao truy binh phía sau thù hận gã ngút trời, quyết đuổi theo không nhả.

Lúc trước gã không cho rằng Nghiêm Tiểu Đao có thể sống sót, cứ tưởng người này bị thương nặng, gãy xương hộc máu, sớm muộn gì cũng chết cùng sĩ quan Lục, biến thành hai cái xác khô.

Hơn nữa với hồ sơ trắng đen nhập nhằng chẳng mấy sạch sẽ của Nghiêm Tiểu Đao, hắn chết còn có thể gánh tội thay cho gã và đồng bọn.

Không ngờ cảnh sát tìm được hiện trường gây án nhanh như thế, mạng Nghiêm Tiểu Đao quá lớn, chẳng những không chết mà còn xưng huynh gọi đệ với cán bộ cửa công, cuối cùng lại thành một giuộc.

Dường như chỉ trong một đêm, cả đám nhân vật hung ác cực kỳ tinh ranh đột ngột ló đầu ra khỏi góc tối, liên kết lại, nhắm thẳng mục tiêu vào chiến hạm đang băng băng lướt trên sóng cả giữa bóng tối mịt mù, muốn đuổi theo cái đuôi ma quỷ, thậm chí ngay cả bọt sóng bị đuôi tàu hất tung cũng không buông tha…

Chỉ một chóp nhọn của núi băng tà ma ngoại đạo bị hé lộ cũng đủ khiến ma quỷ run sợ.

Xét cho cùng, trên tay Quách Triệu Bân vẫn đang nắm chặt hung án sát hại đội trưởng đội hình sự.

So với trọng án này, việc gã tiện tay trả đũa phá sập nhà của mẹ Nghiêm tổng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thật sự là bụng làm dạ chịu, họa từ mình mà ra.

Gã tuyệt đối không thể để bị bắt, bị bắt thì chỉ còn đường chết.

Quách Triệu Bân dáng dấp thô kệch, nhưng trong tình thế cấp bách lại chạy rất nhanh, chưa kể còn có đồng lõa giúp gã cản trở truy binh phía sau.

Gã nổ máy xe ngay trước cổng nhà hàng, hung hãn đạp ga lao thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao đang định chặn đường gã.

Vừa đạp chân ga, tiếng động cơ gào rú vang lên, ngày xưa nổ súng cướp đi sinh mạng của sĩ quan Lục gã còn chẳng ngại, huống hồ là Nghiêm Tiểu Đao, nhân chứng sống của vụ án nọ.

Ngay khoảnh khắc Quách Triệu Bân điên cuồng lao về phía mình, Nghiêm Tiểu Đao lách người nhảy lên xe.

Hắn lăn một vòng trên mui xe cứng ngắc, từ nắp trước lăn về phía nắp sau, nặng nề ngã xuống đất.

Một tiếng “Xoảng” vang lên.

Kính chắn gió thình lình vỡ nát thành vô số mảnh thủy tinh đủ hình dạng kích cỡ, văng tung tóe như tiên nữ rắc hoa, vả thẳng vào mặt, dồn hung thủ đang có ý đồ chạy trốn tới đường cùng, hai mắt đỏ ngầu.

Chỉ trong nháy mắt va chạm, phi đao trong tay Nghiêm Tiểu Đao phóng ra, đập nát kính chắn gió.

Quách Triệu Bân bất ngờ phanh gấp, không phóng tiếp về phía trước mà như phát rồ đổi chân ga.

Chiếc xe gào thét lùi lại phía sau, bánh xe ngang ngược nghiến về phía Nghiêm Tiểu Đao đang ngã trên đất!

Chiếc xe như con quái thú vươn tứ chi đầy vuốt sắt, điên cuồng lao tới Nghiêm Tiểu Đao.

Tại khoảnh khắc sắp bị nghiền nát, hắn được một đôi tay kéo lấy bả vai.

Lăng Hà bắt được hắn ngay tích tắc chỉ mành treo chuông, vừa lôi vừa ôm hắn ra khỏi đường xe lăn bánh.

Đỉnh đầu Lăng Hà chỉ cách bánh xe vài inch mỏng manh, da đầu thình lình đau rát như bị xé rách, tựa hồ có người thô bạo túm lấy y, giật đứt mái tóc dài của y…

Lăng Hà ngã xuống đất, bảo vệ mọi chỗ hiểm cho Nghiêm Tiểu Đao, tay phải rút ra, năm ngón mạnh mẽ siết chặt một khẩu súng lục mini, động tác linh hoạt và cực kỳ quyết đoán.

Lại một tiếng nổ vang, chấn động cả thị trấn yên bình không gợn sóng, thu hút vô số gương mặt kinh hoàng từ hai bên đường.

Phát súng này nhắm cực kỳ chuẩn, bắn trúng một bánh xe trước của Quách Triệu Bân, lốp cao su màu xám đen tóe lửa, bục nát!

Chính Nghiêm Tiểu Đao cũng không biết Lăng Hà giấu súng trong người.

Bây giờ hắn mới hoài nghi, chẳng lẽ tình nhân thủ thỉ bên gối của hắn đeo cả súng lên giường hay sao? Chẳng trách Lăng Hà làm tình cũng không thích cởi quần áo, giống hệt như hắn, cứ mặc nguyên thế mà vồ lấy nhau…

Dưới xe phát ra tiếng nổ, Quách Triệu Bân còn tưởng đầu mình nổ rồi.

Dù đã biến thành quỷ nhưng hóa ra vẫn rất sợ đạn, càng giàu sang thì càng sợ chết.

Năm xưa lòng lang dạ sói đội trời đạp đất, bây giờ đắm chìm trong hồ rượu rừng thịt, từ lâu đã mềm oặt, chỉ sợ không còn mạng để tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý khiến người ta ao ước này.

Quách Triệu Bân không dám ham chiến, quay đầu xe phóng về hướng quốc lộ, để lại hai vệt lốp xe xiêu vẹo nghiêng ngả, uốn éo như rắn bò.

Nghiêm Tiểu Đao nhổm dậy, bả vai và bắp đùi nhói lên đau buốt.

Hắn xông về phía chiếc xe của mình, nhưng đang định chui vào thì bị ai đó từ phía sau bắt lấy đùi, thô bạo nhét vào trong xe!

Đường đường là Nghiêm tổng, lại bị người nào đó dùng tư thế “La hán đẩy xe bò” nhét vào ghế phụ bên cạnh ghế lái.

Ngài Lăng chui vào theo, tiếng thở dốc nặng nề tràn ngập không gian trong xe, y nổ máy, chăm chú theo dõi phương hướng Quách Triệu Bân vừa chạy trốn.

Lăng Hà cũng sầm mặt, thái dương lấm tấm mồ hôi, tranh thủ thời gian lao thẳng lên vỉa hè, vòng qua chướng ngại vật phía trước, sau đó lao xuống khỏi vỉa hè.

Lăng Hà dùng hai chữ căn dặn Tiểu Đao, “Báo nguy.”

Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng gửi cho cục trưởng Bào một bức ảnh chụp, sau đó lập tức gọi điện thoại, hổn hển cảm nhận cơn đau dữ dội khắp người, nhưng đều là do cơ bắp phải hoạt động quá độ, xương cốt không có vấn đề gì.

Hắn thở dốc nói, “Chú Bào, con Tiểu Đao đây, chú nghe con nói, con gặp một người ở thị trấn Nam Giao, con cảm thấy người này rất giống, quá giống hung thủ sát hại sĩ quan Lục Hạo Thành! Chú xem ảnh con vừa gửi đi!”

Bức ảnh là Tiểu Đao chụp ngược hướng cửa sổ, không nét lắm, không nhìn rõ cái bớt màu đỏ, nhưng có thể nhận ra hình dạng tổng thể của phần gáy.

Nghe như tiếng đồ đạc trên bàn làm việc bị gạt đổ, một tiếng “rầm” trầm đục vọng ra từ điện thoại, cục trưởng Bào đứng phắt dậy, lao như bay ra khỏi phòng làm việc, đồng thời nghiêm túc hỏi, “Con đang ở đâu?”

“Bọn con đang ở thị trấn Nam Giao.” Nghiêm Tiểu Đao trấn định nói, “Thân phận người nọ có khả năng chính là Quách Triệu Bân, chủ tịch tập đoàn bất động sản Diệu Quang đã nhúng tay vào công trình phá dỡ Hồi Mã Trấn, đứng phía sau là tập đoàn Lương thị.

Bây giờ gã đang bỏ chạy, bọn con đang theo sát phía sau…”

Nghiêm Tiểu Đao còn chưa dứt lời, chiếc xe của Quách Triệu Bân phía trước đã tiu nghỉu như thứ đồ bằng giấy bị thấm ướt, nghiêng ngả lướt đi theo hình rắn lượn loằng ngoằng, biến thành đống sắt vụn trong tiếng lốp xe nổ tan nát, đuôi xe còn bốc ra một luồng khói đen.

“FUCK!” Đúng lúc đó, Lăng Hà đập vô lăng, mí mắt đỏ hoe, đột nhiên rất muốn bạo lực gia đình, “Xe Nghiêm tổng hết xăng rồi, sáng nay anh ra ngoài không biết đường mà đổ xăng sao!!”

Sáng nay Nghiêm tổng ra ngoài, ban đầu chỉ định thảnh thơi rảnh rỗi đến công ty làm việc, chỉ cần dùng xe hai mươi phút thôi, ai ngờ lại phải bôn ba đường dài ngoài dự kiến, chưa kể màn chạm trán chấn động lòng người thế này? Đen đủi sao lại trúng hôm nay cơ chứ.

Nghiêm Tiểu Đao liếc kim đồng hồ báo xăng đang run run rẩy rẩy như sắp bại liệt, giơ tay tự tát mình một cái.

Trời không chiều lòng người, đt mẹ nó, nếu hôm nay để sổng mất nghi phạm chỉ vì hết xăng, hắn thẹn với sĩ quan Lục, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp cục trưởng Bào.

Cuối cùng Quách Triệu Bân đã bị ép phải bỏ xe, vất lại chiếc xe rách rát với kính chắn gió vỡ tan và lốp xe nổ toét bên đường, nhảy lên xe của đồng lõa, tiếp tục chạy trốn.

Nghiêm Tiểu Đao khẽ gầm lên qua điện thoại, “Chú Bào, xe bọn con hết xăng rồi, xin lỗi cục trưởng, bọn con đành phải rớt lại phía sau! Chúng sắp lên cao tốc, chắc chắn sẽ không tự chui vào nơi chú cai quản đâu, nhất định chúng sẽ lên cao tốc Yên Tân, chạy về hướng Yên thành!”

Bào Chính Uy đáp, “Hiểu rồi, người bên chú sẽ qua đó.”

Lăng Hà cắn môi, ngón tay cầm vô lăng nổi gân xanh.

Một khi bọn chúng lên cao tốc thì chẳng mấy chốc sẽ mất dấu.

Y liếc thấy một chiếc xe tải chở rau đỗ bên lề đường, “Chúng ta đổi xe.”

Ông chú bán rau vô tội gặp phải hai tên cướp trẻ trung khỏe mạnh, muốn đánh cũng chẳng đánh lại, muốn đuổi cũng đuổi chẳng kịp.

Nghiêm Tiểu Đao ngồi lên ghế phụ lái, áy náy thò đầu ra cửa sổ hô một tiếng với chú bán rau, “Nguyên xe củ cải cải dầu dưa chuột cà tím của chú cứ để bọn con mua, con trả tiền cho chú!”

Lăng Hà kéo theo dưa chuột cà tím còn đang trổ hoa tươi ngon mọng nước trên xe tải, nhấn ga phóng như bay trên đường cao tốc.

Hai người bị Quách Triệu Bân bỏ lại một quãng xa, nhưng đã đoán đúng phương hướng.

Quách Triệu Bân cũng không quá may mắn, gã đổi từ chiếc xe màu đen sang chiếc màu xanh sẫm của đồng lõa, màu xanh sẫm phản chiếu ánh nắng, chuyển thành xanh biếc cực kỳ bắt mắt.

Lăng Hà và Tiểu Đao lái xe tải, gầm xe cao hơn hẳn bình thường, tầm nhìn rộng rãi.

Tuy dòng xe cộ trên đường cao tốc cực kỳ đông đúc, ở giữa còn vô số xe nhỏ không ngừng qua lại như con thoi, nhưng tầm mắt hai người chỉ tập trung vào chiếc xe màu xanh chói lọi nhất ở phía trước, không thể nào bỏ sót mục tiêu.

Nghiêm Tiểu Đao lại gửi thêm ảnh chụp chiếc xe và biển số.

Cục trưởng Bào vội vã trả lời, “Tiết Khiêm đang trên đường, sắp đuổi kịp hai đứa rồi, Tiểu Đao, con nhất định phải dè chừng.

Nếu kẻ này đúng là hung thủ năm xưa, nhiều khả năng sẽ mang súng theo người, con đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải chú ý an toàn.”

Nghiêm Tiểu Đao hỏi chàng đẹp trai bên cạnh, “Cậu biết lái cả xe tải cơ à?”

“Tôi thi đậu bằng lái xe vận tải hạng A ở New York.” Ánh mắt Lăng Hà chăm chú nhìn phía trước, “Chỉ có máy xúc là không biết lái thôi.”

Nghiêm Tiểu Đao xắn tay áo, cánh tay bị cà rách một mảng da lớn, lộ ra thịt đỏ rớm máu.

Hắn không coi ra gì, nhưng vừa ngước mắt lên đã giật mình vì dòng máu đỏ tuôn ra từ bên dưới lớp tóc dài bồng bềnh phía sau tai Lăng Hà!

“Cậu sao thế? Bị thương ở đâu?”

Dòng máu dài mảnh nổi bật tới đau lòng trên làn da trắng muốt, không ngừng chảy xuống cổ áo Lăng Hà, bừa bãi luồn vào ngực.

Nghiêm Tiểu Đao dùng tay áo sơ mi của mình lau đi vết máu, lớp vải trắng lập tức nhuốm đỏ.

Hắn cẩn thận vén mái tóc dài của Lăng Hà lên xem, tức khắc đau lòng muốn chết.

Hình như Lăng Hà bị giật mất một chùm tóc, chẳng biết có tróc da hay không mà trên đầu chảy máu…

Thực ra Lăng Hà cũng không biết mình bị thương chỗ nào, mà y cũng chẳng bận tâm, so với Nghiêm Tiểu Đao, y còn nóng ruột hơn, ghét ác như thù hơn.

Chấp niệm Nghiêm Tiểu Đao mang trong lòng chỉ là vụ án của sĩ quan Lục, còn đối với Lăng Hà, kẻ tên gọi Bân tổng này, có lẽ chính là mồi nhử để câu được đám quái thú tiền sử nhung nhúc dưới lớp bùn, những ghê tởm được trăm phương nghìn kế che giấu đằng sau con cá chạch nhầy nhớt này đâu phải chỉ có một vụ án mạng?

Nghiêm Tiểu Đao sầm mặt, xót xa tới mức thô bạo quyết định thay cho người nào đó, “Từ nay phải buộc hết tóc lên cho tôi.”

“Mà cắt ngắn hết đi cho tôi!!”

Lăng Hà không bình luận gì về vết thương đầm đìa máu trên đầu, không có gì để nói cả.

Nuôi tóc dài là việc cá nhân không thỏa hiệp, cũng không cần thương lượng với ai, từ nhỏ y đã để kiểu tóc này, từ tướng mạo, dáng dấp tới kiểu tóc, y gần như giống hệt với ba y.

Y chính là bản sao hoàn mỹ của ba y.

Lăng Hà vẫn nhìn chằm chằm phía trước như có điều suy nghĩ, bất chợt lộ vẻ mừng rỡ hân hoan, “Tiểu Đao, vừa nãy anh nhảy từ tầng hai xuống… Chân anh lành hẳn rồi.”

Lăng Hà nhoẻn cười, dung mạo tuấn tú tột cùng, sóng mắt long lanh đảo quanh đầy duyên dáng, từ mép tóc gần khóe mắt lại buông xuống một dòng máu đỏ kiều diễm mà hoa lệ, quay sang liếc Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao thô bạo ghì lấy miệng y, mút sạch dòng máu nọ.

Hắn không mang bất cứ tâm tư ve vãn mờ ám nào, cứ thế dùng môi và lưỡi liếm sạch máu trên mặt Lăng Hà.

Lúc này, trên cao tốc Yên Tân dẫn đến Yên thành, tình thế đại biến, chiến dịch truy kích vang dội đang quyết liệt diễn ra.

Rất nhiều xe hơi từ các khu phố khác nhau của phân cục Lâm Loan tập hợp lại một chỗ, dọc theo đường cao tốc, phóng như bay truy đuổi cùng một mục tiêu.

“Phát hiện nghi phạm sát hại đội trưởng Lục Hạo Thành”, tin tức này của Nghiêm Tiểu Đao đủ để thổi bùng lên sự căm phẫn tích tụ dồn nén suốt bao năm trong máu của mọi người, cuối cùng hôm nay đã tìm được nơi để trút hết ra ngoài.

Tiết Khiêm gọi điện tới, “Nghiêm tổng có chắc chắn không?”

Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Anh xem ảnh chụp chưa?”

Tiết Khiêm nói, “Tôi xem rồi, tôi đã dựa theo manh mối mà anh cung cấp để điều tra chủ tịch Quách Triệu Bân của tập đoàn Diệu Quang.

Trùng hợp là người này quê ở một vùng nông thôn ngoại ô thành phố Giang Khẩu thuộc đất tam giang, là một giai thoại nông dân chân đất leo lên thành cá sấu tư bản, chẳng biết phát tài bằng cách nào.

Vài năm trước, đột nhiên tập đoàn Diệu Quang xuất hiện tại Yên thành, rót vốn tài chính vào ngành xây dựng và bất động sản ở vài tỉnh phía Bắc.

Ảnh chụp trong hồ sơ của gã tôi đã gửi cho anh rồi, anh xem lại giúp tôi chút nhé?”

Nghiêm Tiểu Đao nghiêm túc nói, “Tôi chưa từng thấy mặt hung thủ, tôi không thể nhìn ảnh để xác định Quách Triệu Bân có phải thủ phạm hay không, tôi chỉ nhận ra phần gáy.

Nếu đội trưởng Tiết tin tưởng vào đôi mắt của tôi thì chỉ cần mắt tôi chưa mù, chắc chắn tôi sẽ không nhận lầm.”

“Tôi tin vào nhãn lực của anh.” Giọng Tiết Khiêm khàn khàn qua điện thoại, “Bủa vây từ mọi hướng, hôm nay tuyệt đối không tha cho gã này.”

Đại đội truy nã trùng trùng điệp điệp, lấy chiếc xe màu xanh Quách Triệu Bân đang ngồi làm mục tiêu, thẳng đường phóng trên cao tốc nối liền Yên đô và Thiên Tân.

Kẻ đang khúm núm nấp trong xe như chim sợ cành cong, mắt thấy ranh giới tỉnh càng lúc càng gần thì bất chợt yên lòng trở lại.

Sợ cái gì? Về tới hang ổ, mình còn phải sợ ai?

Quách Triệu Bân ngồi trong xe, bấm số điện thoại cứu mạng, “Cậu ơi, chắc con chọc phải chút phiền toái rồi.

Đt con mẹ, con xúi quẩy quá mà, đang ăn cơm thì gặp Nghiêm Tiêu! Chắc chắn nó nhận ra con rồi, bây giờ nó đang liều chết đuổi theo con!”

Người nhận điện thoại chính là cậu cả bên nhà mẹ đẻ của Bân tổng.

Quách Triệu Bân là gã nhà quê chưa tốt nghiệp nổi cấp hai, dốt đặc cán mai vô công rồi nghề, từ tam giang chạy tới Yên thành, giữa đại quân “nhà quê lên phố” mà có thể bứt phá trở thành chủ tịch một công ty, chẳng lẽ phía sau không có ngọn núi nào làm chỗ dựa hay sao? Thực ra gọi là “ngọn núi” cũng không chính xác, phải là hòn đá tảng lôi gã ra khỏi vũng bùn, giúp gã một bước lên mây, bằng không thì hiện giờ gã này còn đang lêu lổng cờ bạc du thủ thu thực trên con đường Vinh Chính.

Hễ một người đắc đạo, gà chó bên cạnh cũng có thể lên trời, hơn nữa còn được cậy nhờ mà chẳng cần lo nghĩ gì.

Người bên kia đầu dây đang hút xì gà, chậm rãi đáp, “Phiền toái thì lớn được cỡ nào, sao phải quýnh lên thế, mày cũng chỉ đến thế thôi à!”

Lớp thịt trên mặt Quách Triệu Bân run rẩy, “Cậu à, phiền toái thì cũng chẳng to tát gì lắm, nhưng Nghiêm Tiêu sống chết đuổi theo con cả một chặng đường, bây giờ phải làm sao hả cậu?”

Người nọ cười nhạt trong điện thoại, “Giờ mày đang ở đâu? Còn xa địa phận tỉnh không?”

Quách Triệu Bân nói, “Không xa lắm ạ, sắp đến trạm thu phí rồi!”

Qua màn hình điện thoại, Quách Triệu Bân còn loáng thoáng ngửi thấy mùi xì gà nồng nặc, người nọ đáp, “Vào đến tỉnh là được rồi, ai dám băt mày ở Yên thành? Bào Chính Uy là quan mấy phẩm, gan lão to bao nhiêu mà dám vượt quyền bắt người?”

Quách Triệu Bân lập tức được uống thuốc an thần, ngửa người về phía sau, “Đúng rồi cậu nhỉ, ha ha.”

“Cậu cả” phát ra vài tiếng cười ngả ngớn khàn đục, “Đi tìm Lương Thông, bảo lão đuổi hết lũ cớm cho mày, có cái đéo gì đâu mà phải hốt -”

Tiết Khiêm nhìn thiết bị điện tử trên xe, “Còn bao xa thì tới ranh giới tỉnh?”

Cảnh sát lái xe đáp, “Báo cáo đội trưởng Tiết, còn ba cây số ạ.”

Thị trấn Nam Giao quá gần với Thông Châu, khiến cho không gian truy kích của họ quá nhỏ, cơ hội chẳng mấy chốc mà vụt mất.

Tiết Khiêm khẽ chửi, “Đám cảnh sát giao thông làm việc chểnh mảng quá, không chặn được thằng điên này.”

Gã gọi qua micro, “Nghiêm tổng, xe tải của các anh có đuổi kịp không? Chặn nó lại, đâm vào xe nó, giữ nó trước ranh giới tỉnh!”

Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cùng nghe thấy hiệu lệnh, lập tức liếc nhìn nhau.

Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi Lăng Hà, “Có đâm được không?”

Tiết Khiêm lại nói qua micro, “Các anh cứ đâm, tội đâu tôi chịu, đừng để nó chết là được, đâm đi.”

Trong phạm vi quản lý của mình, đội trưởng Tiết dám nói câu này, tâm địa cũng đủ thâm độc.

Lăng Hà điềm nhiên nghe đội trưởng Tiết căn dặn, đánh tay lái xông lên húc vào đuôi chiếc xe màu xanh nọ.

Trạm thu phí vào tỉnh cuối cùng đã gần ngay trước mắt.

Chiếc xe con màu xanh lục cũng đột ngột đánh tay lái, nhắm vào làn đường trống được chặn hờ bởi một hàng cọc tiêu chóp nón, điên cuồng húc thẳng tới, rất nhiều cọc tiêu va chạm với mũi xe, phòng tuyến yếu ớt sụp đổ ngay lập tức!

Lăng Hà cưỡi ngựa sắt theo sát phía sau, cọc tiêu màu vỏ quýt liên tục đập vào kính chắn gió.

Tuy cách nhau một lớp thủy tinh bền chắc, Nghiêm Tiểu Đao vẫn giơ tay lên, vô thức bảo vệ đầu của Lăng Hà.

Cọc tiêu móp méo biến dạng văng tứ tung bên ngoài cửa xe họ.

Đoàn quân tinh nhuệ phía sau bị kẹt lại, cảnh sát viên hội báo, “Báo cáo đội trưởng Tiết, chúng ta đã tiến vào ranh giới Yên thành, e rằng phía sau có truy binh.”

“Đệch mẹ nó chứ.” Tiết Khiêm nhai nát đầu thuốc lá, chửi to.

Đội phó Phương ngồi trong chiếc xe phía sau, hỏi qua micro, “Đội trưởng, có cần báo gấp để cảnh sát Yên thành hỗ trợ bắt người không?”

Tiết Khiêm khinh khỉnh cười nhạt, “‘Báo gấp’ để hỗ trợ bắt người ấy hả? Anh ‘thỉnh cầu’ cũng vô ích thôi, các anh nghĩ họ có hỗ trợ chúng ta bắt người không? Các lãnh đạo còn phải chào hỏi, báo cáo, phê duyệt đủ thứ với nhau, chờ họ xanh chín xong xuôi thì người cũng chạy từ đời nào rồi.”

Giọng Nghiêm Tiểu Đao cũng đồng thời vang lên, “Đội trưởng Tiết, tôi đoán sau khi vượt qua thị trấn Thông Châu, chắc chắn Quách Triệu Bân sẽ phóng thẳng đến Triều Dương, nếu gã có liên hệ mật thiết với chủ tịch Lương của Lương thị thì đại bản doanh của Lương gia nằm ngay tại Triều Dương…”

“Không sai, chỗ đó chính là đại bản doanh của Lương thị.” Tiết Khiêm nhanh chóng đưa ra quyết định, “Đừng kinh động cảnh sát Triều Dương.”

Đội phó Phương, “…”

Nghiêm Tiểu Đao và Tiết Khiêm thảo luận về chữ “Lương” này, trong lòng đều rất khó chịu, nhưng lửa đã cháy đến lông mày, không ai còn sức dông dài hay ngần ngại.

Tiết Khiêm ngồi trên chiếc xe được gắn thêm thiết bị điện tử, tranh thủ kiểm tra hồ sơ tài liệu của tập đoàn Diệu Quang, phía sau có Lương thị rót vốn và cổ phần, thông tin này cũng không phải điều gì bí mật.

Với thế lực to lớn và chằng chịt của chủ tịch Lương tại Yên thành, gã nào dám vọng tưởng cảnh sát địa phương sẽ tranh thủ từng phút từng giây phối hợp vây bắt Quách Triệu Bân!

Nực cười, báo cảnh sát coi như không khả thi rồi.

Gã là đội trưởng đội hình sự, ứng phó với những chuyện thế này, không ai nắm rõ các quy tắc ngầm phức tạp chồng chéo bằng gã.

Có điều, quả thật Yên thành đã vượt ra khỏi phạm vi mà đội trưởng Tiết có thể bao quát, gã đã vươn tay quá xa, hoàn toàn không phù hợp với các “điều luật” thành văn lẫn bất thành văn trong nghề, chẳng may sơ suất còn có thể bị chặt mất cánh tay này.

Tiết Khiêm bình tĩnh ra lệnh, “Tiên trảm hậu tấu, cứ bắt đi, tội đâu tôi chịu.”

Gã lại bổ sung một câu, “Bảo mọi người đằng sau tắt hết còi cảnh sát, đừng bấm còi, bám sát xe của Quách Triệu Bân, đừng để sổng, cứ bắt cho tôi, bắt trước rồi nói.”

Truyện Chữ Hay