Ngược Dòng Vung Đao

chương 9: long phượng trong hồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa vào sảnh khách sạn, điện thoại trong túi đã kêu vang, thằng nhỏ chuyên vòi kẹo ăn lại tới nữa.

Dương Hỉ Phong ai oán mà rằng, “Lão đại quên em rồi ạ?”

Nghiêm Tiểu Đao phóng khoáng rảo bước, “Không quên!”

Dương Hỉ Phong nói, “Em ở cùng tầng với anh, gian phòng gần lối thoát hiểm phía Đông anh nhìn là thấy, cách bến tàu cũng gần.”

Nghiêm Tiểu Đao một câu, “Nhanh nhẹn lắm.”

Dương Hỉ Phong tranh thủ thời cơ, “Anh ơi, em đi tắm hơi được không? Được thanh toán không?”

Nghiêm Tiểu Đao thẳng thừng gạt bỏ, “Có định đắp mặt nạ, làm tóc luôn không? Phiền phức hơn cả đàn bà, biết thế anh mang đàn bà theo.”

Dương Hỉ Phong cợt nhả, “Ơ, em vẫn có ích hơn đàn bà chứ? Hì hì.”

Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh đáp, “Quan sát kỹ ba vệ sĩ đi theo Du Hạo Đông cho anh.”

Dương Hỉ Phong nghiêm mặt nói, “Yên tâm đi anh, em vẫn theo mà.

Có cái gì đâu, ba thằng giá áo túi cơm, nhìn đã biết yếu xìu rồi, em giải quyết thay còn được nữa là!”

Lương đại thiếu gia cưỡi thuyền máy từ bờ biển trở về, người ướt sũng, bộ dạng như vừa bị mấy gã yêu tinh đánh cướp toàn thân, tìm được Nghiêm Tiểu Đao trong nhà hàng.

Lương Hữu Huy xáp lại, săn sóc bảo, “Em thấy anh ngột ngạt muốn chết rồi đấy, giờ đêm nay em hẹn mấy người bạn, có cả gã họ Du, cùng đến phòng mát xa suối nước nóng trong khách sạn chơi, anh đi cùng nhé?”

Nghiêm Tiểu Đao há miệng cắn miếng nem rán rau trộn kiểu Đông Nam Á chẳng biết gọi là gì, vừa nhai vừa đáp, “Tối nay hả? Chắc Du Hạo Đông không muốn gặp tôi lắm đâu.”

Lương Hữu Huy kinh ngạc, “Sao lại thế? Anh với gã là người quen kiêm đồng hương mà?”

Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc lảng sang chuyện khác, “Tôi bảo này, hôm nay cậu đến ăn chực hả?”

“Ớ?” Lương Hữu Huy ngơ ngác sờ sờ khắp người.

Nghiêm Tiểu Đao cắn đôi một con tôm sú nướng khổng lồ, “Ví cậu đâu? Định lừa tôi trả tiền hả?”

Lương Hữu Huy lúng túng cười, “À, bị thằng yêu tinh hút dương khí nào lột mất rồi, quái lạ thật! Tiểu Đao – anh trả tiền nhé? À không không không, sao lại để anh trả được, bảo họ tính vào tiền khách sạn cho em!”

Tối nay gặp Watanabe tại sòng bạc khách sạn sẽ phải gặp thêm cả Nghiêm Tiểu Đao, Du Hạo Đông vừa nghĩ đến chuyện này đã khó chịu cả người, cực kỳ khó chịu, tất nhiên chẳng muốn tiếp tục trần truồng gặp lại hắn ở suối nước nóng, đi vui vẻ sung sướng không muốn thấy mặt hắn.

Watanabe Yozan còn định một con hàng bán hai nơi, cân đo xem nơi nào trả giá hời nhất.

Đôi mắt cùm cụp trên hai bọng mắt chảy xệ cũng lồ lộ vẻ tham lam.

Vất vả lắm hàng mới tới tay, tự tay mình phá đi chẳng tiếc, nhưng tự mình phá thì lấy đâu ra vốn hồi về, thôi thì quẳng lại cho người nào muốn phá hơn vậy!

Sâu trong khách sạn, đèn tường bố trí theo những góc độ kỳ quặc như trận đồ bát quái trên hành lang, dẫn lối tiến về con đường tới thẳng sòng bạc.

Trong một góc vắng vẻ là đèn xông hương hình dạng như bàn thờ Phật mini, mùi trầm hương Nam Hải thoang thoảng tỏa ra khiến người ta ngây ngất.

Phòng tiếp khách khuất sau sòng bạc chính là nơi ông chủ chiêu đãi riêng khách quý, Watanabe đích thân mời khách khứa vào đại sảnh.

Sau khi vào sảnh, tầm mắt phía trước rộng rãi sáng sủa, kiến trúc khoáng đạt, trần nhà rất cao, là một kiệt tác tựa bồng lai tiên cảnh.

Nổi bật nhất trong sảnh là chiếc bể cá hình tròn khổng lồ được khóa kín, nước biển xanh thẳm cùng nhiều loại sinh vật biển quý hiếm cũng được chuyển về đây, để khách khứa ngắm nhìn và đánh giá.

Đoàn khách thong thả cất bước, mỗi người được kính tặng một tách trà xuân Tĩnh Cương Tuyết Thủy.

Watanabe Yozan còn cố tình dẫn theo một anh chàng đẹp trai làm đồng hành.

Người nọ tóc đen, khuôn mặt khôi ngô, nói giọng Cảng, đặc biệt khiến người ta ấn tượng là mỗi lần cười chỉ hở bốn cái răng trên dưới, chắc đã luyện tập trước gương vài nghìn lần, tác phong vừa khách sáo lễ độ vừa lão luyện từng trải.

Nghiêm Tiểu Đao nhận ra đó là một ngôi sao nổi tiếng, gương mặt quen thuộc ở đặc khu Kinh cảng thường lui tới đại lục, không ngờ cũng đến đây lấy sắc hầu người.

Ánh sáng rắc xuống từ đỉnh đầu.

Đại sảnh này không có trần, mà được khảm nên từ pha lê ngũ sắc, lại dùng các loại ngọc trai và vụn đá quý nạm thành họa tiết Mosaic.

Quán rượu bên ngoài bắn pháo sáng lên trời, hào quang rực rỡ lập tức được khúc xạ tới đây.

Giản Minh Tước mắt đi mày lại hồi lâu với siêu sao nói giọng Cảng nọ, uống cạn tách trà mới quay sang cười hỏi, “Watanabe-san đặc biệt mời chúng tôi đến, chẳng lẽ chỉ cho chúng tôi ngắm cá mập nhiệt đới và mấy con mực thôi sao?”

Watanabe Yozan toét miệng cười nịnh nọt, giơ tay làm tư thế “mời”, “Đằng sau có một hồ thưởng trà, mời các vị nán lại nói chuyện sau.”

Nghiêm Tiểu Đao rảnh tới phát chán, đành phải im lặng theo đoàn người dạo chơi ngắm cá.

Du Hạo Đông và Giản Minh Tước sốt ruột ra mặt, trông như thể chỉ muốn xách cổ cấu véo ép hỏi, lão quỷ này nhanh lên, cấm lòng vòng, đt mẹ lão vào việc chính đi chứ!

Một hàng bảy tám người dạo qua bể cá khổng lồ nọ.

Thì ra phía sau bể là một cái hồ phun nước kiểu mở cực kỳ lớn, trên hồ đã bố trí sẵn chỗ ngồi rất trang nhã.

Mấy người khách sáo một lát, lần lượt ngồi xuống theo thân phận và chức vụ, anh chàng siêu sao thường ngày có cả triệu fan hưởng ứng bên ngoài, vào đây cũng chỉ được ngồi hàng cuối, chính là để bưng trà và xách giày cho các đại gia kim chủ.

Giản lão nhị ngoái lại, tinh mắt thốt lên tiếng ồ đầu tiên.

Nghiêm Tiểu Đao cũng quay lại nhìn, một loạt khách quý ngồi còn chưa nóng chỗ cũng sửng sốt ngỏng cổ, trố mắt đồng loạt nhìn về nơi chính giữa mặt hồ có suối phun.

Trong hồ, xích sắt màu bạc rũ xuống, một chàng trai bị treo giữa dòng nước.

Vừa nãy là góc chếch, lúc đi tới không ai để ý, mãi đến lúc yên vị ngồi xuống mới nhìn rõ.

Chiếc hồ này được xây dựng theo phong cách La Mã cổ, tượng điêu khắc Chiến Thần oai hùng đứng hai bên, mỗi pho tượng giơ cao một con mãng xà bảo hộ, tay cầm đinh ba, chân giẫm trên khiên.

Đinh ba khéo léo được kết hợp để treo xiềng xích, hai sợi dây thừng một trái một phải móc hai tay người nọ lên thật cao, nhưng thân thể vẫn ngâm trong nước.

Mái tóc dài tí tách nhỏ nước trên vai, đôi mắt mảnh dài nửa mở nửa khép, giống như người nọ chẳng hề khốn khổ, mà chỉ đang bồng bềnh hưởng thụ trong nước mà thôi, khóe miệng còn nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.

Ánh mắt người nọ liếc qua Nghiêm Tiểu Đao, hắn cảm giác ánh mắt này rất có hàm ý, nấn ná dừng lại trên hắn nửa giây, một nụ cười mang ẩn ý dành riêng cho hắn, chắc hẳn đã nhận ra hắn chính là vị khách ghé thăm lồng sắt đêm qua.

Chẳng những không khó chịu mà còn dễ chịu, người nọ là cá biến thành sao? Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng.

Chàng trai thấy họ có mặt đông đủ, đôi môi mỏng cong lên cực kỳ xinh đẹp, chẳng ngờ còn khẽ bật cười.

Đại sảnh trống trải, quanh quẩn chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng cười khúc khích, nghe có phần ma mị.

Tất cả mọi người tức khắc đờ mặt, ai cũng ôm toan tính của riêng mình, nhưng không ai muốn lên tiếng trước, bèn nhất loạt nhìn về phía Watanabe.

Watanabe Yozan chăm chú nhìn người tù nhân đang cười, cũng tủm tỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ, “Ít nước quá, thêm nước vào.”

Quả thật mực nước này thấp hơn nước biển trong lồng giam, trong hồ cũng không có gió cuộn sóng gầm.

Hiển nhiên Watanabe Yozan rất bất mãn với mặt hồ êm ả này, bèn sai người đổ thêm nước, chẳng mấy chốc, nước đã dâng đến thành hồ, bọt nước bắn ra, ướt cả nệm cói và cọ cảnh bên bờ.

Người trong hồ lúc này không còn được thoải mái như vậy, vừa nãy nước chỉ tới bụng, bây giờ ngập lên cổ, cằm, cuối cùng dừng lại ở viền môi dưới, vô ý một chút sẽ sặc nước.

Chàng trai không thể không ngẩng đầu lên, hô hấp cũng dồn dập.

Nghiêm Tiểu Đao biết, chỉ cần nước ngập quá ngực, đè nén vị trí trái tim, người bị ngâm lâu sẽ cực kỳ khó chịu và ngạt thở… Màn xiếc ngâm lồng trong nước biển, hiển nhiên cũng là thủ đoạn thâm độc của Watanabe Yozan.

“Lăng Hà, đáng đời mày rơi vào tay tao hôm nay, để cho tất cả chứng kiến bản chất bẩn thỉu, nghèo hèn, xấu xí của mày, xem mày còn ngóc đầu dậy nổi không?” Bình thường Watanabe Yozan rất chú ý đắp nặn hình ảnh thân thiện hiền lành, hiếm hoi lắm mới để thù hận luồn ra khỏi lớp ngụy trang.

Con cá lớn trong nước cười khẩy, bọt nước càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú, đường nét cực kỳ rõ ràng, hỏi vặn lại, “Rơi vào tay ông thì sao? Lão già độc ác bịp bợm, để tôi xem hôm nay ông đắp thêm mấy lớp da mà dám giả điên giả ngu, quàng xiên múa mép trước mặt nhiều người thế này?”

Watanabe Yozan biến sắc.

“Lăng Hà, chính là con trai của lão già Lăng Hoàng đi tù hồi trước, anh nghe bao giờ chưa?” Vị trí ngồi của Giản Minh Tước ngang với Nghiêm Tiểu Đao, trên cùng một chiếc tràng kỷ, lúc này bưng tách trà lặng lẽ nhích lại gần.

“Nghe rồi, nhà cậu ta đắc tội Watanabe hả?” Nghiêm Tiểu Đao không chớp mắt, khẽ hỏi.

“Nhà họ đắc tội với nhiều người lắm… Tất nhiên tôi cũng chỉ biết tin vỉa hè thôi, toàn nghe ông già tôi kể lại! Ban đầu lão Lăng Hoàng kia là Hoa kiều đổi quốc tịch về nước, đổi qua đổi lại tôi cũng chả rõ lão quốc tịch gì, tóm lại chỉ biết lão dựa vào thân phận, làm ăn rất hoành tráng ở tỉnh S và tỉnh F phía Nam, về sau vướng vào trọng án buôn lậu và lừa gạt, cũng hơn mười năm rồi, chả biết có đến vài chục tỷ không? Giới quan lại địa phương rơi rụng mất nửa cơ mà…”

“Rất nhiều người mất tiền vì lão, toàn bị lừa cả, toàn là chủ doanh nghiệp nhỏ tay trắng dựng cơ ngơi, thậm chí dân thường ở huyện lỵ cũng góp vốn chung tiền, cuối cùng tất cả trôi sông, chẳng thu về được xu nào.

Nghe bảo có người bị dồn vào ngõ cụt còn nhảy lầu tự sát, chậc chậc, tiền dưỡng lão cả đời mất trắng mà.

Không ít người muốn bới xác lão họ Lăng lên nghiền thành tro đâu!”

Chuyện gần hai chục năm trước, chẳng kém số tuổi của Giản lão nhị là bao, tất cả chỉ là tin vỉa hè, nhưng gom góp được tới mấy chuyện lặt vặt này cũng không phải dễ.

Tóm lại, chỉ là câu chuyện về một lão già tai tiếng, nay cũng đã trắng tay, tan đàn xẻ nghé đã xuống quan tài, bị mang ra làm đề tài đùa cợt cho con cháu đời sau mà thôi, hơn nữa mỗi lần nhắc tên, ai cũng dùng giọng điệu “kẻ này phải bị tru di”, chứ làm gì có ai bận tâm truy xét bản án năm đó xử sai hay đúng?

“Cơ mà… Khuôn mặt này, sắc đẹp này, thật sự không vừa đâu…” Giản Minh Tước chưa được mấy câu đã quay về bản chất thật, hăng hái ngỏng cổ lưu luyến nhìn Lăng công tử ngửa mặt giãy giụa trong nước, vụ án rùm beng náo loạn giang hồ ngày xưa cũng không nằm trong tâm trí gã.

Du Hạo Đông ngồi ở vị trí chủ tọa cùng Watanabe, lúc này trên mặt cũng rành rành vẻ “kẻ này phải bị tru di”, như thể hàng chữ viết bằng máu đỏ chót “Tao đây có thù với nhà nó” dọc ngang trải đầy mặt gã.

Du Hạo Đông thấy vẻ mặt Watanabe Yozan như thể cùng chung mối thù, hiếm khi quan tâm hỏi, “Thằng xảo trá nham hiểm này cũng hại các ông hả?”

“Hừ…” Nửa cái đầu hói của Watanabe Yozan sáng bóng dưới ánh sáng khúc xạ từ pha lê ngũ sắc, “Lăng Hà… Nó gài bẫy bọn tôi, phá hủy gần hai phần ba số tàu vận chuyển dưới danh nghĩa công ty vận tải Watanabe của tôi, nuốt chửng cơ nghiệp của gia đình Watanabe chúng tôi!…”

Mười phút sau đó biến thành đại hội lên án độc thoại của một mình Watanabe Yozan, người khác không xen vào nổi.

Nghiêm Tiểu Đao cũng mới nhận ra, lão quỷ già miền núi này còn nói được như thế? Lẻo mép không kém gã ma cô họ Giản.

Tóm tắt lại, nội dung chính chỉ là, xí nghiệp máy móc công nghiệp nặng Viễn Dương được tập đoàn Watanabe bảo hộ và nâng đỡ, tung hoành Đông Á và Nam Á, giành được thành tựu huy hoàng suốt hơn mười năm.

Những năm tháng ấy, tàu bè lui tới trên vịnh Triều Tiên, eo biển Ryukyu, Malacca, Ấn Độ Dương, cùng với các công trình trên bến cảng, từng có một nửa là thuộc về các công ty trực thuộc tập đoàn Watanabe, đó chính là thời kỳ vô tiền khoáng hậu.

Nhưng vài năm trở lại đây, sản nghiệp của tập đoàn thình lình tụt dốc không phanh, nguyên nhân chẳng rõ.

Từ lúc bắt đầu chuyển sang thiên niên kỷ mới, giá dầu toàn cầu bùng nổ, chi phí nhân công tăng gấp bội, làm ăn cũng không được tốt, nhưng chắc chắn vẫn còn nguyên nhân khác.

Nhưng có vẻ Watanabe Yozan quá mải mê đắc chí thỏa mãn, kiêu căng ngạo mạn, nên mới ù ù cạc cạc rơi vào bẫy của Lăng công tử này.

Ban đầu, trong mắt Watanabe Yozan, loại người như Lăng Hà chỉ giống con chó chết chủ.

Cha ruột mày xuống lỗ, gia tộc mày suy tàn, cả nhà mày bị cảnh sát tra xét tịch biên, không liên lụy tới họ hàng chín đời đã là phước đức cho mày lắm rồi, nhà Watanabe bọn tao thấy mày có ít tác dụng nên mới cho mày một miếng cơm ăn.

Nhưng cái kẻ bạn cho ăn khi xưa, được miếng no sẽ chậm rãi sống dậy, nhiều khả năng còn quay lại cắn bạn một cái, lừa gạt bạn tới chết.

Hình như Lăng công tử đã làm đúng như thế, quay lại cắn ngược Watanabe Yozan.

Người này nắm được vài bí mật kinh doanh quan trọng của nhà Watanabe, bèn cấu kết quan hệ bên ngoài, từng bước đục khoét cổ phần khống chế bến tàu, cảng biển của Watanabe, hoặc hạ giá, hoặc làm phá sản, hoặc tự ý bán sang tay… Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng chẳng dễ dàng gì, nhưng muốn hủy hoại một cơ ngơi thì cực kỳ đơn giản, giống hiệu ứng dây chuyền từ quân cờ domino, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, giang sơn của đế quốc Viễn Dương Watanabe gần như sụp đổ.

Có mấy lời Watanabe Yozan không dám nói trước mặt người ngoài, là nội tình không thể tiết lộ.

Rất nhiều con tàu của lão ngày xưa đã đổi chủ, bị lũ tư bản bỉ ổi của lão Mao và Thiên triều mua lại, tiền thì chẳng thấy tăm hơi.

Nhưng số tiền đó có lẽ đã bị Lăng Hà cuỗm mất.

Các công ty chi nhánh lúc này thật sự thu không đủ chi, khẩn thiết xin tuyên bố phá sản để nhanh bán tống bán tháo.

Trong tay lão đã chẳng còn bao nhiêu tiền mặt có thể lưu thông, hiện đã nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn quyết tâm ra vẻ cho tới cùng, bằng không thì sao lão phải nịnh bợ luồn cúi mấy ông trùm tư bản Hong Kong như Du thị, Giản thị, Thích thị này làm gì? Cũng là bất đắc dĩ, nên mới phải khom lưng bợ đỡ, khất thực khắp nơi mà thôi…

“Mẹ nuôi tôi giận quá sinh bệnh, nhảy lầu tự sát.

Mà cha dượng tôi, Watanabe Masaharu tiên sinh, cả đời giữ gìn nhân ái, trung tín, lễ nghĩa liêm sỉ, cũng vì cú sốc này, vì thủ đoạn ác độc của thằng đĩ kia mà giận tới trúng gió nằm liệt trên giường, bệnh tình nghiêm trọng tới tận hôm nay…”

Watanabe Yozan nói rất xúc động, cả người run rẩy, khiến người xem cũng xót xa thay.

Người trong giới đều đã biết chuyện, cha mẹ nuôi của Watanabe Yozan thân là danh môn thế gia, cuối cùng lại phải gánh chịu kết cục thê lương, một người trúng gió, một người nhảy lầu.

Ngôi sao Hong Kong đang im lìm trầm lặng, lúc này chợt khom lưng quỳ gối, cố ý chạy từ đầu này tới đầu kia tràng kỷ, lặng lẽ bưng trà dâng khăn cho ông chủ, thật sự rất tinh ý.

“Mày đúng là… Con rắn độc nham hiểm thối tha…” Cuối cùng, Watanabe Yozan căm phẫn phun ra câu kết.

“Ha ha ha ha…” Mỹ nhân rắn rết trong hồ lấy tư thế sặc nước, phát ra một tràng cười sang sảng ngạo nghễ, không hề phủ nhận kiệt tác của mình, nụ cười muôn vàn rực rỡ, khiến cho tất cả người xem chấn động trong lòng.

Lăng Hà cười khẩy, hai chữ, “Đáng đời.”

Watanabe Yozan giận điên, bụng dưới phình to như cái trống, quay sang hỏi Du Hạo Đông, “Du tổng nói xem, đối với gia tộc Watanabe chúng tôi, loại người nham hiểm độc địa, lòng dạ khó lường thế này có nên giết không?”

Du Hạo Đông gật đầu tán thành, “Cực kỳ nên giết.”

Watanabe nhìn sang Giản nhị thiếu gia, tìm kiếm đồng tình, Giản Minh Tước đang mải ngắm nhìn con rắn độc tươi cười mê hoặc dưới hồ, cổ rướn lên dài hơn cổ ngỗng, thần trí bay biến từ đời nào rồi, bây giờ chỉ biết vô thức gật đầu lia lịa, “Nên, cực kỳ nên…”

Lúc này, ánh mắt Watanabe và người đẹp trong hồ đồng thời bắn về phía Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao run run chóp mũi, gật gù, “Đúng là… nên giết.”

Lăng công tử trong hồ nước nghe thấy câu trả lời không mấy vang vọng này, lạnh lùng trừng mắt lườm Nghiêm Tiểu Đao.

Du Hạo Đông như đã hạ quyết tâm, quyết định giải quyết dứt điểm, càng chậm càng sinh biến.

Gã đập tách trà lên bàn, khay đựng bộ đồ trà bện bằng trúc bên cạnh bị nước trà xanh nhạt văng lên, “Ngài Watanabe này, cứ giải quyết như chúng ta đã thống nhất, giao thằng họ Lăng kia cho tôi.”

Watanabe dò xét, “Du tổng, ngài cũng bị hại điêu đứng, phải để phòng chứ nhỉ?”

“Hừ.” Du Hạo Đông chẳng ừ hử gì hết, cố tình lấp lửng ý đồ riêng, “Để lại chỉ thêm mệt lòng, chi bằng tôi giúp ngài tiêu tai, để từ nay về sau ngài khỏi phải trông thấy nó.”

Điều kiện đã thống nhất trước đó, chính là cung cấp cho Watanabe Yozan những thông tin không tiết lộ với người ngoài về lịch trình cập bến, vận chuyển hàng, thuế thu… Nhà họ Du nắm thực quyền, thường lén lút để dành vài chỗ tốt cho một số công ty mà không cần hoa hồng, đây là ân huệ hạ bút thành văn.

Công ty của Watanabe muốn buôn bán trao đổi với các xí nghiệp trên bến cảng, nhất thiết phải cậy nhờ món thịt thơm này.

Đôi mắt láo liên của Watanabe lại hướng sang bên này, Giản Minh Tước không nhịn nổi nữa, rên rỉ một câu, “Thế là sao? Các ngài định cắt tiết hoặc ném người ta xuống chảo dầu thật hả? Đừng đừng, chưa đến mức đó mà!”

Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi mở miệng, “Đúng là chưa đến mức đó, ông Watanabe này, chúng ta thương lượng được không?”

Giản Minh Tước cười đến hèn mọn, “Đừng giết mà, để lại vẫn có ích chứ, hay là giao cho tôi đi!”

Watanabe không tán thành cũng không từ chối, kiên nhẫn đợi từng người ra giá.

Một bàn tay Nghiêm Tiểu Đao thò vào túi áo vest, ngón tay cực kỳ linh hoạt gõ một chuỗi tin nhắn mà người bên cạnh không thể nào phát hiện.

Hiện tại có hai chiếc tàu Viễn Dương tải trọng cực lớn đậu tại cảng Thâm Thủy ở Lâm Loan, nếu ngài Watanabe vừa ý, chứng từ thủ tục và đơn từ miễn thuế qua cửa khẩu đều đã đầy đủ.

Watanabe Yozan thấy lòng bàn tay rung rung, cúi đầu phát hiện tin nhắn này.

Hợp đồng đường thủy Viễn Đông và các bến cảng chào giá rất thấp, kính mời ngài dùng.

Watanabe Yozan cúi đầu đọc tiếp, vẫn không lên tiếng.

Nghiêm Tiểu Đao thầm chửi một câu, nghiến răng, nhanh chóng nhắn tin cho một người khác.

Hữu Huy, có mang séc không? Đang gặp chút phiền toái, cho vay ít tiền tiêu.

Chẳng biết Lương Hữu Huy đang lêu lổng ở nơi nào, mười phút sau mới nhắn lại.

Cũng may Giản Minh Tước nửa đường nhảy vào còn mải dây dưa với Du Hạo Đông, kỳ kèo đòi chia một chân, Nghiêm Tiểu Đao mới có thời gian chờ phản hồi của Lương Hữu Huy: Anh muốn vay tiền hả? Em có đây! anh đang ở đâu?

Sòng bạc phía sau khách sạn Thủy Cung, cậu bảo vệ sĩ đưa séc đến cho tôi, séc trắng tự điền đúng không?

Chắc chắn lúc này Lương Hữu Huy đang đang cảm khái kết bạn chả ra cái gì, bạn bè kiểu gì thế này? Nhưng rồi dáng người khôi ngô cao ngất đầy hương vị đàn ông của Nghiêm Tiểu Đao thoảng qua mắt Lương thiếu gia, nên thôi, bạn có tệ hơn nữa cũng nhịn được, thế là phấn chấn bừng bừng nhắn lại: Anh tính điền bao nhiêu?!

Tiếng cười của Lăng Hà lại phát ra từ hồ nước.

Âm thanh nọ thực sự rất êm tai, trầm ấm mà uyển chuyển, tiếng cười như gợn sóng du dương trầm bổng, ngân vang rất dài, “Lũ cặn bã, mạng tôi đáng giá lắm nhỉ? Thử nêu con số tôi nghe xem sao, để mọi người cười chung với.”

Dư âm văng vẳng, vang lên tận mái vòm pha lê, réo rắt lọt vào tai khách khứa.

Ngón tay Nghiêm Tiểu Đao khựng lại, hình như Lăng công tử biết hắn đang nhắn qua nhắn lại cái gì, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu.

Hắn phải tìm cách dông dài với lão hồ ly già kia, chờ nhận được hàng rồi hủy kèo cũng không muộn.

Chẳng rõ khuôn mặt già nua của hắn bán được mấy đồng cho Lương đại thiếu gia?

Truyện Chữ Hay