Tâm trạng rối bời, Nghiêm Tiểu Đao không thể không hôn Lăng Hà lần nữa, không dám đụng vào môi dưới bị thương, chỉ dùng đôi môi mình nhẹ nhàng chạm tới, cọ cọ khóe miệng người ta, khẽ hỏi, “Sao lại giấu cây bài này?”
Từ chóp mũi kề sát đến hàng mi gần như đan cài, ánh mắt hai người giao hòa vỏn vẹn chỉ trong một tấc vuông, tâm tư có thâm sâu cách mấy, e rằng cũng khó giấu được nhau.
Tại khoảnh khắc ấy, Nghiêm Tiểu Đao đột nhiên tỉnh ngộ, hình như hắn vừa trông thấy tia sáng nhỏ nhoi nhảy nhót tại nơi sâu nhất dưới đôi mắt Lăng Hà, dọc theo tro tàn uốn lượn như rắn, các tia sáng hội tụ thành một đồ án, hiện ra trước mắt hắn, vừa như nhạc phổ năm dòng kẻ tuyệt đẹp trên phím đàn, lại vừa như đêm sao lấp lánh trên khoảnh sân trong căn nhà nhỏ nông thôn hôm nào…
Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ liếm môi trên không bị thương của Lăng Hà, sau đó hé miệng ngậm lấy bờ môi mỏng nọ.
Rõ ràng hắn cảm nhận được đôi môi độc địa, rất ưa phun nọc, thích mắng chửi người khác kia cũng nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi hắn, Lăng Hà cũng hé miệng ngậm lấy môi dưới của hắn!
Nghiêm Tiểu Đao thật sự không ngờ, lúc thể xác chịu đựng đau đớn khôn cùng, lại chính là lúc Lăng Hà đáp lại nụ hôn của hắn.
Rung động và phấn khích vừa dấy lên đã phải đè nén, không thể thỏa thích lỗ mãng, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lại chiến thắng ngôn từ đối chọi mấy hiệp, lời qua tiếng lại anh đến tôi đi! Đường cong và rãnh môi hai người như được sinh ra để kề bên nhau, nhịp nhàng ăn khớp, quẩn quanh uốn lượn, đây chính là câu trả lời cho cây “Bát Vạn” của Lăng Hà, theo cách riêng của Lăng Hà.
Khi hai đôi môi tách khỏi nhau, Lăng Hà ngạo nghễ lườm hắn, tuyệt không dự định thỏa hiệp hay tha thứ, nhưng cũng chẳng muốn phản kháng nữa — thời gian quấn quýt bên nhau thế này còn được bao lâu đâu?
Lăng công tử kiêu ngạo, tay cầm thanh gươm hai lưỡi đâm vào tim của cả hai người, tôi yêu anh nên mới hôn anh, anh chọc tôi thì sau này sẽ trừng trị anh, hai việc rõ ràng.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không muốn nhận lỗi, hắn quả thật không đành lòng, nhưng hắn cũng không cho rằng mình làm sai.
Đối mặt với Lăng Hà, hắn không sai! Hắn chắc chắn chuyện hôm nay hắn đã đoán được tám trên mười phần, chỉ còn vài chi tiết chưa khớp lắm cần phải cân nhắc mà thôi.
Ví dụ hai gã sát thủ tóc vàng kỳ quặc trên “Vân Đoan Hào”, lúc trước hắn nghi hết chỗ này đến chỗ khác, bây giờ chuyển sang nghi Lăng Hà, có chăng hai gã sát thủ nọ cũng chỉ là một chiêu trò che mắt? Vừa không ra tay ngoan độc với hắn, vừa không giết chết Lăng Hà, giả sử lúc đó không phải nicotine tiêm vào mà là một viên đạn bắn vào, Lăng Hà còn mạng chờ hắn đến cứu sao? Khăng khăng dụ hắn tới cứu, đây chính là tâm lý chiến.
Hắn cũng không kịp tỉ mỉ nói chuyện lại với Lăng Hà, hỏi cây bài mạt chược này đã lộ ra rồi, ngài Lăng định thế nào đây? Bởi vì huynh đệ dưới lầu vừa báo tin lên.
Chủ tịch tập đoàn Bảo Đỉnh đã về, vừa xuống sân bay, Nghiêm tổng bên này đã nhận được báo cáo từ tay trong.
Nghiêm Tiểu Đao đặt cây mạt chược vào tay Lăng Hà, khép năm ngón tay y lại để y cầm cho cẩn thận, “Xương và gân không gãy đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, mấy hôm nữa không được dồn sức vào thân dưới, nhất là không được trèo ra vách đá vụn ở sân sau nữa, cậu muốn ra ngoài hay muốn chạy trốn thì cứ báo với tôi, tôi đưa cậu đi.”
Lăng Hà mở mắt, nhiếc móc hắn một câu, “Đi đón chủ anh về đi, đừng đến muộn để phải quỳ xuống dập đầu.”
Nghiêm Tiểu Đao vội vội vàng vàng bước ra cổng chính, để lại một câu cho đám huynh đệ đang gãi đầu gãi tai chẳng hiểu mô tê gì, “Không cần canh gác nữa, cậu ấy muốn đi thì để cậu ấy đi luôn; cậu ấy muốn gọi điện thì cứ để cậu ấy gọi; nếu cậu ấy muốn lái xe, cứ xem cậu ấy thích chiếc nào trong gara thì cho cậu ấy lái đi.”
Thích gia đã về rồi, còn thế nào được nữa?
Nghiêm Tiểu Đao không thể phản chủ, nhưng hẳn Lăng Hà đã biết cổng chính hắn để mở, không hề bố trí phòng ngự, đằng nào cậu cũng có đồng lõa sẵn sàng cứu cậu ra, muốn chạy thì chạy nhanh đi, nấn ná ở nhà tôi làm gì nữa?
Thích Bảo Sơn cũng không chờ Nghiêm Tiểu Đao tới đón, không có thời gian ra vẻ ông chủ lớn.
Thiên Tân trọng địa mấy hôm nay gió nổi mây vần như chuẩn bị đón phong ba bão táp, ông ta làm gì còn tâm trạng ở sân bay chờ con nuôi mang kiệu tới rước.
Mấy chiếc xe đen thẳng đường lao vùn vụt về Lão Thành khu, tiến vào ngôi biệt thự sơn trắng thời dân quốc ẩn sâu trong con đường Lâm Âm dào dạt bóng cây.
Rạng sáng, xe của Nghiêm Tiểu Đao đỗ dưới tán ngô đồng trước căn biệt thự kiểu Pháp, hắn vẫn mặc bộ vest đen, thẳng lưng đứng bên chiếc xe, trông thấy Thích Bảo Sơn thì rảo bước tới.
Vẻ mặt Thích Bảo Sơn vừa phức tạp vừa u ám, không nói nhiều lời, nhưng vì đáp chuyến bay đêm hối hả lên đường nên hai mắt ông ta thâm quầng, râu dưới cằm cũng chưa kịp cạo.
Thích Bảo Sơn là kiểu người sạch sẽ gọn gàng, sáng nào cũng phải cạo râu bằng dao và kem cạo râu nhập khẩu, thương hiệu kỳ cựu từ trước thế chiến thứ II, kiên quyết bài xích các sản phẩm công nghệ mới.
Khuôn mặt dài gầy gò và làn da trắng bóc, hôm nào quên cạo râu tức là tâm trạng không vui nên mới bất ngờ cẩu thả.
Thực ra nguyên nhân Thích Bảo Sơn sầm mặt chỉ là vì sau mấy tiếng lên máy bay mới phát hiện, lúc đi vội quá, bỏ quên dao cạo và kem cạo thường dùng ở khách sạn mất rồi, tự nhiên cảm giác đây là điềm gở.
Trong phòng khách, Thích Bảo Sơn cho những người không phận sự rút lui, ngoắc tay gọi con nuôi tới.
Đợi Nghiêm Tiểu Đao khom lưng lại gần, Thích Bảo Sơn thình lình giơ hai ngón tay bóp chặt cằm hắn, vẻ mặt vừa cưng chiều vừa giận dữ, “Xảy ra bao nhiêu chuyện lớn rồi đấy con của ta ạ!”
Một tiếng “con của ta” từ Thích Bảo Sơn khiến Nghiêm Tiểu Đao thót bụng, hạ mắt, cảm thấy hổ thẹn với Thích gia rất nhiều điều, hắn lén lút giấu bên phải giếm bên trái rất nhiều chuyện.
Bất kể có phải máu mủ ruột già hay không, sự tín nhiệm và thương yêu mà Thích Bảo Sơn dành cho hắn hơn mười năm không đổi này vẫn luôn là thật, Thích Bảo Sơn cũng không hề gọi bất kỳ ai khác là “con của ta”.
Lăng Hà lừa hắn, hắn lại lừa cha nuôi của hắn.
Lại nói về Thích Bảo Sơn, vì sao dám trở về ngay thời điểm này? Bởi vì hiện tại cả thành phố, bao gồm cả cư dân mạng đều chú tâm vào vụ án ly kỳ trong khách sạn của ngôi sao xứ Cảng, trước khi nước rạt lòi mặt cỏ sẽ không để ý tới chuyện khác, càng chẳng quan tâm đến bản án cũ mười mấy năm về trước làm gì.
Bản án cũ không được truyền thông chú trọng, anh kéo dài nó ra cũng chẳng ai để ý, nội bộ bên trong sẽ lặng lẽ ỉm đi.
Mà Thích Bảo Sơn có gián điệp ở khắp mọi nơi, tất nhiên phải thu được tin tức chắc chắn thì mới dám quay về hang ổ.
Thích Bảo Sơn đặt hai tay trên tay vịn ghế, dùng mắt ra hiệu, “Nói ta nghe xem đội trưởng Tiết tra được tới đâu rồi?”
Nghiêm Tiểu Đao thuật lại sơ bộ tình hình cho cha nuôi, hiện tại cảnh sát đã xác định lão nhị nhà họ Giản có liên quan, khó thoát khỏi trách nhiệm, sơ suất gây ra án mạng, người đàn bà tên Triệu Khởi Phượng không trực tiếp liên quan, nhưng danh dự và uy tín của bà chủ Giản thị coi như cũng mất hết.
“Ả dâm phụ đó cũng nên lòi mặt chuột từ lâu rồi, nhục nhã.” Thích Bảo Sơn khinh bỉ và dửng dưng ra mặt, “Trăng tròn quá dễ thành nguyệt thực, nước đầy quá dễ tràn ra ngoài.
Làm người ấy mà, khi đắc chí cũng đừng nên kiêu căng ngang ngược, không thì tới ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chẳng biết có bao nhiêu kẻ dậu đổ bìm leo, chờ Phượng Hoàng rơi xuống ổ gà để xúm vào cười cợt.” (Ngạn ngữ Trung Quốc nói sông Hoàng Hà có chu kỳ năm, cứ năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau năm, nó đổi thành hướng Đông, ý muốn chỉ sự đời thay đổi.)
Thích Bảo Sơn lại thầm tính toán, “Thằng công tử nhà họ Du vẫn chưa sao hả?”
Theo phán đoán của ông ta, Du Hạo Đông sao có khả năng thoát khỏi liên lụy, chỉ là sớm hay muộn thôi.
“Con thì sao?” Thích Bảo Sơn chăm chú nhìn Nghiêm Tiểu Đao, đột ngột hỏi.
Nghiêm Tiểu Đao khựng lại, “… Con và ngài Mạch không có quan hệ ấy, không biết.”
“Không có thì tốt.” Thích Bảo Sơn cười nhạo, “Thanh niên trai tráng nhu cầu cao, ta sợ con nhất thời mê đắm, không giữ được cạp quần.
Cũng may là tiêu chuẩn của con rất cao, chẳng ham hố gì cái ‘giẻ rách’ cả nghìn người đạp lên đó!”
Thích Bảo Sơn cưng nựng vỗ nhẹ hai má Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa, “Lăng công tử thì sao?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp đúng sự thật, “Vẫn ở nhà con.”
Thích Bảo Sơn dửng dưng hừ một tiếng, “Vậy mình đến nhà con thôi nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao hiểu, việc này tránh mấy cũng không thoát được.
…
Trên đường, Nghiêm Tiểu Đao giấu tay trong vạt áo vest, lén lút gửi một tin nhắn: Ngài Lăng còn ở nhà không?
Dương Hỉ Phong trả lời ngay: Vẫn còn anh ạ!
Ôi… Nghiêm Tiểu Đao thở dài, trái tim nhói lên rất khó chịu.
Hắn đã hoài nghi và ra tay với Lăng Hà một lần, nhưng việc hắn ra tay thuộc về ân oán, tình cảm riêng tư giữa hắn và Lăng Hà, hắn thật lòng không nỡ để Lăng Hà bị người ngoài làm tổn hại dù chỉ một chút.
Điều này ít nhiều vẫn xuất phát từ tâm lý ích kỷ ngang ngược và ham muốn độc chiếm của đàn ông, hắn có thể giận dỗi với Lăng Hà, nhưng người khác không được, người khác đụng vào y, hắn sẽ đau lòng.
Nghiêm Tiểu Đao suy nghĩ một lát, để chuẩn bị đường lùi cho cả hai bên, hắn lặng lẽ nhắn tiếp một hàng chữ: Dọn dẹp tầng hầm, nhốt cậu ấy vào hầm trước đã, đừng để ở trên lầu.
Sau đó hắn lặng thầm rũ mắt, không đành lòng, cuối cùng xóa hàng chữ đi, không nhắn nữa.
Vớ vẩn bỏ mẹ, rõ ràng hồi trước mày dịu dàng thủ thỉ bế ngài Lăng vào phòng ngủ chính, bây giờ lại sợ vỡ mật? Làm người mà thế à? Nếu Thích gia chất vấn, tất nhiên mày phải dốc sức gánh vác, quan hệ khăng khít quá, chẳng lẽ lại đi trách Lăng Hà?
Giờ cao điểm nhưng con đường từ Lão Thành vào tân khu lại chưa từng thông thoáng như hôm nay, xe cộ phía trước và hai bên chẳng ăn ý chút nào, cũng chẳng phối hợp gì hết, đã không chặn đường còn nhộn nhịp lùi sang hai bên như hai làn sóng tách đôi trước đầu xe của hắn, hình như cả con đường cao tốc chỉ có một mình xe hắn tung hoành, phóng nhanh như chớp giật.
Thích gia quen thuộc rảo bước vào nhà Nghiêm Tiểu Đao, trong tay cầm chìa khóa cổng lưới điện dự phòng.
Chủ tịch bước vào, không xắn tay áo quát thét hoặc phồng mang trợn mắt, không cần phải thế, đảo mắt một cái là đủ uy hiếp rồi, bốn năm huynh đệ trong phòng khách lập tức thẳng người đứng dậy.
Đôi mắt khẽ híp lại sau cặp kính mỏng của Thích Bảo Sơn luôn cho người ta cảm giác như cách một bức tường, không đoán được suy nghĩ của ông ta, chẳng cần làm vẻ mặt hung thần ác sát cũng đủ khiến ai nấy đều kính sợ.
Thích Bảo Sơn chỉ dùng mắt ra hiệu: Người cần gặp đâu?
Dương Hỉ Phong khôn ngoan, tự giác chỉ đường, “Mời Thích gia đi bên này, xuống tầng hầm ạ.”
Nghiêm Tiểu Đao đứng phía sau Thích gia, nhíu mày: Gì thế?
Dương Hỉ Phong cũng không dám lên tiếng, nháy mắt ra hiệu: Dưới hầm thật mà.
Nghiêm Tiểu Đao hung ác trừng Phong Phong, rất muốn chửi bới: Ông bảo chúng mày nhốt cậu ấy bao giờ? Định làm phản hả lũ khốn này?
Dương Hỉ Phong kẹt giữa thế gọng kìm, oan ức mấp máy miệng đáp: Không phải em nhốt mà, ngài Lăng ra lệnh thế, tự cậu ấy leo xuống đấy!
Nghiêm Tiểu Đao lập tức hiểu ra, đột nhiên cảm giác như có chậu nước ấm dội thẳng vào mặt, vào tim hắn.
Làn nước biến thành dòng chảy ấm áp, khiến lòng hắn vừa mềm nhũn vừa khó chịu, lát nữa trông thấy ngài Lăng thông minh thanh khiết thấu hiểu lòng người kia, chẳng biết mình nên nói cái gì?
Lăng Hà…
Người này chính là vậy, thỉnh thoảng cứ bất ngờ chọc vào nơi mềm yếu nhất của hắn, thỉnh thoảng cứ khiến người ta đau lòng như thế.
Biệt thự của hắn quả thật có một tầng hầm không thường dùng đến.
Tất nhiên chẳng ai nói tầng hầm nọ dùng để giam giữ “tù nhân”, mà Nghiêm Tiểu Đao cũng chưa từng giam giữ bất kỳ ai trong nhà, hắn đâu phải biến thái, không có đam mê hứng thú gì với giam cầm, tra tấn, huấn luyện, nuôi lớn linh tinh, nên hắn không nhốt ai bao giờ.
Bên cạnh phòng chứa đồ phía sau nhà bếp có một cánh cửa nhỏ, bước qua cửa là cầu thang dẫn xuống hầm, hơi ẩm xen lẫn các loại mùi ẩm mốc khó chịu đập vào mặt, khuấy động thần kinh khứu giác, đến cả Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là người cẩu thả, không chú trọng sinh hoạt cũng phải cho rằng chẳng ai sống nổi dưới căn hầm này, quét mạng nhện nửa tiếng đã đủ choáng váng đầu óc rồi.
Ban đầu hắn định cải tạo căn hầm thành phòng bi da, phòng tập gym linh tinh, về sau ngẫm lại, nơi này là vùng trũng khu vực duyên hải, khí hậu ẩm ướt nhiều mưa, độ ẩm dưới lòng đất quá lớn, không thích hợp để sống hay sinh hoạt, nên mới bỏ đó.
Trong khu biệt thự vẫn còn một hai nhà đang ầm ĩ bắt đền chủ công trình, khiếu nại tầng hầm ngấm nước.
Quả nhiên tại khúc quanh dưới bậc thang cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao trông thấy vách tường loang lổ vết ẩm màu xám, với chất lượng của căn phòng này, trời biết thứ ngấm vào là nước mưa hay nước biển.
Về sau Nghiêm Tiểu Đao mới nghe Phong Phong kể lại, Lăng Hà khăng khăng đòi xuống đây ở.
Khi ấy Lăng Hà dặn dò thuộc hạ của Tiểu Đao, “Các anh hoảng hốt gì thế? Thích gia sắp đến đây chứ gì? Hình như biệt thự này có tầng hầm, các anh nhốt tôi xuống hầm đi, miễn gây thêm phiền cho lão đại các anh.”
Lăng Hà không thể tự đi xuống cầu thang chật hẹp, bèn yêu cầu các tiểu đệ khiêng y xuống.
Các tiểu đệ không chịu khiêng, cũng không dám khiêng, y bèn nhổm dậy khỏi xe lăn, ngồi bệt xuống đất, lê lết từng bậc thang, Phong Phong và Khoan Tử sợ quá, vội vàng chạy theo đỡ y xuống.
…
Không có cửa sổ, chỉ có một cái đèn tranh sáng tranh tối, cô quạnh lẻ loi, gian nan soi rọi căn hầm này.
Mắt cá chân bị thương, Lăng Hà không tiện chuyển ổ, bèn ngồi trên xe lăn, tay cầm một cây chổi lông gà chẳng biết lấy được ở đâu, tự lăn xe đi qua đi lại, trông có vẻ rảnh rỗi cực kỳ, đảo qua đảo lại giữa mấy món đồ dùng cũ nát và thùng hàng chuyển phát nhanh chất đống, vung chổi lông gà quét mạng nhện, tự kiếm niềm vui.
Đây chính là ngài Lăng, mãi mãi không đi con đường tầm thường.
Chắc là vẫn cuồng sạch, tâm lý không chấp nhận được, chịu không nổi đám đàn ông cẩu thả trong biệt thự này nằm cả ngày trên đống rác, nên đặc biệt muốn sửa sang lại căn hầm cho sạch sẽ một chút.
Mái tóc Lăng Hà đã lâu không cắt, khá dài rồi, người này bèn dùng chun buộc gọn lên.
Lăng Hà buộc tóc, đường nét khuôn mặt không còn bị che khuất, tuấn tú ngời ngời nổi bật dưới lớp tóc đen.
Nhìn nghiêng, hàng lông mày mảnh dài hơi chếch lên, dần thu hẹp hướng về mép tóc, sống mũi cao thẳng, cả hình dạng vành tai cũng rất hoàn mỹ, thấp thoáng mạch máu hồng hồng.
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra tấm ga giường trải trong góc, chính là ga giường dự phòng lấy trong tủ âm tường trên tầng của hắn.
Ngài Lăng còn bố trí ổn thỏa cả việc này.
Lăng Hà thấy bọn họ tiến vào thì ung dung bình thản ngồi thẳng dậy, tạm thời ném công cụ giải trí chổi lông gà sang một bên.
Tại khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao lập tức nhận ra, quả nhiên Thích Bảo Sơn và Lăng Hà đã biết nhau từ rất nhiều năm về trước, bất luận nói thật hay nói dối thì giữa hai người này đúng là đã có chuyện xảy ra.
Thích gia chỉ liếc một cái rồi vội vàng nhắm mắt lại.
Ông ta chậm rãi ngửa đầu về phía sau, toàn bộ sức nặng thân thể dồn xuống theo lực hút trái đất, khó khăn giữ thăng bằng trên một gót chân sau, giống như vừa rơi vào hồi ức, mặc cho kỷ niệm ùa về như thủy triều dời núi lấp biển, từng chuyện từng chuyện cuộn trào như gió cao sóng cả, vô vàn cảm xúc tràn vào lồng ngực nhỏ nhoi, khiến lồng ngực ông ta không khỏi phập phồng…
Cuối cùng, Thích Bảo Sơn thở ra một hơi, thân thể rướn về phía trước, lấy lại tư thế thăng bằng.
Trong khoảnh khắc đó, không có cái gì gọi là căm ghét hay thù hận giữa hai “kẻ thù”, không, đường đường là Thích gia, lúc này nét mặt cũng tràn trề xót xa, mệt mỏi và bất lực.
Bao nhiêu năm qua, bất kể là trốn tránh hay giấu giếm, đuổi hay chạy, đều quá mệt mỏi rồi.
Chẳng ngờ Lăng Hà cũng hạ mắt, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, chẳng hề nổi giận, “Thích gia, nhiều năm không gặp.”
Thích Bảo Sơn còn biết nói gì? Nói năm đó gặp cậu, cậu vẫn còn là một bé trai mới có mấy tuổi thôi sao? Thích Bảo Sơn nở nụ cười chẳng rõ cảm xúc, “Cậu Tiểu Lăng này, cậu và con tôi đồng trang lứa, theo lý thì cậu nên gọi tôi là chú nhỉ?”
Lăng Hà thản nhiên đảo mắt nhìn trời, ai nhận ông làm chú?
Thích Bảo Sơn nhìn xuống hai chân y, hỏi thẳng, “Chân cậu sao thế?”
Hai mắt cá chân, tính cả cẳng chân Lăng Hà rõ ràng đã sưng vù như củ cải, quấn băng vải rất dày, còn thoang thoảng mùi thuốc mỡ.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Hà thiếu điều lọt khỏi tròng, trách móc nói, “Nhờ ơn con nuôi của ngài đấy, xuống tay ác lắm, suýt thì bẻ gãy chân tôi.”
Thích Bảo Sơn thật sự không ngờ lại có màn ngược đãi như vậy, trên thực tế, ông ta cũng không ngờ Lăng Hà bị nhốt dưới tầng hầm, ông ta cứ nghĩ vị Lăng công tử này phải đang nhàn nhã hưởng thụ trên giường Nghiêm Tiểu Đao, thậm chí còn lợi dụng lòng dạ yếu mềm của Tiểu Đao, nhân lúc tình ái dâng trào khích bác ly gián, rút súng uy hiếp ông ta… Bằng tâm địa kín đáo sẵn có, ông ta cố ý nán lại nhà mình một lát rồi mới đến gặp Lăng Hà, coi như tặng hai người chút thời gian cứu vãn, để xem hai người sắp xếp thế nào.
Thích Bảo Sơn chuyển sang Tiểu Đao, “Rốt cuộc là sao?”
Nghiêm Tiểu Đao đứng cách xa hơn năm bước, đáp không cần nghĩ, “Không nghe lời, chọc giận con, con bẻ chân!”
Nghiêm Tiểu Đao đầy mặt bất mãn, nói cứ như thật.
Nụ cười nửa đùa nửa thật của Thích gia trông rất giống bất đắc dĩ gượng gạo, “Tiểu Đao, đừng nói là… đêm nào đó con hừng hực không nhịn nổi, định táy máy cậu Tiểu Lăng ngon lành nhà ta nhé? Số người thèm thuồng cậu ấy không ít đâu.”
Vẻ mặt Nghiêm Tiểu Đao tức khắc lúng túng, chuyển mắt khẽ chửi đổng, “Cậu ta không đồng ý thì thôi, đằng nào chân cũng chẳng dùng được, bẻ chả sao.”
Lăng Hà nghe vậy cũng nổi giận, hừ lạnh một tiếng, “Thích gia nuôi thằng con ngoan thế, bên ngoài áo mũ chỉnh tề ra dáng lắm cơ, đằng sau cũng chỉ là thú vật.
Chẳng hay đây có phải lễ giáo Thích gia đích thân truyền dạy không, đối phó với kẻ thù bằng tiết mục tiền dâm hậu sát? Lộ ra ngoài mát mặt lắm thay!”
Nhìn từ góc độ của Thích Bảo Sơn, thật sự chẳng khác gì ông bố vợ bất lực đứng xem đôi tình nhân cãi lộn, miệng lưỡi cay nghiệt, giương cung bạt kiếm, nhưng thấp thoáng vẫn có chút dây dưa mờ ám.
Suy cho cùng thì người trong giới cũng đồn ầm lên rằng Nghiêm tổng đã ngủ với thằng hồ ly tinh này từ sớm, nói cứ như cả đám nằm dưới gầm giường nhà người ta, tai nghe mắt thấy.
Ba người ôm ba suy tính khác nhau, cùng đang thử thách, cùng đang giấu giếm, từng câu nói ra đều nửa giả nửa thật, chẳng rõ ai mới đang diễn trò, vì người nào cũng nhập vai rất đạt.
Thích gia chăm chú nhìn đôi chân Lăng Hà, “Chân cậu tàn phế thật sao?”
Nghiêm Tiểu Đao vội tiếp lời, “Con thử rồi, không phản ứng.”
Thích Bảo Sơn rút tay trái khỏi túi áo khoác, năm ngón tay thoạt nhìn không hề thô ráp, khớp xương bóp răng rắc, từng bước tiến về phía Lăng Hà, “Vừa hay, để ta thử xem.”
Chỉ một giây kế tiếp, Nghiêm Tiểu Đao mạnh mẽ vọt tới, chắn giữa Thích Bảo Sơn và Lăng Hà, động tác như chớp giật.
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm nghị nói, “Ba…”
Thích gia chợt hỏi, “Đao của con đâu?”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Thích gia không biến sắc, “Cây đao miệng rộng có đeo trên người không? Đưa cho ta.”
Nghiêm Tiểu Đao đứng thẳng lưng, tất nhiên thanh đao ở trên người, giấu sau áo vest ngời ngời phóng khoáng.
Lăng Hà cũng nghiêm mặt ngồi trên xe lăn, không lên tiếng, ánh mắt nhắm thẳng vào hai cha con, đôi môi mỏng kẹp chặt toàn bộ cảm xúc chấn động lòng người.
Cặp kính của Thích Bảo Sơn mang lại hiệu ứng mờ ảo cho đôi mắt, có vẻ bí hiểm khó đoán, lúc này bất chợt tiến lên một bước, thẳng tay kéo áo sơ-mi của Nghiêm Tiểu Đao!
Trong căn phòng có thể thấy rõ khói súng đẩy lùi hơi ẩm, nhiệt độ nhanh chóng bị đẩy lên cao, thấp thoáng như thấy tia lửa văng khắp nơi trên bốn vách tường u ám.
Con nuôi giấu đao bên hông, giấu ở đâu, người làm cha tất nhiên nắm rõ, giống như lá thông nổi bật trên thảm tuyết trắng xóa, xuyên thấu qua sơ-mi trắng, ông ta thấy rõ ràng.
“Ba nuôi đâu cần phải vậy? Cứ để cậu ta cho con.” Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng thật thấp, nhưng lời lẽ rành rành không yếu đuối.
“Chân cậu ta tàn phế rồi mà? Để lại chỉ thêm vướng víu, chẳng bằng chặt đi.” Thích Bảo Sơn vẫn rất lý lẽ.
Nghiêm Tiểu Đao bị xé áo sơ-mi, lồng ngực màu lúa mạch lộ ra.
Hắn không thể đánh nhau với cha nuôi, đành phải để Thích Bảo Sơn thò tay rút một thanh đao mười tấc mảnh dài từ bên ngực hắn.
Nghiêm Tiểu Đao tỏ vẻ thất vọng, “Nếu ba định chặt tay chặt chân người ta, con sao dám cản? Nhưng con không thích nuôi lợn người.
Ba à, ba nể mặt con, tha cho cậu ấy đi.”
Thích Bảo Sơn nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đao, “Bây giờ thằng nhỏ này trở lại để làm gì, con biết thừa trong lòng rồi, ta tha cho nó, nó có tha cho ta không?!”
Lăng Hà điều khiển xe lăn, hai tay lấy sức chuẩn bị lùi lại phía sau, nhưng mắt cá chân đau đớn khiến y chẳng cách nào gồng sức, lúc này bất đắc dĩ muốn bay cũng chẳng bay được, càng không có khả năng leo núi vượt tường.
Y lại thấy Nghiêm Tiểu Đao chắn trước người y chẳng biết dùng thủ đoạn gì, nhanh như chớp cuốn lấy tay Thích gia.
Chính vào lúc Thích Bảo Sơn cầm đao đâm tới, Nghiêm Tiểu Đao nắm chặt cổ tay Thích gia, ngón tay theo đà chuyển hướng, khiến lưỡi dao mảnh dài đâm vào ngực chính mình.
Cả Thích Bảo Sơn và Lăng Hà cùng sửng sốt trước biến số này, trợn mắt nhìn người chặn ở giữa.
Trong ba người tại căn hầm này, dùng đao thành thạo nhất tất nhiên chính là Nghiêm Tiểu Đao.
Hắn muốn mũi đao sắc nhọn này đâm vào bụng ai thì nó sẽ đâm vào bụng người đó, không ai có đôi tay nhanh bằng hắn, cũng không ai có những ngón tay mang sức bật tàn bạo như hắn.
Tiểu Đao, con… Thích gia nghiền nát ba chữ này dưới răng, ánh mắt dữ tợn, vừa gồng sức lại vội vàng buông lỏng.
Ngón tay và cổ tay hai người quấn lấy nhau, lập tức tạo thành tư thế giằng co giành giật, tất nhiên Thích Bảo Sơn muốn rút tay về, nhưng Nghiêm Tiểu Đao chẳng nói chẳng rằng, chẳng hề sợ hãi cắm mũi đao thẳng vào khoảng cách mỏng manh giữa hai chiếc xương sườn dưới ngực trái của mình.
Từ góc của Lăng Hà không nhìn thấy, mũi đao không bị ngăn cản, trót lọt xuyên qua sơ-mi trắng, chọc thành một đốm máu.
Màu đỏ ướt át dần lan ra như thúc ngựa vượt tường, như nét mực dần thấm lên giấy trắng, tạo thành bức tranh thủy mặc mây khuất núi cao, nhưng đường nét của những đám mây lúc này lại là màu đỏ chói mắt.
Ánh mắt của Tiểu Đao cũng không nhìn thấy phía sau.
Lăng Hà vô thức rướn người lên, vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn.
Lăng Hà rất muốn túm lấy hắn, Tiểu Đao, anh khờ hả? Lão cáo già Thích Bảo Sơn rõ ràng chỉ đang thử anh thôi, sao anh lại cùng lão chơi trò ba đao sáu lỗ? Anh chơi thật sao?…
Nhịp thở của Nghiêm Tiểu Đao vẫn đều đặn, sắc mặt không mảy may biến đổi, “Ba à, coi như nể tình con xưa nay tận tâm tận lực phò tá ba, giữ người này lành lặn thưởng cho con đi, con biết ơn ba cả đời.”
Thích Bảo Sơn đau khổ gượng cười, “Tiểu Đao, con đang uy hiếp ta sao?”
Thực ra chẳng nói tới uy hiếp, với quan hệ của hai người, nếu chuyện này đồn ra, người ngoài biết được chắc chắn sẽ nói Thích Bảo Sơn là kẻ bất nhân, không biết thấu hiểu! Nghiêm Tiểu Đao chinh chiến nhọc nhằn, tắm máu lập công bình thiên hạ cho ngài Thích ở Lâm Loan bao năm trời, hôm nay chỉ xin Thích gia “thưởng” cho một người đẹp tâm đầu ý hợp mà ông lại không đồng ý, thậm chí còn vung đao chém, câu chuyện được chim quên ná, đặng cá quên nơm, phá hoại tình yêu này mà lộ ra, sau này ai còn bán mạng cho ông nữa?
Nghiêm Tiểu Đao để mặc vết máu dần lan trên ngực, “Không dám uy hiếp ba, ân oán thị phi của bề trên, con cũng không có tư cách nhúng tay vào, ba à, hôm nay con nhận nhát đao này thay cậu ấy, có đủ không?”
Hai con ngươi Thích Bảo Sơn co rút sau cặp kính, “Tiểu Đao, con lại vì… nó?”
Nghiêm Tiểu Đao cũng không để ý xung động trên lồng ngực mỗi khi hắn hít thở hay nói chuyện, để sắc đỏ như mây núi càng thêm diễm lệ, hắn nói tiếp, “Nhát vừa rồi coi như chém vào chân trái cậu ấy, xin ba chém con thêm một nhát nữa thay cho chân phải, chuyện hôm nay coi như xong.”
Thực ra không cần Lăng Hà đau lòng hay âm thầm lo lắng, Nghiêm Tiểu Đao không khờ, nhát đao này còn lâu mới nguy hiểm đến tính mạng hắn, hắn cũng đâu muốn thật sự làm mình bị thương.
Trong các bang phái, “Ba đao sáu lỗ” là hình thức tự sát tàn nhẫn và nghiêm khắc nhất, bình thường chỉ dùng vào hai thời điểm, trừng phạt huynh đệ phản chủ cầu vinh, hoặc là nếu có ngày Nghiêm Tiểu Đao muốn rời khỏi Thích gia để đi theo con đường khác.
Đâm xong ba nhát thì cơ bản cũng mất mạng.
Hiện giờ Nghiêm Tiểu Đao dùng đao đã đạt tới cảnh giới “lão làng điêu luyện”, tất nhiên tiến thối đến trình độ nào, e là Thích Bảo Sơn cũng khó phân biệt.
Mũi đao đâm sâu tới đâu, hắn là người biết rõ nhất, chỉ xước da chảy chút máu, không đâm vào nội tạng, không chọc thủng, không thể mất mạng.
Việc này phải xem ai ác độc, ai mềm lòng.
…
Chập tối hôm đó, trong căn hầm nhỏ tối tăm, ba người giằng co, cuối cùng vẫn là Thích Bảo Sơn mềm lòng.
Thích Bảo Sơn làm tư thế đâm nhát thứ hai, tranh thủ rút đao ra, vung tay ném văng thanh đao mỏng như lá liễu, lưỡi đao lặng lẽ cắm vào vách tường đối diện, giống như lặng lẽ cắm vào tim ông ta.
Khuôn mặt và làn da được chăm sóc khá tỉ mỉ của Thích Bảo Sơn bỗng chốc tang thương đi thật nhiều, đành phải đổ tội cho bầu không khí dưới căn hầm ẩm thấp hư hại, chỉ vài phút ngắn ngủi đã phá hỏng làn da.
Lăng Hà ngẩng lên nhìn người này, chứng kiến khuôn mặt trắng trẻo bị lột xuống, đợi xem khuôn mặt nào lộ ra ngoài.
Thích Bảo Sơn rũ mắt, phất tay với Tiểu Đao, “Con ra ngoài trước đi, ta có chuyện nói với cậu Tiểu Lăng.”
Vạt áo sơ-mi của Nghiêm Tiểu Đao buông thõng bên ngoài, ngực đỏ thành mảng, nhưng không định bỏ đi.
Hắn cũng hiểu, trong căn nhà này chỉ có một mình hắn bảo vệ được Lăng Hà.
Những lời Lăng Hà từng mắng hắn, “Trước mặt cha nuôi tình sâu tựa biển ân trọng như núi của anh, anh bảo vệ tôi cách nào?”, luôn nhói đau trong lòng hắn.
Thích Bảo Sơn thở dài, nghiêm túc nói, “Ta sẽ không đụng vào cậu ấy, không làm cậu ấy bị thương, ta ôn chuyện riêng với cậu Tiểu Lăng một lát, Tiểu Đao ra ngoài đi.”
“Đa tạ Nghiêm tổng trượng nghĩa, không cần lo lắng, anh cứ ra ngoài trước đi.” Lăng Hà cũng nói.
Cánh cửa tầng hầm đóng sầm lại, gói gọn tất cả bí mật vào trong.
…
Nghiêm Tiểu Đao thật sự không cam lòng rời khỏi tầng hầm, áo sơ-mi nhuốm máu trông mà phát hoảng, các huynh đệ trong phòng khách giật mình thương xót, hắn lại khoát tay ra hiệu, “Không sao”, trong lòng chỉ nghĩ tới an nguy của Lăng Hà.
Hắn không biết Thích gia định ôn chuyện với Lăng Hà như thế nào, khó tránh khỏi bất an trong bụng, sợ Thích gia đánh đập Lăng Hà không có sức phản kháng.
Mà nội dung ôn chuyện cũng giấu giếm hắn, không nói thật với hắn câu nào?
…
Đúng là Nghiêm Tiểu Đao không nghe được màn ôn chuyện này.
Thích Bảo Sơn khom lưng, khiêm tốn thỉnh cầu tiểu bối chứng thực, “Cậu Tiểu Lăng, tôi muốn thỉnh giáo cậu hai vấn đề.”
“Vấn đề thứ nhất, ai là người kéo bộ xương thối rữa mười lăm năm biệt tích ra ngoài, âm thầm báo cảnh sát, để người chết đã bốc hơi khỏi nhân gian một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng, ý đồ lật lại bản án đã nằm im dưới đất vàng?”
“Vấn đề thứ hai, ai là người nhắn tin cho tôi, để tôi lên Vân Đoan Hào đối phó với cậu? Mấy ngày nay tôi suy trước tính sau, ném chuột sợ vỡ bình, kết quả là bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để trừ khử cậu, đến hôm nay cẩn thận ngẫm lại, tôi luôn cho rằng kẻ đó gửi tin, nên mới nghi ngờ chồng chất, nhưng thực ra… Chính cậu mới là người báo cho tôi, chính cậu tung tin cho mọi người, cậu sắp đặt một cái bẫy, định dụ chúng tôi lên tàu rồi chớp thời cơ để ra tay, phải không?”
Lăng Hà bị bao trùm dưới bóng dáng to lớn của Thích Bảo Sơn, lúc này mới chuyển góc độ khác, khuôn mặt tuấn tú và mái tóc đuôi ngựa thoát khỏi bóng tối, rất khảng khái gật đầu, “Vãn bối hổ thẹn, Thích gia thật thông minh, chẳng trách không dụ được ngài lên tàu.”
Thích gia tự giễu nói, “Tôi thông minh quái gì! Chẳng qua chỉ thông minh hơn Tiểu Đao trong mắt cậu chút thôi!”
Lăng Hà khinh bỉ lườm, âm thầm phỉ nhổ, tôi giấu Tiểu Đao ở trong lòng, kẻ nào so ra cũng chẳng bằng một đầu ngón tay, một sợi tóc của hắn, ông mà đòi hơn được hắn sao?