Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cùng không lên tiếng, cả ngôi biệt thự rơi vào sự tĩnh lặng khiến người ta nóng ruột.
Chủ nhân đánh nhau, hai ái thiếp cẩu không dám thở.
Thực ra nhiều huynh đệ vẫn ở dưới phòng khách, nhưng tất cả cùng đứng ngây như phỗng, nghe tiếng sô pha đổ nhào xuống đất mà thót bụng, không biết nên khuyên can hay nên tuân thủ nguyên tắc làm tiểu đệ, ngậm miệng không lên tiếng, không xen vào chuyện của lão đại.
Xét về giá trị vũ lực, họ tuyệt đối tin tưởng sức chiến đấu cực mạnh của lão đại, đằng nào đánh nhau cũng không thua được, nhưng tại sao lại thế này…
Bản thân Nghiêm Tiểu Đao rất hiếm khi tức giận, đặc biệt là với Lăng Hà, có thể nhịn được thì nhịn, có thể tha được thì tha, có thể giả ngu sẽ cố gắng giả ngu, hôm nay là hắn không thể nhịn được nữa.
Hắn cũng hết sức hiếu thắng, coi trọng danh dự và sự chính trực của người đàn ông, hắn không thể dung thứ cho hành vi đùa cợt và lừa lọc như vậy.
Tôi tình nguyện nhịn cậu, nhưng cậu chớ được đằng chân lân đằng đầu, coi tôi là thằng ngốc.
Đằng trước chiếc sô pha đổ ngửa vẫn còn một cái bàn uống trà.
Nhân lúc chiếc bàn vẫn chưa bị hai người hất đổ, hắn một tay ấn Lăng Hà xuống mặt bàn chữ nhật, dùng thân thể và một bắp đùi đè lên trên.
Lăng Hà nằm ngửa, bị khóa chặt trên mặt bàn thủy tinh cứng rắn, hai chân tách ra, bị ép buông thõng hai bên mép bàn.
“Lăng Hà, tôi và cậu sống chung lâu như vậy, tôi đối xử với cậu thế nào?”
“… Tôi không xứng đáng để cậu nói thật với tôi dù chỉ một câu sao?” Đôi bàn tay sắt của Nghiêm Tiểu Đao nắm chặt bả vai Lăng Hà.
Tư thế hiện tại của Lăng Hà rất khó chịu, nhưng khí thế không hề giảm sút, từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nghiêm tổng luôn dịu dàng chăm sóc tôi, nồng nàn chân thành, không hề khiếm nhã, cẩn trọng nhẹ nhàng, bất cẩn đạp tôi ngã một cái, tim ngài cũng đau theo! Nghiêm tổng muốn tôi trả lời như vậy sao?”
Lời móc mỉa giương cung bạt kiếm này như chọc vào con ngươi Nghiêm Tiểu Đao, đôi mắt trong veo sáng rực bị khoét thành loang lổ đỏ ngầu.
Hắn khàn giọng nói ra sự thật hắn muốn kiểm chứng, “Lăng Hà, tôi hỏi cậu, cậu thường xuyên qua lại sân phơi ngoài phòng khách, dấu giày nghiến qua mép gỗ trong góc Đông Bắc hành lang từ đâu mà có? Dấu vết leo trèo và dấu giày dưới cọc gỗ từ đâu mà ra? Chuỗi dấu chân dài đạp rớt rêu xanh trên vách đá vụn dưới sân phơi là ai để lại? Cậu đừng bảo tôi đó là mèo hoang, cậu đừng bảo tôi đó là tiểu nhị tiểu tam trong nhà tôi bò ra, hai chúng nó không bò được, nhưng cậu bò được!”
Lăng Hà dùng ánh mắt cẩn trọng và bén nhọn liếc xéo hắn, “Nhà Nghiêm tổng nhiều miệng ăn như thế, chó mèo gì chẳng có, sao không xuống nhà đập từng đứa mà hỏi? Anh tận mắt nhìn thấy tôi trèo tường sao?”
“Tôi không tận mắt nhìn thấy.” Nghiêm Tiểu Đao đã biết Lăng Hà sẽ không dễ dàng thừa nhận, nhưng hắn không định tiếp tục nhân nhượng nữa, “Cậu dám nói đó không phải là dấu chân của cậu đi?”
Lăng Hà quả quyết đảo mắt nhìn trời, nghiêng đầu đáp, “Không phải.”
Đôi môi Nghiêm Tiểu Đao khẽ giật lên, “Cậu thề với cha mẹ quá cố của cậu đi, rằng đó không phải cậu làm.”
Đôi mắt xanh biếc lạnh ngắt của Lăng Hà co rút, bất ngờ nổi giận, tàn bạo giáng một cái tát vào mặt Nghiêm Tiểu Đao nhưng bị hắn bắt được cổ tay.
Nghiêm Tiểu Đao vừa dứt lời cũng tự biết mình thất lễ, vội rút lời, “Không cần thề, cậu nói không phải cậu, vậy để tôi đoán thử là ai, buổi tối hôm chúng ta đến xem Mạch Doãn Lương biểu diễn, tôi bị Triệu Khởi Phượng gọi vào phòng họp quấy nhiễu, kẻ theo dõi ngoài cửa và giúp tôi xử lý hai gã côn đồ nọ, bản lĩnh vượt nóc băng tường thoăn thoắt hơn hẳn người bình thường nhỉ, tôi đoán đúng không?”
Cổ tay Lăng Hà bị nắm chặt tới đau buốt, nhiều nơi đã tụ máu tím bầm, khiến y nhận ra hôm nay Nghiêm Tiểu Đao điên rồi, đã không còn liếc mắt đưa tình đùa giỡn cùng y nữa…
Nghiêm Tiểu Đao nén giận, từng bước phân tích cặn kẽ cho người này, “Lăng Hà, đằng sau cậu có người, hơn nữa không chỉ một người, rốt cuộc cậu ở lại nhà tôi để làm gì? Chiếc xe hàng ngày bám theo tôi lúc tôi vừa ra khỏi cửa cũng là người của cậu, phải không? Cậu đang lên kế hoạch gì?”
Lăng Hà chẳng buồn nể nang, “Chẳng phải lúc trước ngài Nghiêm rủ lòng từ bi khoan hồng độ lượng thưởng cho tôi miếng cơm ăn, ban cho tôi một nơi cư trú sao? Tôi trăm phương ngàn kế cầu xin ngài chứa chấp tôi sao? Nếu Nghiêm tổng chưa quá già mà đã đa nghi như vậy, sao không cuộn tôi vào tấm mền ném ra đường cái đi? Giữ tôi ở đây ngày ngày xào nấu là để thỏa mãn căn bệnh cuồng ngược đãi biến thái của ngài sao?”
Người bình thường có lẽ đã giận tới ngất lịm vì những lời sỉ nhục này, nếu tuổi tác và tố chất tâm lý ngang ngửa Watanabe Yozan, chắc hẳn sẽ bộc phát bệnh tim nửa chết nửa sống.
Nghiêm Tiểu Đao không yếu đuối và nhu nhược đến vậy, xé mây đón ánh mặt trời, xuyên thẳng vào điểm mấu chốt, “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải người của cậu hay không?”
Lăng Hà vẫn ngoan cố xảo quyệt, “Nói thật, từ miệng tôi ra có cái gì là thật? Không một lời nói thật nào lọt được vào tai Nghiêm tổng, giờ anh bảo tôi nói gì để anh tin?”
“Lăng Hà, cậu!…” Sắc đỏ pha tạp bao trùm đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao, “Rốt cuộc chân cậu có cử động được hay không? Cậu không hề bại liệt, tại sao từ đầu tới cuối phải lừa gạt tôi?!”
Khi đó, hắn chỉ thấy Lăng Hà thật sự vừa ác độc, vừa vô lại, cứng mềm đều không ăn, không thuốc nào cứu chữa, hắn nên vứt người này từ cửa sổ ra đường cái, cho ai muốn nhặt thì nhặt.
Nhưng hắn lại thích Lăng công tử vừa ác độc, vừa vô lại, cứng mềm đều không ăn, không thuốc nào cứu chữa này, hắn vẫn âm thầm gìn giữ một tia hi vọng được giữ y ở lại…
Vì sao nguồn căn của tất cả những rối rắm trong lòng Nghiêm Tiểu Đao lại là đôi chân Lăng Hà rốt cuộc có tàn phế thật hay không?
Logic và lý lẽ trong đó rất rõ ràng, giả sử đôi chân Lăng Hà khỏe mạnh, tức là người này, mấy ngày nay, tất cả những gì xảy ra giữa hai người, thậm chí từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, tất cả đều là giả, chỉ là một âm mưu.
“Lăng Hà, Lăng Hà, cậu nhìn thằng vào mắt tôi, đừng né tránh!… Thực ra chân cậu không tàn phế, ngày ngày cậu vẫn tự do đi lại, cậu hoàn toàn không cần phải ăn nhờ ở đậu nhà tôi.
Hàng ngày cậu ở trong nhà tôi cũng chán, nên mới định phán đoán hành tung của tôi, cố ý sai người bám theo xe tôi, phải không?”
“Cậu chẳng cần ai chăm sóc, chẳng cần ai hầu hạ, âu cũng khó cho cậu nhỉ, Lăng Hà, cậu… cậu ‘miễn cưỡng’ thân mật với tôi, còn phải nhẫn nhịn chịu thiệt để tôi tắm rửa, gội đầu cho cậu, cậu phải ấm ức nương nhờ tôi, phải làm những chuyện cậu không hề muốn, ngày nào ở bên tôi cũng phải khó chịu, dày vò, sống không bằng chết, chỉ ước sao được quẳng tôi đi càng sớm càng tốt, phải không…” Lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao đè trên Lăng Hà phập phồng run rẩy, tiếng nói khàn khàn, chung quy vẫn bộc lộ sự yếu ớt được bao bọc dưới vẻ ngoài sắt thép cho người bên dưới xem.
Đôi môi mỏng của Lăng Hà mấp máy một lát, một tia sáng le lói phát ra từ khe hở dưới đáy mắt như dòng sông băng đang dần tan chảy, muốn giải thích, rất muốn giải thích một điều gì đó, nhưng tại khoảnh khắc giương cung bạt kiếm này, sự cố chấp áp bức của Tiểu Đao càng khiến y nảy sinh ham muốn phản nghịch ngông cuồng, vì vậy cuối cùng không giải thích gì cả.
Tôi làm người ra sao anh đã biết rõ rồi, anh không hiểu thì tôi cũng chẳng thèm giải thích.
Lăng Hà vẫn ngẩng cao đầu, y không cúi đầu trước bất cứ người nào hết, “Bây giờ tôi chỉ ước được anh quẳng đi càng sớm càng tốt, hôm nay đủ chưa hả sếp Nghiêm? Cút ra xa khỏi tôi một chút.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao khó chịu không nói được thành lời, nhớ lại khoảng thời gian hắn chìm đắm trong thứ chung tình vui sướng và đầy hư ảo, một lòng một dạ muốn gần gũi người kia, hàng đêm đứng trong phòng tắm kìm chế ham muốn được chạm vào thân thể người kia, muốn lắm nhưng không thể làm gì, chẳng ngờ khoảng thời gian ấy đối với Lăng Hà chỉ là căm ghét, miễn cưỡng, khinh bỉ hắn… Giả như tất cả dịu dàng đều chỉ là hư tình giả ý, tất cả trân trọng đều do hắn tự biên tự diễn, thì sự lạnh lùng này, thật sự đã làm tổn thương hắn quá nhiều.
…
Từ nhỏ, số phận Nghiêm Tiểu Đao đã nhấp nhô, sóng to gió lớn đều trải qua rồi, cho rằng mình có thể nhìn thấu nhân tình ấm lạnh và sinh tử thế gian, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng đến thế, quả nhiên tình yêu chính là thứ làm tổn thương người ta nặng nề nhất.
Lăng Hà kiêu ngạo hiếu thắng như vậy, cả người trải đầy vảy ngược, nhất quyết không chịu thua ai, không thỏa hiệp cùng ai, người này phải có tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng mạnh mẽ tới mức nào, mới có thể hạ mình làm thiếp, say ngủ bên cạnh hắn suốt quãng thời gian dài đến vậy?
Nếu đảo ngược mọi chuyện theo trình tự, tiết mục trên con tàu “Vân Đoan Hào” biểu diễn thế nào? Giả sử đôi chân Lăng Hà vẫn luôn khỏe mạnh, thì người này sẽ không mất hết năng lực tự vệ, bắt buộc phải dựa dẫm vào hắn, màn kịch ám sát trong rạp hát Moulin Rouge cũng không thể phát sinh, Lăng Hà sẽ không bất lực để gã sát thủ kéo vào một gian phòng khác, cũng sẽ không bị ép buộc tiêm nicotine tới suýt mất mạng, và hoàn toàn không cần thằng ngu nào đó hô hấp nhân tạo như phát cuồng.
Trong gian phòng đó, Lăng Hà mặt mũi tái xanh, hơi thở yếu ớt nằm sõng soài dưới đất, trên cổ cắm một đoạn kim gãy.
Lượng nicotine tiêm vào người không nhiều không ít, vừa đủ khiến người này rơi vào trạng thái ngạt thở, nhưng cũng khó mất mạng, hoặc là nói, chỉ cần Nghiêm tổng anh hùng cứu mỹ nhân kịp thời, cơ thể Lăng Hà sẽ không sao cả, tóm lại là không chết được… Đầu kim nọ là ai bẻ gãy?
Tiếc rằng hai gã sát thủ tóc vàng đã nhảy xuống biển chuyển kiếp, nhưng chắc chắn sát thủ không tự bẻ gãy hung khí của chính mình.
Mà trong sòng bạc trên đảo Iru, nếu Lăng Hà không què, thì người này hoàn toàn không cần giả vờ hấp hối, nằm ngửa trên chiếu bạc làm con chip casino bằng xương bằng thịt.
Lăng Hà chỉ cần đập bàn là có thể trở mình bật dậy, có lẽ tư thế và động tác còn mạnh mẽ linh hoạt hơn cả lũ ngu xuẩn xung quanh.
Xem ra bản lĩnh dùng ngón tay của người này không hề kém, tay đấm Du Hạo Đông, chân đá Giản Minh Tước, dùng thêm hai đầu ngón tay bóp chết Watanabe Yozan cũng chẳng khó khăn gì, còn cần Nghiêm Tiểu Đao hắn vắt óc tính kế chiến thắng ván cược nọ hay sao?
Ngay cả lần đầu mạo hiểm gặp gỡ trên mặt biển tốt đẹp như vậy cũng chỉ là ảo tưởng.
Lăng Hà là người vô cùng thông minh, làm sao có thể bị kẻ thù bắt được? Lão già Watanabe Yozan vừa đểu cáng, vừa tham lam ngu xuẩn, lão có bản lĩnh gì mà đòi bắt được Lăng Hà? IQ của Watanabe Yozan còn chẳng đáng xách dép cho Lăng công tử!
Lăng Hà, cậu lên tàu là để tạo ra một cơ hội gặp gỡ tất cả chúng tôi, phải không?
…
Tất cả những gì đã xảy ra, chỉ là một kế hoạch tâm lý chiến cực kỳ hoàn mỹ.
Thận trọng, cơ mưu dày đặc, đánh thẳng vào tâm lý Nghiêm Tiểu Đao.
Mà thứ tình cảm không thể nào dứt bỏ của hắn đối với Lăng Hà, chẳng biết có mấy phần xuất phát từ sự yếu ớt bất lực ngẫu nhiên hé lộ dưới lớp vỏ ngoài phóng khoáng mạnh mẽ của người kia, kích thích ham muốn bảo vệ mãnh liệt và tình thương trong hắn, hay cho một chiêu nước chảy đá mòn, lặng im len lỏi, bên nhau sớm chiều, đầu gối tay ấp khiến hắn rung động tấm chân tình, khiến hắn nóng ruột nóng gan, muốn ngừng mà ngừng chẳng được…
Tóm lại, cậu có đứng dậy hay không?
Nghiêm Tiểu Đao bất thình lình nhấc hai chân Lăng Hà lên, dùng thân thể nặng nề ép người nọ thành tư thế gập cong.
Mặt bàn tức khắc gió nổi mây vần, thân thể cả hai rơi vào tư thế đối chọi xen lẫn dây dưa, lồng ngực màu mật ong quyến rũ mê người thấp thoáng dưới lớp áo bị xé rách, hơi thở hổn hển tràn ngập khí thế của giống đực khiến Hùng gia canh gác ngoài cửa khiếp sợ mở to đôi mắt đen láy như hai viên thủy tinh, không ngừng cào tường để xóa bỏ không khí căng thẳng, chưa từng nghe tiếng hai con yêu tinh giống đực đối chọi gay gắt và đáng sợ như thế bao giờ.
Năm ngón tay Nghiêm Tiểu Đao từ cơ bụng Lăng Hà trượt đến thắt lưng quần, hé lộ nơi riêng tư đầy bí ẩn, thấp giọng hỏi, “Bây giờ tôi sẽ cưỡng bức cậu, bắt cậu làm điều cậu không muốn làm, cậu còn ngoan ngoãn nằm đây giả chết được không? Cậu có bật dậy khỏi chiếc bàn này hay không?”
Chính vào lúc đó, Lăng Hà hoảng sợ.
Chỉ một giây trước, y vẫn chưa thèm để cuộc tranh cãi này vào lòng, khẩu chiến đối với y chỉ là hạ bút thành văn, thản nhiên như thường, y cho rằng cơn giận của Tiểu Đao chỉ giống một trận lốc xoáy, cuộn xoay một lúc rồi sẽ trôi qua.
Ngón tay và khuỷu tay hai người đập vào nhau đau nhói, Lăng Hà nổi giận phản kháng, “Nghiêm Tiểu Đao, anh là thứ hèn hạ vô sỉ!!”
Đôi mắt xanh lạnh buốt chuyển màu đỏ tươi như chiếc lá ngũ gia bì, mang theo ánh sáng vụn vỡ và giãy giụa yếu ớt, có lẽ khuỷu tay đã sưng tấy lên rồi… Lúc này Lăng Hà bị ép thành tư thế cực kỳ khó chịu và nhục nhã.
Thân thể đàn ông cao ráo chân dài tuyệt không yểu điệu bị đè nghiến dưới thân một người đàn ông cường tráng khác, tư thế ép buộc rành rành này là cảnh tượng mang tính công kích và cảm quan cực mạnh đối với cả hai người, mạch máu căng cứng như sắp nổ tung.
Toàn thân Lăng Hà cứng đờ và lạnh ngắt như tảng đá, không dám tin nhìn chằm chằm kẻ mặt người dạ thú trước mặt, chút ánh sáng le lói nấp dưới hai con ngươi lúc này đã sụp đổ tan tành.
“Anh buông ra, anh dám.” Lời nói bật ra từ kẽ răng, ánh mắt Lăng Hà lạnh như băng giá, trừng trừng nhìn cái người gần trong gang tấc, thân thể căng cứng như đang gồng sức nhảy lên bất cứ lúc nào.
…
…
Cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao vẫn không làm được.
Hắn không làm được chuyện cầm thú đê tiện này.
Đây không phải chuyện hắn có thể làm.
Lăng Hà không tình nguyện, chẳng lẽ hắn tình nguyện sao?
Hắn không có thú vui biến thái đó, cuộc đời khó lắm mới tìm được một tri kỷ, làm đến mức này, gần như đã là hèn mọn cầu xin một câu thẳng thắn, một lời an ủi, một chút yêu thương của người kia rồi.
Lăng Hà vùng vẫy thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn, tự mình hại mình ngã từ mặt bàn xuống đất, mép bàn nhọn và sàn nhà cứng hẳn đã làm y đau, một sợi tóc đen vương trên đôi môi, vầng trán và sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Mặt bàn phơi bày dấu vết nát vụn uốn lượn như rồng rắn, nửa tấm kính dày rung rung sắp đổ, vạt áo sơ mi phía sau lưng Lăng Hà lấm tấm vết máu, dù chảy máu vẫn không chịu cất lời khẩn cầu yếu mềm.
Nghiêm Tiểu Đao không muốn để Lăng Hà ngã vào đống thủy tinh.
Hắn kéo lấy thân thể mảnh khảnh nọ, ném y lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ chính.
Hai tay hắn nâng đầu Lăng Hà lên, “Lăng Hà, cậu có thể nằm cả đời trên chiếc giường này không xuống, đó là chuyện của cậu, bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề cuối cùng… Mạch Doãn Lương chết như thế nào?”
Lăng Hà chậm rãi nhíu mày, “Tôi hại chết?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Không liên quan gì đến cậu sao?”
“Anh là vì Mạch Doãn Lương?…” Cuối cùng Lăng Hà mới bừng tỉnh, hoàn toàn quên mất khuỷu tay và tấm lưng rớm máu, đôi mắt xanh tức khắc đỏ ngầu, “Nghiêm Tiểu Đao, vì hắn nên hôm nay anh mới đánh tôi?”
Nghiêm Tiểu Đao là vì ai đó.
Nghiêm Tiểu Đao không cách nào thừa nhận dù chỉ một chút hoài nghi về việc Lăng Hà có thể ra tay giết người, nhưng hiện tại, chút hoài nghi này đã biến thành rào cản khổng lồ, âm thầm mà cứng rắn chắn giữa hai người, “Lăng Hà, tôi biết cậu ghét anh ta, nhưng Mạch Doãn Lương dù sao cũng vô tội, anh ta bán thân nhưng không làm hại ai, tốt xấu gì cũng là một mạng người.”
“Mạch Doãn Lương là cái thá gì.” Tia sáng le lói trong đáy mắt Lăng Hà tắt lịm, người cũng như tên, như dòng sông băng chảy qua Bắc Cực buốt giá, đối với ba chữ tạo thành cái tên nọ, y kiên quyết không bố thí chút cảm thông nào, cười nhạt nói, “Anh ta sống hay chết liên quan gì đến tôi? Nếu ngài Nghiêm nghi ngờ tôi thì báo cảnh sát luôn bây giờ đi, đưa tôi đến cục cảnh sát, chắc anh còn được thưởng cơm hộp vì có công tố giác nghi phạm đấy.”
“Lăng Hà, cậu…”
“Cậu có còn là người nữa không?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ nghẹn ngào, trong đầu tưởng tượng hình ảnh một người gào thét thê thảm cùng vết máu vương vãi khắp vách tường và mặt sàn căn phòng khách sạn.
“Tôi không phải là người? Thế anh ta là người?!” Lăng Hà suýt hộc máu vì tức giận, tại khoảnh khắc đó, cơn ghen cuồng dại và lòng đố kị khôn cùng dấy lên ngọn lửa hừng hực cao vút trong y, “Ngài Mạch tuyệt sắc khuynh thành, hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp vô ngần, lúc còn sống đã được Nghiêm tổng yêu thương trân trọng, lưu luyến có thừa, nay chết rồi vẫn có thể khiến anh sớm chiều nhung nhớ, mãi mãi chẳng quên, cục cưng yêu quý của anh vô liêm sỉ chết trên giường thằng khác, anh lại về đây nổi cơn điên ngang ngược với tôi —”
Tiếc rằng người nghe còn mải chìm trong cơn giận hỗn loạn, không thể nhận ra nét ghen tuông rành rành qua từng câu nói.
Một giây kế tiếp, là tiếng vang rất nhỏ của khớp xương ẩn giấu sau bắp thịt bị tách rời.
Âm thanh càng nhỏ, sự việc càng lớn.
Lăng Hà vẫn chưa dứt lời, những từ cuối cùng kẹt trong cổ họng.
Cơn đau xé gan xé ruột từ mắt cá chọc thẳng lên xương bắp chân y, liên tục không ngừng, mãnh liệt như điện giật, cơn đau càn quét luồn vào đốt sống và trung khu thần kinh, như mũi dùi sắc nhọn xé toạc chân y.
Đùi phải tức khắc mất hết cảm giác giữa cơn đau như sóng cuộn biển gầm, y không cảm nhận được chân phải của mình nữa.
Từ vị trí cơn đau ùa ra, y phán đoán Nghiêm Tiểu Đao vừa đập vỡ mắt cá chân phải của y.
Hai con ngươi xanh biếc của Lăng Hà chậm rãi mở rộng, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, hồn phách đã bay xa.
Tầm mắt y vượt qua người trước mặt, vượt qua khuôn mặt đau đớn khôn cùng của hắn, lướt qua biển biếc trời xanh và tầng mây nhuộm ánh vàng, lướt qua tiếng dương cầm du dương bốn bàn tay cùng nhảy múa, lướt qua đỗ quyên và sơn trà đỏ rực đầy sân… Thật lâu, thật lâu sau mới khó nhọc gom góp lại hồn phách, để hình bóng Nghiêm Tiểu Đao một lần nữa phản chiếu trong đôi mắt khô khốc của y.
Thân thể y rơi vào trạng thái run rẩy không cách nào khống chế, nhưng vẫn kiên quyết cắn môi, không thốt lên một tiếng.
Vết thương hồng nhạt toác ra trên môi dưới, một giọt máu thấm ra ngoài.
Tra tấn và phản kháng đều diễn ra trong im lặng, cả căn phòng tĩnh mịch chỉ vang lên tiếng mắt cá sắp gãy lìa run rẩy ma sát cùng xương chân.
“Có phải cậu hại chết Mạch Doãn Lương không?” Nghiêm Tiểu Đao dùng những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc Lăng Hà, qua khuôn mặt Lăng Hà, qua bờ môi Lăng Hà, khóe mắt chợt hoe đỏ, đau đớn gấp mười, gấp trăm lần vết thương thể xác mà Lăng Hà đang phải gánh chịu lúc này, “Tiếp theo là Du Hạo Đông, phải không?”
“Người tiếp theo nữa chính là tôi, cậu định ra tay với tôi thế nào?”
“Cảnh sát sắp tra đến nơi này, ngày kia Thích gia sẽ về, cậu cho rằng ông ấy không nhận ra cậu đã làm gì sao?”
“Coi như chỉ cho hai người chúng ta, cậu nói thật cho tôi biết, cậu chuẩn bị ‘xử lý’ tên tội đồ là tôi ra sao? Cậu muốn tôi phải làm sao với cậu bây giờ?”
Nghiêm Tiểu Đao xuống tay với Lăng Hà, nhưng lời ra khỏi miệng lại là khép nép khẩn cầu.
Lăng Hà không trả lời, mồ hôi từ mép tóc, vầng trán, chóp mũi túa ra, chảy xuống, một giọt mồ hôi trượt qua động mạch màu xanh trên cổ, sau đó y nghe thấy tiếng mắt cá chân còn lại của mình bị đập vỡ, xương cốt gãy nát mang theo đau đớn chọc vào tim y, điên cuồng cuồn cuộn xé nát y.
“Lăng Hà, cậu từng nói chân cậu không còn cảm giác.”
“Nếu đã không còn cảm giác thì sẽ không thấy đau, tại sao cậu còn run rẩy và toát mồ hôi?”
Âm thanh Nghiêm Tiểu Đao phát ra cũng không còn là giọng của hắn nữa.
Cả hai đều đã biết rõ trong lòng, nói hay không nói ra cũng chẳng khác gì nhau cả.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như Nghiêm Tiểu Đao đã trông thấy cảm xúc thật sự được giấu kín bên dưới lớp mặt nạ của Lăng Hà.
Lăng Hà lạnh lùng ương bướng là thế, tại khoảnh khắc này, khuôn mặt cũng bộc lộ nét suy sụp và tan nát cõi lòng khi phòng tuyến cuối cùng bị phá hủy.
Đối với một người như Lăng Hà, biểu cảm này đã là cực kỳ thất thố.
“Tiểu Đao, anh hại tôi.”
“Mạch Doãn Lương là cái thá gì? Tôi giết anh ta thì sao.
Nghiêm Tiểu Đao, tôi đã hại rất nhiều người, nhưng tôi chưa từng hại anh, tôi đã làm anh bị thương bao giờ chưa, tôi đã hại anh bao giờ chưa…”
“Tôi chưa từng hại anh, mà anh lại hại tôi, vậy mà anh lại xuống tay hại tôi.”
…
Nhưng tấm chân tình chỉ thấp thoáng hé lộ trong giây lát, rồi lại một lần nữa biến mất sau thể xác kiên cố vững vàng.
Lăng Hà vẫn là Lăng Hà sắc nhọn đầy gai góc, vẫn ngẩng cao đầu, dù rơi vào tuyệt cảnh nhưng vẫn không yếu thế, tuyệt không rên rỉ dù chỉ một lời, tuyệt không cầu xin người trước mắt tha thứ.
Những từ như yếu thế, quỵ lụy, cầu xin tha thứ, đều không có trong từ điển của y, từ nhỏ đã không được học.
“Khi nào cậu định nói thật cho tôi thì gọi tôi một tiếng, hoặc kêu đau cũng được, tôi sẽ hiểu.” Nghiêm Tiểu Đao mặt mũi xanh xao và khổ sở, lúc đứng dậy bỏ đi, tấm lưng hắn vẫn thẳng, sải từng bước dài bỏ ra hành lang, nặng nề khép cửa phòng lại.