Ngược Dòng Vung Đao

chương 36: kéo tơ lột kén

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạt mưa to bằng hạt đậu càn quét con đường mòn ven rừng, quất vào tim người ta, chẳng mấy chốc tạt ướt hết thảy bên ngoài cửa sổ, cho dù hiện tại mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.

Quả nhiên không ngoài dự tính của Nghiêm tổng, chưa tới nửa tiếng cảnh sát đã đến, lúc đồng hồ phòng khách nhích tới phút thứ thì đội trưởng đại đội cảnh sát trực thuộc Cục cảnh sát thành phố dẫn đầu mấy chiếc xe vây quanh biệt thự, sau mới cảm thấy làm thế này hơi gióng trống khua chiêng phô trương thừa thãi quá.

Lương Hữu Huy ủ rũ cúi đầu ngồi trong phòng khách chờ cảnh sát tới, sau đó lập tức bị gia chủ Nghiêm tổng hai tay dâng lên, một câu bắt bẻ hay thừa thãi cũng chẳng có.

Chủ tịch Lương tại Yên đô đã hay tin, bây giờ đang chạy tới, lúc nãy cũng gọi điện trước rồi, tất nhiên đội hình sự đều hiểu, không cần phải hung dữ tàn khốc với anh chàng phú nhị đại bộ dạng nhu nhược này, chỉ cần mời về cục hỏi vài câu là được.

Theo thông lệ, đội trưởng đội hình sự cũng phải đặt nghi vấn với Nghiêm tổng tạm thời chứa chấp Lương Hữu Huy.

Nghiêm Tiểu Đao phóng khoáng ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, trả lời câu hỏi lấy khẩu cung, hỏi gì đáp nấy, ăn ngay nói thật, biểu hiện cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, còn đặc biệt suy nghĩ cho phía cảnh sát.

Hắn chỉ giấu giếm duy nhất một chuyện quan trọng: Hôm qua Mạch Doãn Lương lén lút tới gặp hắn, tiết lộ cho hắn bí mật về xã hội thượng lưu mà không ai được biết.

Tiễn bước nhóm cảnh sát, Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng lên lầu nhốt mình vào phòng ngủ cho khách.

Chỉ sau khi đóng cửa phòng, hắn mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ kiên cố vững chắc và bộ dạng nhất quán trấn tĩnh, mạnh mẽ phóng khoáng, quẳng mình lên giường như đã buông xuôi tất cả, dùng hai tay che mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Một lát sau, khó chịu cũng chẳng được, hắn lại phải bật dậy.

Hắn rón rén mở tủ khóa đầu giường, lấy ra món quà hôm qua Mạch Doãn Lương tặng hắn, mở to đôi mắt đau buốt sưng đỏ, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tìm tòi và nghiên cứu.

Về Mạch Doãn Lương, bây giờ hắn chỉ còn lại thứ này.

Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là người mang bản tính giang hồ, bất kể làm việc hay đối nhân xử thế, hắn đều xứng đáng với bất luận kẻ nào, tuyệt đối không phụ lòng tin và sự giao phó của bạn bè bằng hữu.

Lúc sắp chia tay, Mạch Doãn Lương cố ý tặng hắn chiếc đồng hồ này, tối qua hắn cũng lấy ra xem thử, không thấy có gì đặc biệt, là thương hiệu cao cấp nhưng không phải phiên bản bạch kim giới hạn cháy hàng liên tục, tự hắn cũng mua được.

Nghiêm Tiểu Đao không hiểu tại sao trước khi đi, ngài Mạch cứ khăng khăng tặng chiếc đồng hồ này cho hắn, dù hắn luôn khá tự tin với nhân duyên của mình, nhưng cũng không dám tưởng bở cho rằng người ta có cảm tình đặc biệt hay cố chấp sâu sắc gì với hắn.

Đôi bên thật sự không thân quen tới mức ấy, tổng cộng mới chỉ gặp vài lần, không đến mức đó chứ?

Cái chết của Mạch Doãn Lương có liên quan gì tới bí mật thổ lộ cùng hắn hôm qua sao?

Tại sao chỉ muốn gặp riêng hắn?

Tại sao chưa đến mười hai giờ sau khi gặp hắn, tin dữ của người này đột nhiên truyền tới?

Lúc hay tin, sở dĩ Nghiêm Tiểu Đao khó chịu không nói nên lời, là bởi trong tiềm thức hắn mập mờ nhận ra, có lẽ mình đã sai ở đâu đó? Phải chăng hắn đã nhất thời ngu muội, lòng dạ nhỏ mọn, “phụ” đi sự tín nhiệm của Mạch Doãn Lương đối với hắn…

Bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, cũng là bởi Mạch Doãn Lương cố ý hoặc vô tình đề cập tới chuyện cũ riêng tư của Lăng Hà, chọc vào tình cảm của hắn, khiến hắn mất vui, thậm chí hắn còn cho rằng những lời đó chỉ là nói nhảm, bởi vì Mạch Doãn Lương ghen tỵ nên mới vu oan cho Lăng Hà… Vì thế lúc chia tay, hắn còn chẳng thèm ngồi lên xe của anh ta, giống như đặt mông lên xe của Mạch Doãn Lương tức là có lỗi với báu vật trong lòng hắn.

Có phải chính vì ác cảm trong lòng mà cố ý lạnh lùng lảng tránh, nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để cứu Mạch Doãn Lương, gián tiếp hại anh ta chết oan chết uổng? Nghiêm Tiểu Đao há miệng cắn ngón tay trỏ của mình, ngón tay rắn chắc như thép bị hắn cắn tới nhức buốt.

Còn ai biết hôm qua Mạch Doãn Lương lén lút tới gặp hắn, tiết lộ bí mật cho hắn? Ngoại trừ kẻ bám đuôi chưa xác định thì chỉ có ba người biết chuyện này, bản thân Mạch Doãn Lương, Tiểu Đao và Lăng Hà.

Lăng Hà.

Nghiêm Tiểu Đao suýt thì nuốt chửng đầu ngón tay mình, trái tim điên cuồng rung lắc như mưa giông chớp giật, đối với một số việc, hắn thật sự không thể bình tĩnh, mà cũng không thể vờ như không biết.

Ngôi sao xứ Cảng thiệt mạng tại địa phương một cách bất thường, rõ ràng là cuồng phong mưa gió càn quét giới giải trí, có lẽ cả tháng tới sẽ thành tiêu đề tranh chấp của các anh hùng bàn phím, không giấu giếm được.

Cuối cùng, Weibo chính chủ chịu hết nổi, chính thức xác nhận tin tức này, tuy rằng cũng đã che đậy kiểu giấu đầu hở đuôi cho đương sự: Chiều hôm nay, tại khách sạn XX ở tân khu Lâm Loan xảy ra án mạng, một thanh niên hai mươi lăm tuổi quốc tịch Trung Quốc tử vong trong phòng, hiện trường khá đẫm máu, nguyên nhân tử vong chưa rõ… Vụ án đang được cảnh sát điều tra chặt chẽ, mọi người chớ tin vào lời đồn trên mạng, xin đừng phát tán hình ảnh nhạy cảm…

Trên mạng sục sôi, fan nữ khóc lóc, người qua đường, quần chúng cắn hạt dưa hóng chuyện cùng những kẻ cơ hội tung thủy quân tranh thủ bôi đen, thế lực các nơi chia cắt tung hoành, chấn động vượt ngoài sức chịu đựng của các trang mạng xã hội.

Đủ kiểu bình luận từ trắng tới đen, tựa hồ nếu ép được người chết mở miệng nói chuyện thì sẽ là, nói mau, rốt cuộc anh chết như thế nào, sao lại chết nhục nhã khó coi thế?

Sức nóng của vụ việc này vượt lên trên cả tin tức xã hội và các sự việc hệ trọng trong nước và quốc tế.

Sự nhiệt tình như vậy đặt vào chuyện vui gì đó khiến toàn dân phồn thịnh thì đúng là dệt hoa trên gấm, nhưng đặt ở vụ việc này lại biến thành tiêu điểm nóng, hết lần này tới lần khác xé toạc thảm kịch khiến người ta đau lòng và chướng mắt.

Điện thoại reo, Nghiêm Tiểu Đao liếc mắt nhìn, lần này không ngần ngại nghe máy, “Ba nuôi.”

“Tiểu Đao, ta biết rồi, chuyện lớn quá, tin tức đổ về khắp nơi, một mình con không chống được.” Chất giọng khoan thai điềm đạm vốn có của Thích Bảo Sơn hôm nay khản đặc, nghe như trắng đêm trằn trọc, qua điện thoại vẫn thấy rõ vẻ sốt ruột.

Lần này Thích gia không quanh co ám chỉ mà vào thẳng vấn đề?

“Ba nuôi, con…” Nghiêm Tiểu Đao không ngờ Thích gia cũng chú ý tới lùm xùm showbiz.

Thích Bảo Sơn chưa bao giờ có hứng thú với thịt tươi hay ngôi sao, không bao nuôi trai trẻ, bình thường cũng không tiếp xúc, nhất quán ghê tởm đám oanh oanh yến yến nọ.

“Ta cũng chẳng trách con không chống được, vốn cũng lường trước rồi.” Giọng Thích Bảo Sơn khàn khàn, hung ác nham hiểm, hai quả hạch đào trong tay gần như nát vụn, “Ta không về đối phó thằng nhỏ nọ, lẽ nào đợi nó diệt sạch quân ta?!”

Cổ họng Nghiêm Tiểu Đao run rẩy, thân thể cứng đờ như pho tượng đá bên giường, không hỏi cũng biết “nó” mà Thích gia nhắc tới là ai, nhưng hắn cảm giác không có khả năng.

“Già trẻ nhà họ Du còn sống không?” Thích Bảo Sơn chợt hỏi.

Khi đó Nghiêm Tiểu Đao vẫn không hiểu câu này mang ý gì, “Không thấy nói nhà họ Du xảy ra chuyện gì cả?”

“Ha ha.” Nghe tin biển lửa chưa lan tới cổng nhà họ Du, Thích Bảo Sơn có vẻ thất vọng, “Nhà nó cũng sắp thôi, đợi mà xem.”

Nghiêm Tiểu Đao, “…”

Thích Bảo Sơn, “Ngày mốt ta về, con không cần thu xếp ra đón ra.

Tiểu Đao, tự chăm sóc mình cho tốt, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.”

Nghiêm Tiểu Đao quẳng điện thoại, không chậm trễ thêm một phút, cẩn thận gói ghém chiếc hộp màu xanh trong mấy lớp giấy, nhét vào túi áo vest, rời khỏi nhà.

Trước khi đi hắn còn không quên lặng lẽ dặn dò tất cả huynh đệ, phải coi chừng, không được để ngài Lăng bước một bước ra khỏi phòng ngủ chính, không được tiếp xúc với công cụ liên lạc…

Trời mưa rất to, thành phố phương Bắc này không chịu nổi cơn mưa xối xả như sức mạnh hồng hoang, hệ thống thoát nước lấp trái hở phải, kín chỗ này hổng chỗ khác, thông đầu Đông tắc đầu Tây, nước dâng lên ngập tới tim người…

Nghiêm Tiểu Đao đi tới một tiệm đồng hồ nổi tiếng nhất, có lịch sử lâu đời nhất địa phương nằm bên cạnh trung tâm thương mại thành phố.

Cửa tiệm gia truyền từ thời dân quốc, tồn tại cả trăm năm, chung quy vẫn không thoát được cảnh sa sút, chỉ có thể trang hoàng mặt tiền theo phong cách Tô giới Anh , coi như danh lam thắng cảnh thu hút khách khứa già trẻ hoài cổ, bình thường cũng chẳng ai đến mua hay sửa đồng hồ.

Nghiêm Tiểu Đao chặn đường ông chủ tiệm trên đường về, đứng giữa cơn mưa bắt người ta quay lại tiệm.

Chủ tiệm là một ông cụ năm mươi tuổi hói nửa đầu, rất biết cách nhìn mặt đoán ý, trông thấy chiếc đồng hồ Thụy Sĩ đắt đỏ, lại thấy Nghiêm tổng đóng bộ Tây trang đằng đằng sát khí đội mưa tiến tới thì không dám trì hoãn, vội vàng bật đèn mở cửa tiệm, ngồi vào bàn soi đèn cẩn thận nghiên cứu.

“Dạ… thưa ngài, xem ra không có vấn đề gì cả.

Rốt cuộc chiếc đồng hồ này của ngài bị làm sao?” Chủ tiệm thử hỏi hắn.

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Tôi cũng không biết có vấn đề gì, nhưng chắc chắn phải có vấn đề! Hay là có cơ quan bí mật hoặc mật mã? Giấu đồ bên trong? Có mở ra được không? Máy móc bên trong có giấu chip máy tính không?”

Chủ tiệm không dám lên tiếng, cúi đầu tiếp tục quan sát, im lặng tự biên tự diễn đủ loại tình tiết cung đấu trạch đấu hoặc thương chiến điệp chiến.

Có vẻ tay nghề của chủ tiệm này không cao, lá gan cũng nhỏ, không phát hiện vấn đề gì.

Nghiêm Tiểu Đao nhìn thẳng vào chủ tiệm, chợt cất giọng lạnh tanh, “Không phát hiện mà ông dám mở tiệm ở trung tâm thành phố hả?”

“…” Chủ tiệm bắt đầu run, cảm giác người này sắp sửa xắn tay áo đập phá tiệm của mình, “Ối, quý khách à, trình độ của tôi đúng là có hạn, nếu mở cái đồng hồ này của ngài ra, tôi sợ tôi không ráp lại như cũ được… Thực ra tiệm tôi có thợ cả chuyên sửa đồng hồ, nhưng già yếu về hưu mấy năm trước rồi, tay nghề ông ấy cao lắm, tôi chỉ là học trò thôi, tôi…”

Nghiêm Tiểu Đao, “Vậy thầy ông ở đâu?”

Chủ tiệm, “Hic, ở nhà ạ, không đi làm.”

Nghiêm Tiểu Đao, “Cho tôi địa chỉ nhà và số điện thoại, ngay bây giờ.”

Chủ tiệm, “Ấy…”

Đêm đó, Nghiêm Tiểu Đao hùng hổ như ăn cướp, đứng trong thư phòng của một căn hộ thuộc khu chung cư cũ kỹ gần trung tâm thành cũ, vịn vào khung cửa như hộ pháp, không cho phép người bên ngoài bước vào, cũng không cho phép người bên trong đi ra.

Thợ cả tóc bạc trắng nhận chiếc hộp màu lam xa xỉ từ tay hắn, trầm ngâm ngồi dưới đèn, chậm rãi từ tốn, không để ý tới anh hộ pháp, tấm lưng già nua run rẩy, nhưng hai bàn tay không run chút nào.

Thư phòng này cũng là nhà kho lưu trữ phế phẩm ông cụ yêu thích, giá sách và trên bàn chất đầy các loại đồng hồ cổ, đồng hồ đeo tay và dụng cụ sửa đồng hồ.

Kính lão đặt trên sống mũi, ông cụ dùng dụng cụ cẩn trọng tháo chiếc đồng hồ, gỡ ra rất nhiều bộ phận và đinh ốc cực nhỏ.

Tuy Nghiêm Tiểu Đao làm việc hối hả như sấm rền gió cuốn, nhưng cũng không quá thất lễ, âm thanh rất khẽ, sợ đống lộn xộn trên bàn bay mất.

Cuối cùng, ông cụ ngước mắt nhìn lên qua cặp kính, khẽ lắc đầu, “Quý khách à, không có gì cả, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.”

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, khỏi phải nói thất vọng và bất lực cỡ nào.

Không có gì cả? Mình sai phương hướng rồi sao?

Hắn im lặng bước đến trước bàn, quỳ một chân, gác cằm lên mép chiếc bàn đặt rất nhiều linh kiện đã bị gỡ thành mảnh nhỏ.

Ông cụ đầy cảm thông mà rằng, “Đây là vật rất quan trọng với ngài phải không? Yên tâm, tôi sẽ ráp lại cho ngài như cũ, nó vẫn sẽ chạy rất chính xác.”

Nghiêm Tiểu Đao hạ mắt, “Đây là di vật.”

Thấy chàng trai trẻ tuổi khôi ngô này để tâm đến chiếc đồng hồ “di vật” như vậy, hiển nhiên ông cụ lại tự biên tự diễn một cuốn tiểu thuyết ngôn tình bốn trăm ngàn chữ đề tài dân quốc tràn trề chủ nghĩa lãng mạn, và cuốn tiểu thuyết này chẳng liên quan gì tới khúc mắc trong lòng Nghiêm Tiểu Đao.

Ông cụ vẫn chưa yên tâm về hắn, gật đầu nói với hắn, “Quý khách phải tin tưởng tay nghề của tôi, thật sự trong này không có cơ quan gì cả, chữ viết hay ký tự cũng không có, thật sự chỉ là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ bình thường thôi.”

Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu cảm ơn, “Cảm ơn cụ, hôm nay quấy rầy rồi.”

Nhưng với sự cẩn trọng và nghĩa khí trước sau như một của hắn, không hiểu rõ chuyện này khiến hắn cực kỳ rối rắm trong lòng, đêm về cũng khó ngon giấc, ban ngày thì đau thắt tim gan nhưng lại chẳng có gì để hồi đáp sự tin tưởng và phó thác của một người đang chênh vênh bên bờ sống chết dành cho hắn.

Lại nói về Lương đại thiếu gia được mời tới cục cảnh sát uống trà tán gẫu, thực ra cũng chẳng bị làm khó gì.

Quan phủ địa phương biết hắn là con trai của Lương Thông, người giàu nhất Yên đô, trà mời hắn uống là trà loại ngon, có cả thuốc lá và cà phê, bánh ngọt cho hắn lót dạ.

Cảnh sát cũng nhận thấy vị thiếu gia được nuông chiều này thực chất chỉ là một chiếc gối thêu hoa, một chiếc bồn cầu mạ vàng, chỉ sợ Lương Hữu Huy tâm lý yếu, bị thẩm vấn lại tụt huyết áp ngất xỉu, vô duyên vô cớ gây thêm phiền phức cho cục cảnh sát.

Lương Hữu Huy cũng chẳng cần nha dịch dùng thủ đoạn tra hỏi hoặc chiến thuật tâm lý, tự giác khai tất tần tật từ việc mình quen biết Mạch Doãn Lương ở đâu, đã gặp gỡ mấy lần, có tình cảm hoặc mâu thuẫn gì không.

Hắn có cái bệnh thiếu gia nhà giàu là dị ứng phấn hoa mùa Xuân, mắc phải từ hồi du học nước ngoài, cả người ngứa ngáy, không ngừng rút khăn giấy chùi mũi, nhưng tóm gọn chỉ trong một câu, “Buổi diễn của Mạch Tử ở Lâm Loan mấy ngày trước tôi còn không đi, lần cuối tôi gặp cậu ta là ở trên tàu, sau đó không hề gặp nữa.”

Người đặt câu hỏi cho hắn chính là đội trưởng đội hình sự tới nhà Nghiêm tổng mời hắn về đồn, một anh chàng chính nghĩa ngời ngời trong bộ đồng phục cảnh sát nghiêm chỉnh, họ Tiết tên Khiêm.

Tiết đội trưởng có khuôn mặt vô cảm lạnh lùng, điển hình của “cảnh sát mặt liệt”, nhưng lạnh lẽo tới mức mỗi lần thẩm vấn đều khiến nghi phạm bất giác chủ động lấy lòng mưu cầu đường sống.

Môi gã giật giật, “Lâu như vậy chẳng gặp, sao đột nhiên ngài Mạch lại vào phòng khách sạn của cậu?”

Đôi mắt to của Lương Hữu Huy vụt sáng, thẳng thắn tới đáng thương, “Tôi vừa thuê căn phòng đó mấy ngày trước thôi, định ở dài hạn để làm ăn tại Lâm Loan, hành lý tôi còn chưa chuyển vào, phòng vẫn trống không, vừa về đã thấy máu me tung tóe, tôi chọc ai không biết!”

Tiết đội trưởng cầm bút máy, liên tục vẽ vòng tròn lên sổ tay, hai con mắt to của Lương Hữu Huy cũng vô thức xoay tròn theo cán bút, giống tiểu hành tinh xoay quanh quỹ đạo của đại hằng tinh, đảo qua đảo lại, trông như hốt hoảng lắm.

Đây là chiêu “Phệ hồn đại pháp” trong tâm lý học của đồng chí cảnh sát, chính vào lúc Lương Hữu Huy bất giác ma xui quỷ khiến chuyển ánh mắt từ cán bút sang khuôn mặt đẹp trai lạnh tanh như sắt của Tiết đội trưởng, khối sắt lạnh tanh thình lình chất vấn, “Vậy tối qua cậu làm gì, với ai?”

Lương Hữu Huy giật mình, đỏ mặt khai, “Mấy ông sếp đưa tôi ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong thì, đàn ông mà, đi xả hơi với nhau một lát, ‘Vũ Nhuận Thiên Đường’ ấy… À, không phải, là ở, là ở…”

Lỡ miệng khai ra tụ điểm ăn chơi của đám sếp sòng, Lương Hữu Huy chợt cảm giác việc này không nên nói, làm thế là hãm hại những người đẹp thanh thuần vô tội gia cảnh đáng thương, có khi lại bị Hắc Sơn Lão Yêu kéo đến tiễu trừ cũng nên? Tiết Khiêm khẽ hừ một tiếng, chẳng rõ là cười hay khinh miệt, “Cậu cũng có rảnh đâu nhỉ, quả báo rồi đấy? Sau này nên ngủ chỗ nào thì về chỗ đó mà ngủ! Nếu cậu về khách sạn ngủ thì làm gì có chuyện hôm nay?”

Lương Hữu Huy thấy câu này phảng phất có mùi giáo viên chủ nhiệm sâu sắc dạy bảo học sinh lưu ban, thế là nghiêm túc gật đầu phục tùng, “Ngài nói đúng lắm ạ, về sau nên ngủ chỗ nào sẽ về chỗ đó ngủ, không đi chơi nữa.”

Có điều ông thầy chủ nhiệm ngồi trước hắn bây giờ khá đặc biệt, quanh năm làm việc ngoài trời khiến khuôn mặt poker rám nắng thành màu lúa mạch sẫm, người khác rám nắng kiểu này chắc chắn vừa đen vừa quê, nhưng phối hợp cùng khí phái đàn ông lạnh lùng của đội trưởng Tiết, khuôn mặt đen nhẻm này lại rất ưa nhìn! Duy chỉ có vùng quanh mắt do thường xuyên đeo kính râm nên trắng hơn, Lương thiếu gia chăm chú nhìn hai hốc mắt trắng trẻo thâm quầng của người ta, cuối cùng mới ngửi được chút phong tình trên bàn thẩm vấn tại cửa nha môn.

Hiện giờ vụ án của Mạch Doãn Lương chính là trọng án cuối cùng của cục cảnh sát, chẳng biết vụ này chọc vào chỗ hiểm nào của ngành mà thượng cấp ra chỉ thị phải phá án nội trong nửa tháng, dạo này Hắc Sơn Lão Yêu bề bộn nhiều việc, sứt đầu mẻ trán, làm gì có ai rảnh rang chõ mũi vào Vũ Nhuận Thiên Đường nhỏ xíu?

Đội trưởng Tiết cũng chẳng bất tài, đã song song bố trí thuộc hạ điều tra hành tung mấy ngày gần đây của bạn Lương, dễ dàng xác nhận lời khai của người này hoàn toàn chân thật nhờ các nhân chứng và camera giám sát, cùng chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực.

Tiết Khiêm chỉ hỏi vài câu lấy lệ để xác nhận lại mức độ thành thật của Lương Hữu Huy, tiện thể khai thác thêm tin tức về các mối quan hệ của Mạch Doãn Lương.

Tiết Khiêm hỏi, “Tại Yên đô và Thiên Tân, trong những người cậu biết, còn ai có quan hệ tương đối khăng khít với ngài Mạch và đặc biệt ham thích ‘phương diện kia’ không? … Ý tôi là, quan hệ trên giường, quan hệ tình nhân ấy?”

Lương Hữu Huy đảo mắt suy nghĩ, “Cái này khó nói lắm đồng chí Tiết ạ, để tôi lên danh sách đã…”

Cảnh sát trẻ tuổi ghi biên bản bên cạnh “phụt” một tiếng, đại đội trưởng Tiết dùng ngón cái và ngón trỏ thô ráp đỡ lấy vầng trán mệt lả sau bao đêm không ngủ, bất đắc dĩ nghe Lương thiếu gia xòe tay liến thoắng, vận dụng hết trí tuệ bẩm sinh để cung cấp manh mối, rất nhiệt tình liệt kê một danh sách dài ngoằng, ít nhất cũng chừng hai ba chục cái tên…

Với thân phận của Lương thiếu gia, nếu đã tạm thời thoát khỏi hiềm nghi thì không cần bắt giữ, chẳng mấy chốc đã được thả ra, nhưng phải lưu lại hồ sơ ở chỗ đội trưởng Tiết, cam đoan gọi điện là phải nghe.

Lương Hữu Huy không để ý tới đãi ngộ quản chế này, rất nghiêm túc lưu lại Wechat của đội trưởng Tiết, nhanh nhẹn cài đặt cấp bậc cho gã ngang hàng với Nghiêm Tiểu Đao.

Đêm hôm khuya khoắt, Lương Hữu Huy không ngờ lại có người đợi hắn dưới sảnh tầng một của cục cảnh sát, hơn nữa người này còn là Tiểu Đao.

Sau khi rời khỏi nhà ông cụ sửa đồng hồ, Nghiêm Tiểu Đao cấp tốc nhắn tin cho Tiết Khiêm, khách sáo hỏi thăm: Đội trưởng Tiết này, Hữu Huy bạn tôi sao rồi? Tôi biết cậu ta vô tội, nhưng không xen vào quy trình làm việc của các anh.

Nếu không có chuyện gì thì tôi đến đón cậu ta về nhé?

Đội trưởng Tiết tiếc chữ như vàng: Đưa về nhanh đi!

Nghiêm Tiểu Đao ôm chầm Lương Hữu Huy, tận tình làm anh em tốt an ủi vài câu vô nghĩa.

Trải qua trận này, Lương Hữu Huy sa sút tinh thần cả đêm, cũng trưởng thành lên đôi chút – tất nhiên vẫn ngốc nghếch đơn thuần trong mắt Nghiêm Tiểu Đao.

Người này hai tay đút túi, cúi đầu thong thả theo Nghiêm Tiểu Đao đi qua hành lang, khuôn mặt tuấn tú đội mái tóc ổ gà, cả người bốc mùi vì mấy ngày chưa tắm, trông cũng có chút khí chất thanh niên văn nghệ chán chường.

Nghiêm Tiểu Đao còn đang lấy cương vị anh hai tri kỷ nói gì đó, Lương Hữu Huy chợt ngơ ngác mở miệng, “Không sao, em cũng không sợ lắm.

Đồng chí Tiết tốt với em cực kỳ, không ngờ anh ấy đẹp trai hơn cả Tiết Chi Khiêm.”

“… Ai?” Trai thẳng bộc trực như Nghiêm Tiểu Đao thật sự không chú ý nhiều đến dáng vóc và tướng mạo của đàn ông, ai đẹp ai xấu, hơi đâu nghiên cứu vấn đề này?

Lương Hữu Huy nghiêm túc bình luận, “Anh ấy tên là Tiết Khiêm còn gì.

Em thấy manly hơn Tiết Chi Khiêm nhiều, vừa đẹp trai vừa khí phách.”

Đm bệnh rồi.

Nghiêm Tiểu Đao âm thầm phỉ nhổ Lương đại thiếu gia, tinh trùng lên óc bất kể thời gian hoàn cảnh đối tượng, hắn chỉ vào sống mũi cao chính giữa hai mắt người này, “Quá đà rồi đấy, ý nghĩ này của cậu mà lộ ra, coi chừng đội trưởng Tiết lấy côn cảnh sát bạo cúc cậu.”

Lương Hữu Huy tức khắc thít mông, kẹp chân líu ríu rời khỏi sảnh cục cảnh sát, trời sinh hắn yêu mến đàn ông tốt, trông thấy đàn ông khỏe khoắn thì không khỏi nhìn thêm một tí, nhưng cũng không có ý đồ gì với đàn ông mặc đồng phục.

Lương Hữu Huy kéo tay Tiểu Đao, “Thế, anh đưa em về nhà hả? Đồng chí Tiết bảo em không được ra khỏi nhà trong hai tuần.”

“Nhà tôi không tiện lắm, tôi đưa cậu…” Lúc này Nghiêm Tiểu Đao đã tính toán xong một số chuyện, tất nhiên không thể đưa Lương thiếu gia chẳng biết chút gì về tha thẩn trong biệt thự nhà hắn.

Hắn còn đang nghĩ nên đưa người này tới khách sạn nào, bên ngoài lại có hai ba chiếc xe hơi đen phóng tới, người đàn ông đeo kính đen, mặc đồ đen dẫn theo thuộc hạ vội vàng vào cửa, chính là chủ tịch Lương từ Yên đô chạy suốt đêm tới đón con trai.

Lương Thông nổi tiếng trong giới là người giàu nhất Yên thành, đối nhân xử thế luôn khiêm tốn mà hào phóng, không vênh mặt hất hàm, cũng không nịnh nọt và khách sáo giả tạo.

Ông ta khẽ chuyện trò mấy câu với một cảnh sát, sau đó bình tĩnh đứng đợi, chờ thằng con được đưa ra thì âm u nhìn nó, không nói một lời.

Áo khoác đen càng làm nổi bật cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, mặt mũi dáng dấp, thậm chí kiểu tóc cũng rất chuyên nghiệp, cảm giác bất cứ điểm nào trên cơ thể người này cũng đặc biệt có ích trên phương diện nào đó, không rườm rà vô ích, vội vã như thế mà tóc không rối một sợi, giữ vững tác phong doanh nhân khôn khéo ngang tàng.

Lương Hữu Huy trông như chú chuột con gặp phải mèo giữ nhà, khác hẳn với cha con hội ngộ bình thường, cả tiếng “ba” cũng không dám gọi, tự biết chột dạ xấu hổ, ngượng nghịu nép vào lòng Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao không thân quen với chủ tịch Lương cho lắm, xét thấy ông ta là trưởng bối, nên hắn khách sáo gật đầu chào một tiếng từ xa.

Lương Thông chẳng buồn phản ứng, vẫn kiêu ngạo như thế.

Nhìn chung, Nghiêm Tiểu Đao bấm đốt ngón tay cũng biết tính cách đơn thuần yếu đuối của Lương Hữu Huy hình thành như thế nào.

Cha mẹ càng cứng thì con cái càng mềm, quả đúng không sai.

Lương Hữu Huy nào dám theo Nghiêm Tiểu Đao ra ngoài chơi nữa? Trước khi ủ rũ bị thần mèo xách đi còn chán nản nói với Tiểu Đao, “Buồn thật đấy, buổi diễn cuối cùng của Mạch Tử, cậu ấy đưa vé cho em mà em bận làm ăn nên không đi được, bây giờ hối hận quá, anh có đi không?”

Nghiêm Tiểu Đao giật mình, “Mạch Doãn Lương đưa vé cho cậu?”

Lương Hữu Huy, “Ừ, không đưa cho anh à?”

Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu lấy ra tôi xem.”

Lương Hữu Huy, “… Không mang theo người, chắc vẫn ở văn phòng công ty em.”

Lương Hữu Huy bị Nghiêm Tiểu Đao bắt phải nhớ lại hình thức tấm vé, “Nhét phong bì, gửi chuyển phát nhanh đến chi nhánh công ty em, bên trong có hai vé VIP xem biểu diễn, chỗ đẹp hàng thứ hai… Không, không có thư tay của Mạch Tử.”

Lần cuối cùng gặp mặt, tình cờ Nghiêm Tiểu Đao cũng hỏi Mạch Doãn Lương chuyện này, Mạch Doãn Lương đáp, “Tôi chỉ đưa vé cho Nghiêm tổng một lần, tôi đến công ty ngài xin gặp nhưng ngài không có ở đó, tôi còn chụp ảnh cùng cô thư ký xinh đẹp của ngài.”

Nghiêm Tiểu Đao cho rằng Mạch Doãn Lương nói thật.

Vậy thì tấm vé còn lại là ai gửi tới? Là ai nhiệt tình “mời” các nhân vật liên can tới dự buổi biểu diễn của ngài Mạch? Sự thật đang dần sáng tỏ.

Truyện Chữ Hay