Nghiêm Tiểu Đao biết Triệu Khởi Phượng là kiểu đàn bà có gan hô phong hoán vũ, tiền tài quyền thế hùng hậu, làm chuyện gì cũng nghênh ngang thoải mái, chẳng cần e ngại, mà Nghiêm Tiểu Đao cũng không thể làm gì chị ta, vì thế chị ta càng không sợ gì hết.
Cùng trong giới, lợi ích đan cài chồng chéo lên nhau, dây mơ rễ má lằng nhằng, Nghiêm Tiểu Đao không thể ngu xuẩn chạy đến tố cáo với chủ tịch Giản, nói vợ ông tằng tịu với trai lơ bên ngoài, còn định cám dỗ tôi.
Có khi chủ tịch Giản thân tàn chí cũng tàn, đã biết và ngầm đồng ý từ lâu rồi cũng nên! Bởi vậy, chuyện này tuyệt đối không thể do chính miệng hắn nói ra, chỉ đành chịu thiệt lần sau gặp thì né, còn phải đề phòng kẻ khác hãm hại, ô uế hết thanh danh.
Đã bực bội vì không thể tố giác, lần sau gặp mặt vẫn phải tiếp tục lá mặt lá trái thân thiện hàn huyên, vờ như chưa có gì xảy ra.
Thường xuyên mệt mỏi cả tinh thần và thể xác, cảm giác vũng sình này quá bẩn, chỉ muốn tránh xa lũ yêu ma quỷ quái nọ, tận hưởng những năm tháng bình yên cùng người hắn chung tình.
Trở về nhà đã là đêm khuya, Hùng gia và Tam nương một lòng trung thành từ trong nhà chạy ra, ngái ngủ quẹt nước miếng đầy mặt hai người.
Nghiêm Tiểu Đao bế Lăng Hà lên lầu, đi ngang chiếc Steinway trong phòng khách thì hỏi, “Cậu muốn mang đàn lên lầu hay để dưới phòng khách?”
Lăng Hà hỏi lại, “Anh muốn học đàn trên lầu hay dưới phòng khách?”
Nghiêm Tiểu Đao cười, trong lòng ấm áp chảy xuôi, “… Trên lầu nhé?”
Lăng Hà, “Chốt.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Sáng sớm mai gọi người chuyển, hẹn cả thợ chỉnh âm rồi.”
Ngài Lăng cởi áo khoác và quần dài, trông vừa thanh thản vừa biếng nhác, thay áo sơ-mi và quần lửng của Nghiêm tổng, tùy tiện mặc đồ ở nhà cũng tràn trề khí chất người mẫu trên tạp chí.
Đôi chân dài nổi bật lộ ra, mảnh mai đầy phong cách nghệ sĩ.
Lăng Hà định đi ngủ, lại cảm giác mình ăn hơi nhiều há cảo xíu mại, xoa xoa dạ dày, vén tóc lên ngửi thử, lập tức choáng váng ngã nhào xuống giường, chẳng thiết sống nữa.
Nghiêm Tiểu Đao chế nhạo, “Cậu định nhờ tôi giúp cậu gội đầu phải không?”
Lăng Hà nằm ngửa đáp lễ, “Thật không dám phiền Nghiêm tổng chiêu hiền đãi sĩ lúc bận rộn thế này.”
Nghiêm Tiểu Đao pha trò, “Tóc dài dễ ám mùi khói thuốc lắm, tranh thủ cắt đi!”
Lăng Hà nói, “Tôi nuôi tóc từ hồi ba tuổi, hai mươi năm giữ nguyên chưa cắt, không định thay đổi đâu.”
Lăng Hà ngồi trên chiếc ghế cao trước bồn tắm, cúi đầu xuống.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng đứng sau lưng Lăng Hà, hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc cho người ta, múc nước ấm chậm rãi làm ướt đầu.
Hắn cố tình mở toang cửa nhà tắm, dùng ánh đèn sáng trưng từ bốn phía và cảm giác lầu trên lầu dưới thông nhau để làm nguội thân thể rục rịch bắt lửa của mình.
Nghiêm Tiểu Đao uống không ít rượu lúc dự tiệc, một mình hắn xử hết chai rưỡi vang đỏ và rất nhiều champagne.
Tửu lượng của hắn rất tốt, đọ sức với Triệu Khởi Phượng còn không choáng váng đỏ mặt.
Vậy mà đêm khuya thanh vắng gội đầu cho Lăng Hà, tự nhiên cảm thấy rượu ùn ùn ngấm, hắn đứng dưới ánh đèn mờ ảo, trước mắt mập mờ, ngón tay bất giác run run.
Hắn cầm đao chưa bao giờ run tay, vậy mà khi nâng những lọn tóc mềm mại, ướt át, vô hại này, tay hắn lại run.
Hắn chậm rãi vén tóc Lăng Hà ra sau tai, Lăng Hà chê động tác của hắn dịu dàng quá, “Anh mạnh tay lên, như thế tôi càng nhột.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Nhột?”
Lăng Hà, “Ban đầu không nhột, anh xoa như thế tôi nhột hết cả người.”
“Tôi có thọc lét cậu đâu.” Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ cười, “Tay tôi thô ráp, sợ cậu khó chịu thôi.”
Lăng Hà đùa dai, thình lình vươn tay thọc lét hắn, Nghiêm Tiểu Đao bất ngờ không kịp đề phòng, bị chọc trúng chỗ hiểm, nơi này chưa có ai sờ vào, cả người như sắp bùng cháy…
Lăng Hà ngâm nga, “Đao của anh đâu? Hôm nay không đeo đao… Không sợ tôi hại anh sao?”
Chất giọng trầm của Nghiêm Tiểu Đao đêm nay đặc biệt nồng nàn quyến rũ, “Cậu vào đây, tôi xem cậu hại tôi như thế nào.”
Hôm nay Lăng Hà lẻo mép cách mấy cũng phải á khẩu, thực ra chỉ vì Tiểu Đao không nghe thấy y trả treo, suýt nữa y đã nói, có gan không mang đao, không sợ tôi hiếp anh sao?
Xoa dầu gội xong, Nghiêm Tiểu Đao cẩn thận rửa sạch bọt trên gáy và tai Lăng Hà.
Cả ngón tay lẫn lòng bàn tay hắn đều chai sạn và chằng chịt sẹo, lướt qua da y cứ thấy có lỗi, bị hắn xoa bóp chắc cũng giống bị giấy ráp mài mòn.
Đường cong sau gáy Lăng Hà vô cùng đẹp mắt, rất nhiều nước theo cổ và ngực y chảy xuống.
Người này vén áo sơ-mi tự lau nước trên mặt, lẩm bẩm oán giận gì đó sau lớp vải, hiếm khi cả tính tình và thái độ cùng mềm mỏng, so với cái miệng mấy tiếng trước còn ngoa ngoắt sỉ vả Mạch ngôi sao thì đúng là một trời một vực.
Nghiêm Tiểu Đao rón rén nâng tóc cho y, đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần reo vang.
Cú điện thoại kiểm tra của Thích Bảo Sơn.
Quả nhiên hắn rơi vào một thoáng ngập ngừng, nhưng tình cờ đang ở ngay trước mặt Lăng Hà, không thể không nghe máy, không nghe thì lập tức bại lộ nỗi quyến luyến không rời của hắn, mất mặt lắm.
Hắn thật sự không phải kiểu người quấn quýt nồng nàn.
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh đi vào một buồng tắm khác, leo lên ngồi xổm trên nắp bồn cầu như thường lệ, nắp bồn cầu nhà hắn cũng bởi vậy mà phải thay liên tục.
Cha nuôi luôn sỉ vả hắn, nói tư thế nông dân húp mì trước cổng này là sao, thật nhà cmn quê.
“Tiểu Đao, gọi để báo với con một tiếng, mấy ngày nữa ta về.” Sau vài câu tào lao vặt vãnh, Thích Bảo Sơn đột ngột vào đề.
Có lẽ câu này chỉ để thử, nhưng thật sự đã thăm dò được hắn.
Sét đánh giữa trời quang, qua điện thoại còn nghe thấy tim hắn lỗi ba nhịp, sóng điện não nhảy nhót loạn xạ như lâm đại địch, “… À, vâng, hôm đó con tới đón ba.”
Rõ ràng Thích Bảo Sơn cười khẩy, nhưng có vẻ không nổi trận lôi đình, “Tiểu Đao à, trong giới đồn ầm lên, ta ở cách tám tỉnh cũng nghe được.
Ba nuôi kể chuyện cười con nghe nhé, chuyện là… Có một thằng hồ ly tinh bẻ cong Nghiêm Tiểu Đao thẳng tắp của ba rồi! Rảnh rỗi tán gẫu ba hỏi con luôn, chuyện này có thật không?”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn lời, thái dương đau buốt, kèm theo tiếng cười không nén nổi đa mưu túc trí của Thích gia.
Thích Bảo Sơn hừ một tiếng, “Ha ha, mẹ kiếp đừng vờ vĩnh qua mặt ta, con là con ta, chuyện này ta không hỏi con đầu tiên thì hỏi ai? Có thì nói có, không thì bảo không.”
Nghiêm Tiểu Đao kiềm chế đáp, “Người ta nói với ba những gì? Không, không làm gì hết.”
Thích Bảo Sơn vui vẻ mắng, “Chơi rồi thì nói chơi rồi! Ta đâu có cấm con chơi nó, đt nó, ta chỉ lo con chưa làm gì mà đã động lòng, mê mệt nó thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn đáp, “Không.
Dù sau lưng ba thì con cũng không làm thế.”
Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ thở dài, thoáng xót xa, “Tiểu Đao à, ba cũng đoán là con không làm, không có cơ hội làm, người ngoài biết cái chó gì.”
“…” Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, Thích gia lắp camera dưới giường hắn sao?
Thích Bảo Sơn khoan thai nói, “Con trai của Lăng Hoàng là loại người nào? Con biết trước đây nó làm gì không? Xem thường nó quá, nó mà để người khác bắt được hay sao, cả ta cũng không tin.
Yêu tinh xổ lồng là để cắn người, hại người, chứ không phải để yêu đương lãng mạn cùng con, nó mà chịu thiệt được sao?”
Nghiêm Tiểu Đao bắt được trọng điểm giữa một tràng phỉ nhổ yêu đương, “Trước đây cậu ta làm gì?”
Hiếm khi Thích gia chán ghét ra mặt, khinh bỉ nói, “Ta cũng là người làm cha, nuôi con không cùng máu mủ mà ta còn không nỡ, nên chẳng muốn nói với con những chuyện ta khinh bỉ.”
“Ta chỉ muốn con biết rằng, Lăng Hoàng và đứa con ruột của lão không trong sạch, không đoan chính, ngày xưa Lăng Hoàng chính là kẻ biến con lão thành tàn phế để nuôi nhốt độc chiếm, con tin không? Có khả năng Lăng Hoàng chưa chết, hai cha con vẫn sống cùng nhau, con tin không? Bằng không thì sao lão cáo già Watanabe Yozan có thể bị một thằng ranh chưa dứt sữa hai mươi tuổi đầu chơi vố đau đến thế? Tất nhiên những điều này đều là giang hồ đồn đại, trong tù sống không gặp người chết không thấy xác, tóm lại cũng chẳng ai tận mắt chứng kiến xác Lăng Hoàng được chuyển đi hoả táng.”
Nghiêm Tiểu Đao duy trì tư thế ngồi xổm, hai mắt nhắm nghiền, yết hầu run rẩy đàn áp sóng cuộn biển gầm nháy mắt ùa lên trong dạ dày hắn.
Hình như Thích gia lại chuyện trò vụn vặt gì đó, hắn không nghe rõ, dùng mấy phút để dẹp loạn dạ dày, cuối cùng chỉ còn choáng váng vì say rượu.
Cha nuôi không có lý do gì để lừa hắn.
Nhưng giang hồ tung tin đồn nhảm như thế cũng có người tin sao?
Bản thân những kẻ tung tin đồn đã gặp Lăng công tử chưa?
Cha nuôi và hắn cùng ở một phe, cùng hưởng lợi, cùng thiệt hại, không tới mức phải cố tình đổi trắng thay đen.
Nhưng Nghiêm Tiểu Đao tin tưởng vào phán đoán của mình, sắp ba mươi tuổi, hắn đã gặp vô số yêu ma quỷ quái trên đời, trực giác cho hắn biết Lăng Hà không phải “loại người đó”, Lăng Hà ở trước mặt hắn có hai bộ mặt, hỉ nộ thiện ác rạch ròi, không bộ mặt nào thuộc “loại người đó”.
Lăng Hà ngắm sao trời, thổ lộ chuyện xưa cùng hắn trong ngôi nhà sơn trắng, từng nói cha y thật lòng yêu mẹ của y.
Lăng Hà hỉ nộ vô thường với Watanabe Yozan, lạnh lùng tàn độc với Du Hạo Đông, khinh bỉ coi thường Giản Minh Tước, cay nghiệt chế giễu Mạch Doãn Lương, Nghiêm Tiểu Đao vẫn nhớ như in bài chửi Watanabe Yozan của y trên đảo, từng câu từng chữ đều hợp ý hắn, chọc vào lòng hắn, mỗi lời thốt ra lại khiến lòng người tan chảy, quả thật chính là cây bài tẩy chân thực và duy nhất của Lăng Hà — những chuyện khác, phỏng chừng y nói dối không ít.
Một người thanh cao ngạo nghễ, thậm chí tự kỷ tự phụ như Lăng Hà sẽ không cam chịu bị ai độc chiếm, bắt ép làm những việc mất hết luân thường.
Nghiêm Tiểu Đao tự nhận trong chuyện này hắn và Lăng Hà là tri kỷ, cùng tán thưởng lẫn nhau, người khác không thể châm ngòi ly gián.
Thích Bảo Sơn chợt lặng im một lát, thấm thía nói, “Tiểu Đao, chúng ta là cha con đã nhiều năm như vậy, chưa kể tương lai còn dài, tất cả của ta đều để lại cho con, ta chỉ sợ con không chịu tiếp nhận gia sản của ta, con nên hiểu ta đối xử với con thế nào.”
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao chùng xuống, “Ba nói thế là sao? Nếu con không biết ba đối xử với con thế nào thì con là ngữ lòng lang dạ sói gì?”
Thích Bảo Sơn ngắt lời hắn, “Vẫn phải thật lòng dặn con một câu, họ Lăng chắc chắn không phải người lương thiện, nó sẽ không bao giờ để chúng ta yên ổn.
Con chơi nó thì được, nhưng đừng, rung, động.
Ta sắp về, nhưng vẫn không yên lòng vì con, sợ con bị gài bẫy như người ta đồn đại.”
“Sẽ không đâu, cảm ơn ba nhắc nhở, con sẽ cẩn thận.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
Cuối cùng, Thích Bảo Sơn nói, “Nếu con thấy thằng nhãi đó phiền phức, không chịu nổi nữa thì cứ ném nó ra đường, tự khắc sẽ có người tiếp nhận, chúng ta đỡ gánh nặng tiến thoái lưỡng nan, vừa không được làm thịt nó, vừa không cung phụng nổi nó.”
…
Nghiêm Tiểu Đao dập máy, thô lỗ tự vả mấy cái để chỉnh đốn tâm tình, ngẩn ngơ ngồi xổm trên bồn cầu hồi lâu mới đứng dậy.
Dưới ánh đèn phòng tắm, Lăng Hà vẫn ngồi im trên chiếc ghế cao, ngửa đầu về phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Tóc đã sấy khô, nhưng thân thể ướt sũng như vừa ngâm trong bồn tắm, sơ-mi trắng trong suốt, bám chặt làn da xinh đẹp mịn màng.
Có giọt nước không an phận, từ thái dương chảy xuống, bướng bỉnh quanh co theo đường cong nơi cổ, cuối cùng biến mất sau cổ áo, hòa vào da thịt màu mật ong quyến rũ mê người.
Mỹ nhân đẹp nhất ở khí chất, khuôn mặt nghiêng dưới ánh đèn như thơ như họa.
Lăng Hà quay lại nhìn hắn, “Thích gia gọi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Sao cậu biết?”
Lăng Hà xót xa nhìn hắn, “Sắc mặt anh trông như bị ai đánh, chỉ Thích Bảo Sơn mới có thể khiến anh thành bộ dạng này.
Hay anh ném tôi ra đường đi, đỡ phải giày vò như thế, khó xử với cả đôi bên.
Nghiêm tổng, tôi không muốn làm anh khó xử.”
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ bật cười, rất muốn vỗ Lăng Hà một cái, rất muốn bước tới hôn lên khuôn mặt, đường nét, đôi môi của người này… Hắn không làm gì cả, nhưng thật sự đã động lòng.
Nghiêm Tiểu Đao nhìn thẳng vào mắt Lăng Hà, “Tự tôi đánh đấy.”
“Đừng, đánh mặt đau, không cần phải khó xử như thế.” Lăng Hà lắc đầu, không tán thành, đôi lúc tâm trí thành thục khiến người ta lo sợ, thoắt cái lại vui vẻ tươi cười như trẻ con, “Nghiêm tổng này, ngày mai tôi dạy anh đánh đàn, cho anh chọn, anh chọn bài nào tôi dạy bài đó!”
Đêm đó, Nghiêm tổng trằn trọc mãi.
Hắn không thừa nhận nguyên nhân là bởi Lăng Hà, chủ yếu chỉ vì uống rượu nhức đầu mà thôi.
Thêm một nguyên nhân khác là có người ‘hành sự’ ngay bên ngoài cửa sổ căn phòng này của hắn.
Nghe lỏm người ta mây mưa là chuyện cực kỳ bất ngờ và miễn cưỡng.
Phỏng chừng vị kia nôn nóng quá, quên béng mất dạo này lão đại nhà mình ngủ ở phòng cho khách thay vì phòng ngủ chính, mà cửa sổ phòng cho khách chỉ nằm trên vách tường này mấy mét mà thôi.
Mấu chốt là dạo này Khoan Tử vừa quen bạn gái, cũng là một cô nàng khá phong trần, hai người chắc cũng thật lòng.
Khoan Tử biết lão đại không bao giờ đưa gái về ngủ qua đêm, bản thân mình không dám phá luật, lại dùng dằng chẳng nỡ buông tay, hai người lưu luyến bịn rịn dưới ánh trăng, không thể không làm một bữa lộ thiên ngay chân tường.
Chuyện này quá nực cười, ban đầu Nghiêm Tiểu Đao không để ý các huynh đệ nhà hắn làm việc này bên ngoài, cùng là thanh niên trai tráng tinh lực tràn trề, ai không có thất tình lục dục, thích cô nào chớ có bỏ qua, đây là lời hắn từng nói với các huynh đệ.
Nhưng tiếng động kia quá gần, tiếng thở dốc lộn xộn gấp gáp lại ẩn chứa chân tình nóng bỏng.
Giường kê sát cửa sổ, âm thanh ồn ã như nổi trống được cơn say thôi thúc, cơ hồ nướng chín cái giường của hắn.
Bây giờ hắn mở cửa sổ vươn tay ra là đủ dọa Khoan Tử teo não, hoặc ném thẳng một chiếc giày xuống, dội chậu nước xuống, nhưng làm thế vô đạo đức, quân tử phải có lòng hỗ trợ người khác.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác bức tường sát giường hắn rung bần bật, thậm chí còn đếm được tần suất lên xuống của người ta.
Trong bóng đêm, hắn lặng lẽ trở mình, trùm chăn gắng gượng áp chế nửa người dưới nhộn nhạo không nghe lời.
Dưới giường “Oẳng” một tiếng, phì phò lục đục, chị vợ vô tội của Hùng gia bị tay hắn đè tỉnh, bất mãn gào khóc, lảo đảo bò lết lăn xuống giường đi rúc vào lòng chồng.
Đến chó cũng có đôi có cặp.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng xuống giường, tự nhốt mình trong phòng tắm.
Hắn cũng là đàn ông tinh lực dồi dào, hắn cũng có thất tình lục dục.
Cột nước lạnh như băng từ vòi sen dội xuống làn da nóng hổi, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt trong lòng.
Nghiêm Tiểu Đao không cởi đồ ngủ, cúi xuống nhìn áo lót và quần cộc bị nước bắn lên, chẳng mấy chốc ướt nhẹp và trong suốt, cơ bắp cân xứng hiện ra.
Hắn kề trán lên tường sứ, khóe môi bất giác nhoẻn cười mê say.
Hắn ảo tưởng làn da màu mật ong nhàn nhạt, thân thể hoàn mỹ, đôi chân thẳng tắp mảnh mai, mái tóc dài cùng yết hầu khẽ run rẩy… Bàn tay chai sạn sắp mài mòn nơi hiểm yếu nhất của mình tới bật máu, hắn rất muốn vươn tay kéo cái người phá rối giấc ngủ của hắn ra khỏi lớp sương trắng, để ảo tưởng và hiện thực mỹ mãn hòa làm một.
Cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn thở dốc, tiếng thở dốc chìm trong dòng nước và hơi nước lững lờ, không kinh động tới ai.
…
Hai ngày sau, Nghiêm tổng mời thợ chỉnh âm chuyên nghiệp tới chạy thử chiếc đàn dương cầm đẳng cấp diễn tấu nọ.
Thân là một vị khách vạch lá tìm sâu, sợ giày xéo món quà đắt tiền đong đầy tình yêu của Nghiêm tổng, nếu không phải chân cẳng bất tiện, có lẽ ngài Lăng sẽ tự chui vào thùng đàn, đích thân mò mẫm các linh kiện cực kỳ phức tạp, tỉ mỉ nghiên cứu từng thứ một.
Chiều hôm đó, Nghiêm tổng cùng mấy thư ký và nhân viên xuống quán ăn nhanh dưới công ty ăn trưa đơn giản, một tay đút túi đi bộ qua sảnh làm việc tầng một, tiện đường rẽ vào một tiệm cà phê.
Không thuộc các thương hiệu khổng lồ tràn ngập đường phố chuyên pha nước vào cà phê, tiệm này chỉ có một, còn vô cùng độc đáo.
Chủ tiệm là một chàng trai đến từ vùng khác, tiệm vừa khai trương không lâu, thoạt nhìn hơi khó thu hồi vốn, nhưng được cái buôn bán thật thà tử tế.
Ban đầu Nghiêm Tiểu Đao không thích uống cà phê, nhưng một buổi tối sau giờ làm, hắn mang về hai ly smoothie mua một tặng một do chủ quán đặc biệt giới thiệu, chẳng ngờ lại được ngài Lăng khen ngợi.
Hai người nhâm nhi hai ly nước giống nhau, cảm giác ấy thật tuyệt… Vì thế bây giờ Nghiêm Tiểu Đao có thẻ tích điểm hạng VIP của tiệm này, ngày nào cũng mua ủng hộ.
Anh chủ quán rất ngầu, không xun xoe nịnh bợ ông khách VIP, chỉ khẽ gật đầu, “Mời sếp gọi.”
Nghiêm Tiểu Đao híp mắt ngắm nghía tấm menu nhỏ màu đen, “Hôm qua giới thiệu cái gì mà, gọi là…”
Anh chủ quán rất ngầu quay đi lấy ly, “Latte matcha sữa đậu, xin chờ một lát.”
Nghiêm Tiểu Đao cười, cảm thấy anh chàng rất có lòng.
Vị khách phía sau hắn cũng gọi một ly gì đó.
Lúc nhận latte, Nghiêm Tiểu Đao ngước mắt ngớ người.
Hắn không nhớ được tên đồ uống là vì không để tâm tới những thứ vụn vặt nọ, nhưng hắn rất giỏi ghi nhớ điểm đặc biệt trên khuôn mặt người, vị khách này đội mũ, đeo kính đen và khẩu trang chống bụi PM. che kín toàn bộ khuôn mặt, không ai nhận ra đó là một ngôi sao.
Nghiêm Tiểu Đao vừa nhìn đã biết, người này là Mạch Doãn Lương.
Hắn nhận ra đường cong từ cổ đến xương quai xanh của Mạch Doãn Lương, cơ bắp chỗ này hơi thu hẹp vào trong, phần cổ mảnh mai căng chặt, mạch máu màu xanh nhô lên rất đặc biệt.
Chú ý những chi tiết này đôi khi rất cần thiết, ví dụ như để hạ đao cứa vào động mạch chủ cho mất máu, hoặc chỉ khoét một lỗ nhỏ tránh động mạch chủ để không lấy mạng người, tất cả đều yêu cầu sự tỉ mỉ cẩn thận khi dùng đao.
Bởi vậy đôi khi Nghiêm Tiểu Đao sẽ nhận xét hành động của người khác là trông như “tác phẩm què cụt”, không nhịn nổi mà phỉ nhổ với Bào cục trưởng, thế này rõ ràng không phải người trong nghề làm, vung đao loạn xạ.
Mạch Doãn Lương cúi đầu bước tới, lễ phép gật đầu.
Nghiêm Tiểu Đao thản nhiên đáp lời “Xin chào”, rồi quay đi lấy latte của mình, kỳ thực hắn định giả vờ không nhận ra anh ta.
Chiếc khẩu trang như đắp thêm một lớp mặt nạ cho Mạch Doãn Lương, giọng điệu anh ta thận trọng và nặng trĩu, “Nghiêm tổng, sáng mai tôi bay chuyến sớm nhất về Cảng, có lẽ không còn cơ hội gặp nhau, bây giờ nói chuyện đôi câu được không?”
Nghiêm Tiểu Đao khách sáo chối từ, “Cơ hội rồi sẽ có, mua cà phê xong phải về ngay.”
Qua cặp kính đen vẫn có thể thấy ánh mắt thất lạc mang nặng khẩn cầu của Mạch Doãn Lương, Nghiêm Tiểu Đao lại không đành lòng.
Thực ra hắn không ghét anh ta, hoàn toàn chỉ vì Lăng Hà.
Dù Lăng Hà không có mặt để giám thị hắn, kiểm soát hắn, trong lòng hắn vẫn nghĩ mình nên tránh hiềm nghi, đã thích phải ngài Lăng xấu tính hay ghen thì không được tình ngay lý gian mập mờ với người ngoài.
Mạch Doãn Lương đột ngột áp sát, “Nghiêm tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh biết ngài Lăng bên cạnh anh là kiểu người gì không? Tại sao cậu ta phải đề phòng tôi và anh nói chuyện chứ?… Nhiều năm trước tôi đã gặp cậu ta rồi, tôi biết cậu ta.”
Tròng mắt Nghiêm Tiểu Đao bất chợt co rút, dù hắn cố giữ bình tĩnh, gắng sức ra vẻ không bất ngờ, thì vẫn không kiểm soát được tròng mắt.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi, “Anh có ý gì?”
Mạch Doãn Lương không đáp, quay gót bỏ đi.
Nghiêm Tiểu Đao rảo bước đuổi theo ra ngoài tiệm, loáng thoáng nghe thấy chủ tiệm gọi với theo hai người, “Ấy quý khách ơi, cà phê!”…
Mạch Doãn Lương chạy về phía chiếc xe của mình đỗ cạnh tòa nhà văn phòng, bộ dạng chim sợ cành cong, vừa mở cửa xe đã bị Nghiêm Tiểu Đao chặn lại.
Nghiêm Tiểu Đao vươn tay, nhẹ nhàng hất khẩu trang của anh ta, khuôn mặt tái nhợt hổn hển hiện ra, “Nói cho rõ rồi hẵng đi.”
Mạch Doãn Lương nói, “Ngài Nghiêm lên xe được không? Chúng ta đến tiệm cà phê hoặc nhà hàng nào đó nói chuyện, ngài đừng hiểu lầm.”
Nghiêm Tiểu Đao ngập ngừng nhìn chiếc xe một lát, cầm chìa khóa đáp, “Tôi lái xe, anh muốn đi đâu cứ nói.”
Lý do Nghiêm Tiểu Đao dùng cho anh ta cũng rất tử tế, nơi này là đất liền, ngài Mạch không quen chạy làn bên phải thì đừng nên lái xe.
Thật ra chỉ vì hắn cẩn thận, chìa khóa xe và tay lái phải nằm trong tay mình, không thể tùy tiện ngồi xe người khác.
Vừa ngồi lên xe đã biết, xe sang tính năng cũng sang, Nghiêm Tiểu Đao khinh miệt nhìn chiếc xe nhỏ màu xám chuẩn bị bám đuôi qua kính chiếu hậu, dặn dò một tiếng, “Ngài Mạch nắm chặt”.
Mạch Doãn Lương chưa kịp hiểu gì, Nghiêm Tiểu Đao đã phóng xe lên đường, chạy tới cuối hàng cột phân cách thì đột ngột rẽ ngoặt, tạt đầu chiếc xe đối diện thành hình chữ U, đuôi xe bay lên rồi lập tức quẹo phải, lao xuống đường phụ, vùng thoát khỏi tầm mắt xung quanh.
Đằng sau vọng ra tiếng phanh gấp và chửi rủa, nhưng tới lúc có người định bám gót thì hắn đã phóng được hơn năm km rồi.