Hai chú chó Alaska bự như gấu, từ rất xa đã ngửi thấy mùi đàn ông không lẫn vào đâu được của ông chủ nhà mình, ùa ra cổng xếp hàng hai bên nghênh đón lão đại trở về.
Đầu tiên, xe đi qua hàng rào lưới điện, tiến vào đỗ trong nhà xe có mái.
Một cây đỗ quyên cao tám mét cành lá xum xuê bao phủ mái hiên nhà xe, lớp lớp khóm hoa đỏ rực rủ xuống như thác nước.
Nghiêm Tiểu Đao xuống xe, đi vòng sang cửa bên, tự tay bế Lăng Hà xuống, thói quen này đã thành lẽ hiển nhiên.
Lăng Hà đảo mắt nhìn quanh một vòng, căn biệt thự này mang phong cách Châu Âu hiện đại, phổ biến và tương đối cứng nhắc, nhìn cây cối và cách bài trí trong sân là biết cả đám đàn ông thô kệch cùng sống ở nơi này, tương đối phóng khoáng hào sảng, chẳng có chút gì gọi là cầu kỳ tinh tế.
Chập tối, gió se se lạnh, nơi này khá gần cảng Lâm Loan, nhìn ra xa, cảnh vịnh đẹp như tranh vẽ.
Lăng Hà treo trên người Nghiêm tổng, thấy Tiểu Đao không còn tay nào dùng, bèn chủ động vươn tay mở cổng trong, ngay tức khắc, hai chú chó bự móng trước móng sau bổ nhào vào y…
Hùng nhị và Tam nương tử vẫn như thường ngày, đầu tiên phải tranh giành góc độ tốt nhất, hơn nữa còn chẳng chịu nhường nhau, sợ đón chủ về chậm một bước thì phần xương tối nay của mình ít hơn của đối thủ.
Hùng nhị và Tam nương tử cùng lấy tư thế khoa trương té nhào xuống đất, sau đó dứt khoát lật người, bốn chân cào cào, đồng loạt dũng mãnh gầm lên một tiếng, như hổ rình mồi gườm gườm vị khách không mời mà đến này.
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, rất uy nghiêm khẽ quát, “Đừng quậy, có khách.”
Vẻ mặt hung hăng hừng hực khí thế chiến đấu của Hùng gia và vợ rõ ràng như đang gào thét: Có.
Yêu.
Quái!!!
Chó có khả năng nhận biết yêu khí, Hùng gia bình tĩnh tiến lên há miệng nhưng không cắn được da thịt nam hồ ly tinh, bị Nghiêm Tiểu Đao lên gối chính giữa ngực, dạt ra xa bảy tám mét.
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, giả vờ quát lớn, “Thế nào đây? Không coi tao ra gì hả?”
Dương Hỉ Phong xách hành lý cùng mấy anh em vào cửa, vừa cười ha hả vừa thét lớn, “Hùng gia đừng cắn, hôm nay lão Đại mời khách về chơi, đừng cắn mà!”
Thế nhưng thiên tính của giống chó Alaska là bảo vệ chủ và chiếm lĩnh địa bàn, huống chi Hùng gia và Tam nương từ nhỏ đã quen được Nghiêm Tiểu Đao chiều chuộng, hoành hành ngang ngược coi trời bằng vung, bây giờ chẳng biết từ đâu mọc ra một vị tổ tông khác, ngang nhiên đến nhà ông chủ hô mưa gọi gió, thế này là sao?
Vừa nãy Lăng Hà rúc đầu giấu mặt sợ bị chó cào, bây giờ mới dám ngóc đầu ra cười khen, “Đúng là hai chú chó ngoan, cào cấu hăng hơn cả chủ.”
Nghiêm Tiểu Đao lườm y: Tôi cào cấu cậu bao giờ?
Lăng Hà lườm lại hắn: Nghiêm tổng cấu xong lại giở chứng hay quên à?
Lăng Hà chậm rãi quay lại, cuối cùng mới chính thức đối mặt với hai chú chó ngoan, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, gật đầu cười, để khuôn mặt hé lộ sau mái tóc đen…
Hùng gia và vợ đang lấy đà chuẩn bị lâm trận, chân sau đã vào thế sẵn sàng bật lên, nhưng vừa bật lên đã vội vàng hạ xuống, dừng bước, ngây ngẩn nhìn con yêu quái vừa xông vào lãnh địa của mình.
Hai chú chó không chớp mắt ngước nhìn khuôn mặt Lăng Hà, ánh mắt giao nhau, ngắm nghía hồi lâu, trải qua một trận đấu tranh tư tưởng phức tạp, quyết định không cắn nữa.
Tới lúc Nghiêm Tiểu Đao đặt Lăng Hà yên vị trên ghế sô pha ở phòng khách, phân công các huynh đệ ra ngoài mua đồ về nấu cơm, Hùng nhị và Tam nương mới rón rén đi tới, thè lưỡi ướm ướm một lát, cuối cùng không thể không thử liếm chân Lăng Hà.
“Chưa ngửi chân thơm bao giờ à? Sao, chân tao thơm hơn chân chủ bọn mày không?” Lăng Hà vênh váo hỏi, không quên dìm hàng Nghiêm tổng, chuẩn bị lấy quà ra mắt, dùng đống bánh quy cho cún và xúc xích bò mua chuộc hai chú chó.
Vì thế, cuối cùng Hùng nhị và Tam nương nằm bò bên chân Lăng Hà, bày tư thế nịnh nọt, đớp lấy đớp để xúc xích bò Lăng Hà đút cho.
Cả Nghiêm Tiểu Đao cũng hết nhịn nổi, trong lòng phỉ nhổ hai kẻ đáng xấu hổ nọ, chỉ háo sắc không háo thứ khác? Chẳng lẽ chó cũng phải chọn người đút mới ăn, cắn hay không cắn còn phải xem chỉ số nhan sắc?
Nói thế lại oan cho Hùng gia và Tam nương.
Chó không biết xem chỉ số nhan sắc, cắn hay không cắn là do khí thế.
Chó càng lớn càng khó thu phục, chúng chỉ phục tùng kẻ mạnh hơn, khí thế bá đạo hơn.
Khí thế bá đạo cụ thể là thế nào? Cái này phải quay ngược lại lúc đầu.
Biệt thự của Nghiêm tổng lớn hơn khoang tàu trên du thuyền rất nhiều, con nuôi của chủ tịch tập đoàn Bảo Đỉnh, dù hắn không cố tình khoe mẽ thì thấp thoáng vẫn có chút phô trương.
Diện tích phòng khách vượt xa quy mô nhà dân tiêu chuẩn, chính là để Nghiêm Tiểu Đao và đám anh em tiện sống chung.
Hướng Đông Nam và Tây Bắc phòng khách, mỗi nơi đặt một chiếc sô pha góc cực kỳ lớn, đối diện hai chiếc sô pha góc, hướng Đông Bắc và Tây Nam lại đặt hai chiếc sô pha đơn, hơn mười người có thể ngồi trong căn phòng này.
Cả đám đàn ông tụ họp ở đây căn bản chỉ có hai việc.
Một, họp bàn chuyện lớn; hai, đánh bài chơi bạc.
Không có việc thứ ba.
Tất nhiên đánh bạc chỉ để cho vui, Nghiêm Tiểu Đao không tham gia cược lớn, đề phòng huynh đệ nhà mình táng gia bại sản, tiền mua thuốc lá cũng chẳng có, thế thì bất nhân bất nghĩa quá.
Nhưng hôm nay, cả gian phòng khách rộng lớn thừa sức mở tiệm bán hàng mãi võ, từ tầm mắt của Nghiêm Tiểu Đao phóng ra chính giữa, tất cả chỉ còn lại một mình Lăng Hà.
Lăng Hà nghiêng người trên chiếc sô pha góc phía Đông Nam, một cánh tay cực kỳ thoải mái khoác trên lưng ghế, mái tóc dài quá vai, khoan khoái nhìn bọn họ.
Dáng ngồi này của y, thẳng lên mấy tấc sẽ thành tư thế tọa đàm thân thiện thoải mái; ngả xuống mấy tấc lại thành dáng nằm lả lơi hưởng thụ, vậy mà Lăng Hà chọn cách ngồi chuẩn xác vô cùng, tập hợp đủ tất cả phóng khoáng, biếng nhác, ý nhị, tao nhã vào trong xương tủy, lại không hề có vẻ gượng gạo làm dáng chút nào.
Những người khác trong phòng này thật giống như không tồn tại.
Các huynh đệ xung quanh có người đi mua cơm, có người pha trà rót nước, có người vào bếp rửa cà chua ăn vụng dưa chuột, cũng có người định bắt chuyện với khách, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng vòng qua Lăng Hà, giữ khoảng cách ít nhất năm mét với ngài Lăng, đi vòng theo góc vuông độ, giống như chỗ đó bày một trái bom, hoặc đang thờ phụng vị Bồ Tát sống không ai được phép lại gần khinh nhờn.
Các tiểu đệ hi hi ha ha xô đẩy nhau lục tục ngồi xuống, Nghiêm Tiểu Đao phát hiện, cả đám như đã bàn bạc từ trước, cùng nhau chen chúc trên chiếc sô pha góc phía Tây Bắc đối diện với Lăng Hà, cả đống người trên ghế hoạt bát ngong ngóng chờ phát biểu, như thể Lăng Hà mới là lão đại trong phòng này.
Chỉ có Hùng gia và Tam nương tử lớn gan hơn một chút, nằm sấp hai bên trái phải của chủ mới, chẳng hề cảm thấy làm vậy là mất mặt lão đại của chúng nó, thậm chí còn hiên ngang như thật.
Nghiêm Tiểu Đao hết nhịn nổi, khó xử bảo, “Thế này là sao, sao ngồi dồn cục thế? Làm gì đến mức đó, cậu ta không cắn đâu.”
“Tôi không cắn mọi người mà.” Lăng Hà xuề xòa cười, thò tay chỉ Nghiêm Tiểu Đao, “Tôi chỉ cắn đứa nào mập nhất.”
Các huynh đệ liếc liếc sắc mặt Nghiêm Tiểu Đao, lại không hẹn mà cùng làm tư thế đẩy lão đại ra chịu chết, “Đại ca ra kia ngồi đi! Chỗ kia để cho anh đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao lắc lắc cổ tay áo, không ngần ngại bước qua, đặt mông ngồi xuống cạnh Lăng Hà…
Bữa tối chính cống ở phương Bắc là mì sốt và các món thập cẩm bán bên ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao không biết nấu cơm, mấy anh em của hắn cũng không biết, bình thường ăn uống bừa bãi, ra tiệm ăn, hoặc sang chỗ Thích gia ăn chực.
Lăng Hà cũng không câu nệ, ôm thứ đồ đựng trông như chậu rửa mặt chẳng rõ hình dạng tính chất, nhanh gọn chén sạch một chậu nhỏ mì sốt, còn giương mắt ngó vào nồi, hô “Để tôi bát nữa!” Tư thế ăn mì phóng khoáng này tức khắc đánh bay thần thái cao quý lãnh diễm lúc mới đến, khiến cho đám tiểu đệ ăn hàng sâu sắc kính yêu và ca ngợi.
Nhân lúc Lăng Hà giải quyết chậu mì thứ hai, Nghiêm Tiểu Đao lấy cớ “đi tiểu”, Lăng Hà miệng đầy mì liếc mắt nhìn hắn bỏ đi.
Điện thoại trong túi quần Nghiêm Tiểu Đao reo.
Hắn đóng cửa phòng vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu, dùng tư thế này nhận cuộc gọi.
“Tiểu Đao, gọi để cho con biết, chúng ta đang nghỉ tạm ở khách sạn.” Giọng Thích Bảo Sơn ung dung bình tĩnh, đây mới là nhịp độ bình thường.
“Vâng, ba không sao là tốt rồi, có chuyện gì cần ba cứ nói.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
Thích Bảo Sơn rảnh rỗi phàn nàn, “Thực ra chẳng có cái gì.
Dạo này hai bên Yên đô và Thiên Tân đều không yên bình, nghe nói phía trên định điều tra vài người, thể nào cũng phải đến gặp những người này hỏi vài câu, khó tránh khỏi dính dáng và tổn thất.
Mấy nhà liên quan tới Du gia ở Châu Phủ chúng ta đều có thể liên lụy, nên ta phải tạm thời tránh xa một chút, chuyện chỉ có vậy thôi.”
“Nếu ta tránh được thì sao không tránh? Cứ để lão họ Du chết dí ở đây, cho lão cuống quýt phát cáu lên thì thôi!”
Quả thật, Thích Bảo Sơn làm ăn lớn cỡ nào thì xét cho cùng vẫn là bản chất con buôn, nghe ngóng được chút động tĩnh là vội vàng tẩu tán.
Nhưng lão già họ Du thì khác, nếu bây giờ trở lại một nghìn năm trước, lão chính là Thứ sử một Châu, cả nhà già trẻ trông chờ vào lão, lão chạy sao nổi.
“Tiểu Đao, đừng sợ, chúng ta làm ăn rất sạch sẽ, không liên lụy đến con.” Thích Bảo Sơn săn sóc trấn an, vẻ như rất muốn vươn một bàn tay rộng lớn qua điện thoại vỗ về Tiểu Đao.
“Con hiểu rồi, ba yên tâm, con lo được! Ngày mai con mời mấy giám đốc đi ăn bữa cơm trấn an, con biết phải nói thế nào rồi.” Nghiêm Tiểu Đao gọn gàng đáp.
Thích Bảo Sơn khẽ hừ một tiếng, có lẽ vừa nở nụ cười, hoặc có lẽ không, “Con đang ở nhà chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Vâng.”
Thích Bảo Sơn, “Thằng nhỏ họ Lăng cũng ở nhà con.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, cha nuôi hắn quả thật không dễ lừa, vội vàng pha trò, “Vâng, con nhốt nó trước, giờ đang mài dao.”
Thích Bảo Sơn biết câu này chỉ là đùa, nên không đào sâu nghiên cứu với Tiểu Đao, “Bây giờ ta chưa đoái hoài đến thằng nhỏ đó, tạm thời đừng chặt tay chân nó, bao nhiêu người dán mắt vào cửa nhà chúng ta, chặt xong chẳng biết ném xác nó ở đâu! Tiểu Đao, con giúp ta theo dõi nó, chiêu đãi nó linh đình, đừng chọc nó, đặc biệt lưu ý xem nó liên lạc với ai.”
Nghiêm Tiểu Đao cố ý giữ không khí bình thường, “Nó vai không thể gánh, tay không thể nâng, chân không thể bước thì còn liên lạc với ai được nữa?”
Thích Bảo Sơn thở dài, “Tiểu Đao à, đừng bao giờ xem thường người như vậy trên giang hồ.”
“Cẩn thận tới lúc bị nó chặt đầu lấy máu, châm lửa đốt thành, con vẫn chưa kịp thấy đau.”
“…”
Cuộc gọi của Thích Bảo Sơn có lực uy hiếp rất lớn, đặc biệt là câu cuối cùng, khiến Nghiêm tổng nhà ta chấn động cả bữa tối, nửa chậu mì ăn vào chẳng có vị gì.
Sau bữa cơm, Nghiêm Tiểu Đao cầm xẻng đào đất trong sân, gần như chỉ dùng được tay trái, hắn xúc bụi cây chết khô từ mùa đông năm ngoái lên, tiện thể hút mấy điếu thuốc cho đã nghiền.
Hắn đã ban lệnh cấm hút thuốc trong nhà, nên vừa ngẩng lên đã thấy cả đám huynh đệ rất thật thà đứng ngoài sân hút thuốc…
Hắn lại cho gọi điện ân cần thăm hỏi vài giám đốc chi nhánh, hẹn ngày mai ăn bữa cơm.
Hắn không trực tiếp nhúng tay vào chuyện làm ăn, cũng không đào sâu nghiên cứu vấn đề này, thuật nghiệp hữu chuyên công, sự vụ cụ thể trong tập đoàn đều do các giám đốc này làm việc cùng phía đối tác.
Mà chức trách của Nghiêm Tiểu Đao là bảo đảm mỗi chuyến tàu xuất nhập bình an, nhà mình không kết bè kết đảng thu phí bảo kê ức hiếp nhà khác, cũng không cho phép nhà khác cướp bóc tiền mãi lộ hoặc chèn ép nhà mình trên bến cảng, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng với người làm ăn, cũng bởi vậy Nghiêm Tiểu Đao mới được Thích gia coi trọng như thế, người trong giới người ít nhiều đều kính trọng hắn.
Cuối cùng Nghiêm tổng mới lên lầu, mang theo mùi mồ hôi nồng nặc, áo sơ-mi thoải mái rộng rãi bỏ ngoài quần.
Phòng ngủ trên lầu và phòng khách nối tiếp nhau mở đèn như thường lệ, người mắt phượng tóc dài ngồi trên sô pha, vẻ mặt hết sức chăm chú, chồng sách cao cao xếp trong lòng và trên bàn trà.
Ngay khoảnh khắc Nghiêm Tiểu Đao bước vào, Lăng Hà đã trông thấy hắn, vội vàng trở tay giấu sách sau lưng, kín đáo đẩy ra xa.
Nghiêm Tiểu Đao buồn bực, “Giấu gì mà giấu?”
Đúng vậy, giấu gì mà giấu? Lăng Hà ngẩn người, đỏ mặt vì thẹn và buồn cười, đều là sách của Nghiêm Tiểu Đao cả, có phải trẻ con bị ba mẹ bắt quả tang xem sách khiêu dâm đâu, có gì mà phải giấu?
“Đâu có, tôi tiện tay mở ra thôi, xem Nghiêm tổng học cao hiểu rộng bình thường hay đọc thể loại gì ấy mà.” Lăng Hà cười nói.
“Ngài sinh viên cấp cao thích xem gì cứ xem, khỏi cần khách sáo với thứ vô học như tôi.” Nghiêm Tiểu Đao ngâm nga.
Ở trước mặt Nghiêm Tiểu Đao, Lăng Hà lại không đọc sách.
Nghiêm Tiểu Đao bỗng chợt hiểu cảm giác này, chính hắn cũng không thích bị người khác, ví dụ cha nuôi hắn, theo dõi hắn đọc sách, xem hắn đọc sách gì.
Đọc sách là một việc rất cá nhân, phản ánh rất rõ sở thích, hứng thú và thế giới nội tâm của một người.
Nếu một người đã cố tình che giấu nội tâm sâu thẳm và phong phú, ước chừng cũng không hi vọng người khác biết mình thích đọc sách gì, nhưng lại cứ khăng khăng vắt óc tìm kế dò xét, để xem người bên cạnh thích đọc cái gì, thế giới nội tâm của người nọ rốt cuộc mang hình dạng ra sao…
Nhưng từ vị trí và góc độ xếp đặt của từng cuốn sách, Nghiêm Tiểu Đao vẫn có thể phát hiện Lăng Hà vừa lật xem những cuốn hắn mới đọc gần đây, “Vương triều Đại Minh”, “Tác phong dân quốc”, “Tằng Quốc Phiên truyện” và “Thảm sát Kim Lăng”.
Nghiêm Tiểu Đao đứng phắt dậy, mắt nhìn nơi khác, kéo kéo cổ áo, “Thối quá, tôi đi tắm đã.”
…
Lăng Hà chống hai cây gậy đứng trước cửa nhà tắm, việc tắm rửa luôn là vấn đề nan giải và xấu hổ đối với y, dẫu cho tất cả người trong nhà này đều là đàn ông.
Tóc Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn nhỏ nước, giọt nước uốn lượn theo gân xanh trên cổ, chảy vào áo lót, cả người nóng hầm hập.
Nghiêm Tiểu Đao rời mắt khỏi xương quai xanh và khuôn ngực hoàn mỹ của Lăng Hà, vừa định giơ tay giúp y cởi quần đã vội rụt về, khẽ nói, “Tôi gọi hai thằng chưa ngủ lại giúp cậu nhé? Phong Phong chưa ngủ đâu.”
Động tác đưa ra lại rút về cực kỳ gượng gạo, dưới sự sáng suốt và tinh ý của cả hai, hành động này thực sự chỉ có thể gọi là ngu xuẩn, lộ liễu chắng biết trốn vào đâu.
Lăng Hà ngồi trên nắp bồn cầu, không cười nhạo phun nọc vào hắn như thường lệ, chỉ dịu dàng an ủi, “Nghiêm tổng không sao chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao lấp liếm, “Không sao, mệt thôi, tay đau, buồn ngủ.”
Toàn thân trên dưới Nghiêm Tiểu Đao vẫn phấn chấn bừng bừng, tỉnh táo ra mặt, hoàn toàn không có vẻ buồn ngủ.
Mấy tiểu đệ bị gọi lên lầu, ngu ngơ hỏi, “Bọn em tắm hộ ấy ạ? Không, không hợp đâu lão Đại ơi…”
Nghiêm Tiểu Đao mù tịt nhìn mấy thằng đệ, “Không hợp cái gì?”
Trừ Dương Hỉ Phong gặp Lăng Hà từ trước, mấy tiểu đệ còn lại mặt mũi đỏ bừng, bộ dạng cực kỳ e thẹn, chắp tay sau lưng cọ giày xuống đất, y hệt lũ trai tân vào động phòng lại được gặp nữ thần cõi tiên, thật sự không dám mảy may lỗ mãng.
Nghiêm Tiểu Đao bực bội hết cách, “Là sao? Có phải đàn ông không, nhanh lên!”
Tiểu đệ mím môi nhỏ giọng cười bảo, “Anh ơi, anh cũng là đàn ông mà, anh phụ trách đi, bọn em ngượng lắm, bọn em ngượng lắm.”
“Được rồi.” Lăng Hà không biến sắc ngắt lời cả đám, gọi là cũng săn sóc tìm đường lui cho mọi người, “Phiền Nghiêm tổng xách tôi vào bồn tắm, cứ kệ tôi là được.”
“Đại ca ơi, ngài Lăng đẹp hơn con gái nữa, bọn em ngượng thật mà!” Dương Hỉ Phong nhanh trí nảy ra một câu, “Hay hôm sau anh tìm cô nào hỗ trợ đi, cái cô gì của anh ấy, Tô tiểu thư gì ấy… Nhờ cổ giúp một tay.”
Nghiêm Tiểu Đao trừng Phong Phong, “Đừng có nói bậy.”
Dương Hỉ Phong hồn nhiên đáp, “Tô tiểu thư vừa tốt bụng vừa thương người, chắc chắn sẽ giúp anh mà.”
Nghiêm Tiểu Đao dùng ánh mắt cay nghiệt nói cho Dương Hỉ Phong, đm tiền thuốc lá, rượu thịt tháng sau của mày cắt hết!
Lăng Hà nghe vậy thì ngước mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt như mũi tên vun vút bắn ra, cười khẩy nói, “Ngàn vạn lần đừng tới, Nghiêm tổng à, tôi thật sự không dám mạo phạm hồng nhan tri kỷ của ngài đâu, đối với phụ nữ… chắc chắn tôi sẽ phản ứng sinh lý, ngài là định ép tôi phạm sai lầm để nhân cơ hội chặt tay chặt chân tôi, hay định rủ tôi ‘nhập hội’ giải trí mới lạ?”
“Nếu là vế sau thì đêm nay tôi đang sẵn thể lực tháp tùng ngài vài hiệp từ khuya tới sáng đây, ngài cứ gọi thêm mấy người nữa cũng được!”
Hai đường nhìn sắc lẻm bắn ra từ mắt Lăng Hà, làn môi mỏng mím chặt, quyết không khoan nhượng.
Đã hiểu rõ Lăng Hà đến vậy, nếu Nghiêm Tiểu Đao còn không nhận ra người này đang chuẩn bị khè lửa phun nọc thì hắn quá đần.
Hắn tự tay đóng cửa lại, một tiếng “Ầm” nhốt những kẻ không phận sự bên ngoài, sau đó tiến lại, bế Lăng Hà lên.
Tư thế mặt đối mặt này để Lăng Hà gối đầu trên vai hắn, Nghiêm Tiểu Đao gắng hết sức bình sinh tránh tiếp xúc da thịt, ung dung thong thả như thước phim quay chậm, cởi sạch quần áo của người này, sau đó chậm rãi đặt y vào bồn tắm lớn.
Hai người cùng im lặng, như thể đang tự giác bù đắp cho một loạt hành động và phát ngôn thiếu não của mình lúc nãy, không muốn làm người kia khó xử.