Thật lâu sau, Nghiêm Tiểu Đao mới buông tay khỏi cằm Lăng Hà, vẫn chưa nguôi giận.
Dù không bật đèn, hắn cũng biết lực tay mình rất lớn, quai hàm Lăng Hà bỗng chốc hằn lên hai dấu ngón tay xanh tím.
Tay hắn rất khô, nhìn kỹ lại, hai dấu ngón tay hình như còn dính máu.
Với tính tình trước sau như một của Lăng Hà, chẳng ngờ y lại không tức giận, không oán trách kêu đau, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn hắn như chứa đựng ẩn ý.
Mục đích ban đầu là tận dụng cơ hội khích bác ly gián, giờ thất bại, oán trách cái gì? Trách ngài Nghiêm không đần như mình nghĩ sao? Lăng Hà tự nhận lòng dạ độc ác, nhưng cũng không phải xấu xa thượng hạng, y cũng khâm phục những người đàn ông có tâm trí mạnh mẽ.
Lăng Hà tự giễu một câu, “Đôi tay thần kỳ của Nghiêm tổng nghiền nát cả xương trâu, bóp hàm tôi đúng là lãng phí.”
Hai người vẫn mặt đối mặt, gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở của nhau, đều không tránh né, lại không chịu xuống nước làm hòa.
Không khí và tình cảnh trên giường tự nhiên khiến người ta xấu hổ, dường như ban đầu vốn phải vuốt ve người nào đó trong tầm tay, nhưng lòng bàn tay trống rỗng chẳng nắm được thứ gì.
Thứ cảm giác vừa giận vừa bực, lại nấn ná không muốn tách ra này thật sự quá rõ rệt…
Nghiêm Tiểu Đao giơ tay xoa xoa cằm và mặt cho Lăng Hà, nắn nót tu bổ những nơi vừa bị bóp lõm.
Lăng Hà châm chọc nói, “Gọt mặt thủ công cho tôi à, cằm tôi thon chưa? So với chiếc cằm nhỏ nhắn tinh tế của ngài Mạch thì thế nào?”
Nghiêm Tiểu Đao buột miệng nói thật, “Cậu đẹp hơn nhiều.”
Lăng Hà mấp máy môi cười, “Cảm ơn Nghiêm tổng.”
…
Rạng sáng, dựa trên tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn, Nghiêm Tiểu Đao nhận định bây giờ Lăng Hà đã ngủ thật.
Đầu Lăng Hà ngả về phía hắn, dung mạo khi ngủ phơi bày thứ mỹ cảm đoan trang mà khoan khoái.
Lăng Hà say giấc tựa như đã đầu hàng tiềm thức, gỡ bỏ lớp vỏ ngoài gai góc vừa độc vừa nhọn, một cánh tay vươn tới Nghiêm Tiểu Đao, ngón tay nắm chặt áo sơ mi của hắn, cảm giác như vậy khá an toàn.
Hai người nằm song song trên chiếc giường lớn, động tác không ẩn chứa nửa phần thân mật.
Với chiều cao của Lăng Hà, thực ra cũng không dễ dàng biểu lộ thân mật.
Ví dụ, người này nghiêng đầu về phía Nghiêm Tiểu Đao nhưng không rúc vào lòng hắn, chỉ có thể vai kề vai, không làm được tư thế “Chim non nép người”; Nghiêm Tiểu Đao đẩy xe lăn đưa Lăng Hà ra ngoài, khí thế của y luôn tạo cho người ta cảm giác hắn đang tháp tùng một vị đại thiếu gia đi trải nghiệm và khảo sát dân tình; thỉnh thoảng không thể không cõng y lên, cái miệng độc địa của Lăng Hà còn giễu cợt bên tai hắn, “Nghiêm tổng khom lưng chút nữa đi, chân tôi kéo lê dưới đất kia kìa.”
Nghiêm Tiểu Đao bực bội đáp lời y, “Bao giờ mới đến lượt cậu cõng tôi?”
Lăng Hà cười nhạo, “Này đã là gì? Nếu chân tôi chữa khỏi, ngày nào tôi cũng cõng anh đi chơi.”
Đó là ngày cuối cùng hai người còn ở Vân Đoan Hào.
Nghiêm Tiểu Đao phái Dương Hỉ Phong ra ngoài nghe ngóng hỏi thăm, xem cô vũ nữ sơ ý té ngã trong rạp hát Moulin Rouge đêm qua thế nào?
Chuyện qua rồi hắn mới ngẫm lại, tiểu thư Đẹp Hết Ý lo lắng cho bọn hắn thật sự hơi quá, tình nghĩa giữa cô vũ nữ và một vị khách tình cờ gặp gỡ trên tàu phải sâu đậm thế nào mới có thể vì người ta mà bí quá hóa liều? Ánh mắt của Đẹp Hết Ý đúng là thật lòng, nhưng Nghiêm Tiểu Đao duyệt người vô số, chắc chắn không tin ai đó qua đường sẽ vô duyên vô cớ nổi máu chính nghĩa hoặc một cô gái yếu đuối thình lình bùng nổ nhiệt huyết đàn ông, không thể nào.
Hắn rất muốn tìm cơ hội gặp mặt cô gái nọ để hỏi cho rõ ràng.
Dương tiểu đệ cũng mặc vest, đội mũ lưỡi trai, nay đã là tùy tùng quang minh chính đại của Nghiêm tổng, không cần trốn trốn tránh tránh nữa.
Cậu chàng ngậm điếu thuốc, làm bộ làm tịch ngồi trong bồn tắm mát-xa tại một phòng riêng trang nhã, cô gái xinh đẹp châm thuốc cho cậu dùng tiếng Hán cứng ngắc giản lược cho hay, “Rất xin lỗi ngài, tiểu thư Đẹp Hết Ý, không được khỏe, không hầu hạ được ngài.”
Dương Hỉ Phong hỏi, “Ông chủ tôi định gọi cô ta một tiếng, hôm qua ‘dùng’ thấy không tồi, hôm nay không được à?… Nghe nói đêm qua cô ta bị ngã lúc đang biểu diễn, có nghiêm trọng không?”
Cô gái lặng lẽ đáp, “Chấn động não, không biết tại sao đột nhiên ngã xuống.”
Dương Hỉ Phong đưa cho cô hai tờ tiền làm thù lao trò chuyện, “Nếu ông chủ của ngài để mắt, tôi có được không?” Cô gái mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng hé lộ bảng hiệu dưới váy.
Dương Hỉ Phong định thần nhìn kỹ, ôi chao cái gì kia, hình như gọi là “Trinh Nữ Âu Sầu Nơi Đồng Hoang”, biệt hiệu này vừa nhìn đã biết là yêu nữ tu luyện nghìn năm dưới vực sâu không đáy chuyên hút dương khí quý giá của đàn ông bọn tôi rồi, tôi nào dám chỉ định cô thay lão đại chứ!
Dương Hỉ Phong vừa rời khỏi phòng mát-xa, một gã mặc đồ đen lập tức lộ diện, kéo tay Trinh Nữ Âu Sầu Nơi Đồng Hoang ra sau tấm bình phong, chẳng phải vệ sĩ số ba nhà họ Du đây sao.
Gã vệ sĩ trưng bộ dạng xã hội đen cướp bóc trắng trợn, chắc là cảm giác làm vậy rất ngầu, rất hợp để hù dọa phụ nữ, dọa nạt hỏi, “Nó nói gì với mày?”
Trinh Nữ Âu Sầu mặt mày ủ dột, ra hiệu bằng tay, “Không, không nói gì hết, ông chủ nhà cậu ta, định gọi Đẹp Hết Ý một giờ…”
…
Dương Hỉ Phong ngoái lại nhìn căn phòng mát-xa tĩnh lặng trang nhã bài trí theo kiểu đức Phật trồng sen, lại nhìn quanh một vòng, xong xuôi mới lên lầu.
Dương Hỉ Phong báo cáo lại cho Nghiêm Tiểu Đao, thấp giọng nói với hắn, “Đại ca có thấy bây giờ trên tàu yên tĩnh quá không?”
Nghiêm Tiểu Đao nhướn mày, “Thì sao?”
Dương Hỉ Phong nghiêm túc nói, “Em cảm giác có người theo dõi em, không chừng lại là một gã đầu trâu mặt ngựa nào đó! Anh cũng phải coi chừng!”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, vỗ vai Phong Phong tỏ vẻ an ủi, tiện tay rút mời tiểu đệ một điếu trong hộp xì gà quý báu hắn được lão tổng nhà khác tặng, nhưng kiên quyết không cho hút trong phòng.
Dương Hỉ Phong hớn hở nhận xì gà cao cấp, rốt cuộc đại ca và tiểu đệ cùng nhau đứng trên sân phơi ngoài phòng, hướng mặt ra biển hút thuốc.
Nghiêm Tiểu Đao tuyệt đối tín nhiệm lòng trung thành của Dương Hỉ Phong đối với hắn, huynh đệ vào sinh ra tử bao nhiêu năm, ngày ngày cùng ăn cùng ngủ như người thân ruột thịt, dùng người không được nghi ngờ người.
Bởi vậy những điều Lăng Hà nói đêm qua mới khiến Nghiêm Tiểu Đao nổi trận lôi đình.
Lấy tính tình hắn trước kia, chắc chắn phải bóp vỡ mấy cái răng của Lăng Hà, lại bồi thêm mấy bạt tai! Mày tưởng Nghiêm Tiểu Đao tao là loại người nào? Huynh đệ nghĩa khí bao năm của tao, tao lại để mày gây xích mích sao?
Nhưng hắn vẫn mềm lòng với Lăng Hà, dù biết tỏng tính toán trong đầu người nọ, hắn vẫn mềm lòng.
Đối với khuôn mặt vừa trở lại bình thường sau khoảng thời gian ngạt thở tím tái, hắn thật sự không thể bạt tai… Có câu “Sắc đẹp là chính nghĩa”, có thể rạch ròi giữa thưởng thức nhan sắc và tức giận khi người này nói về tín nhiệm đã là khả năng tự chủ của Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ mạnh, mạnh hơn tất cả người bình thường rồi.
Tiếc rằng hai gã sát thủ đã nhảy xuống biển, cơ hội sống sót hầu như chẳng có, chuyện này coi như chẳng ai đối chất, nên Lăng Hà mới dám lớn lối bịa đặt như vậy.
Ban ngày, lúc dùng cơm trong phòng, Nghiêm Tiểu Đao nhận được tin nhắn từ dãy số lạ, chính là Mạch Doãn Lương.
Có lẽ Mạch Doãn Lương lấy được số của hắn từ chỗ Du, Giản hoặc Watanabe, hắn cũng không ngạc nhiên.
Mạch Doãn Lương dùng giọng điệu cung kính khách sáo hỏi: Nắng chiều trên mặt biển đẹp quá, chẳng hay tôi có vinh dự được cùng ngài Nghiêm đến quán bar thưởng thức không?
Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, mình có tình cờ bốc trúng bài của Mạch Doãn Lương không nhỉ? Lại là tai mắt Du đại gia hoặc Giản lão nhị phái đến thăm dò sao?
Lòng vòng khách sáo vớ vẩn, thực ra chỉ muốn hỏi: “Gặp nhau bắn đại bác không?” thôi mà.
Nghiêm Tiểu Đao liếc mắt nhìn Lăng Hà ngồi cùng bàn.
Lăng Hà đang cầm dĩa xiên miếng cá hồi chiên hương thảo, tướng ăn cực kỳ không văn nghệ, há miệng ngoạm từng miếng to tướng.
Còn sót mẩu cuối cùng không xiên được, người này bèn thò tay bốc, sau đó xé bánh mì lau đĩa, liếm nước sốt.
Nói thật, tướng ăn này vô cùng giống tác phong của Hùng gia.
Nghiêm Tiểu Đao không thể không giễu cợt, “Bị đói hả thiếu gia?”
Lăng Hà lườm hắn, “Có miếng thịt to một mình anh ăn hết, tôi làm gì được no.”
Nghiêm Tiểu Đao cười khẩy, “Khổ ghê nhỉ, trẻ con đang tuổi lớn sao?”
Lăng Hà chẳng buồn khách sáo, “Gọi thêm một phần beefsteak ounce được không, hay tôi phải ăn cái đĩa này?”
Nghiêm Tiểu Đao pha trò, “Con trai sắp ăn nhẵn túi ba rồi!… Phong Phong, ra gọi thêm một bàn!”
Càng là kiểu người như Lăng Hà càng không cần ra vẻ, hoàn toàn không bận tậm đến tiểu tiết lễ nghi, bởi người này được trời ban cho gương mặt đậm chất quý tộc, dường như từ lúc sinh ra đã ưu việt hơn người, tự thân đã có thần thái tao nhã đoan trang khiến người ta chú ý, nên mới không thích làm bộ làm tịch khuôn sáo cứng nhắc, thoải mái tùy tâm.
Trái ngược với Dương Hỉ Phong, ngồi trên bàn cơm kiểu Pháp xa hoa, tay chân chẳng biết để ở đâu, khăn ăn trắng phau gài lên cổ áo, một tay dao một tay dĩa rất quy củ, lúng túng như hai tay cầm hai ngọn đuốc, sợ người khác cười mình nhà quê chưa bao giờ ăn cơm Tây.
Nghiêm Tiểu Đao vừa nói chuyện, vừa không biến sắc từ chối Mạch Doãn Lương: Cảm ơn thịnh tình của ngài Mạch, nhiều việc phải làm không tiện đi đâu, hẹn hôm khác vậy.
Mạch Doãn Lương xem chừng chưa cam chịu, nhắn lại: Biết ngài Nghiêm không tiện ra ngoài, tôi có thể đến tận phòng gặp ngài được không?
Nghiêm Tiểu Đao chằm chặp nhìn tin nhắn này, đột nhiên thấy không thoải mái.
Bảo không giữ kẽ là nói dối, hắn biết Mạch Doãn Lương dây dưa cả với hai người Du, Giản.
Hắn không có hứng thú trên phương diện đó với đàn ông, trên bàn cơm, nghĩ đến đã thấy buồn nôn, ghê tởm.
Nghiêm Tiểu Đao lập tức nhắn lại: Trong phòng có người, không tiện tiếp đãi.
Mạch Doãn Lương cũng lập tức nhắn lại bằng giọng áy náy: Tôi hiểu rồi, thật lòng xin lỗi ngài Nghiêm, không quấy rầy các ngài nữa.
Trong phòng nuôi Lăng công tử, Nghiêm Tiểu Đao lại không buồn nôn chút nào.
Không phải khi ấy hắn đã có cảm tình đặc biệt với Lăng Hà, mà là hắn biết rõ, tính tình Lăng Hà thậm chí còn ngang tàng, cứng cỏi, mạnh mẽ hơn hắn, Lăng Hà không phải loại người sẵn sàng bò dưới đất liếm đũng quần thằng đàn ông khác chỉ vì mấy đồng bạc…
Nghiêm Tiểu Đao làm việc nhất quán cẩn trọng, hiện đang âm thầm cân nhắc sau khi du thuyền cập bến, bọn họ nên thoát thân thế nào? Hắn đoán trên tàu đã sạch sẽ, nhưng sẽ có không ít người chờ đợi bọn hắn dưới bến tàu, có lẽ chỉ chờ để chiêm ngưỡng chân dung Lăng công tử.
Lẽ thường ra ngoài làm việc, lúc quay về đại lục chắc chắn phải lập tức báo tin bình an cho Thích gia, để Thích gia phái người đến tiếp ứng đề phòng bất trắc, đảm bảo không kẻ nào dám chặn đường bọn họ.
Nhưng nếu Thích Bảo Sơn thật sự tới đón hắn thì sao?
Sau đó sẽ làm gì Lăng Hà, sẽ xuống tay với Lăng Hà như thế nào?
Mầm mống hoài nghi cứ lặng lẽ gieo xuống, mọc rễ nảy mầm như vậy, dù anh cố tình không tưới nước tắm nắng cho nó, nó héo rũ, nhưng không hề chết khô…
Nghiêm Tiểu Đao đứng trước quầy bar mini, một tay nhấc chai rượu vang Burgundy nguyên đai nguyên kiện.
Chai rượu này rất nặng, mà hắn chỉ dùng được tay trái.
Hắn bèn dùng tay trái cắm dụng cụ mở nắp vào nút chai bằng gỗ mềm, sau đó nắm chặt cổ chai, dùng răng chậm rãi xoay dụng cụ, lại dùng răng cắn nút chai, rút ra.
Hắn phun nút chai “phụt” một tiếng, biết rõ có người theo dõi hắn từ phía sau.
Lăng Hà khẽ nói, “Nghiêm tổng ngoan ngoãn gọi điện cho Thích gia đi, để ông ta phái người ra bến cảng đón anh.”
Nghiêm Tiểu Đao quay lưng về phía y, lòng chùng xuống, mẹ kiếp Lăng Hà lại cứ như yêu tinh biết đọc suy nghĩ của người khác thế sao?
Lăng Hà an vị trên bậc cầu thang cuối cùng, khuôn mặt đón nắng chiều như sáng bừng lên một vầng Thánh Quang tuyệt mỹ thanh sạch, “Được ngồi chung con tàu với Nghiêm tổng là phúc đức ba đời của tôi, tôi biết anh rất trượng nghĩa, nhưng không cần liều mạng vì tôi.
Sau khi tàu cập bến, anh cứ giao tôi cho Thích gia, sau đó anh và tôi ai đi đường nấy, mỗi người một ngả, anh sẽ an toàn, không có bất kỳ ai đến làm phiền anh nữa, bình an về bến cảng Lâm Loan mà nghỉ ngơi, vì tôi chính là phiền toái lớn nhất của anh rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao khoác áo vest lên, che kín cánh tay phải băng bó không thể cử động trước ngực.
Chính xác, Lăng Hà thừa sức nhận ra, nếu phải đánh thêm một trận trên bến cảng dưới tình trạng này, Nghiêm Tiểu Đao sẽ thật sự phải tóe máu liều mạng.
Vừa khéo, ngay lúc Nghiêm Tiểu Đao tranh đấu nội tâm ác liệt trong lòng, số điện thoại hắn không muốn nhìn thấy nhất lại gọi tới cho hắn.
Hắn nhìn dãy số nọ, không muốn nghe máy.
Lăng Hà am hiểu nhoẻn cười, “Xin lỗi Nghiêm tổng, tôi thật lòng cũng muốn ra chỗ khác để anh có không gian riêng mà nói chuyện, nhưng tôi không nhúc nhích được, đành phiền anh dời bước sang toilet hoặc phòng giữ quần áo vậy.”
Câu này rõ ràng là khích tướng, Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng ấn nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Đao hả… Tôi đây, đang trên tàu hả?” Đầu bên kia vẫn là giọng nam trầm ấm trước sau như một.
Nghiêm Tiểu Đao thản nhiên đáp, “Ờ, có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, tôi chỉ sợ anh có chuyện thôi mà, hỏi xem anh có cần tôi hỗ trợ không nha? Tiểu Đao này, lần này anh vất vả rồi, đợi tàu cập bến tôi sẽ đến đón anh nha.” Câu nào cũng mang âm cuối rung rung rất êm tai thương hiệu của người này, Nghiêm Tiểu Đao chỉ nghe giọng cũng đủ mường tượng bộ dạng gã, khuôn mặt trái xoan đẹp trai thon gọn, đeo kính gọng vàng, áo vest nước hoa không rời người, keo xịt tóc sáp vuốt tóc không rời đầu, lúc nào cũng ra cái vẻ ngầu lòi “Bố mày đẹp nhất thế gian”, cực kỳ đáng ghét.
“Không cần phải đón, anh cứ làm việc của anh đi.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
“Tôi không bận mà, tôi chỉ có việc này thôi, việc này chính là việc lớn của Thích gia.
Tôi đón được các anh mà, cứ yên tâm giao hàng cho tôi, anh về nhà nghỉ ngơi đi nhé Tiểu Đao?” Qua điện thoại còn nghe loáng thoáng tiếng giũa móng tay.
Trong túi áo bộ vest Thụy Sĩ của người này lúc nào cũng trang bị bộ sửa móng, vĩnh viễn không quên tu chỉnh bộ móng hoàn hảo quý báu của mình!
Người trong điện thoại chính là “Bách Thủ” Bùi Dật lẫy lừng mà cha con nhà họ Du cũng phải kiêng dè.
“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi xin ghi nhận nhưng không cần dùng, tôi sẽ đưa hàng đến gặp Thích gia.” Nghiêm Tiểu Đao chuyển đề tài, “Hay là anh Bùi muốn lên Bích Hải Vân Đoan tiêu khiển? Anh không nhận vụ này đúng là tiếc thật, tôi thấy chỗ này hợp với anh lắm đấy.”
“Ha ha, thế hả?” Bùi Dật véo von cười mờ ám.
“Trên tàu rặt lũ thiện nam tín nữ mặt người dạ thú, xinh đẹp tuyệt trần, khuynh thành tuyệt sắc, nịnh nọt bợ đỡ, khẩu Phật tâm xà, còn âm không ra âm dương không ra dương, hẳn phải có không ít người phù hợp sở thích săn mồi của anh, máu thịt đủ cả, anh thử một lần xem.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
“Ha ha ha ha…” Bùi Dật đầu bên kia phá lên cười, cười to đến cả Lăng Hà cũng nghe thấy.
“Tiểu Đao đúng là rất hiểu khẩu vị anh.
Được rồi, tự chú bảo trọng nhé, chuyện cầm thú có gì gặp nhau rồi anh em mình trao đổi nha…” Bùi Dật cười tủm tỉm uốn éo âm cuối.
Nghiêm Tiểu Đao thấy gớm quá, rùng cả mình sau lớp áo vest.
Lăng Hà nghe lỏm bên cạnh, chống cằm cười, thẳng thắn dựng ngón cái với Nghiêm Tiểu Đao, Nghiêm tổng mấy hôm nay mồm mép khá lắm, tôi dạy giỏi quá mà!
Cuộc điện thoại của Bùi Dật khiến Nghiêm Tiểu Đao không còn do dự nữa.
Có lẽ chính bởi câu “Giao hàng cho tôi, anh về nhà nghỉ ngơi đi” của gã kích thích hắn, thứ cảm xúc phức tạp hòa trộn giữa ham muốn bảo vệ và tham vọng độc chiếm làm đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu vì giận.
Bùi Dật là tay chân của Thích gia, hay chỉ rảnh rỗi chạy tới đây phá rối?
Nghiêm Tiểu Đao tựa vào quầy bar, lặng lẽ suy nghĩ chừng mười phút, rồi thoáng nhìn chiếc chuông lớn treo trên tường.
Hắn không để ý đến Lăng Hà ngồi trên bậc thang, rảo bước đi thẳng vào toilet, khóa trái cửa.
Hắn lấy một chiếc sim khác, lắp vào điện thoại thay chiếc sim thường dùng, chủ động bấm dãy số hắn không bao giờ lưu lại.
“Alo? Chú Bào ạ? Con là Tiểu Đao đây.”
…
Cục cảnh sát thành phố, tại hội nghị nội bộ phân tích vụ án, vài vị lãnh đạo cao lớn vạm vỡ ngồi quanh bàn, lắng nghe kiện tướng đắc lực báo cáo tiến triển các vụ trọng án tuần qua.
Một trong số đó là chi tiết vụ án mười lăm năm về trước.
Thủ phạm chính chỉ còn là đống xương trắng, điều tra sơ bộ cho thấy phạm vi tình nghi có khả năng mở rộng từ địa phương đến mấy thành phố phương Bắc, đang được cục cảnh sát các thành phố hỗ trợ sàng lọc điều tra.
Điện thoại trong túi cục trưởng Bào Chính Uy rung lên.
Ông đợi lần rung thứ hai mới cúi xuống nhìn, sau đó ra hiệu cho cấp dưới cứ tiếp tục, còn mình rời khỏi chỗ ngồi.
Bào cục trưởng đi bộ đến toilet, cố ý xác nhận gian bên cạnh không có ai, tựa vào cửa sổ nghe điện thoại, “Anh nói anh là ai nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Con là Tiểu Đao đây.”
Bào cục trưởng cẩn thận hơn cả hắn, “Sao tôi nghe không ra nhỉ, anh nói thêm mấy câu tôi xem?”
Nghiêm Tiểu Đao dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, gượng cười nói, “Chú Bào, con là Nghiêm Tiểu Đao thật mà… Ngày tháng Tư năm , số hàng khu Tây, nghĩa trang Thiên Thọ Phúc Viên, Lâm Loan.”
Đây coi như một ám hiệu, là ngày hi sinh và địa điểm chôn cất của một người đồng nghiệp, chiến hữu năm xưa của Bào cục trưởng, chỉ những người trong cuộc mới biết.
Bào cục trưởng dù nói câu dài hay câu ngắn cũng luôn xả một tràng, “Sao tự nhiên gọi cho chú? Con xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ con an toàn không? Con đừng nói, tìm chỗ an toàn rồi kể chú nghe.”
Bảo Chính Uy là cảnh sát thâm niên, chất vấn kết hợp cùng căn dặn bắn liên thanh một tràng.
Tràng căn dặn này khiến Nghiêm Tiểu Đao bất giác thấy lòng ấm áp, cảm giác ông cụ này thật lòng quan tâm đến an nguy của hắn.
Hắn vội vàng nói, “Con không sao, vẫn an toàn, chú yên tâm.”
Bảo Chính Uy đổi giọng nhiếc móc, “Không sao thì gọi chú làm gì? Chúc Tết chú hả, hết năm rồi mới nhớ hả?! Nói ngay, có chuyện gì?!”
Nghiêm Tiểu Đao là kiểu thấy Phật mới biết cúi đầu lễ bái, lập tức gạt bỏ bộ dạng bễ nghễ những ngày vừa rồi, thành khẩn thật thà nhờ giúp đỡ, “Chú Bào, đúng là con có việc nhỏ này muốn nhờ chú giúp, con…”
“Con có chút phiền toái, con bán cho chú một tin tình báo, chú giúp con xử lý vụ này.”