Ngược Đầu Sóng Gió

chương 77: dương yến xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai tiếng trôi qua, không gian im ắng đến lạ thường, ai mà biết được trong lòng Nam Trấn Ảnh lúc này đang sốt ruột như thế nào.

Hắn tự trách, nếu như Nhạc Ca có mệnh hệ gì thì chính hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình, vì hắn đã không thể bảo vệ thật tốt cho cô.

Hắn biết Nam Vi yêu cô, hắn ta sẽ không làm hại đến tính mạng cô, chỉ là hắn không tự tin vào bản thân mình, hắn sợ cô vẫn còn nhớ đến Nam Vi, sợ rằng cô khi biết được sự thật thì sẽ rời bỏ hắn.

Tuy ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, nhưng khớp tay hắn đang run rẩy.

Hắn cho Miko hai tiếng, nếu Nam Vi còn không xuất hiện, không đợi thời cơ mà hắn đã mất công chờ đợi bấy lâu nay, hắn sẽ san bằng nơi này ngay lập tức.

Triệu Triết cũng sốt ruột đến điên rồi, cậu ta mắt cứ nhìn về phía cửa, đã đến giờ rồi, cậu ta không phải không biết Nam Trấn Ảnh là người như thế nào.

Nếu Nam Vi thực sự không xuất hiện.

Chắc chắn nơi này sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi.

Miko là người đàn bà có bản lĩnh, nhưng lúc này cô ta cũng chẳng thể làm được gì ngoài im lặng mà chờ đợi, Mastuki đã cho người gọi, hắn cũng đã nhận được tin rồi, nhưng cô ta cứ mãi suy nghĩ một điều.

Lẽ nào thật sự như lời Nam Trấn Ảnh đã nói.

Mastuki đã cướp người phụ nữ của hắn.

Cũng chính là người phụ nữ đó.

Người mà Mastuki thực sự yêu thương tên Nhạc Ca kia?

Cửa lớn mở ra mang theo bóng của người đàn ông cao lớn bước tới, Mastuki bước vào trong, Nam Trấn Ảnh không ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bầu không khí lúc này càng thêm quỷ dị.

Miko nhìn thấy Nam Vi thì vội vàng chạy tới.

"Sao bây giờ anh mới về, rốt cuộc anh đã đi đâu.

Có chuyện gì mà..."

"Không có gì đâu." Hắn lạnh lùng nói một tiếng, sau đó đi lướt qua cô ta, đến trước mặt Nam Trấn Ảnh.

"Anh như thế này là có ý gì?"

Nam Trấn Ảnh không đáp, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt xám hổ phách nhìn hắn.

Nam Vi quay lưng, nở một nụ cười.

"Con người ấy mà, ngu xuẩn nhất là ở việc chân tay nhanh hơn não, có phải ngài đại soái đây chính là có chút nhầm lẫn gì đó rồi có phải không.

Nếu ngài muốn đến thăm tôi cũng không cần mang theo nhiều người như vậy."

Nam Trấn Ảnh nhếch môi như mỉa mai.

Hắn đứng dậy.

"Anh nói đúng lắm, làm người cần phải biết suy nghĩ thấu đáo trước khi làm việc, có điều người nói đạo lý lại chính là kẻ ngu si, miệng nói một đằng mà tay chân lại làm một nẻo..."

"Anh...." Miko muốn tiến lên nói lý nhưng bị Nam Vi cản lại.

Nam Vi vẫn bình tĩnh.

"Hẳn ngài đại soái cũng biết đây là nơi nào, đừng nói là làm loạn ở nơi này, dù cho ngài có một chút hành động nhỏ thôi cũng đã kinh động đến bên trên kia rồi.

Lẽ nào ngài không sợ hay sao?"

"Sợ?" Nam Trấn Ảnh khẽ nhíu mày, nhưng không phải là hắn sợ hãi hay quan tâm, mà hắn chỉ là đang cảm thấy thật nực cười.

"Từ sợ này có vẻ như anh đã nói sai rồi thì phải.

Nam Trấn Ảnh này chưa từng biết đến sợ là gì.

Nếu sợ, cũng là người khác sợ tôi."

Nam Vi miệng nở một nụ cười, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy, hoá ra Nam Trấn Ảnh là người mà hắn vẫn không thể hiểu hết được.

Bởi hắn tưởng rằng, ngay khi hắn bước vào thì Nam Trấn Ảnh phải động thủ ngay chứ.

Đằng này Nam Trấn Ảnh chẳng làm gì cả, lại còn tốn thời gian mà nói chuyện với hắn.

Lẽ nào là Nam Trấn Ảnh vốn không yêu Nhạc Ca như hắn tưởng, hoặc là, Nam Trấn Ảnh chính là kẻ giỏi che giấu và thủ đoạn nhất.

"Anh nói phải lắm...." Hắn gật đầu như đồng tình, để xem rốt cuộc thì Nam Trấn Ảnh còn có thể làm gì.

"Nói phải?" Nam Trấn Ảnh chợt cười rồi nụ cười đó lại tắt, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, hắn quay sang nhìn trực diện Nam Vi.

"Nhưng điều nực cười lại là...có người chẳng sợ tôi một chút nào.

Lại còn cả gan cướp đi người phụ nữ trong tay tôi nữa kìa.."

"Ồ, vậy sao?" Nam Vi giả bộ bày vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đúng vậy..."

"Vậy tại sao anh không đi tìm lại người phụ nữ của anh đi.

Đến chỗ của tôi để làm gì?"

"Đến chỗ này..." Hắn nhìn xung quanh, nói rõ.

"Đương nhiên là để tìm người rồi."

"Tìm người?" Nam Vi ngồi xuống sofa, đem vẻ cười đùa nói ra.

"Ha ha, người ta nghe không hiểu, sẽ nghĩ là anh vu khống tôi đã cướp đoạt người phụ nữ của anh đấy."

Nam Trấn Ảnh gật đầu.

"Đúng, ý tôi chính là như vậy, nhưng vu khống thì sai rồi, tôi mà còn phải vu khống người khác hay sao?"

Miko nghe đến đây liền điên tiết.

"Nam Trấn Ảnh, tôi nói cho anh biết, nếu anh còn vu khống chồng tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo anh.

Anh tưởng mình chức cao vọng trọng thì muốn làm gì cũng được hay sao.

Muốn tìm đàn bà thì cút đi chỗ khác.

Nơi này không có chứa chấp loại người ngông cuồng bẩn thỉu như vậy, cút!"

Nam Trấn Ảnh nhìn Miko, ánh mắt trong phút chốc khiến cô ta sợ hãi.

"Cô bảo vệ chồng mình như vậy, chắc là yêu hắn lắm nhỉ?"

"Liên quan gì đến anh!"

"Nhưng cô có biết là...người đàn ông trước mặt cô này...lại ngày đêm mong nhớ một người đàn bà khác hay không?" Hắn nói, sau đó lại nhìn Nam Vi, cười lên.

"Đúng chứ?"

Miko bất giác nhìn Nam Vi, nhưng rất tiếc là hắn không phủ nhận, cô ta thất vọng, lại có chút xấu hổ, điều này đương nhiên cô ta biết, nhưng nói ra như thế này, thật sự là quá nhẫn tâm.

"Anh đừng có mà quá quắt, muốn gặp chồng tôi, anh ấy đã về gặp anh, anh còn muốn gì nữa, tìm người thì đi chỗ khác mà tìm, liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi không biết người phụ nữ nào cả.

Mời anh đi cho.

Nếu anh còn không đi, tôi sẽ nhờ đến sự can thiệp của ngài đại tướng, dù cho phải đắc tội với giới chức thành phố này, tôi cũng nhất định sẽ làm anh phải hối hận!"

Nam Trấn Ảnh mặt không chút biểu cảm.

Hắn chẳng chút mảy may lay động, chút lời doạ dẫm đó của cô ta, hắn không nghe lấy một chữ.

Chỉ cho cô ta một ánh mắt sắc bén.

"Tôi không muốn phí thời gian với các người, tôi đã nói rồi, đừng dùng mấy lời đó mà doạ dẫm tôi.

Muốn tôi cút đi thì các người không có cách nào đâu, nhưng để các người sống không bằng chết, tôi đây lại có hàng ngàn vạn thủ đoạn."

"Anh...."

Miko nhất thời kinh sợ, á khẩu lùi về phía sau.

Hắn quay sang Nam Vi, thẳng thừng.

"Nói đi, anh đã mang cô ấy đi đâu?"

"Cô ấy? Người anh nói không họ không tên, tôi lại chẳng biết là ai cả." Hắn ngoan cố.

Nam Trấn Ảnh nghiến răng.

"Tôi nói lại lần nữa, đừng thử sức nhẫn nại của tôi, Nhạc Ca...anh đã làm gì cô ấy!"

"Nhạc Ca??...Cái tên hay đấy, người cũng đẹp như tên, thảo nào lại khiến ngài đại soái mất hết kiểm soát như vậy."

"Nói đi! Cô ấy ở đâu?"

Nam Vi thư thả cười, nhàn nhạt mang tách trà lên môi.

"Tôi khen tên cô ấy hay thì đâu có nghĩa là tôi sẽ biết cô ấy ở đâu cơ chứ, điều này anh không nên hỏi tôi..."

Nam Trấn Ảnh biết Nam Vi sẽ không dễ gì khai ra, nhưng rõ ràng hắn không có nhiều thời gian đến thế.

"Tốt thôi..." Nam Trấn Ảnh gật đầu.

Tay rút lấy khẩu súng bên hông, ngắm nhìn lên đạn.

"Tôi không hỏi....vậy thì để khẩu súng này thay tôi hỏi vậy..."

Nam Vi nhếch môi.

"Anh nghĩ là tôi sẽ sợ hay sao, cũng được, nếu anh cứ khăng khăng là tôi đã bắt người của anh thì cứ bắn, tôi cũng không sợ là trên đời này thiếu công lý."

Nam Trấn Ảnh cười quỷ dị.

"Nói hay lắm, có điều bắn lên người anh thì hơi phí, súng này tôi chỉ có một viên đạn, bắn anh ư...tôi đâu có nói?"

Nam Vi nhíu mày.

"Rốt cuộc anh có ý đồ gì?"

"Ý đồ gì anh còn không rõ hay sao, thả cô ấy ra, những chuyện này sẽ kết thúc!"

"Tôi nói rồi, tôi không biết anh nói đến ai cả."

"Được thôi, bây giờ anh không biết, lát nữa sẽ biết thôi!"Nam Trấn Ảnh lên nòng súng.

Ra hiệu cho Triệu Triết.

"Mang lên!"

Lúc này tại biệt thự riêng của Mastuki.

Toàn cơ thể Nhạc Ca lạnh toát, trong nỗi sợ hãi đến tột cùng, người duy nhất xuất hiện trong suy nghĩ của cô lại chính là Nam Trấn Ảnh.

Hoá ra cô không sợ bóng tối, thứ cô sợ nhất chính là cô đơn, sợ thiếu hắn.

Cô mơ màng mở mắt tỉnh dậy, trước mắt chính là một mảnh sáng trắng, vì quá mệt mỏi, cô đã thiếp đi, nhưng may mắn là khi tỉnh dậy, mặc dù nhiệt độ cơ thể có chút bất thường nhưng đã có thể cử động đôi chút.

Cô thử ngồi dậy nhiều lần, cuối cùng cũng đã có thể ngồi dậy, Nhưng trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngồi dậy được rồi, suy nghĩ duy nhất của cô chính là phải bỏ chạy.

Không gian im ắng như vậy, có lẽ là hắn vẫn chưa trở về, cô nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này.

Nhạc Ca thả chân xuống giường, muốn đứng dậy, nhưng ngay lập tức liền bị ngã xuống.

Thật không dễ dàng gì, thứ thuốc mà Mastuki đã tiêm cho cô là loại thuốc quỷ quái gì chứ, lại có thể có công hiệu mạnh như vậy, toàn thân như nhũn đi, không có một chút sức lực.

"Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi à?"

Bất chợt có một tiếng nói vang lên khiến cô giật mình, giọng nói phụ nữ, lại là người nào?

"Thế nào, có phải kinh ngạc lắm hay không?"

"Cô....cô là....Dương Yến?"

"Tốt, hoá ra còn nhớ tên tôi, cũng phải thôi, người phụ nữ đã lên giường cùng với người đàn ông của mình thì sao không nhớ được cơ chứ." Dương Yến cười mỉa mai.

Nhạc Ca như không tin vào mắt mình, nơi này....làm sao cô ta lại có mặt ở đây cơ chứ, lẽ nào cô ta và Mastuki là một bọn?

"Cô...cô cùng Mastuki..."

"Thôi nào...tôi làm sao có thể cùng bọn với hắn được cơ chứ? Nhưng mà...mục đích của tôi cũng có phần giống hắn, chính là đem cô biến mất khỏi Nam Trấn Ảnh." Cô ta thản nhiên nói.

"Các người điên rồi.."

"Ha ha...điên ư? Kẻ điên chính là cô đấy, còn không biết sao? Chính cô là kẻ bám riết lấy anh ấy không buông!" Dương Yến trợn mắt, chỉ thẳng vào mặt cô.

Nhạc Ca chỉ thấy thật nực cười.

"Cô nói cô muốn Nam Trấn Ảnh, nhưng anh ấy vốn không yêu cô, cô lấy gì để nói tôi là kẻ điên, nói tôi là người bám lấy anh ấy mãi không buông?"

"Còn không phải sao? Kể từ ngày anh ấy gặp cô, chưa ngày nào là yên ổn.

Một người như cô sẽ chỉ làm cho anh ấy càng chán ghét mà thôi..."

Nhạc Ca khẽ nhíu mày, bàn tay bé nhỏ khẽ siết chặt lại.

Cô biết là cô đã đem đến cho Nam Trấn Ảnh rất nhiều đau khổ, vì chính cô cũng đã từng hận hắn đến thấu xương, từng muốn tận tay giết chết hắn.

Nhưng lúc này người yêu hắn nhất lại chính là cô.

"Tôi biết..."

"Cô biết? Vậy tại sao cô còn quyến rũ anh ấy, bám lấy anh ấy không buông?"

"Dương Yến...cô có hiểu như thế nào là yêu không? Cô không hiểu, anh ấy không hiểu, tôi cũng không hiểu.

Nhưng yêu là yêu, tình yêu mà không được đáp trả thì chỉ là tình cảm, không phải tình yêu.

Tôi và anh ấy từng hận thù, đến khi nhận ra tình cảm thì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, nhưng cô có biết tại sao tôi và anh ấy lại đến được với nhau không? Chính là vì tôi có được tình yêu của anh ấy.

Tôi biết mình không xứng đáng, nhưng tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp, để yêu thương anh ấy, Dương Yến, cô rất xinh đẹp, lại còn là thiên kim ngọc diệp, có học thức, có năng lực, cô có thể có được hạnh phúc khác tốt hơn, tại sao cô không khoan dung cho chính mình, buông bỏ đi.

Yêu lấy một người không yêu mình, kết quả cũng chỉ là đau thương mà thôi...!"

Dương Yến bật cười.

"Yêu lấy một người không yêu mình? Nhạc Ca, cô cũng quá ngây thơ rồi, cô nghĩ anh ấy thực sự yêu cô sao?" Dương Yến đặt tay lên bụng mình, xoa nhẹ, vẻ mặt đầy yêu thương "Nếu anh ấy yêu cô thì tôi cũng đâu thể có đứa bé này được...đúng không?"

"Đứa bé?" Nhạc Ca khẽ nhíu mày nhìn cô ta.

"Phải, hơn một tháng rồi, rất khoẻ mạnh."

"Ý...!cô là sao?" Nhạc Ca bàng hoàng, bàn tay chống dưới sàn nhà khẽ run lên.

Dương Yến mỉm cười, đưa một tờ giấy đến trước mặt cô.

"Xem đi, đây là con của tôi và anh ấy, anh ấy cũng đã xem rồi, còn rất vui mừng là đằng khác, đâu có giống mặt cô lúc này, nhìn cứ như đưa tang vậy, thật là xui xẻo."

Truyện Chữ Hay