Con bé bất tỉnh đã lâu lắm rồi. Ken vẫn ngồi đó đợi chờ.
Lần đầu tiên hắn nhìn con bé kĩ đến thế. Chai nước chuyền đã vơi bớt. Hơi thở dần đều hơn. Hắn nhận ra một điều, bé con này làm người ta ghét khi thoạt đầu nhìn thấy, nhưng càng ngắm kĩ, bé con có một nét gì đó rất cuốn hút. Đặc biệt là cái núm đồng tiền. Rất duyên. Đôi mắt đang nhắm nghiền ấy, khi mà hé mở ra, là cả một bầu trời, nó tròn xoe và màu nâu,… Lạ thật, hắn và con bé cùng hít thở chung một bầu không khí mà tính cách lại trái ngược nhau quá nhiều. Một đứa trẻ luôn khao khát được yêu thương, dẫu trong mọi hoàn cảnh, cái nét hồn nhiên, ngây thơ của trẻ thơ vẫn luôn ngời sáng. Còn một con người máu lạnh luôn che giấu sự cô đơn của mình…
Anh- con bé phải chăng đang cần một người anh trai?
Hắn không phải cũng cần một cô em gái đó sao?
…
Ken bước ra khỏi cửa.
Moon mở mắt.
Đã quá muộn để thay đổi tất cả…
--
- Cô bị sa thải!- Lão quản gia lên tiếng.
- Sao cơ? Tại sao lại thế? K…- Ropez không tin vào những gì mình được nghe.
- Cô sẽ ra đi ngay bây giờ.- Khuôn mặt nghiêm nghị của ông già không đùa một chút nào.
- Nhưng tôi…. Tôi phải gặp Ken- nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô gái.
- Được thôi nếu như cô muốn bị xóa tài khoản ở ngân hàng và tẩy não.
- Hức!- Ropez không ngờ lại ra nông nỗi này.
Người làm đã dọn hết đồ của cô đi. Vậy là cô đã thất bại. Cứ tưởng cô sẽ có một vị trí ở đây, nào ngờ… Biết bao nhiêu nỗ lực, hy sinh, cô nhận ra một điều cô rất yêu hắn. Chẳng ai có thể chối từ được sức hấp dẫn của hắn đâu. Cô đã quá tự tin vào bản thân. Rốt cuộc người bị lợi dụng lại chính là cô. Nhờ cô mà Devils đã hợp tác được với khá nhiều quan chức của Ý, thế mà thứ cô nhận được không là gì…
Và cô phải ra đi!
…
Moon ngồi dậy, em đã tỉnh từ lâu rồi,…
Cái giường này lạ quá, không phải của em. Cả căn phòng này nữa. Nó rộng hơn phòng em nhiều lần.
Toàn bộ phòng được sơn phủ một lớp trắng muốt, đồ đạc cũng vậy. Nhưng em không phù hợp. Em đã quen dần với màu đen.
Moon xoay người sang bên, em khát nước.
Chiếc máy tính của em cũng ở đây, lạ thật, ai đã mang tất cả đồ của em đến.
Moon mở cái tủ gương ngay cạnh giường ra. Quần áo của trẻ em, rất nhiều, được sắp xếp hết sức ngăn nắp. Từ trước tới giờ em chưa nhìn thấy những bộ quần áo nào đẹp như thế, không hề rườm rà, là những chiếc áo phông tinh nghịch và quần lửng. Rõ ràng không phải dành cho ai khác, ở Devils. làm gì có trẻ em ngoài em ra.
“Chẳng lẽ ăn cơm của con Frang đó là được như thế này sao?”- Ừ, em đã đúng, nghe lời chủ em sẽ không phải sợ hãi nữa?..!
Vậy là em sống trong căn nhà đó. Em không về căn phòng xưa nữa, vì em không đủ tư cách.
Cả khu nhà là một trong những căn biệt thực của Ken. Chẳng mấy khi hắn ở đấy, nhưng dạo này hắn thường hay tạo dựng một thói quen..!?!
Căn phòng của hắn ở đầu dãy nhà, còn của em ở cuối cùng. Em không biết còn có sự tồn tại của ai ở đây, ngoại trừ những người giúp việc.
Em không thích được người khác hầu hạ, đồ ăn rồi thì quần áo, em muốn tự làm.
Mấy hôm nay trời mưa suốt, tiếng mưa thật ồn ào, em ghét mưa. Vì mưa chẳng thể xua tan vết nhơ trong tâm hồn em. Chiếc máy tính của em đã có dấu hiệu muốn về hưu, thực ra em lấy nó từ cái nhà kho ở Devils., chứ đâu phải của em. Bài toán này khó quá, em mắc mấy hôm rồi mà vẫn chưa tìm được cách giải. Em đã thử mọi cách nhưng chương trình vẫn không thể chạy. Chỉ mình em thì làm được gì hơn chứ!
Qua hệ thống camera, Ken vẫn đang dõi theo. Hắn thấy lạ vì con bé thấy cái gì hay ở cái máy tính cổ lỗ sĩ đó chứ, mà cứ chằm chằm nhìn vào mãi.
Moon giật mình quay người lại. Cái dáng người cao lớn đang tiến tới em.
Ken ném vào chiếc gối bên cạnh con bé, một chiếc laptop mới.
- Muốn học lập trình trước tiên phải thay đời máy đã.- Ken không nhìn vào mắt con bé.
- …- Moon hướng tầm nhìn sang bên cạnh, đó là chiếc Lenovo màu trắng bạc, hàng nhập khẩu, đời mới nhất. Nói gọn nhẹ hơn cái của em nhiều.
Ken chủ động ngồi bên cạnh. Hắn giật lấy cái máy cổ đó. Cục pin của cái máy phải cỡ phải kg. Vẫn không nhìn con bé.
Mà con bé cũng chẳng sợ, thản nhiên ngồi yên.
- Phải mở khóa trước khi cài chương trình. Đó là điều căn bản!- Ken di con chuột thật điêu luyện, hắn cố tình chậm lại động tác.
Con bé nhìn theo, khá phức tạp nếu không muốn nói là không thể nhớ nổi.
Hắn làm lại. Nhưng con bé vẫn còn ngây ngô lắm.
- Làm theo đi!- Giọng hắn không có chút biểu cảm.
- …- Moon hiểu ý, em khởi động chiếc laptop mới. Và làm theo.
…
Hai hôm nay thật căng thẳng, FBI đã chặn đầu mối thông thương ở vịnh Mexico và con kênh Panama. Ba chuyến hàng của Devils bị hoãn lại, thiệt hại không hề nhỏ. Chuyên gia của Devils đang tìm hướng giải quyết. FBI muốn tìm sơ hở của tập đoàn này.
Con số thiệt hại lên tới tỉ dola. Tiếp tục tăng lên từng giây phút. Thị trường ở Châu Mĩ vô cùng sôi động, đặc biệt là Hoa Kì, mà trọng tâm là Hollywood, biết bao nhiêu hợp đồng được kí kết với các ngôi sao, giờ này mà họ vẫn chưa nhận được hàng. Uy tín chắc hẳn sẽ bị giảm sút, nhưng không thể mua chuộc được tất cả đội ngũ FBI.
Chuyến hàng vẫn đang chờ được vận chuyển. Đường hàng không bị kiểm soát vì vùng trời của các quốc gia rất khó để xâm nhập, đường thủy đang bị săn đón bởi đội ngũ FBI, nếu không nhanh chóng tìm cách giải quyết thì CIA sẽ vào cuộc, ngăn chặn con đường cuối cùng. Đường bộ.
Khá đau đầu, dù cách nửa bán cầu, nhưng không khí ngột ngạt bao trùm toàn bộ trụ sở của Devils.
Nguồn vốn dự trữ của Devils rất dồi dào, chi phí bồi thường cũng chỉ như một miếng bánh nhỏ trong cả chiếc bánh lớn. Nhưng Devils không muốn.
Nếu nhường đường cho lũ cớm một lần, những lần tới chúng sẽ được thể mà bắt chặt hơn, đồng thời những tổ chức nhỏ đối đầu với Devils sẽ kéo khách về bên chúng.
Ken đang suy nghĩ hướng giải quyết.
Nhưng mấy hôm nay hắn đang bận việc xử lí một số trinh thám ở trụ sở chính, khiến những dây thần kinh làm việc liên tục. Hắn cần yên tĩnh, trước khi ra quyết định.
Ken trở về căn biệt thự. Ở đây yên tĩnh hơn nhiều.
Ken đưa cho Moon một cái đĩa.
- Thử làm đi, bài tập kiểm tra.- Ken nằm phịch luôn xuống giường của con bé, hắn không quan tâm đến thái độ của bất kì ai hết. Nhắm đôi mắt lại.
Moon khỏi động máy, em phải để chế độ yên lặng.
Moon nhấn nút “Start” để bắt đầu bài kiểm tra trình độ.
Sáu tiếng sau, Ken tỉnh dậy. Hắn vừa ngủ rất ngon giấc. Có lẽ chưa bao giờ khoan khoái đến thế. So với cái giường này, cái ở phòng hắn to và êm ái hơn nhiều, nhưng chẳng thể ngủ đẫy giấc như thế.
Hắn đang nhìn con bé. Nó ngồi ở bàn quay lưng về phía hắn. Mái tóc con bé trông thật hay, dài ngang vai, rồi cắt bằng, đen mượt, để buông thong, những làn gió thổi nhẹ nhàng khiến làn tóc tung bay. Đôi bờ vai bé nhỏ có vẻ đã mỏi nhừ.
Hắn đứng dậy và đi tới chỗ con bé.
Màn hình máy tính hiển thị chế độ chờ. Con nhóc đang ngủ, chống tay lên cằm. Đôi môi nó chum chím, cái má thì phồng lên.
Ken dùng tay “tạch” nhẹ vào không khí đánh thức con bé dậy.
Đôi mắt từ từ mở ra. Con bé hướng lên nhìn Ken, đôi mắt nó lơ mơ hãn còn ngoái ngủ.
Moon lấy tay chùi mép.
Ken thất con bé thật bẩn, chảy cả nước miếng khi ngủ.
- Đi rửa mặt đi!- Hắn theo chủ nghĩa hoàn hào.
Moon răm rắp làm theo. Con bé đứng dậy, mà xương kêu răng rắc, chắc nó quá mỏi.
Ken ngồi vào ghế. Hắn kiểm tra con bé đã làm được những gì.
Thì ra, nó mới ngủ nửa tiếng. Phần mềm có tất cả chương trình, mỗi chương trình là một bài toán lập trình được sắp xếp theo mức độ tăng dần. Phần đầu tiên là đơn giản nhất, Ken dự đoán con bé phải thực hiện được /, vì đây là cái đĩa dễ nhất, vẫn đề thực hiện chỉ là thời gian. Nhưng trái lại với dự kiến. Con bé chạm mức /. Nó đang dắt ở phần thứ , mà phải qua được thì mới tiếp tục được chơi cửa tiếp.
Hắn khá bất ngờ, chẳng lẽ trong hơn tiếng qua, con bé chỉ cán mốc và hơn một chút. Đồng hồ chỉ h lúc con bé bị dắt ở phần thứ , còn giờ là h, con bé đã ngồi suy nghĩ suốt mấy tiếng. Tính kiên trì của con bé cũng khá đấy. Tuy nhiên, trình độ thì …
Moon tiến lại gần. Con bé cũng khá lo vì mình không thể giải được bài toán đó.
Ken thở dài, hắn giúp con bé chuyển nút rối. Hắn chọn cách đơn giản nhất để con bé hiểu, dẫu hơi rườm rà.
Thế là hắn đã nắm được trình độ của con bé, phải dậy nó nhiều.