Video CP “Tra nam kiêu nữ” dưới sự nỗ lực của fan hâm mộ Hạ Mậu Nhiên, đã được đánh dấu “tìm kiếm hot”, sau đó được người qua đường click vào và share lại, nhanh chóng nhảy lên top hotsearch.
Hầu hết mọi người xem video đều mang tâm lý tò mò, khi BGM “Bể tình” vang lên đã bắt đầu cười haha trong lòng, nhưng khi cốt truyện tiến triển, thì nụ cười trên khuôn mặt bắt đầu biến mất, đến khi kiếp đầu tiên và kiếp thứ hai BE rồi, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.
“Tuy rằng bọn họ người thì tra người thì kiêu, nhưng giá trị nhan sắc hai người này thực sự bùng nổ nha, làm cho tui xem xong cũng cảm thấy có chút buồn?”
“Tui chỉ tò mò xem CP này để giải trí thôi, như thế nào lại bị ngược rồiii??”
Cũng may tương tác giữa hai người ở kiếp thứ ba cũng khá ngọt ngào, điều này mang đến tia hy vọng cho những ai vô tình bắt đầu đu CP này.
Mặc dù “tra nam kiêu nữ” không phải là từ tốt đẹp gì, nhưng ” tra nam” Tống dung Tự tra rất quang minh chính đại, hắn không hề né tránh việc nói chính mình đã trải qua rất nhiều mối tình trong chương trình. “Kiêu nữ” Triệu Tân Nguyệt, người cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, nhưng sẽ giúp Thịnh Sắc Vi đắp chăn bông, sẽ cùng với Thịnh Sắc Vi trêu chọc Hạ Mậu Nhiên, tính cách này của cô còn ngay thẳng hơn các ngôi sao khác trong vòng.
Hai nhân vật này không phải là những người có thể thu hút được nhiều fan hâm mộ khi đứng riêng, nhưng ghép đôi với nhau lại có một cảm giác cực kì đẹp đôi.
Một số lượng lớn người hâm mộ đã tràn vào Weibo của Tống dung Tự và Triệu Tân Nguyệt, nhấn theo dõi họ, rồi lại xem các tác phẩm trước đây của họ. Mặc dù hầu hết các tác phẩm nghe tên thôi cũng đã khiến người ta cạn lời, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những fan mới mãnh liệt muốn liếm nhan.
Vì vậy, Thẩm Kiều sau khi quan sát nửa ngày, cuối cùng mới kiềm chế sự phấn khích của mình, hào hứng gửi tin nhắn cho Triệu Tân Nguyệt.
Nhà từ thiện: Đây thực sự là nhiệt độ từ trên trời rơi xuống, không cần chúng ta bỏ tiền ra xào, CP của em và Tống dung Tự đã hot rồi.
Nhà từ thiện: Sáng nay có web drama liên hệ với anh, nói muốn mời em đóng nữ hai.
Nhà từ thiện: Hãy ôm chặt đùi lớn Tống Dung Tự, bảo cậu ta trước hết đừng yêu đương với người khác, CP các em lúc này nhất định phải ổn định, không được nguội!
Triệu Tân Nguyệt trong thâm tâm hiểu rõ, Tống Dung Tự trước khi tán đổ được cô thì sẽ không nói chuyện yêu đương với những người khác, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ở giả vờ lúng túng trước Thẩm Kiều.
Wlgxdm: Làm sao em có thể khống chế được chuyện này, cậu ta muốn yêu đương em có thể bẻ gãy nửa thân dưới hắn sao?
Nhà từ thiện: …
Nhà từ thiện: Anh xin em, làm một nữ minh tinh, em con mẹ nó dùng từ văn minh một chút.
Một lát sau, Thẩm Kiều gửi đến một định vị.
Nhà từ thiện: Để chúc mừng bọn em có nhiệt độ, ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa. Buổi tối giờ, không gặp không về.
Triệu Tân Nguyệt trước khi ra ngoài đã cực kì làm màu đeo khẩu trang che chắn kĩ, lợi dụng trời mập mờ tối đến nhà hàng Thẩm Kiều đã đặt trước.
Tới nơi, cô tháo khẩu trang ra, chưa kịp tìm chỗ ngồi thì đã nghe thấy tiếng la thất thanh ở bên cạnh.
“Triệu Tân Nguyệt! Chị có phải Triệu Tân Nguyệt không?!”
Triệu Tân Nguyệt có chút kinh ngạc quay đầu lại, đối diện là ánh mắt hưng phấn của cô gái đeo tạp dề phục vụ.
Cô gái kiềm chế hét lên: “ Ôi mẹ ơi, chị đẹp quá điii!!!”
Triệu Tân Nguyệt: “……”
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích được khen ngợi, mặc dù cô muốn biểu hiện mình trông tri thức một chút, nhưng khóe miệng đã sớm không tự chủ được nở nụ cười.
Cô vừa gật đầu một cái, cô gái kia rất kích động xé một trang thực đơn, đặt vào tay cô một cây bút bi.
“Chị có thể ký tên cho em không? Em rất thích khuôn mặt của chị, bạn bè em đều không thích chị, nói chị kiêu căng, nhưng em nghĩ dù chị có kiêu đến nỗi muốn hái sao trên trời đều không có gì quá đáng cả, bởi vì chị rất đẹp aaaa!”
Triệu Tân Nguyệt: “…” Hóa ra là chỉ thích mặt cô, nhưng cũng thành thật đấy chứ.
Cô vừa trả lời, vừa ký tên vào menu, bên tai chợt vang lên giọng nói càng kiềm chế lại càng phấn khích hơn của cô gái: “Ah! Tống Dung Tự, anh có phải là Tống Dung Tự không?!”
Triệu Tân Nguyệt dừng động tác lại, ngẩng đầu lên.
Trên hành lang có một cái cây cành lá xum xuê, Tống Dung Tự đang đứng cạnh cái cây, không biết đã ở đây từ lúc nào, cũng không biết đã quan sát cô bao lâu rồi. Sắc mặt hắn nhợt nhạt hơn bình thường, nhưng không hề lộ ra vẻ bệnh tật. Khi tầm mắt chạm nhau, ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi mắt mở to của Triệu Tân Nguyệt, rồi dời đi, nhưng khóe môi lại khẽ mỉm cười.
Triệu Tân Nguyệt cúi đầu xuống nhìn thời gian, sau đó chào hỏi hắn: ” Cậu tới sớm thế?”
Tống Dung Tự gật đầu, đi tới: “Biết là chị đến sớm, tôi sợ chị chờ lâu.”
Cô gái: “…”
Cô ấy cúi đầu, bắt đầu lẩm bẩm: “Buổi sáng mới ăn đường CP này xong, buổi tối lại thấy CP của mình phát đường, đây là phản khoa học, đây là vi phạm quan niệm phát triển khoa học xã hội chủ nghĩa ….”
Khi Triệu Tân Nguyệt đưa lại menu đã ký cho cô gái, cô ấy lập tức chạy tới chỗ Tống Dung Tự: “Anh ký cho em được không? Chỉ cần ký bên cạnh Triệu Tân Nguyệt.” Cô gái dừng một chút, nhỏ giọng nói thêm, “Hai chữ ký càng gần càng tốt, có được không ạ? “
Triệu Tân Nguyệt: “……”
“Được.” Tống dung Tự suy nghĩ một chút, “nhưng tạm thời không thể cho người khác xem.”
Khi nói từ “tạm thời”, giọng hắn trầm khàn, đuôi mắt lộ ra ý cười.
Tống Dung Tự và Triệu Tân Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi lời khen ngợi của cô gái, bước vào phòng bao đã là năm phút sau.
Phòng bao đã bật điều hòa, có chút khô nóng, Tống Dung Tự cởi áo khoác treo sang một bên. Ánh mắt Triệu Tân Nguyệt trộm nhìn từ đường cong eo của hắn rồi hướng lên trên, rơi trên bàn tay chỉnh tề sạch sẽ, ánh mắt không muốn rời.
Dù nhìn bao nhiêu lần, cô cũng không thể không cảm thán, tay hắn đẹp quá mức bình thường. Mười ngón tay thon dài, đường cong mượt mà, giống như tác phẩm nghệ thuật đắt giá nhất trong cửa hàng thủ công cao cấp.
Có lẽ ánh mắt của cô quá lộ liễu khiến Tống Dung Tự chú ý tới..
“Rất thích tay của tôi?” Hắn thản nhiên đưa tay đến trước mặt cô, trong lời nói như có mang theo móc câu, “Nếu chị muốn chơi, tôi không để ý.”
Từ “chơi” này thực sự rất kì diệu, khiến Triệu Tân Nguyệt liên tưởng đến một số hình ảnh kỳ lạ.
Cô khụ một tiếng: “Không cần, tôi nhìn là được rồi, cũng không nhất định phải chơi.”
Tống Dung Tự mỉm cười, kéo lấy tay cô, đặt tay hắn vào lòng bàn tay cô.
“Như vậy nhìn đi, có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.”
Triệu Tân Nguyệt: “……”
Hắn chủ động đến mức này rồi, cô còn làm bộ làm tịch nữa, chẳng phải là không cho hắn mặt mũi sao. Triệu Tân Nguyệt một bên suy nghĩ, đồng thời cũng tiến lại gần hơn, cẩn thận nghiên cứu các ngón tay của hắn.
Ngay khi cô đến gần hơn, bàn tay dịu dàng đó ôm lấy mặt cô, tay kia cũng ôm lấy bên mặt còn lại. Dùng lực một chút khiến cả người cô hướng về phía trước, suýt chút nữa ngã vào vòng tay hắn.
Tất cả điều này diễn ra quá nhanh khiến Triệu Tân Nguyệt không kịp phòng bị. Chờ cô phản ứng lại, trong lòng không khỏi thở dài.
Tống Dung Tự dường như cũng có chút kinh ngạc vì cô không giãy giụa chút nào, không khỏi nở nụ cười: “Không giãy giụa một chút sao?”
“Cậu làm gì vậy?” Cô hoàn toàn không vùng ra, chỉ thấp giọng hỏi: “ Đừng đụng tay đụng chân, chúng ta “tạm thời” không phải loại quan hệ này. ”
Giọng nói bị Triệu Tân Nguyệt cố tình đè nén, nghe như đang làm nũng.
Tống Dung Tự thấp giọng cười.
Trán của Triệu Tân Nguyệt gần như dán ở trên ngực Tống Dung Tự, lúc hắn cười, cô có thể cảm nhận được sự rung động nhẹ của lồng ngực hắn. Hơi thở ấm áp của hắn bao xung quanh, chiếm giữ hết các khứu giác của cô.
Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve má và môi dưới của cô, động tác nhẹ nhàng như đang tán tỉnh. Sau đó cúi người đưa môi đến gần tai cô, gần đến mức tưởng như sắp ngậm lấy tai cô vậy.
“Nghe ý tứ của chị, hình như muốn cùng tôi biến thành mối quan hệ thân mật hơn?” Hắn dừng một chút, giọng nói hơi trầm xuống, hai chữ cuối cùng nói ra càng thêm ái muội, “… tỷ tỷ?”
Triệu Tân Nguyệt: “…” Như thế này làm sao có thể chịu được? Đổi lại ai cũng không thể chịu được.
Cũng may là cô không cần phải chịu đựng, coi như hắn không chủ động, thì cũng đã đến lúc cô phải chủ động rồi.
Cô giơ tay nắm lấy tay hắn, đang định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy cửa phòng bao mở “cạch” một tiếng, làm Triệu Tân Nguyệt sợ tới mức đẩy Tống Dung Tự ra rồi nhanh chóng lấy cốc nước trên bàn uống. Trong lúc hốt hoảng, cô nghe thấy thứ gì đó kêu “bịch”.
Thẩm Kiều bước vào, đặt laptop trên tay lên bàn.
“Xin lỗi nha anh đến muộn rồi, vừa họp xong là anh lập tức tới đây ngay.” Thẩm Kiều ngồi xuống thở phù một tiếng, “Anh đã kêu người ta dọn đồ ăn lên rồi, bọn em cũng không đợi lâu nhỉ?
Triệu Tân Nguyệt: “…” Đợi lâu hay không lâu, nói như thế nào đây? Cái này phải nhìn từ góc độ nào mà nói.
Thấy bọn họ không nói gì, Thẩm Kiều cũng không truy vấn nữa.
Mặc dù hương vị các món ăn của nhà hàng này chỉ trên trung bình, nhưng điểm cộng là phòng bao sạch sẽ, đồ ăn được phục vụ nhanh chóng. Thẩm Kiều cũng rất hào phóng gọi một chai rượu vang đỏ, cùng với Tống dung Tự hai người uống qua uống lại.
Sau khi uống hết ba vòng, Thẩm Kiều đã say khướt, nhưng Tống Dung Tự vẫn rất tỉnh táo.
Triệu Tân Nguyệt nhìn thấy hắn vẫn rót rượu cho Thẩm Kiều, liền kéo kéo tay áo hắn nói nhỏ: “Đừng rót cho anh ấy, anh ấy không uống được nữa.”
Tống Dung Tự liếc cô một cái: “Đau lòng anh ta?” Hắn ngừng rót rượu, nhưng trên mặt cũng không có sắc thái dịu dàng nào, “Anh ta quấy rầy chúng ta như vậy chị còn đau lòng, sao không thấy chị đau lòng cho tôi chút nào vậy? “
Hắn giơ tay cho Triệu Tân Nguyệt xem, các đốt ngón tay dường như bị thứ gì đó đập vào, sưng đỏ lên, da cũng bị xé rách.
Triệu Tân Nguyệt lúc này mới nhớ lại tiếng va chạm mà cô nghe thấy lúc Thẩm Kiều bước vào cửa, hóa ra là cô đã ném tay của Tống dung Tự lên lưng ghế.
Thẩm Kiều say mèm, nằm trên bàn lẩm bẩm gì đó “Cảm ơn cậu Tống Dung Tự, cậu đã cứu sự nghiệp của anh với Triệu Tân Nguyệt”, “Cậu có thể đồng ý xào CP thật tốt quá”, “Tôi nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy hot search vậy “, nhưng Tống Dung Tự dường như không nghe thấy gì, ung dung rút tay về.
Hắn theo thói quen nhếch khóe miệng, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ngẩng đầu uống cạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay sưng đỏ đó được Triệu Tân Nguyệt nắm lấy.
Triệu Tân Nguyệt không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành đàn ông, chỉ có kinh nghiệm dỗ trẻ con trong công viên. Cô không mấy tự tin cúi đầu, khẽ “phù” một hơi, thổi vào ngón tay hắn.
“Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Tôi không nên đột nhiên ném tay cậu ra.”
Cô vừa nhẹ nhàng dỗ dành, đồng thời ngẩng đầu lên, sắc mặt tươi tắn như hoa mang theo vẻ lo lắng, ánh mắt trong suốt ấy chỉ có dáng vẻ của hắn.
“Thế nào rồi, đỡ chưa? Còn đau không? Còn muốn thổi nữa không?” Cô vẫn nhẹ giọng nói, “Tay đẹp như vậy, lỡ có sẹo thì làm sao, lát nữa để chị đi mua thuốc cho cậu bôi, được không? “
Những ngón tay của Tống Dung Tự khẽ run lên.
Giống như dùng một miếng thủy tinh giả đổi lấy những viên pha lê quý giá, một chút chấn động xa lạ không biết từ đâu mà đến, giống như thủy triều dâng trào, bỗng nhiên xô vào trái tim, khiến con tim có chút tê dại.