Tiêu Thành nhẹ nhàng mở cửa tiến vào bên trong. Vừa hay Kỳ Tuyết đang dựa người vào kính gọi điện cho ai đó nên không chú ý tới sự hiện diện của anh. Gương mặt cô nhìn qua rất khó chịu. Xung quanh căn phòng của cô, tài liệu rơi khắp nơi nhìn vô cùng lộn xộn. Cũng may khi nãy anh kêu Linda dắt Tiểu Lãnh tới chỗ khác chơi rồi nếu không thì thằng bé cũng bị cảnh tượng này dọa sợ. Cuộc điện thoại kia có vẻ như quan trọng lên gương mặt cô cũng trầm lại theo. Anh không tiện làm phiền liền chậm đi vào bên trong không để cô phát giác sau đó giúp Kỳ Tuyết dọn dẹp đống tài liệu bị cô quăng khắp nơi. Sau đó anh ngồi xuống ghế lấy laptop ra xử lí một số công việc.
Lúc Kỳ Tuyết gọi điện xong quay người lại mới biết tới sự hiện diện của Tiêu Thành. Ngạc nhiên hơn là căn phòng bừa bộn lúc nãy của cô cũng được dọn dẹp không còn bừa bộn nữa. Tiêu Thành đang chăm chú làm việc mà dường như quên mất đang ngồi trong phòng làm việc của cô. Năm năm trải qua hóa ra anh cũng già đi. Anh ngày càng trầm lặng hơn, lạnh lùng hơn và hơn thế nữa trong công việc vô cùng tuyệt tình.
Cô mỉm cười lắc đầu. Nhiều năm vậy anh vì cô làm không ít việc tới mức dường như chỉ cần gọi anh xuất hiện thì mọi thứ rồi cũng được giải quyết.
"Gọi điện xong rồi sao?"
Giọng của Tiêu Thành phá tan dòng suy nghĩ của cô. Cô mỉm cười gật nhẹ một cái rồi đi tới ngồi xuống đối diện anh."Ban nãy cha em gọi tới nói sự việc này của Kiều Ngân Anh giải quyết sao cũng được nhưng không được làm Thiên Ngân Châu xảy ra chuyện. Xem ra ông ấy với đứa cháu ngoại kia vẫn còn chút luyến tiếc."
"Ừ." Tiêu Thành đáp lại cô rồi tiếp tục lướt những ngón tay trên bàn phím. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc với công việc của mình.
"Anh định làm gì?" Kỳ Tuyết đặt điện thoại xuống bàn tùy ý rót một tách trà để uống. Cô không ở công ty mấy tháng nhưng bình trà này của cô vẫn được đều đặn pha và đánh rửa. Lòng không hiểu sao với người thư kí thân cận này càng thêm trân trọng. Nếu một ngày anh ấy thật sự phải thành gia lập thất cô chắc chắn phải báo đáp cho cô gái có phúc kia.
Tiêu Thành dừng những ngón tay đang gõ trên bàn phím máy tính của anh lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô sau đó cười ẩn ý một cái ra hiệu cho Kỳ Tuyết đi sang ngồi cạnh mình. Cô vẫn còn đang ngờ nghệch xong cũng nhanh đứng dậy đi sang ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thành."Em đang hỏi anh muốn làm gì mà?"
"Ừ."Tiêu Thành mỉm cười sau đó ngả người vào sofa tiện chỉ tay vào màn hình máy tính.
Kỳ Tuyết nhíu tầm mi nghi ngờ nhìn theo hướng ngón tay anh. Trên màn hình máy tính xuất hiện hàng loạt những bài báo có cảnh Kiều Ngân Anh nhận bản thân là con hoang rồi còn cố ý nhắc chuyện Tiểu Lãnh cũng như cô ta. Video cắt ghép vô cùng tinh tế, chỗ nào cần cắt sẽ cắt chỗ cần lên sẽ được ghép vào. Có mấy chỗ còn thêm lời thoại. Nhưng đặc biệt hoàn toàn không có sự xuất hiện của Thiên Ngân Châu. Xem ra cha cô đã nói chuyện với Tiêu Thành từ trước nếu không với tác phong của anh thì Thiên Ngân Châu cũng sẽ được lên báo ngang tầm với mẹ của nó.
Không hiểu sao cả người cô bỗng rùng rợn một đợt. Cô vừa gọi xong một cuộc điện thoại mà cảm giác đã đi qua cả một thế kỉ rồi. Những dòng bình luận bên dưới toàn bộ đều hướng mũi tên về phía Kiều Ngân Anh. Những lời chửi rủa cô ta thậm tệ còn cô và Tiểu Lãnh lại được mọi người đồng cảm thương xót. Tiêu Thành đúng là Tiêu Thành ra tay vô cùng ác độc. Cũng may cô chưa vào ra chọc phải anh. Ban nãy cô còn tức giận với Kiều Ngân Anh nhưng giờ lại thương xót cho số phận cô ta. Với sức ép của dư luận thì sao cô ta có thể sống ở thành phố A hay ngay ở đất nước này.
"Tiêu đại thần! Sau này em có không may chọc giận anh thì anh cứ nói cho em biết. Tiểu muội nhất định sẽ sửa sai. Mong anh đừng dùng biện pháp mạnh với tiểu muội." Kỳ Tuyết cười nịnh nọt, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương với Tiêu Thành. Cô đường đường là bà chủ của anh nhưng thật ra thân phận còn nhỏ hơn. Cô ngại giao tiếp nên mọi thứ đẩy cho Tiêu Thành, hay quên mặt thương nhân nên các cuộc gặp gỡ cũng đẩy cho anh. Không ngờ sau năm năm thì vị đại thần năm nào bị cô lừa về công ty đã trở thành vị thư kí có mối quan hệ lớn. Có thể hô mây gọi gió. Chính cô cũng cảm thấy cuộc sống năm năm qua của mình thật đáng mất mặt.
"Ừ."Tiểu Thành nhìn cô mỉm cười một cái rồi đóng máy tính lại.
Kỳ Tuyết nhìn anh có phần nghi ngờ. Hôm nay Tiêu thư kí lại dễ tính vậy sao? Nhưng quả thật là không. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm bao nhiêu thì Tiêu đại thần đã dùng một đòn chí mạng đánh trả cô."Đằng nào em cũng chọc anh rồi. Nếu còn muốn sau này thì cứ tùy hứng bỏ đi là được."
Tiêu Thành vừa dứt lời liền mang theo máy tính của anh đi ra ngoài để lại cô đang ngơ ngác nhìn theo. Cô đã nghĩ rồi, đại thần sao có thể dễ tính vậy. Năm năm trước khi cố ý lừa anh về công ty cô cũng đoán được bản thân đang nuôi một con hổ con trong nhà. Chỉ không nghĩ nhanh như vậy đã cảm nhận được cảm giác sói trong nhà.
Những bài báo trên mạng kia quả thực có sức hút. Mấy chốc trước cửa công ty đã đông nghịt người tới xem trò hay của mẹ con Kiều Ngân Anh. Cô đứng từ trên phòng làm việc nhìn xuống quả thực cảm thán. Cộng đồng mạng quả thực lan tỏa nhanh, còn chuẩn bị ở băng rôn tới chửi Kiều Ngân Anh. Cũng may cô Kiều kia cũng biết xấu hổ mà không kể nể như ban nãy nữa nhưng lại cô chấp không rời đi nhất quyết đứng trước cửa công ty cô nghe chửi.
Mấy năm không gặp Kiều Ngân Anh thực sự hết thuốc chữa rồi. Cô còn không nhận ra đây có thực sự là người bạn thuở nhỏ của mình không. Cô gái tươi vui, năng động trong mọi việc. Luôn hòa đồng, thu hút mọi ánh nhìn sao lại trở thành cái dạng này.
Cô mệt mỏi đi trở về ghế ngồi xuống. Cả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại. Cảnh tượng ấy lại hiện lên trước mắt cô. Một đám người ngoại quốc đang vây quanh cô. Một tên trong đó cười một cách đều giả rồi chậm tiến gần lại cô. Bàn tay của hắn vuốt ve lên gương mặt cô. Kỳ Tuyết khi ấy đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm đang tiến tới mình nhưng hai chân và tay cô đã bị trói, miệng thì bị nhét khăn làm cô chẳng cách nào vùng vẫy. Bất ngờ tên đang vuốt ve gương mặt cô xé toạc áo một bên vai của cô ra.
Kỳ Tuyết giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hai mắt cô căng ra, nó lại xuất hiện. Những hình ảnh năm ấy lại xuất hiện trong tâm trí cô. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa giúp cô định thần lại."Vào đi."
Linda mở cửa cùng Tiểu Lãnh tiến vào bên trong. Cô ấy đặt tài liệu xuống mặt bàn cho cô rồi rất nhanh đi ra ngoài để lại không gian cho cô và Tiểu Lãnh. Tiểu Lãnh chạy tới ôm cô, hai tay cậu đưa lên xoa xoa gương mặt mẹ cậu. Ban nãy khi tiến vào đã thấy sắc mặt mẹ không tốt chắc chắn là có chuyện gì rồi."Mummy, mẹ có chuyện gì sao?"
Kỳ Tuyết mỉm cười lắc đầu. Cô bế Tiểu Lãnh ngồi lên đùi cô rồi chỉnh lại mái tóc bị rối cho cậu. Nếu năm đó anh hai cô không xuất hiện kịp thì không biết tiểu tâm can này của cô sẽ xảy ra chuyện gì. Năm năm rồi, cô không tìm ra được kẻ nào thông đồng với Kiều Ngân Anh bắt cóc cô sang Nam Phi nhưng cô tin rằng với khả năng của hai mẹ con Kiều Ngân Ý khi đó thì hoàn toàn không có khả năng. Lại thêm chuyện bà già Kiều Ngân Ý có thể trở thành cánh tay đắc lực của cha Vũ Trác Nghiên thì càng làm cô tin điều này là sự thực.
Nếu là Tiêu Thành ra tay thì cô tin anh sẽ tìm ra kẻ đứng sau nhưng Tiêu đại thần này lại có một luật lệ khó hiểu. Anh với những chuyện xảy ra trước khi cô gặp anh đều không muốn biết, không quản và hoàn toàn không nhúng tay vào. Nhưng với những chuyện xảy ra sau khi cô gặp anh thì Tiêu đại thần lại quản. Quan trọng hơn vị Tiêu thư ký huyền thoại này của cô là người nói được làm được nên anh đã đặt ra thì không bao giờ phá bỏ được. Thật ra ngoài anh tìm ra kẻ đứng sau cô cũng có thể nhờ anh hai, Lục Hàn hay Vũ Trác Nghiên. Nhưng ba kẻ này cũng như Tiêu Thành nhất quyết với chuyện này không cho cô biết, muốn cô tự trả thù những kẻ trong quá khứ. Đây là ý gì đây. Chỉ riêng Thiên Dực thì giúp cô nhưng anh thế lực hoàn toàn không đủ khả năng bằng những người kia để điều tra.
"Bảo bối nhỏ! Con có yêu mẹ không?" Kỳ Tuyết nhéo nhéo hai má trắng hồng của Tiểu Lãnh. Thằng bé chính là tâm can của cô chỉ có cái đôi khi lại chọc cô tức điên lên thôi. Hơn nữa đứa con này của cô tới giờ vẫn không có dáng vẻ của đứa trẻ thực thụ, lúc nào cũng như ông cụ.
Tiêu Lãnh nhíu mày kéo tay của mẹ cậu ra."Hôm nay Mummy quả thực có vấn đề. Vấn đề chính ở chỗ não Mummy lại hỏng rồi."
Nói xong cậu hừ một cái rồi nhảy khỏi đùi của cô chạy ra ghế sofa ngồi. Kỳ Tuyết nhìn theo bóng lưng kia chỉ biết lắc đầu. Bảo bối, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Kiều Ngân Anh, cô không thể trách tôi lần ra tay với cô được rồi.
_____Lời tác giả_____
A Diệp: Xin lỗi mọi người, Au nhớ nhầm lịch rồi~ Xin lỗi nhiều nha. Chắc chắn chủ nhật sẽ nhớ đúng!