Sau vụ tai nạn khiến Kỳ Tuyết nhập viện cũng không ai nhắc tới lời hứa cho mỗi người một tháng ở cạnh cô nữa. Mà cho dù Thiên Vũ có muốn chỉ sợ cũng chẳng có cơ hội tới gần cô được.
Kiều Ngân Anh sau khi được rút đơn kiện được thả ra cũng hoàn toàn biến mất ở thành phố A nhờ thế lực của Thiên Gia và một phần nhỏ mẹ cô ta Kiều Ngân Ý.
Cũng chính vì vậy mà Thiên Gia và Kỳ Gia không tuyên bố trở mặt nhau nhưng người trong giới tài chính thành phố A đều ngầm hiểu với nhau hai tập đoàn là đang vì đứa cháu trai.Người liên kết hai nhà lại với - Tiểu Lãnh ngăn cản việc trở mặt lại.
Trong một tuần qua tập đoàn Thiên Long có những sự biến động lớn. Người từng được coi là người thừa kế sáng giá nhất của Thiên Gia là Thiên Ngân Châu bỗng dưng không còn đứng trong hàng ngũ người thừa kế nữa. Chính người đã quy ẩn lâu nay Thiên Hàn cũng tuyên bố với giới truyền thông sẽ chuyển toàn bộ cổ phần cùng bất động sản của mình cho cháu trai Tiểu Lãnh. Không ngoài dự đoán trên dưới tập đoàn Thiên Long cũng ngầm hiểu ra ai sẽ là chủ nhân tương lai của họ.
Nhưng sự việc lại càng trở nên lớn hơn khi Tiểu Lãnh trả lời phỏng vấn và nói sẽ không nhận bất kì quan hệ nào với tập đoàn Thiên Long. Nó sau một đêm trở thành tin nóng hổi nhất. Một đứa trẻ năm tuổi với số tài sản hơn tỷ USD nếu đồng ý làm người thừa kế mà lại từ bỏ số tài sản đó.Đó chắc chắn sẽ là một tin sốt dẻo với đám phóng viên.
Trước việc này báo chí liền ra những bài báo liên quan tới vấn đề giữa Kỳ Gia và Thiên Gia nhiều hơn vì chỉ có Kỳ Gia mới tác động lớn vậy tới Tiểu Lãnh.
"Tiểu Lãnh nó không biết tính toán chút nào.Số tài sản lớn vậy mà không nhận.Nếu không nhận cũng nên mang về tặng người sinh thành nó là em."Kỳ Tuyết đặt quyển tạp chí xuống ngả người vào ghế.Ở bệnh viện hơn một tuần hôm nay chính là ngày đi làm đầu tiên của cô.Cảm thấy được giải thoát hơn hẳn.
"Nó không nghĩ đơn giản như em."
Lục Hàn cầm theo một cốc thuốc bắc đặt trước bàn làm việc của cô mỉm cười gian xảo đứng chuẩn một tên gian thương.
Cô nhìn thấy cốc thuốc bắc đã rùng mình thì nhìn nụ cười của anh xong da gà liền nổi hết lên.Chắc chắn việc Tiểu Lãnh làm lần này có sự tham gia của Lục Hàn.Tuy Lục Hàn bề ngoài ôn hòa, tốt bụng đúng kiểu đàn ông của gia đình nhưng đừng quên anh là người đứng đầu Lục Thị tập đoàn lớn cả trong nước và thị trường Châu Âu, Châu Mỹ và sắp tới là Châu Phi.
Để đưa tập đoàn chỉ ở trong khu vực Châu Á vươn ta quốc ta rồi ngày càng lớn mạnh thì đầu óc kinh doanh của anh không phải ai cũng sánh bằng.
Trong giới tài chính trên toàn cầu thì cái tên Lục Hàn cũng phải khiến cho người ta rùng mình phải tài trí cùng mưu mô của anh. Có thể nói những từ như gian thương, cáo già thì hoàn toàn phù hợp với nam nhân ôn hòa này.
"Là anh bày mưu cho nó đúng không? Nhưng sao lại phải làm vậy."
Kỳ Tuyết tuy nói vậy cũng chẳng hứng thú với tài sản của Thiên Gia chỉ là buồn miệng nói chơi.Còn bây giờ là cô hứng thú với mưu mô của Lục Hàn.
"Uống hết cốc thuốc bắc anh nói em nghe."Lục Hàn buông tập văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười với cô.
Tuy anh nhận nhiệm vụ tới coi trừng và chăm sóc cô nhưng cũng phải lo việc công ty nên quyết định mang theo một bàn làm việc nhỏ vào văn phòng cô.Vừa chăm sóc cũng vừa sử lý được công việc.
Cô hầm hừ nhìn cốc thuốc bắc.Rõ ràng anh ở nước ngoài bao năm nhưng vẫn rất tin tưởng vào thuốc đông y. Nên dù bác sĩ nói cô chỉ cần uống một vài viên thuốc bổ anh liền biến nó thành vài cốc thuốc bổ.
Nhìn màu nâu quen thuộc cùng mùi hương không thể lẫn vào đâu được của thuốc đông y.Cô do dự không muốn uống nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu giờ cô không uống thì bữa cơm chữa của cô sẽ biến thành những món hầm thuốc bắc.
Lấy hết động lực cô cầm cốc thuốc nên uống một hơi cho hết sau đó đẩy cái cốc ra xa.Nó chính là ác mộng của cô.
"Em uống xong rồi anh nói đi."
Lục Hàn chưa vôi trả lời ung dung kí một vài văn kiện anh vừa đọc qua.Vài lần ngẩng lên vẫn thấy cô vẫn nhìn chằm chằm anh đợi câu trả lời liền bật cười.
Cô gái ngốc này!
"Em chưa nghĩ qua Tiểu Lãnh là trưởng nam của Thiên Gia? Ngoài nó ra còn ai có thể thừa kế tài sản đó."
"Họ có thể sinh thêm đứa khác."
"Nếu có thể có thêm sao Thiên Hàn phải mang tiền bạc của mình ra dụ Tiểu Lãnh hay đúng hơn là nên tiếng làm hòa với Kỳ Gia.Chứng tỏ Thiên Vũ và Thiên Dực không muốn có con nữa."Lục Hàn cười ôn hòa nhưng trong nụ cười đó cô không hiểu sao lại thấy rợn tóc gáy.
"Vậy nên?"Cô nhìn đôi mắt anh, nó là đôi mắt đẹp nhưng cánh cửa vào nó lại khóa quá chặt.
"Người thừa kế duy nhất của Thiên Gia chỉ đáng giá vậy thôi sao? Em không thấy quá rẻ sao?"Lục Hàn bật cười.
Kỳ Tuyết ngốc như vậy cũng may có Tiêu Thành cạnh cô chứ với tư duy thất thường này sao có thể vươn ra xa được.
"Hm... Ý anh là muốn ép Thiên Gia giao nhiều tài sản hơn?"Cô hơi nhíu mày.Kỳ Gia cũng đâu thiếu tiền.
"Là một lời xin lỗi đó đại tiểu thư."Anh mỉm cười nhìn cô.
"Vậy anh nói ngay từ đầu là xong rồi còn vòng vo."Kỳ Tuyết trừng mắt với Lục Hàn.Rõ ràng là anh đang trêu đùa cô.
Lúc này tiếng gõ cửa ở bên ngoài.Lát sau Linda đi vào mang theo một tập tài liệu và bưu phẩm đặt trên bàn cô xong cũng nhanh rời ra ngoài.
Cô đặt tài liệu sang một bên rồi mở bưu phẩm kia ra.Bên trong là thư của tòa an.Cô không cần đọc cũng biết được nội dung.Nhưng không hiểu sao cô vẫn chưa dám tin mà mở ra đọc kĩ từng câu chữ.Lòng cầu mong thứ cô suy nghĩ không là thật.
Nhưng cô lần này lại đúng...
Cô đặt lá thư xuống.Chẳng biết nên cười hay nên khóc.
Đây không phải là mong muốn của cô sao?
Là cô yêu cầu anh làm vậy.
Nhưng tại sao cô lại khóc?
Lục Hàn tuy đang xử lý công việc nhưng nhìn sự biến đổi tâm trạng của cô nhanh vậy cũng cảm thấy có sự lo lắng.
"Trong đó viết gì?"
Cô mỉm cười với anh rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà chậm rãi nói từng chữ."Em tự do rồi."
Cuộc hôn nhân ấy thật sự kết thúc rồi!