Kỳ Tuyết nhấn ga xe chạy chóng vụt khỏi đám phong viên đang dò hỏi liên tục kia.Gương mặt cô đầy vẻ buồn bực.Sáng sớm vừa bước ra khỏi nhà, đã vậy còn muộn hơn mọi ngày cô tưởng đám phong viên với bốn tên nam nhân kia không còn ở ngoài nữa ai ngờ vừa đi ra đã bị họ ập tới làm cô hoảng hốt suýt ngã.Đi được một đoạn dài,Kỳ Tuyết nhìn qua gương chiếu hậu nhìn mấy chiếc xe ô tô vẫn đuổi theo mình liền khó chịu mở điện thoại ra gọi điện.
"Nghiên, anh kêu mấy tên kia quay lại xem nào.Đuổi theo xe của em làm gì."
Kỳ Nghiên ở đầu dây bên kia khó hiểu hỏi ngược lại cô."Theo em? Bốn người họ đang ở phòng khách nói chuyện với cha mẹ.Em có nhìn nhầm không Tuyết?"
Kỳ Tuyết sững người, ánh mắt nghi hoặc nhìn mấy chiếc xe đang theo sau mình.Bụp! Một tiếng nốp xe nổ vang lên.Cô nhíu mày phán đoán xe của mình đã bị nổ nốp nhưng nguyên nhân tại sao còn chưa biết được.Nhưng ngay sau đó những tiếng "pằng,pằng,pằng,..." vang lên ở phía sau, nó xuất hiện từ mấy chiếc xe đi theo sau cô thì lúc đó cô đã hiểu được mấy cái xe đó có mục đích gì và nguyên nhân bị nổ nốp xe.
"A Tuyết, có chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng súng."Kỳ Nghiên ngạc nhiên, giọng nói mất kiên nhẫn ở đầu dây bên kia vang lên.
"Có người muốn giết em.Ở quốc lộ Q mau cho người tới đi."Nói xong cô liền ngắt liện thoại tập chung vào lái xe.Chưa kịp nghĩ ngợi liền liền nhấn mạnh ga mà điều khiển xe phong như tên lửa về phía trước.
Quốc lộ Q bình thường là con đường vắng lên ở giờ này thì càng vắng hơn, đúng hơn là không có một bóng người.Cũng may lúc ở bên Mỹ có mấy đường đua xe và anh hai cô cũng là một người đam mê đua xe tốc độ nên người em gái như cô đây cũng được đưa đi ké, rồi học hỏi được vài thứ vặt vãnh nào ngờ hôm nay phải dùng tới.
Kỳ Tuyết tập chung điều khiển xe cũng không quên nhìn qua gương chiếu hậu xem đã cắt đuôi được mấy xe đằng sau chưa.Khi nghe thấy những tiếng đạn bắn vào thân xe thì cô biết rằng với khả năng mèo cào của cô thì chưa đủ trình cắt đuôi họ.
Cô sợ hãi nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra lãnh đạm, tay nắm tay lái, chân nhấn ga mạnh phong như tên về phía trước.Cô điều khiển một cách điểu luyện nhất có thể để tránh được phần nào viên đạn bay tới nhưng bụp! Một nốp xe nữa bị nổ,xe đi càng lúc càng chậm lại.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy mấy tên mặc đồ đen kia cũng dừng lại không bắn nữa mà thấy lạ, không phải muốn giết cô sao? Tự nhiên lại không bắn nữa thì thấy phía trước cô có một hàng xe dàn ngang ra.Từ trong xe bước ra một đám người cao to, cầm đầu họ chính là anh hai cô cùng Thiên Vũ, Lục Hàn, Vũ Trác Nghiên và Thiên Dực.Nhìn đằng đằng sát khi hơn đám người phía sau cô nhiều.
Kỳ Tuyết cảm nhận được họ chắc chắn không dám ra tay với cô nữa lên liền mở cửa xe không chút sợ sệt đi về phía anh hai mình.Do chiều cao chênh lệch dù đã đi giày cao gót phân nhưng cô vẫn phải kéo anh hai mình xuống mới thì thầm vào tai được."Nghiên, anh đi kiểu gì mà vượt qua em đi luôn vậy?"
Kỳ Nghiên cười lạnh nhìn đám người mặc đồ đen vừa đuổi theo cô đang mở cửa ô tô đi về phía bọn họ sau, sau đó mới cốc đầu cô một cái."Đường tắt, mới chuyển tới anh đã tìm hiểu rồi.Ai như em."
"Chậc,..."Kỳ Tuyết xoa đầu hận không quay ngược thời gian để cô thông minh hơn một chút.Lại nhìn mấy tên áo đen kia không manh động như lúc nãy mà dè chừng đi về phía bọn cô mà lấy làm ngạc nhiên.Đây có khi nào là giả tạo rồi một phát bắn chết người không đây.(A Diệp: Ảo sao Tuyết? Muốn chết vậy à =.=)
"Ai kêu các người làm vậy? Nói!" Vũ Trác Nghiên quát lên, gương mặt tức giận hiện rõ trên gương mặt anh ta.Giọng nói lạnh nhạt, lãnh đạm làm buốt tới tận sống lưng người nghe.
Mấy tên áo đen nhìn nhau, sợ hãi không dám lên tiếng mà đùn đẩy nhau.Cô nuốt nước bọt ực ực, theo phán đoán của cô thì đây là người của Vũ Gia nhưng ai sai khiến họ mới là điều cô khó hiểu,cha anh ta chẳng rảnh vậy, Vũ Trác Nghiên lại càng không phải.Cuối cùng trong mấy tên áo đen cũng có người dám mở lời."Là bà Kiều thưa cậu chủ."
Rắc rắc, tiếng các khớp tay va chạm vào nhau kêu to.Gương mặt lạnh nhạt của Vũ Trác Nghiên càng giống tử thần hơn.Anh ta sải bước tới trước mặt mấy tên áo đen, từng câu từng chữ phát ra như muốn giết người."Ai động vào Kỳ Tuyết liền chết không toàn thây.Về nói Kiều Thiên Ý, bà ta đừng để tôi phải ra tay."
"Dạ cậu chủ."Mấy tên áo đen đồng loạt lên tiếng, sau đó lùi về phía sau mấy bước rồi rời đi ngay.
Đến khi mấy tên áo đen rời đi khẳn rồi cô cũng bị anh hai vác lên xe, phóng đi nhanh bỏ mặt mấy tên nam nhân cũng vừa tới cứu cô ở lại.Cô cười cười, lắc lắc tay anh hai mình vì biết anh đang tức giận."Anh hai! Nghiên ca!"
"Nói." Kỳ Nghiên chăm chú điểu khiển xe nhưng vẫn cấp cho cô một chữ.Anh đúng thật là đang tức giận rất nhiều với đứa em gái này, không hiểu tại sao chỉ cần không chú ý một chút là nó liền xảy ra chuyện.
"Anh, em biết sai rồi mà.Từ sau này em sẽ nghe lời anh, ra ngoài mang theo cận vệ, không đi xe BMW mà đi xe Ferrari F America() anh tặng." Cô cố cười một cái thật đáng yêu cho anh hai hết giận.Anh hai cô bình thường tốt với cô vậy nhưng một khi tức giận thì đứa em gái như cô chắc chắn không toàn thây rồi.Đã vậy lần này là do cô ương bướng không nghe lời anh nên càng phải xin lỗi một cách ngoan ngoãn hơn.
"Hứ,anh đã nói rồi.Kiều Ngân Ý chính là mụ cáo già.Bà ta có thể trói buộc cha bao năm, bây giờ tới Flus làm lại được trọng dụng chắc chắn không đơn giản đâu."Kỳ Nghiên xoay tay lái để rẽ sang.Thần sắc anh không chút biến đổi,vẫn sắc lạnh.
Cô hú vía, vuốt vuốt ngực.Anh hai chính là rằn mặt cô đây mà, với tài năng đưa xe của anh thì vụ việc vừa nãy chắc chắn đã cắt đuôi được bọn chúng nhưng còn người gà mờ như cô thì sao mà làm được."Em biết rồi mà, anh đưa em tới công ty đi.Sắp muộn giờ kí hợp đồng với Flus rồi."
Kít! Tiếng phanh xe vang lên.Kỳ Nghiên dừng xe lại,ánh mắt lạnh buốt nhìn cô.Không khí bên trong xe như lạnh dần lại,Kỳ Tuyết như nghe thấy tim mình đang đập từng nhịp, từng nhịp một.Kỳ Nghiên nhìn em gái mình một hồi rồi bất ngờ phóng xe như bay về phía trước.Tới cả lúc gặp cảnh sát cũng cứ thể vượt qua vì cả thành phố A ai không biết những tập đoàn lớn như Kỳ Liên đều có thế lực ngầm ở phía sau chống lưng.
Cả đoạn đường tới công ty không có một tiếng nói nào hết ngoài tiếng hít thở của hai người.Kỳ Tuyết biết rõ anh hai mình đang tức giận nên cũng ngoan ngoãn ngồi im.Tới tận lúc dừng xe trước cửa công ty vừa bước xuống cô chưa kịp mở lời đã thấy anh hai cô vút cái phóng xe đi rồi bỏ mặc người đang ú ớ như cô nhìn theo.
()Ferrari F America là phiên bản đặc biệt kỷ niệm năm Ferrari, F America được sản xuất với số lượng chiếc và tại thị trường Mỹ.