Một tuần sau tình trạng của Vũ Trác Nghiên đã ổn định nhưng mảng kí ức của anh ta về Lạc Vũ Anh thì mãi vẫn chưa lấy lại được.Hàng ngày Lạc Vũ Anh tới chăm sóc cho anh ta nhưng với anh ta mãi cũng chỉ là một người bạn bình thường, còn mỗi khi cô tới thì lại tỏ ra vẻ cưng chiều, thân thiết.Lục Hàn đã mời nhiều bác sĩ nước ngoài tới nhưng đều vô tác dụng, họ nói chỉ còn cách đợi anh ta tự hồi phục trí nhớ thôi.
"Vũ Trác Nghiên, anh có nhanh lên không?"Cô ngồi trên sofa trong phòng bệnh cùng Lục Hàn và Lạc Vũ Anh.Hôm nay là ngày xuất viện của anh ta nên mọi người phải rời công việc lại để tới đón mặc dù biết anh ta không bị mất trí nhớ gì hết ngoài về Lạc Vũ Anh mà thôi.
Vũ Trác Nghiên từ phòng tắm đi ra, trên người anh là một bộ vest đen huyền bí tôn lên vẻ cao ngạo cùng khí chất đế vương của anh ta.
"Được rồi, mau đi thôi.Hôm nay anh cũng phải đến công ty xử lý công việc."Vũ Trác Nghiên chỉnh lại áo vest đi tới kéo cô đi về phía cửa.Cô ngoảnh đầu nhìn Lạc Vũ Anh cùng Lục Hàn đi sau, mỗi người một vẻ mặt, một suy nghĩ.
Cô cố tách mình ra khỏi anh ta nhưng hoàn toàn không có cách.So với sức lực của cô thì Vũ Trác Nghiên, một người vừa hết bệnh khỏe hơn rất nhiều nên đành để anh ta kéo cô ôm vào trong lòng sải bước đi.
Tách!Những ánh sáng đền flash chiếu vào cô cùng Vũ Trác Nghiên đang cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.Cô bất giác nhíu mày lại nhìn đám phóng viên.Sau đó liền thấy Lục Hàn cũng Lạc Vũ Anh đi sau mình cũng bị chiếu vào.Một đám người phóng viên đi nhanh tới trước mặt bọn cô hỏi chuyện."Kỳ Tổng, không phải cô vẫn đang cùng Thiên Tổng là vợ chồng sao bây giờ lại cùng Vũ Tổng có quan hệ?
"Lục Tổng, cô gái bên cạnh anh cùng anh có quan hệ gì vậy? Là bạn gái của anh sao?"
"Vũ Tổng, nghe nói vụ tai nạn của anh có liên quan tới vấn đề nội bộ công ty, anh nói sao về việc này?"
"Kỳ Tổng, vậy đứa con của cô và Thiên Tổng có phải là của Vũ Tổng không vậy?"
...
Hai bàn tay của cô nắm chặt vào nhau.Nhất định cô phải điều tra xem rốt cuộc là hai bán thông tin này ra ngoài.Làm sao phóng viên có thể biết được hành tung của bọn cô.Cô thoáng nhìn Lạc Vũ Anh, việc kết hôn mới đây của cô ấy cùng Vũ Trác Nghiên chỉ có người trong nhà cùng bạn bè biết, chưa thông báo ra ngoài lên cô ấy cùng anh ta trước mặt người ngoài cũng coi như là người xa lạ.
"Xin lỗi các vị.A Tuyết đã cùng Thiên Tổng ly dị nên việc cô ấy có quan hệ với tôi là chuyện bình thường.Con về đứa con của cô ấy và Thiên Tổng là của bọn họ, nhưng nếu cô ấy cần tôi sẵn sàng làm cha của đứa bé đó."Vũ Trác Nghiên tuyên bố thằng thừng, ôm lấy cô dựa sát vào người anh ta.Nhưng anh ta đâu biết Lạc Vũ Anh đang hứng chịu đau khổ biết bao nhiêu khi thấy cảnh này vì trong khi cô ấy mới là vợ của anh ta.
"Vậy còn mối quan hệ giữa Flus và Trust thì sao? Vũ Tổng anh có thể cho chúng tôi biết rõ hơn không?"Các phong viên càng được đà càng hỏi lấn tới.
"Ai nói đã ly hôn."Một giọng nói đầy nam tính vang lên mạnh mẽ.
Thân hình cao lớn của Thiên Vũ, bên cạnh anh là Tiểu Lãnh đang đi về đi bọn cô.Thiên Vũ vest đen lạnh lùng bao nhiều thì Tiểu Lãnh một bộ đồ thể thao màu xanh đáng yêu mang lại sức sống bấy nhiêu.Hai người sánh bước nhau đi tới.Khóe miệng Thiên Vũ thoáng chốc nhếch lên."Vũ Tổng có lên trả lại bà xã của tôi cũng như mẹ của con tôi không?"
Thiên Vũ thoáng cái bất ngờ kéo cô về phía anh ta trước mặt bao người.Hai hàm răng cô rít vào nhau ken két thì thâm vào tai anh."Anh lại giở trò gì vậy? Hãy nhớ chúng ta đã ly hôn rồi đó."
"Ai nói chúng ta đã ly hôn?"Thiên Vũ tỉnh bơ nhìn cô, khóe miệng nhếch lên.
"Không lẽ giấy ly hôn anh không mang tới tòa?"Cô ngơ ngác nhìn anh,cảm giác Tiểu Lãnh dường như cũng biết được gì đó rồi thì phải.
"Không."Anh trả lời một cách chắc nịch.Cô gần như muốn hộc máu tại chỗ, sao cuộc đời cô ngày càng cẩu huyết vậy.Đây là thế giới của cô hay truyện ngôn tình vậy, cô không muốn sống nữa.(A Diệp: Ngôn tình đó Tuyết ^-^)
"Chưa ly hôn có thể ly hôn."Vũ Trác Nghiên nhếch miệng cười tà.Kéo cô ra khỏi người Thiên Vũ đứng vững vàng bên cạnh anh ta.
"Nếu tôi không đồng ý."Thiên Vũ đưa tay kéo cô lại.
Cô trố mắt nhìn hai người họ kéo qua kéo lại cô mà nổi cáu.Con mẹ nó, cô có phải dây thun đâu mà kéo mãi thế không biết.Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Hàn đang đứng kia, cũng may anh ấy nhìn ra ánh mắt đó đi tới kéo lấy cô ra khỏi chỗ tối tăm đó.Nhưng câu nói tiếp theo của anh như đánh tỉnh cô luôn."Vậy canh tranh công bằng.Tôi cũng tham gia."
Mắt cô trợn tròn cùng ngạc nhiên nhìn anh ấy.Mẹ nó, chưa đủ mệt sao lại còn thêm người nữa vậy.Đám phong viên như được đà càng vui mừng mà cổ vụ tiếp tục để họ lấy tin.
"Cả tôi tham gia nữa."Chàng trai một thân vest trắng đi xuống khỏi xe BMW màu xám đời mới nhất.Không ai khác chính là Thiên Dực.Hắn ta đi về phía bọn cô đang đứng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Chúa ơi! Hôm này là cái ngày quái quỷ gì vậy? Cô không muốn sống nữa mất, hết người này tới người kia góp vui.Nhưng cô cũng không quên nhìn Lạc Vũ Anh đang đứng phía sau hai tay bấu vào nhau gần như bật máu ra.Cô bất giác nhìn ra ánh mắt Vũ Trác Nghiên nhìn cô ấy nhưng không biết có phải ảo ảnh không vì lát sau đã nhìn anh ra cười với cô rồi.( A Diệp:... =-= Gato với Tuyết quá!)
"Kỳ Tổng, có chàng trai muốn theo đuổi cô vậy cô đã chọn được ai xác định chưa?"
"Kỳ Tổng, cô là thích ai trong người đàn ông hoàng kim này vậy?"
"Kỳ Tổng, cô hãy nói gì đi."
"Kỳ Tổng,..."
...
Cô cười trừ, cô có ngu mới trả lời câu hỏi vớ vẩn của đám phong viên này.Trả lời xong không đảm bảo tính mạng lại chở thành tiêu đề bị công kích mất.Ai không biết Lục Hàn, Thiên Vũ, Vũ Trác Nghiên, Thiên Dực đều là những người đàn ông hoàng kim, người chồng quốc dân được cả nước chứ không gì nữ nhân của thành phố A mong ước.Những người muốn làm người tình một đếm của họ chắc phải trải dài khắp Vạn Lý Trường Thành.
"Cái này phải đợi cuộc tranh tài của họ rồi.Tôi không thể tiết lộ gì được."