Cái tên đó vừa phát ra bỗng làm cô run cả người lên.Đáy mắt hiện ra tia sợ hãi pha trộn kinh bỉ với người đàn bà tên Kiều Ngân Ý đó.Bà ta là thanh mai trúc mã với ba cô, năm đó nhà họ Kiều và nhà họ Kỳ có giao tình tốt và cả hai đều là gia đình danh giá.Nhưng người tính không bằng trời tính nhà họ Kiều vì một đám cháy mà tiêu hủy tất cả chỉ còn lại một người là bà ta.Ông nội cô vì tình nghĩa năm đó của giữa hai nhà mà cho bà ta làm thư ký cho ba cô, cùng lúc đó mẹ cô cùng ba cô công khai yêu nhau và chuẩn bị kết hôn.
Bốn năm sau khi sinh anh hai cô,Kiều Ngân Ý cũng thành thư kí thân cận của ba cô.Trong một lần đi tiệc làm ăn, mẹ cô thì phải qua Ý cố vấn cho một công ty nên nhân cơ hội đó bà ta đã hạ dược với ba cô và mang thai Kiều Ngân Anh.Ghê tởm,thật sự ghê tởm!
Người đàn bà đó không những không biết ngại mà còn mặt dày trở thành tình nhân của ba cô, ông lại càng vì sợ mẹ cô đang mang thai cô đau lòng mà im lặng làm theo.Mọi chuyện chắc vẫn diễn ra như thế, Kiều Ngân Ý vẫn là bạn tốt của ba mẹ cô, Kiều Ngân Anh cũng được cô với anh hai coi như người thân.
Đêm sinh nhật năm cô tuổi, mẹ cô nghe được cuộc hội thoại của Kiều Ngân Ý và ba cô.Bà không vào ngay chỉ lẳng lặng để đến tối tự mình nói chuyện với ba cô.Từ đó bà ta ít đến nhà cô hơn, mẹ cô cũng chỉ khuyên cô giữ khoảng cách với Kiều Ngân Anh.Nhưng còn nhỏ cô không biết gì cho đến bây giờ cô mới cảm thấy hối hận vô cùng.
"Lâu rồi không gặp cô Kiều." Vũ An Nhược nhẹ nhàng, tao nhã cất lời nhưng trong đó có rõ sự châm chọc.
Kỳ Tuyết bừng tỉnh, cô nhìn về phía đối diện không biết do chán ghét không để Kiều Ngân Anh vào trong mắt hay mải miết với dòng hồi ức mà hoàn toàn không phát hiện ra cô ta đã vào lúc nào.
Kiều Ngân Anh hôm nay khác hẳn với lúc hôm qua hùng khổ tới tìm cô,mắt cô ta tuy được lớp phấn dày che đi nhưng vẫn thấy những vết cuồng thâm, gương mặt toát ra vẻ mệt mỏi, chán nản cũng đủ hiểu cuộc hội thoại của ba cô với cô ta có sức công kích ra sao.
"Dạ đúng vậy, lâu rồi không gặp bác càng ngày càng xinh đẹp hơn."Cô ta nở một nụ cười dối trá.Nhưng thật ra đúng là Kiều Ngân Anh rất sợ Vũ An Nhược.Kiều Ngân Anh nhớ năm đó bà phát hiện ra việc cô ta cho người bắt cóc Kỳ Tuyết đã trong bí mật về tìm cô ta, bà không những không đe dọa hay chửi mắng chỉ nhìn nhàn nhạt một hồi,rồi xé đôi tấm hình của mẹ cô ta cùng con gái ra.Từ lúc đó cô ta hiểu rằng chỉ cần Kỳ Tuyết có chuyện gì thì người chịu chính là con gái cùng mẹ cô ta.
"Cô Kiều nói quá, cô cũng càng ngày càng trưởng thành hơn."Vẫn nụ cười tao nhã hài hòa đó nhưng chắc chắn cô ta nghe ra Vũ An Nhược đang ám chỉ cô ta đủ lông đủ cánh rồi muốn hại Kỳ Tuyết.
Kiều Ngân Anh tái mặt, hai tay đặt dưới đùi bấu vào nhau cô ta cố nặn ra một nụ cười nhìn Vũ An Nhược:"Không biết bác tìm cháu có việc gì không?"
Vũ An Nhược nhẹ nhàng cầm tách trà được Linda mang vào nhấp nhẹ, ánh mắt quét sang Kỳ Tuyết một cái."Ta chỉ muốn hỏi thăm xem mẹ cháu dạo này thế nào thôi."
Nghe nhắc tới mẹ mình mặt cô ta trắng bệch đi như không còn một giọt máu nào.Hai cánh môi của cô ta cắn vào nhau ngập ngừng không lên tiếng.
Vũ An Nhược trước mặt mọi người là phu nhân cao quý, tao nhã nhưng nếu trước kẻ địch bà chính là ác quỷ máu lạnh và hai đứa con của bà chỉ có Kỳ Nghiên là giống bà điểm đó còn Kỳ Tuyết thì quá giống ba nó, rất dễ yếu lòng.
Thấy cô ta vẫn im lặng bà lại tiếp lời."Nghe nói mẹ cô Kiều vừa chuyển sang làm cho Flus, vậy phải chúc mừng rồi."
Kiều Ngân Anh ngạc nhiên tại sao Vũ An Nhược lại biết việc này, đây không phải chỉ là việc nội bộ công ty Flus mới biết thôi sao.Đã vậy công ty Flus cùng tổng công ty – Trust của Kỳ Gia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau, xác xuất biết càng ít.
Còn cô không hiểu sao Flus lại cho mẹ cô ta vào làm, không lẽ là muốn từ đó moi móc thông tin để gây chiến với Trust.Nhưng dù việc này có ra sao thì mẹ cô chắc chắn đã có phòng bị trước rồi.
Căn phòng cũng vì vậy mà không khí nặng nề hơn, Kiều Ngân Anh không trả lời mà cứ mấy phút lại ngẩng đầu nhìn mẹ cô một cái rồi cúi xuống.Mẹ cô thì vẫn thản nhiên uống trà của mình.Gần nửa giờ trôi qua tiếng mở cửa phòng vang lên, Kiều Ngân Anh thấy vậy liền đứng dậy."Cháu có việc nên về trước hôm khác tìm bác trò chuyện sau."
Chưa kịp để cô cùng mẹ mình nói gì cô ta đã lướt qua người vừa mở cửa đi nhanh ra ngoài, có vẻ rất nóng vội lên tiếng bước chân khá là to.
Người nam nhân kia đi về phía cô và mẹ cô ngồi xuống đối diện.Ánh mắt trầm ngâm nhìn qua cô cùng mẹ cô."Lâu rồi không gặp bác."
Mẹ cô nhìn người nam nhân phía trước ánh mắt có phần cười nhẹ,bà nhàn nhạt đặt ly trà của mình xuống."Lâu rồi không gặp.Cậu tới đây là tìm tôi hay nó."
Từ "nó" phát ra từ mẹ cô chính là ám chỉ cô.Nam nhân kia liếc nhìn cô một cái rồi trầm ngâm một lúc mới trả lời."Nếu cháu nói tìm cả hai?"
"Vậy phải xem cậu tìm vì mục đích gì.Nếu tới để nói chuyện phiếm thì cậu nên tới mấy quán Bar ngồi với các cô gái thì tốt hơn, đã làm mất thời gian."Tuy kiểu nói mỉa mai nhưng cô hoàn toàn không nghe ra sự ám chỉ mỉa mai nào mà chỉ cảm thấy là sự đấu khẩu, đùa vui thôi.
"Nếu mấy cô gái đó nói chuyện vui hơn bác thì cháu đã tới tìm.Phải không Tuyết?"Nam nhân cười giảo hoạt đưa ngay mũi tên chĩa về phía cô.
Một con người nằm không cũng trúng đạn như cô chỉ biết ngơ ngác nhìn hai người đang nhìn chằm chằm mình.Con mẹ nó! Từ nãy tới giờ nói được mấy câu tự nhiên bị hỏi cũng chưa kịp để bộ phận tiếng nói ở não hoạt động.
"Ừ, ừ..."Cuối cùng không chịu được đạn nữa cô đành ậm ừ rồi chợt nhớ ngu ngơ ra gì đó nhíu mày suy nghĩ làm mẹ cô cùng nam nhân kia nhìn mà muốn khóc không xong, muốn cười cũng chẳng xong."Mấy hôm không gặp bà không nhận ra tôi luôn sao Tuyết?"