Tôn Dĩnh Hồng có hơi bối rối.
Trước khi mở cửa, có lẽ chưa bao giờ bà gặp người nào như Chu thiếu.
Bà bình thường chỉ biết tập trung vào múa, vô cùng đơn giản. Có thể nói rằng, Tôn Dĩnh Hồng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trong giới vũ đạo không một ai có thể địch lại bà, nhưng nếu dựa vào kinh nghiệm xã hội thì bà lại không bằng Chu Minh.
Chu tam thiếu dẫn vợ mình đến thăm cô Tôn. Anh giống như phụ huynh dẫn cô con gái ngây thơ đến nhà cô giáo thăm hỏi. Anh nắm tay chỉ cô châm trà cho cô Tôn, bình tĩnh lấy lòng bà. Nhiếp Thanh Anh và Tôn Dĩnh Hồng cùng một loại người, học sinh và giáo viên thì ngơ ngác ngồi một bên nhìn Chu Minh chậm rãi nói chuyện. Rõ ràng là anh đến tặng quà, nhưng anh lại có cách khiến việc tặng quà ấy là một chuyện đương nhiên.
Chu Minh tha thiết hy vọng Tôn Dĩnh Hồng có thể tự mình chỉ đạo Nhiếp Thanh Anh, anh luôn mồm nói, "Anh Anh nhà em nhất định sẽ là niềm kiêu hãnh của đời của cô."
Anh nói đến độ Tôn Dĩnh Hồng và Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt -- người này thật biết nói chuyện.
Cô Tôn ho khan một tiếng, bà bị Chu Minh nói làm mình phải tự kiểm điểm lại bản thân, có phải bà đã quá nghiêm khắc, yêu cầu quá cao với cô rồi không. Cô Tôn lên tiếng, "Thật ra trình độ của Tiểu Nhiếp rất cao. Hôm trước tôi có hơi nói quá, bảo em ấy không có hồn là tôi sai, quả thật năng lực em ấy rất cao. Tôi chỉ muốn em ấy có thể tiến thêm một bước. Tiểu Nhiếp rất có thiên phú, nhưng chỉ múa thôi thì rất lãng phí tài năng. Tôi hy vọng Tiểu Nhiếp có thể đừng chạy theo những động tác có độ khó cao nữa, học cách tìm linh cảm từ cuộc sống, từ tự nhiên, hoặc trong sách vở. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy một vở múa tự nhiên, có suy nghĩ của mình chứ không phải rập khuôn với những lời dạy của những người đi trước."
"Bây giờ em không cần phải luyện tập mỗi ngày nữa, cái em cần làm chính là suy nghĩ."
"Suy nghĩ, tự mình biên đạo. Đây chính là hy vọng của tôi về Tiểu Nhiếp. Kỹ năng của con bé không cần phải tiến bộ, trình độ của em ấy đã theo hướng bậc thầy. Đừng lãng phí tuổi nghề của mình, phải nắm chắc tốc độ. Giữa vũ công và biên đạo, tuy chỉ có hai từ khác nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng không phải muốn vượt qua là được."
舞蹈家 (biên đạo) và 舞蹈演员 (vũ công): khác nhau bởi hai chữ 家 và 演员.
Quả thực, Tôn Dĩnh Hồng ký thác kỳ vọng của mình lên Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh chỉ cần tạo cơ hội, bà liền bắt đầu chỉ dạy tận tình cho cô. Lúc nãy Nhiếp Thanh Anh châm trà còn không quan tâm nhiều lắm, nhưng đến lúc này, cô ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe bà chỉ điểm.
Mà ông xã nhà cô càng diễn càng nhập tâm, anh dạy Nhiếp Thanh Anh, "Anh Anh, sao còn không chịu lấy giấy bút ra ghi lại?"
Tôn Dĩnh Hồng xấu hổ, "Không cần, không cần đâu."
Chu Minh, "Cần mà, cần mà."
Tôn Dĩnh Hồng, "..."
Bà yên lặng nhìn Chu Minh như đang ảo thuật lấy giấy bút từ trong túi ra, nhét vào tay Nhiếp Thanh Anh. Có lẽ Nhiếp Thanh Anh đã quen với việc ông xã bày trò, sau khi cô trấn định lại thì bắt đầu chăm chỉ ghi chép... Tôn Dĩnh Hồng chỉ biết cạn lời.
Sau khi tạm biệt cô Tôn, bạn học Nhiếp thu được lợi ích không hề nhỏ, Chu Minh cũng nhận được hời không kém. Anh cảm thấy cô vợ nhà mình quá ngốc, nhân dịp mình còn ở đây bèn giúp vợ xử lý chuyện này một cách ổn thỏa. Thế là Chu Minh nhanh chóng quyết định, chuẩn bị quà cáp, dẫn Nhiếp Thanh Anh đi thăm từng giáo viên, tiền bối ở viện múa thủ đô cô học lúc trước. Đa số mấy nhà biên đạo múa, vũ công nổi tiếng cả nước đều ở thủ đô. Ngày hôm sau, cuốn sổ ghi chép của Nhiếp Thanh Anh đã dày thêm một nửa.
Mấy ngày sau, công việc của Chu Minh đã kết thúc, anh hối vợ cùng mình đến trường học để ôn lại thời học sinh. Không đến một tuần, thầy cô và bạn bè đều biết ông xã của hoa khôi Nhiếp là ai. Vì thế, Nhiếp Thanh Anh và Lộ Khê đã âm thầm nói với nhau, có lẽ khiến toàn trường đều biết chồng cô là ai mới chính là mục đích thật sự của Chu Minh.
Chu Minh nói lời giữ lời, sau khi kết thúc công việc của mình, ký hợp đồng xong, anh không quay về thành phố A mà tiếp tục ở lại thủ đô cùng vợ học tập, luyện múa. Điều khiến Chu Minh vui vẻ chính là, sau cái lần cô Tôn chỉ đạo cho vợ anh, số lần Nhiếp Thanh Anh bị thương đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ thời gian luyện múa mỗi ngày của cô đã được rút ngắn, thay vào đó, cô sẽ ra ngoài dạo chơi cùng anh. Theo như cô Tôn nói, trải nghiệm cuộc sống mỗi ngày cũng là một bước để tìm linh cảm.
Đến tháng , Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh vẫn ở lại thủ đô.
Hôm nay, Chu Minh dạy vợ mình trượt ván. Bọn họ đứng dưới tán cây giữa sân trường, Chu Minh đỡ Nhiếp Thanh Anh, kiên nhẫn dạy cô từng bước một. Cô là sinh viên giỏi của khoa múa, khả năng giữ thăng bằng rất cao, nên nhanh chóng nắm rõ cách trượt ván. Chuyện này khiến Chu Minh vui mừng không thôi, liên tục khen ngợi vợ yêu.
Nhiếp Thanh Anh đã quen với phong cách làm quá của anh, nên không thèm để ý. Nhưng mấy sinh viên đi ngang qua không nhịn được nhìn sang đây -- Người đàn ông này đúng là thiếu kiến thức, có cái ván trượt thôi mà, có cần phải luôn mồm khen "Em là thiên tài" hay không?
Chu Minh không quan tâm ánh mắt của người khác, sau khi nhìn vợ mình đã thuần thục, anh buông tay để cô tự mình trượt. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh lại nhìn cô, thuận miệng hỏi trưa nay đi đâu. Đôi mắt đen láy cứ nhìn cô chăm chú. Trên đầu cô đội nón bảo hiểm, mái tóc dài buông xõa trên vai, vài sợ phớt qua mặt cô. Mặt cô rất nhỏ, lại mềm mại, vẻ mặt luôn xa cách, người sống chớ lại gần, ít có sự việc nào có thể khiến cô cười tít mắt.
Ánh nắng chiều khẽ nhảy nhót trong đôi mắt cô, trông cô cứ như một cô nhóc mười mấy tuổi đầu. Chu Minh ngồi xổm một bên, nhìn đến rung động con tim.
Bóng cô và bóng anh chồng lên nhau, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn đường, thấy anh nhìn mình thì thẹn thùng. Cô bỗng nói, "Ông xã, em phát hiện anh rất quen thuộc với đường đi ở đây, còn quen thuộc hơn cả em. Anh là người giỏi phân biệt phương hướng trời sinh hả?
Chu Minh bỗng im lặng.
Thời gian anh im lặng khá lâu. Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, Chu Minh nhìn cô cười cười, "Bởi vì trong mơ anh đã từng đến đây."
Nhiếp Thanh Anh buồn cười, "Anh lại thế rồi."
Chu Minh nói, "Lần này thì anh không có lừa em. Lúc anh đến London du học, anh từng nghĩ quay về thủ đô để tìm em. Nhưng anh lại sợ gặp cảnh em và bạn trai như hình với bóng... Anh chỉ có thể nhìn bản đồ để thỏa nỗi nhớ mong. Vợ à, không giấu gì em, mỗi một con đường ở thủ đô anh đều thuộc nằm lòng, vì anh đã nằm mơ thấy nó không biết bao lần."
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn anh.
Cô nhẹ giọng hỏi, "Vậy sao anh lại không tìm em? Về nước cũng không đến tìm em?"
Chu Minh cười, "Chắn chắn anh sẽ đến tìm em."
"Khi ấy, hy vọng lớn nhất của anh chính là muốn em mau chóng chia tay bạn trai. Anh đứng trước bức tưởng thổ lộ ở Macao, anh hỏi tương lai của anh và em sẽ ra sao? Anh luôn kiên trì, muốn nói rõ với em. Anh thầm mến em bao lâu nay, không thể kết thúc một cách vô cớ như thế này được. Sau khi về nước, anh vẫn luôn muốn tìm em để nói rõ, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp."
Khóe mắt cô ươn ướt, nước mắt như chực trào rơi bất cứ lúc nào. Cô đứng trên ván trượt, dáng đứng trầm tĩnh, cô vươn tay, xúc động gọi tên anh, "Chu Minh..."
Cô vươn tay đòi ôm, anh đứng dậy đi về phía cô. Lúc anh định ôm lấy cô, điện thoại Nhiếp Thanh Anh lại vang lên. Cô nhìn điện thoại, ánh mắt dừng trên màn hình hơn hai giây, Chu Minh liền nhận ra có chuyện, "Sao thế?"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, "Mười ngày nữa là đám cưới của Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương. Em không nhận được thiệp mời."
Chu Minh, "..."
Anh hờ hững đáp, "Ồ khéo thật, anh cũng không nhận được thiếp mời. Hóa ra hai vợ chồng chúng ta không được hoan nghênh."
Nhiếp Thanh Anh bật cười thành tiếng, bỏ điện thoại vào trong túi. Thời gian cô thất thần rất ngắn, Chu Minh im lặng quan sát cô, chờ cảm xúc của cô ổn định, không có gì bất ổn anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhẹ nhõm được một phần nhưng lòng anh vẫn không thoải mái -- Dựa vào cái gì mà Nhiếp Thanh Anh lại vì anh ta mà thất thần hai giây? Từng giây từng phút của nữ thần đều phải thuộc về anh, anh không cho phép cô buồn vu vơ vì một người đã là quá khứ.
Để đôi vợ chồng sắp cưới kia hành hạ lẫn nhau.
Lúc này, Chu Minh lại quyết định một chuyện.
...
Sau khi buổi diễn hội nghị quốc tế kết thúc, Chu Minh cùng Nhiếp Thanh Anh quay về thành phố A. Nghe theo đề nghị của cô Tôn Dĩnh Hồng, hiện tại Nhiếp Thanh Anh đã giảm thời gian luyện múa mỗi ngày, thay vào đó suy nghĩ để tìm ý tưởng nhiều hơn. Sau khi quay về vũ đoàn, cô còn đi thỉnh giáo mấy thầy cô biên đạo trong vũ đoàn. Lương Hiểu Bạch đã rút lui khỏi vũ đoàn, dạo gần đây Nhiếp Thanh Anh cũng ít khi đến đây, vũ đoàn trở nên im ắng hơn hẳn.
Chuyện tương đối lúng túng là, Lương Hiểu Bạch gửi thiệp mời cho Nhiếp Thanh Anh nhưng lại không mời Chu Minh; Từ Bạch Dương không mời Nhiếp Thanh Anh, cũng không mời Chu Minh. Cô cầm thiệp mời trầm ngâm một lúc, sau đó quyết định không đi. Ông xã cô không được hoan nghênh, bọn họ không thích ông xã cô, cô cũng không thèm đi.
Hôm hôn lễ của Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh, ban đầu Nhiếp Thanh Anh định tránh đến vũ đoàn luyện múa. Không ngờ, trước đó một ngày, Chu Minh thần thần bí bí thông báo cho cô biết, anh muốn cô dành thời gian cho ngày hôm sau, hai người sẽ ra ngoài hẹn hò. Đến bây giờ, Nhiếp Thanh Anh luôn làm theo những gì Chu Minh sắp xếp. Cô là người không biết sắp xếp, tính Chu Minh lại mạnh mẽ, anh muốn cô làm theo ý mình, nhưng khi cô kháng nghị, anh sẽ lùi một bước. Nhưng bây giờ Nhiếp Thanh Anh phát hiện ra mình là người thích làm theo những gì người khác sắp xếp cho mình, cô không hề phản cảm khi Chu Minh nhúng tay vào cuộc đời của cô... Ông xã đã có kế hoạch, Nhiếp Thanh Anh liền thay đổi kế hoạch của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng đã bắt đầu lái xe ra khỏi nhà.
Ngồi lên xe, Chu Minh quan tâm đút vợ uống nước xong rồi nói, "Có hơi xa nên em ngủ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy."
Nhiếp Thanh Anh nghe lời anh nhắm mắt ngủ.
Đến ngã tư, Chu Minh bỗng nghe thấy điện thoại trong giỏ Nhiếp Thanh Anh vang lên. Từ trước đến giờ, tính chiếm hữu của anh đối với mọi chuyện của Nhiếp Thanh Anh vẫn luôn rất mạnh, cô ngủ nên không nghe thấy. Anh kéo giỏ của cô ra, nhập mật mã rồi bấm vào xem tin nhắn. Chu Minh nhíu chặt hàng mày, vì anh nhìn thấy tin nhắn gửi đến từ một dãy số lạ:
"Thanh Anh, em không đến thật ư? Anh rất nhớ em..."
"Nếu em đến... Anh muốn đi với em. Chúng ta bỏ trốn có được hay không, bọn mình bắt đầu lại có được không em?"
Chu Minh nhìn thời gian gửi tin nhắn, nụ cười bên môi trở nên kỳ quái. Dù số này không được lưu trong danh bạ, nhưng anh thừa biết là ai gửi đến. Cách hôn lễ tiếng, chú rể đã hối hận. Lương Hiểu Bạch cũng thật đáng thương. Suy nghĩ một lát, Chu Minh trực tiếp chụp màn hình mấy tin nhắn này rồi gửi sang máy mình, sau đó lại gửi sang cho Lương Hiểu Bạch, cuối cùng anh thu hồi tin nhắn. Làm xong hết thảy, Chu Minh lại xóa hết tin nhắn trong máy của Nhiếp Thanh Anh -- vai diễn nhàm chán của Từ Bạch Dương, không cần làm phiền đến vợ anh.
Hai người lái xe đến giữa trưa mới dừng lại, Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc phát hiện ra, nơi mà Chu Minh mang cô đến chính là trường trung học bên cạnh trường cũ của cô, và cũng chính là trường cấp của Chu Minh. Sau khi dừng xe xong, Chu Minh dẫn vợ đi tham quan một vòng quanh sân trường, anh cảm khái, "Trường chúng ta sắp dời sang khu mới rồi, nơi này sắp bị dở bỏ, nếu không đến sẽ không còn cơ hội. Cho nên anh đưa vợ tới đây tham quan một chút."
Nhiếp Thanh Anh đuổi theo anh, nói, "Em biết trường của anh mà. Em cũng tham quan rồi."
Chu Minh ôm vai cô, ánh mắt đong đầy ý cười, "Không giống. Hôm nay là anh dẫn em đi tham quan con đường mà anh đã từng theo đuổi em."
Nhiếp Thanh Anh giật mình.
Chu Minh thật sự dẫn cô đi đến con đường mà anh từng theo đuổi cô -- Đi từ cổng trường, đến dãy lớp học, chỉ cho cô biết lớp học của anh. Sau đó anh dẫn cô đi đến sân bóng rổ, đứng dưới tán cây hòe râm mát, nói cho cô biết anh từng ngồi dưới gốc cây này viết thư tình cho cô. Sau anh lại đưa cô đến khu ký túc xá, theo sự chỉ dẫn của học sinh, anh đưa cô đến ký túc xá nơi anh đã từng ở.
Nhiếp Thanh Anh nắm chặt tay anh.
Đi xuống lầu, cô hỏi, "Thế anh làm sao đến được trường của em? Từ cổng trường hả? Mỗi lần đi về cũng phải mất mười phút."
Trường của cô và Chu Minh tựa lưng vào nhau. Muốn đến trường bên kia phải mất ít nhất mười phút.
Chu Minh đáp, "À không. Anh trèo tường."
Sau đó, anh đưa cô đến dãy tường đó, Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn, trong lúc trù trừu thì Chu Minh đã chạy lấy đà, nhảy qua bức tường. Nhiếp Thanh Anh trợ mắt há mồm nhìn anh nhẹ nhàng nhảy lên, chân đạp lên tường, tay bám vào đầu tường nâng lên, cả người bỗng biết mất trước mặt cô, bay một cái vèo sang bên kia.
Một lát sau, Chu Minh lại quay về, anh nằm sấp trên tường, cúi đầu nhìn cô gái của anh đang ngơ ngác, anh hỏi, "Sao?"
Chu Minh yên lặng nhìn anh lắc đầu. Sau đó anh đưa tay, kéo vợ mình từ dưới tường lên. Nhiếp Thanh Anh đúng là vụng về tay chân, Chu Minh leo tưởng chỉ mất có vài giây, còn cô mất cả buổi cũng không tìm được chỗ thăng bằng, điểm tựa chân. Lúc Nhiếp Thanh Anh thở hổn hển, Chu Minh còn có thời gian rảnh rỗi nhìn đồng hồ: hôn lễ chắc là đang náo nhiệt lắm.
Dưới sự nỗ lực hết lôi lại kéo của Chu Minh, cuối cùng Nhiếp Thanh Anh cũng leo đến đầu tưởng. Cô ngồi trên tường lau mồ hôi, Chu Minh ở phía sau lại nhảy một cái, hai tay vịn đầu tường chỗ cô đang ngồi một cái, anh lại nhảy sang bên trường cô.
Nhiếp Thanh Anh bất mãn hô to, "Ông xã!"
Đừng bỏ lại cô chứ, ngồi với cô một lát đi --
Nhưng lúc cô nhìn xuống thì bỗng ngây ngẩn cả người --
Hai trường học dựa lưng vào nhau, chỉ cách nhau có một bức tường, Nhiếp Thanh Anh ngồi trên bờ tường, cô nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt bên trường cũ của mình lại có một nhóm người đứng đó. Mười mấy người đàn ông cô đã từng gặp ở hôn lễ của mình, trong đó có một người đeo kính, vẻ ngoài lịch sự, cô đoán có lẽ đây là Khương Dược. Nếu vậy những người còn lại chính là bạn của Chu Minh.
Lúc này, trong nhóm đàn ông còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chính là thư ký của Chu Minh, Trần Linh Linh. Thư ký Trần nhiệt tình và tích cực, "Cô Nhiếp, đế tôi giới thiệu cho cô biết bọn họ là ai."
Trần Linh Linh giới thiệu từng người một, nhưng Nhiếp Thanh Anh lại không nghe thấy, bởi vì ánh mắt của cô giờ đây chỉ nhìn thấy mỗi Chu Minh. Trên bãi cỏ có một cây đàn dương cầm, Chu Minh ngồi trước đàn, những ngón tay thon dài đặt lên phím đàn. Anh ngẩng đầu nhìn cô nở nụ cười, ngón tay lướt trên phím đàn, đoạn nhạc quen thuộc liền vang lên.
Khương Dược nói, "Thanh Anh, đây chính là lời tỏ tình mà Chu Minh vẫn luôn muốn nói với em mà không có cơ hội."
Nhiếp Thanh Anh ngồi trên tường, cơn gió nhẹ thoảng qua, cỏ cây xào xạc, cô chỉ an tĩnh ngồi xem. Ngoại trừ lần Khương Dược và mọi người nói với cô Chu Minh biết đánh đàn, đây là đần đầu tiên cô nhìn thấy anh đánh đàn. Cô không khỏi nhớ đến sinh nhật từng bị bỏ lỡ của anh, lời tỏ tình, những tháng ngày của cấp ... Mọi thứ như đang ùa về.
Anh vừa đàn vừa cất tiếng hát, "Trên trời có vài đám mây nhỏ lượn lờ trôi, mặt đất lại có vài cơn gió nhẹ thoảng qua. A! Gió nhẹ thổi lay đầu tóc anh..."
Tất cả bạn bè ở phía sau bắt đầu hợp xướng. "Dạy anh làm thế nào để không nhớ em!"
Năm tháng ngày xưa ùa về, bọn họ quay lại thời niên thiếu. Trong khoảng khắc Từ Bạch Dương và Lương Hiểu Bạch tiến vào lễ đường, tại sân trường cấp , dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè, lời tỏ tình từng bị bỏ lỡ kia được bắt đầu lại từ đầu. Bạn bè thời niên thiếu, bạn bè mới quen sau khi ra xã hội, bọn họ đều giúp Chu Minh một tay, giúp Chu Minh dâng lên ca khúc dành tặng cho nữ thần của lòng mình đã từng bị bỏ lỡ.
Trong ngày hè nóng bức, chàng trai đã cất công đi tìm ca từ phù hợp nhất, biên soạn nhạc, tìm tiền bối thỉnh giáo. Bài hát anh suy nghĩ từng câu từng lời, lại được hời cho kẻ khác, bỏ lỡ chính mình. Khi đó, những chàng trai từng leo tường năm xưa, vô số lần tưởng tượng đến cảnh Nhiếp Thanh Anh đứng ở dưới tường, nghe thấy lời thổ lộ của bọn họ. Nhìn Nhiếp Thanh Anh đi ngang qua, bọn họ nghe thấy chàng trai ấy tự tin tràn đầy tuyên bố, "Sau này mình nhất định sẽ cưới cô ấy!"
Bây giờ, chàng trai ấy đang ngồi trước đàn dương cầm, đem những yêu thương lưu luyến của những năm tháng ấy, một lần nữa cất tiếng hát dành tặng cho nữ thần đang ngồi trên bờ tường.
"Ánh trăng nhớ thương đại dương, đại dương lại nhớ thương ánh trăng sáng. À! Sự ngọt ngào này cũng giống như đêm trăng sáng..."
"Dạy anh làm thế nào để không nhớ em!"
"Mặt nước hoa rơi chầm chậm trôi, cá nhỏ dưới nước chầm chậm bơi. À! Chim én ơi bạn nói gì..."
"Dạy anh làm thế nào để không nhớ em!"
Dưới tiếng ca của bạn bè, ánh mắt Chu Minh bình tĩnh nhìn sang nữ thần của anh, nhẹ giọng hát lên, "Dạy anh làm thế nào để không nhớ em."
Cô gái ngồi trên bờ tường cúi đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp bừng sáng động lòng người, ánh mắt lấp lánh ánh nước, dịu dàng như ánh trăng, cô bước trên nấc thang mộng ảo, xông vào thành Bất Dạ của anh -- Dạy anh làm thế nào để không nhớ cô!
Hoàn
// – //
Cuối cùng thì cũng phải nói lời chia tay với ảnh đế Chu Minh và nữ thần Nhiếp Thanh Anh rồi. Mặc dù không muốn xa đôi vợ chồng đáng yêu này chút nào nhưng mà, không có bữa tiệc nào không tàn. Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình xuyên suốt bộ truyện, hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình ở những "hố" tiếp theo. Mãi iu