Chu Duyệt năm nay bốn tuổi, nếu không tính đứa bé trong bụng của bà Chu nhỏ thì cô bé là con gái nhỏ nhất của Chu Kiến Quốc. Chu đại gia khôn khéo, cứ sợ người khác hãm hại nên cũng không tin sẽ có người yêu ông thật lòng, nhưng với con cái, ông luôn rộng rãi. Trong biệt thự nhà họ Chu, Chu Duyệt được nuôi dưỡng, sống một cuộc sống như những nàng công chúa, nhưng trong nhà không có ai đồng lứa để chơi cùng nên cô bé rất chán.
Vì thế Chu Duyệt rất thích anh ba Chu Minh của mình.
So với hai người chị gái lúc nào cũng châm chọc, khiêu khích, hay bắt lỗi mình thì ông anh trai này rất thú vị. Mỗi khi ở cùng anh ba, cô bé đều vui đến nổ trời.
Chu Minh xúi Chu Duyệt gọi mình là "ba", cô bé thấy vui thế là gọi theo, quay đầu thấy mẹ của bé đang nhìn mình đầy lo lắng. Bà Chu nhỏ khẽ thở dài, biết rằng con gái mình còn nhỏ nên không biết Chu Minh đang lấy đó để kích thích, chế giễu Chu Kiến Quốc - Con gái ông nhỏ đến nổi có thể làm con gái của Chu Minh. Chuyện này buồn cười cỡ nào.
Chu Minh vừa về nhà đã chọc ba mình tức đến nổ phổi, nhưng anh cũng chả thèm để ý, vừa quay đầu thì nhìn thấy ba mẹ Nhiếp đứng sau lưng Chu Kiến Quốc dùng ánh mắt đầy phức tạp quan sát vở kịch nãy giờ... Chu Minh nở nụ cười chân thành, thân thiết chào đón, "Ba mẹ, con về rồi đây!"
Chu đại gia: "..."
Mặt ông tái mét, trơ mắt nhìn thằng con trời đánh không thèm đếm xỉa đến mình mà lại nhiệt tình hỏi han ba mẹ vợ, Chu Kiến Quốc thầm gào thét: Mở to mắt chó của mày ra nhìn cho kỹ đi, ai mới là cha mày hả!
Thấy Chu Kiến Quốc giận dữ, bà Chủ nhỏ ở bên cạnh an ủi, "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Cũng may, Chu Minh cưới được một cô vợ dịu dàng.
Nhiếp Thanh Anh nắm tay Chu Duyệt đi tới chào ông, "Con chào ba, con chào dì, con và Chu Minh đã đến."
Chu Kiến Quốc an ủi: Hôm nay con dâu nhận ra ông, rất tốt.
Thực ra không có gì mà không nhận ra cả, ở đây chỉ có vẻn vẹn mấy người, thái độ Chu Kiến Quốc với con trai mình lại rõ ràng như thế, Nhiếp Thanh Anh không thể nào không nhận ra ông là ai. Cô không chỉ đến chào hỏi mà còn xách theo một túi đồ, "Con và Chu Minh mua quà đến cho mọi người."
Bà Chu nhỏ bất ngờ, đặt tay lên bụng mình, đôi mắt khẽ sáng lên, vẻ mặt đầy kích động. Gả cho Chu đại gia, ngoài việc được hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu ra thì không còn gì khác. Hai đứa con gái của vợ đầu Chu Kiến Quốc không phải hiền lành gì, mỗi lần đến nhà đều chế giễu bà Chu nhỏ. Cô ta đã quen với mấy lời chế nhạo ấy rồi. Nhiếp Thanh Anh không để ý đến cô ta giống Chu Minh là cô ta đã biết ơn lắm rồi; Nhưng không ngờ cô còn mang quà đến... Cái này nhất định không phải do Chu Minh chỉ rồi.
Qủa nhiên, nữ thần đúng là nữ thần.
Hóa ra cô gái mà Chu Minh yêu thầm nhiều năm chính là người thế này.
Bà Chu nhỏ để người làm nhận quà giúp rồi nắm lấy tay Nhiếp Thanh Anh, "Cám ơn cô Nhiếp, cô đúng là người tốt.
Chu Minh đứng bên cạnh không nói gì mà chỉ cười một cách quỷ dị. Bà Chu nhỏ ở trong nhà này đã lâu nên rất nhạy cảm, Chu Minh vừa cười một tiếng cô ta liền quay đầu lại hỏi, "Sao vậy, Chu Minh?"
Chu Minh, "Ban đầu tôi không định nói... Nhưng dì nhỏ lại khiến tôi phải nói. Nói thật là, quà là do hai vợ chồng tôi chuẩn bị, không chỉ đưa mình dì mà còn có ba mẹ tôi nữa. Dì không cần phải cảm động thế đâu." Nói xong, anh quay đầu nở cười tươi roi rói với ba mẹ Nhiếp.
Bà Chu nhỏ cắn chặt răng: "..."
Nhiếp Thanh Anh trách móc nhìn Chu Minh, Chu đại gia đứng bên cạnh cười nói, "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Bà Chu nhỏ, "..."
Ba mẹ Nhiếp vừa vào cửa đã được xem vở kịch kinh hồn này xong, chốt một câu: Chu Kiến Quốc và con rể đúng là cha con ruột.
Hai vợ chồng trẻ và ba mẹ vợ đến nhà làm khách, Chu Kiến Quốc đã dẹp hết lịch trình sang một bên, nghỉ hẳn một ngày ở nhà để tiếp đãi ông bà sui. Ba mẹ Nhiếp có hơi ngại ngùng khi nhận được sự tiếp đãi xa hoa thế này. Chu Minh khịt mũi coi thường với mắt thẩm mỹ đầy mùi tiền của Chu Kiến Quốc, thấy vợ mình hơi choáng váng nên anh dẫn cô đi tìm Chu Duyệt chơi. Chơi với con bé kia có lẽ sẽ giúp vợ mình đỡ lo hơn.
Chu Duyệt mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn chị gái xinh đẹp bên cạnh mình. Cô bé quay đầu nhìn người lớn đang bận rộn đằng kia, lặng lẽ nói bên tai Nhiếp Thanh Anh, "Chị ơi, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng gặp á!"
Nhiếp Thanh Anh nở nụ cười, "Anh ba em cũng nói vậy đấy!"
Cô bé vui vẻ hẳn lên vì mình và anh ba có rất nhiều điểm chung. Người lớn nói chuyện với nhau, Nhiếp Thanh Anh thì yên lặng ở bên cạnh cô bé, Chu Duyệt suy nghĩ một hồi liền quyết định mình phải chăm sóc cho vợ anh ba thật tốt. Cô nhóc kéo tay Thanh Anh, ra vẻ người lớn, "Chị ơi, lần đầu chị đến nhà nên em dẫn chị đi tham quan một vòng nhé? Nhà em bự lắm, còn đẹp nữa."
Nhiếp Thanh Anh quay đầu tìm chồng thì thấy anh đang niềm nở tiếp đón ba mẹ mình nên không thấy cô ở bên đây. Bạn học Nhiếp vừa gật đầu thì đã bị cô bé kéo đi.
Với thủ đoạn của Chu Minh, anh mà muốn lấy lòng ai thì người đó khó mà từ chối. Nhiếp Thanh Anh chỉ mang quà đến cho vợ chồng Chu đại gia, nhưng còn có một đống quà chất trên xe. Nói chuyện trong phòng khách, Chu Kiến Quốc thừa dịp con trai đang nói chuyện với ba mẹ vợ thì lặng lẽ mở quà con dâu tặng ra, là một cái đồng hồ trị giá ba trăm vạn. Chu Kiến Quốc rất hài lòng, mừng vì cuối cùng con trai đã hiêu chuyện hơn. Ông cố tình đeo đồng hồ vào rồi mới ra ngoài tiếp khách.
Lúc nói chuyện với sui gia, Chu đại gia giơ tay lên như vờ khoe cái đồng hồ mới với vẻ mặt bình tĩnh, ung dung.
Chu Minh ngồi bên cạnh nhìn thấy hết, nhớ đến trước khi tới đây, vợ yêu từng lấy thẻ anh để mua quà, hóa ra là mua cái này đây. Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Chu Kiến Quốc, Chu Minh cười giễu, quay đầu nói với quản gia, "Chú Triệu, con và Thanh Anh còn vài món quà để ở trên xe, chú mang vào giúp con nha."
Chu Kiến Quốc cau mày, "Con lại phung phí tiền à? Ba có cần đâu? Chi bằng dùng tiền đấy vào công ty mới mở của con đi..."
Chu Minh nhẹ nhàng chặn miệng ba mình, "Ông kích động làm gì? Có phải đưa quà cho ông đâu."
Chu đại gia: "..."
Ba mẹ Nhiếp, "..."
Qùa chất thành đống, là do Chu thiếu đích thân lựa chọn cho ba mẹ Nhiếp. Hết món này đến món khác, hộp to hộp nhỏ, cao thấp khác nhau. Chu Minh cười phong cách nhà giàu của ông nhưng anh tặng quà cũng không hơn gì ba mình khiến ba mẹ Nhiếp liên tục bảo ngại.
Chu Minh thở dài, "Vốn con định gặp riêng ba mẹ rồi tặng luôn để không phải ngại như bây giờ. Nhưng ba mẹ lại ra ngoài sớm quá, làm con với Thanh Anh đuổi theo không kịp, đành phải đến đây tặng quà. Ở trước mặt người ngoài thế này quả thực không tốt lắm. Nhưng đây là tấm lòng của hai vợ chồng con dành cho hai người cho nên ba mẹ đừng ghét bỏ."
Chu Kiến Quốc mang danh người ngoài, "..."
Bà Chu nhỏ ở bên cạnh thấy hết, xấu hổ dùm cho Chu Kiến Quốc. Tài khiến ba mình bẽ mặt của Chu Minh luôn đỉnh như thế. Sợ ông Chu lên cơn đau tim, nên bà Chu nhỏ thừa dịp này nói với Chu Kiến Quốc có điện thoại bảo ông đi nghe. Sau khi ông Chu đi, ba Nhiếp nói con rể, "Tiểu Chu, con với ba con luôn bất hòa thế hả?"
Chu Minh hờ hững đáp, "Gậy ông đập lưng ông thôi, để ba mẹ chê cười rồi."
Mẹ Nhiếp khều ba Nhiếp một cái, ý bảo ông đừng nói nữa. Gia đình họ Chu vốn dĩ không giống với những gia đình bình thường, ân oán nhà giàu, ít biết thì hơn, chỉ cần Chu Minh chăm sóc tốt cho con gái của mình là được rồi. Chu Minh thức thời, đứng dậy dẫn ba mẹ vợ ra vườn hoa đi dạo.
Hết thảy đều được sắp xếp rõ ràng.
Ba mẹ Nhiếp đi cùng với Chu Minh một lát thì sự mất tự nhiên cũng biến mất, lúc đi dạo, hai ông bà kéo tay Chu Minh, tâm sự vài lời, "Tiểu Chu à, mặc dù con và Thanh Anh kết hôn có hơi vội vàng, nhưng các con phải sống với nhau thật tốt đấy."
Chu Minh, "Chuyện này đương nhiên rồi ạ."
Bà Nhiếp tự giễu, "Thật ra mẹ đoán được, Thanh Anh kết hôn vội vàng như vậy đều là do ba mẹ ép nó. Vì mẹ cứ luôn hối nó kết hôn. Thật ra không phải ba mẹ hối nó, dù sao nó với Bạch Dương bên nhau đã lâu... À, Tiểu Chu, mẹ nhắc đến Từ Bạch Dương con không ngại chứ?"
Chu Minh, "Không đâu mẹ! Con và Từ Bạch Dương là bạn học cũ. Nhưng ba mẹ thích Từ Bạch Dương lắm hả?"
Ba Nhiếp thở dài, "Ba mẹ không phải thích Từ Bạch Dương lắm... Là do Tiểu Từ đối xử với Anh Anh rất tốt. Con cũng có thể nhận ra, con gái của ba không giống người thường, con bé rất kỳ quái, không hòa đồng với mọi người, từ nhỏ nó chỉ chơi có một mình. Không phải ba mẹ ép nó lấy Từ Bạch Dương, chỉ là Từ Bạch Dương có gia cảnh tốt, đối xử với nó cũng tốt. Hai đứa nó quen nhau nhiều năm như vậy cũng nên kết hôn rồi. Chúng ta cảm thấy chỉ có Bạch Dương mới có thể chăm sóc tốt cho Anh Anh... Ba mẹ chỉ muốn bảo vệ đứa con gái khác người này."
Chu Minh im lặng.
Bà Nhiếp ở bên cạnh nói thêm, "Đương nhiên bây giờ chúng ta cũng đã nhìn ra, Tiểu Từ cũng không phải bến đậu tốt của Anh Anh, Tiểu Chu à, con rất tốt, tốt lắm."
Chu Minh cười khẽ, "Ba mẹ, đi bên này..."
Ông Nhiếp nhìn bóng lưng của Chu Minh một lát rồi hỏi, "Tiểu Chu, có phải chúng ta từng gặp nhau không?"
Chu Minh dừng lại, "Dạ gặp rồi, hồi cấp ba con hay đến tìm cô ấy."
Ông Nhiếp thấy không chỉ có thế, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ là sau đó ông cứ nhìn Chu Minh mãi, cố gắng nhớ ra xem mình đã gặp anh ở đâu. Ngược lại bà Nhiếp lại không nhớ gì, bà chỉ nói chuyện với Chu Minh về Thanh Anh, "... Thanh Anh à... Uả Thanh Anh nó đâu rồi?"
Chu Minh, "Chắc là đi chơi với Duyệt Duyệt rồi."
Bà Nhiếp cảm thấy mình thất trách, khuyên Chu Minh, "Đúng là, con đi với Anh Anh đi, hai ông bà già chúng ta không cần đi theo đâu. Vợ chồng trẻ quan trọng hơn."
Chu Minh khoa trương khoát tay, "Không quan trọng, không quan trọng đâu ạ."
Bà Nhiếp, "Quan trọng, quan trọng mà!"
Chu Minh tiếp tục khoa trương, "Thật mà, không quan trọng đâu!"
Bà Nhiếp:... Con rể cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích diễn mà thôi.
Chu thiếu giả vờ từ chối mấy lần, sau lại được bà Nhiếp khuyên nhủ nên để bọn họ lại, đi như bay tìm bà xã. Ông Nhiếp vẫn còn đang nhìn bóng lưng của Chu Minh, bỗng nói với bà Nhiếp, "Bà có nhớ có một năm Tết đến, lúc tôi đi mua đồ ăn thì bị té, được một thằng nhóc đi ngang cõng về. Lúc ấy, tôi còn dẫn người về tận nhà để cám ơn đó?"
Ông Nhiếp híp mắt nhớ lại, "Sau đó, Anh Anh dẫn Bạch Dương về nhà, đó là lần đầu tiên con bé đưa Bạch Dương đến nhà mình. Tôi còn định giới thiệu ân nhân cho con gái mình, ai ngờ thằng nhóc ấy rời đi mà không nói một tiếng. Về sau không thấy nó nữa."
Bà Nhiếp, "Ông nói người đó là Tiểu Chu hả? Nhưng không phải Tiểu Chu nói nó đi du học nước ngoài sao? Chắc không phải nó đâu?"
Ông Nhiếp vẫn giữ suy nghĩ của mình, "Tôi chắc chắn là Tiểu Chu. Nếu không thì nó tránh mặt Anh Anh và Tiểu Từ làm gì? Làm việc tốt không lưu danh? Con gái chúng ta xinh đẹp như thế, mấy thằng nhóc bình thường đều sẽ nán lại nhìn thêm một lúc. Bà là phụ nữ không hiểu đâu."
...
Chu Minh tìm được Nhiếp Thanh Anh ở ngoài phòng mình trên tầng hai. Nhiếp Thanh Anh và Chu Duyệt đang ở cùng nhau, cô bé chỉ tay về hướng cánh cửa đóng kín đằng trước, giọng sữa cất lên đầy hiếu kỳ, "Đây là phòng của anh ba em đó. Anh ba ít khi nào ở nhà lắm, nhà em chỗ nào cũng vào được chỉ có căn phòng này là không được vào. Mẹ em nói trong phòng của anh ba có ma, chị dâu, chị có muốn vào không?"
Nhiếp Thanh Anh do dự một hồi, lắc đầu, dẫn cô bé Chu Duyệt với vẻ mặt đầy thất vọng rời đi.
Giọng Chu Minh từ sau truyền tới, "Sao lại không vào? Phòng anh cấm người khác, không lẽ lại cấm em? Anh Anh, em không tò mò về quá khứ của anh, chồng em thất vọng quá."
Nhiếp Thanh Anh quay đầu nhìn Chu Minh đang đứng tựa vào lan can, anh nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã. Cô vội giải thích, "Em thấy không nên xông vào phòng của nhân vật chính. Nếu muốn xem, chỉ cần nhân vật chính đưa em xem là được rồi. Chứ lỡ như không cẩn thận tìm được bí mật mà người ta muốn giấu, không chừng lại gây hiểu lầm, rồi lại cãi nhau. Nếu thế thì không bằng người ta muốn cho em thấy gì thì cứ nói thẳng, giới thiệu cho em biết là được."
Chu Minh sững sờ cả buổi, sau đó anh đi đến, cảm động cầm tay vợ mình đung đưa. Tay nắm nay, mắt chạm mắt, Chu Minh thâm tình gọi, "Anh Anh."
Duyệt Duyệt ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn bọn họ, Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt, "Hửm?"
Anh lại tính nói mấy câu buồn nôn gì nữa đây.
Chu Minh chậm rãi đáp, "Anh Anh, lần đầu tiên anh mới thấy có người nói "Không quan tâm" thôi mà lại có thể nói một cách thoát tục như thế."
Nhiếp Thanh Anh:... Không phải, em không có ý đó.
Cô lúng túng nhưng lại nói không lại Chu Minh. Lúc đang vắt óc suy nghĩ thì Chu Minh đã khoát vai cô, mở cửa phòng mình ra, làm một cái "ầm". Chu Duyệt đang định nhân cơ hội này lén vào phòng nhưng lại bị anh ba nhanh tay nhốt ở ngoài cửa.