Sở Hạo đợi ba ngày ở Hưng Thành, trong ba ngày này, chỉ để ý ngâm gió ngợi trăng uống rượu ngắm cảnh cùng Hưng Thành Vương. Ban ngày thì đi theo Hưng Thành Vương dạo chơi danh lam thắng cảnh Đồng Xuyên, buổi tối thì ca múa mừng cảnh thái bình, mở tiệc vui vẻ không nghỉ. Ngay cả Sương Lăng vẫn theo sát ở bên.
Diệp Ngưng Hoan ở trong nhà không ra khỏi cửa, chỉ nói chuyện nhàn rỗi cùng nữ quyến, chung sống rất tốt với Hưng Thành Vương phi. Tới mùng năm tháng mười, Sở Hạo liền dẫn người cáo biệt Hưng Thành Vương, tiếp tục đi về phía đông.
Càng đi về hướng đông bắc, thời tiết ngày càng thêm lạnh. Diệp Ngưng Hoan sợ lạnh, sớm đã đổi áo nhung trơn, rèm xe cũng đổi thành chất bông vải, Sở Hạo lại sai người thêm chậu than trong xe. Cứ như vậy, Diệp Ngưng Hoan không lạnh, hắn lại ở trong xe nóng không chịu được, vì thế cả đường cứ một mực phi ngựa.
Xe ngựa đi tới một chỗ trong sơn cốc, Sở Hạo thấy nơi đây non xanh nước biếc, vả lại thời tiết không tệ, vì thế nổi ý đi săn thú để làm không ít món ăn chim muông thú rừng. Sau liền sai người làm mấy món đó, giải quyết vấn đề cơm trưa bằng những thứ này.
Đầu bếp là do Thụy nương đặc biệt gọi về từ Tịnh Viên, đều biết thói quen mùi vị thường ngày của Sở Hạo, các loại gia vị tất nhiên cũng phải hoàn toàn phù hợp. Trực tiếp bày bếp ngay tại chỗ rồi vội vàng dâng lên.
Diệp Ngưng Hoan ngồi ở một gò đất, quấn áo lông, ngắm nhìn màu đỏ vàng óng ánh khắp núi đồi. Núi ở đây tiếp giáp núi Phong Duyệt ngoại ô kinh thành, nhưng to lớn tráng lệ hơn nhiều, nhấp nhô không ngừng, có vài ngọn núi nhọn đâm vào mây mù trùng điệp. Mặc dù đã vào đầu mùa đông, nhưng cũng không thấy hiu quạnh, cỏ cây um tùm, rất nhiều thực vật Diệp Ngưng Hoan có thể gọi tên được.
Nàng đang thất thần thì nghe thấy mùi thịt, quay lại thấy Thụy nương đang đi về phía bên này, đi theo phía sau còn có mấy tên nô dịch, có hai người đang nâng một cái bàn thấp, trên bàn bày những món ăn dân dã đã làm xong, còn xách thêm một hộp dài đựng thức ăn, bên trong còn có mấy món rau cùng với mấy cái chén, ngoài ra còn kèm thêm một bầu rượu ấm.
Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn một bóng người xa xa, hỏi: “Điện hạ dùng cơm ở đâu?”
Thụy nương gắp một miếng thịt lợn rừng nướng mật ong đưa cho nàng, nói: “Điện hạ ăn cùng với mấy người bên Thi Mật, người của Giám Hành Viện ở Hưng Thành vẫn chưa theo kịp.”
Diệp Ngưng Hoan nhận lấy cái mâm, nhìn miếng thịt được cắt thật mỏng, nở nụ cười: “Đã là món ăn dân dã thì phải cắt miếng lớn mới thú vị. Cắt khéo như vậy, lại cảm thấy kỳ lạ.”
Thụy nương hơi nhếch môi cười, lại cho nàng thêm một ly rượu: “Còn nhiều lắm, nếu cô hứng thú thì chốc lát cho bọn họ châm lửa nướng ở đây là được.”
Diệp Ngưng Hoan cười cười không nói chuyện, nhìn cảnh núi quanh mình nói: “Ra khỏi núi này cũng sắp ra khỏi phạm vi Hưng Thành sao?”
Thụy nương gật đầu: “Đúng rồi, mới vừa rồi ta có hỏi người của Giám Hành Viện, nói sơn cốc này tên là Bạng Cốc, ra khỏi đây chính là biên cảnh Hưng Thành Dư Triệu.”
“Chỗ đó cách Lư Tùng chỉ mấy ngày đường.” Diệp Ngưng Hoan ăn hai miếng thịt, lại uống một ly rượu, cảm thấy ấm lên không ít.
Lại mời Thụy nương cùng Đông Anh và Lục Vân đến ăn, dù sao ở đây cũng không có quy củ gì, mấy người nói nói cười cười, ăn hết hơn phân nửa bàn. Sau khi ăn no, ba người kia thu dọn đồ, Diệp Ngưng Hoan thì đi tản bộ gần đấy.
Nàng ngồi xổm trên cỏ, nhìn hoa cúc dại nở trong khe đá mà ngẩn người. Ngày thường gặp nhiều loại hoa cỏ, nếu không trồng ở trong vườn thì cũng là đồ cúng trong chậu. Nay gặp loài hoa dại nở rộ trong gió giữa chốn hoang dại này, cảm thấy càng tăng thêm vẻ dịu dàng tự do so với những loài được tu bổ gò bó kia. Gió nhẹ thổi qua, đóa hoa đong đưa, khiến nàng không tự chủ được mà có vài phần xúc động, thò tay ra chạm lấy đóa hoa, loài hoa dại kia lắc lư lướt nhẹ qua cổ tay mình.
Nàng thích múa. Nàng sống cũng tốt, điều kiện thân thể cũng thích hợp luyện múa, như thế mới có thể vào được Nhã Nhạc Cư. Từ sau năm tuổi, đây lại thành công cụ sinh tồn dựa vào. Nàng phải không ngừng luyện tập, luyện tốt hơn người khác mới có thể sống sót, mới có thể ăn no mặc ấm. Kỹ năng múa cao siêu, không những đổi được áo cơm tốt hơn, còn có thể đổi lấy sự yêu thích của người khác mà đổ tiền vào, cho dù là hoa trong gương, trăng trong nước, ít nhất trong thời gian nhảy điệu múa kia, nàng mới có được tất cả sự thương mến của y.
Hoa quỳnh sớm đã điêu tàn, kỹ xảo còn dang dở, thân thể đã mềm yếu. Chẳng qua nàng vẫn rất thích, tuy rằng phần yêu mến kia chỉ là sự mơ mộng hão huyền từ một phía của nàng, nhưng vẫn không ngăn trở sự nhiệt tình tiếp diễn với vũ đạo. Ngón tay như hoa, như cúc dại mỉm cười nơi sơn dã, dưới nắng ấm đầu đông rực rỡ, tự do biết bao!
Sở Hạo đứng cách nàng không xa, thấy nàng ngồi ở đấy tự tiêu khiển tự vui, ống tay áo lướt gió, mặt nàng cùng với cổ tay phất qua hơi ngước lên, ánh mặt trời vì nàng mà thêm một tầng sắc vàng. Trong nháy mắt, đẹp đến kinh động lòng người!
Nàng nhìn đầu ngón tay của mình, giống như một con bướm từ trên rơi xuống, nụ cười hời hợt mà rực rỡ. Xoay cổ tay lại, mềm mại không xương, đầu ngón tay khép mở, như hoa tách hoa đưa. Kết quả lại dụ được một con chim tước bay lại đây, vỗ cánh hướng về phía đầu ngón tay nàng mà ngậm.
Diệp Ngưng Hoan hoảng sợ, đưa tay tránh né. Nào biết con chim tước kia lại không cam lòng ngừng lại, chớp cánh cao thấp tung bay mà đuổi theo, nàng nở nụ cười, giãn cánh tay ra với một độ cong, đùa với con chim kia đang lượn vòng trên đầu ngón tay nàng.
Nàng cười thoải mái, từ từ đứng lên dịch từng bước nhỏ, ngay cả dáng điệu chim chóc cũng bắt chước theo. Khiến cho đám tôi tớ làm việc xa xa nhìn mà quên hết tất cả, mấy món đồ trên tay rơi xuống lúc nào không biết, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Hoan người người si mê.
Diệp Ngưng Hoan chơi một hồi thì cảm thấy mệt. Định giơ tay về hướng con chim kia ra hiệu tay mình chẳng có gì cả, con chim kia cũng không sợ nàng, đưa chân nhảy lên lòng bàn tay nàng, không chịu ngừng nghỉ mà nhất quyết tìm kiếm trên ngón tay nàng. Cái mỏ nhỏ nhọn, ngậm đầu ngón tay Diệp Ngưng Hoan phát đau. Nàng cũng không để ý tới, tay kia nhân cơ hội tìm hiểu sờ sờ lông nó.
Ánh mắt Sở Hạo có chút cứng nhắc mà nóng rực, đột nhiên nghe thấy Diệp Ngưng Hoan khẽ “ối” một tiếng, ngón tay run lên, nghĩ là mổ đau, tiếp theo con chim kia lại vỗ cánh bay lên, cũng không đi xa mà vây quanh nàng.
Nét mặt hắn hoảng hốt, chỉ mấy bước đã chạy vội qua, lần này hoàn toàn khiến con chim sợ hãi bay đi mất. Diệp Ngưng Hoan còn chưa phản ứng kịp đã bị Sở Hạo kéo tay qua nhìn kỹ.
Hắn xem tay nàng, thấy bên trên có không ít chấm đỏ nhỏ, trong lòng có chút đau đớn tê dại. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy nàng thì tâm tình rung động sáng ngời như bóng với hình, ban đầu thấy xa lạ kinh ngạc, dần dần lại thành thói quen. Tay cầm, lại vân vê lông mày nhíu chặt của nàng, miệng lại nói: “Chưa từng thấy nàng đùa giỡn với chim như vậy, để nó mổ thành ra thế này!”
Nàng lúng túng, dùng sức rút tay lại nói: “Ai giỡn với chim chứ, tự nó bay tới. Ai ngờ nó cắn dữ quá.”
Cảm thấy ánh mắt hắn có hơi bất thường, có ý nhìn chằm chằm, khiến mặt nàng nóng lên. Nàng vội vàng chuyển mắt, cười gượng: “Điện hạ hôm nay thu hoạch kha khá, nghe nói săn được không ít con.”
Đoạn đường này, Sở Hạo hình như đều cưỡi ngựa, hơn nữa hắn thích săn thú, gặp cảnh sơn thủy đẹp thì nhất định sẽ đi một vòng. Diệp Ngưng Hoan có khi nhìn mà phát thèm, nhưng lại e ngại một đống người bên cạnh, ngượng ngùng nói mình cũng ra xem cưỡi ngựa. Hôm nay lại thấy bọn họ giương cung thúc ngựa chạy như điên ra ngoài, khiến cho lòng nàng cũng bay đi hơn phân nửa.
Sở Hạo nhìn mặt của nàng hơi hơi ửng đỏ, ánh sáng lóe lên từ trong mắt cách kinh thành càng xa càng rõ ràng, tới nơi rừng núi này, càng như là bất cứ lúc nào cũng muốn bay đi, long lanh mê người, khiến tâm tình hắn cũng bay theo. Hắn đưa tay xoa mặt nàng, cảm giác nàng đang sợ hãi trong lòng bàn tay mình, nhíu mày nói: “Dù sao ngồi ở trong xe dễ mệt, nơi này cách Dư Triệu không xa, không bằng theo ta cưỡi ngựa qua đó?”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút: “Cái này… Không tốt lắm đâu?”
Sở Hạo cười cười: “Mặc kệ nó!” Lời này thật sự chạm đến đáy lòng Diệp Ngưng Hoan, hai con mắt nhấp nháy sáng lên.
Sở Hạo ôm nàng vào, miệng huýt sáo, nghe thấy tiếng ngựa hí từ bụi rậm phía sau không xa đáp lại, một con ngựa xám thong thả bước qua bên này.
Trong lòng Diệp Ngưng Hoan nở rộ, dĩ nhiên hắn đã sớm dắt ngựa tới. Không đợi Sở Hạo mở miệng, nàng đã nhịn không được chạy về phía con ngựa kia, vội vàng đưa tay túm dây cương muốn nhảy lên trên.
Nhìn bộ dạng sắp chảy nước miếng của nàng, Sở Hạo thiếu chút nữa bật cười.
Con ngựa kia cũng không hợp tác, tay Diệp Ngưng Hoan còn chưa kéo dây cương, nó đã hất cổ lỗ mũi phì phò, làm như vô cùng bất mãn nàng vậy. Sở Hạo ôm nàng: “Nàng gấp cái gì? Bày ra vẻ mặt của tên trộm ngựa, nó nhìn thấy còn không đá nàng?”
“Không… Không phải. Không phải ta muốn làm quen nó trước một chút sao?” Nàng tha thiết nhìn con ngựa, lại nhìn hắn, lấy lòng: “Nếu không thì điện hạ gọi người đến đi? Ta cũng học một chút?”
“Nghĩ hay nhỉ!” Sở Hạo nghiêng mắt nói: “Vừa rồi còn kiểu cách nói cái gì ‘Không tốt lắm đâu’, bây giờ còn muốn làm thử?” Nói xong, không đợi nàng phản ứng hắn đã cắp lấy thắt lưng nàng, đưa nàng lên lưng ngựa, ngay sau đó bản thân cũng nhảy lên. Diệp Ngưng Hoan chỉ cảm thấy thân thể nhoáng lên một cái, ngay sau đó đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Oa, từ trên cao nhìn xuống như vậy, cảm giác quả thật không bình thường. Diệp Ngưng Hoan cũng quên phản bác, chỉ lo quan sát trái phải, sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia, quên sạch Sở Hạo phía sau.
Sở Hạo thấy nàng như vậy, vui mừng lại càng thêm e ngại, ánh mắt long lanh càng chói mắt. Hắn đặt ngang cánh tay nàng vào trong ngực, khiến nàng muốn nhúc nhích cũng không thể, tiếp theo cầm áo khoác phủ lên, lần này nàng không nhìn thấy gì cả. Diệp Ngưng Hoan đang vội vã muốn thò đầu ra, không ngờ đang tối đen như mực lại có hơi thở phả vào, tiếp theo môi của nàng bị hắn hôn lên.
Sau ót Diệp Ngưng Hoan tê rần, ruột gan rối bời, ngựa dưới thân bắt đầu xao động. Đột nhiên run lên, người nàng thoáng chốc mất thăng bằng, răng trên răng dưới của nàng nhất thời không khống chế được, cắn một cái lên môi hắn.
Sở Hạo siết chặt hông nàng, bị nàng cắn môi vô cùng đau, nhưng lại ngày càng táo tợn, hôn nàng đến choáng váng. Mà cùng lúc đó, hắn cũng không quên thúc vào bụng ngựa, thúc con ngựa kia bốn vó vọt lên chạy như bay.
Diệp Ngưng Hoan bị hoảng loạn đến mắt nổ đom đóm, lại bị hắn hôn chẳng hay biết gì, thế cho nên lúc hắn buông nàng ra, nàng đã co quắp thành một đống, chỉ có thể xiêu vẹo trong ngực hắn không thể động đậy.
Một hồi hỗn độn, kèm thêm mấy tiếng “điện hạ, điện hạ” la lên. Lại nghe giọng Sở Hạo phấn chấn vang lên: “Ta dẫn nàng ấy đi Dư Triệu trước! Các ngươi cứ theo sau.”
Diệp Ngưng Hoan đầu choáng não căng, thật sự là tức giận, lần đầu tiên cưỡi ngựa, còn không cho người ta ngồi đàng hoàng!
Ngựa phi rất nhanh, Diệp Ngưng Hoan không biết cưỡi, chỉ cảm thấy mông bị xóc đến đau, giữa hai chân cũng cọ sát rất đau. Nhưng nàng thích cảm giác tựa gió này, thân thể trở nên nhẹ nhàng, trở nên tự do ở trong gió.
Toàn thân nàng đều bị quấn trong chiếc áo lông cừu, hết sức giãy giụa mới nhô đầu ra. Mắt bị gió thổi không mở ra được, dứt khoát nhắm lại, chỉ cảm thấy gió rì rào đập vào mặt, như là vô số tầng vải sa bị cắt rời từng sợi, xước qua hai bên mặt, gào thét lao ra phía sau.
Sở Hạo cúi đầu nhìn nụ cười của nàng, nụ cười này chạm vào lòng hắn, hóa thành một tấm lưới, dày đặc mà dệt thành cái lồng vây lấy hắn. Hắn giảm tốc độ lại, tiếng vó ngựa ở phía sau nườm nượp loạn xạ mà đến, chính là mọi người, nhưng vì hắn dẫn theo Diệp Ngưng Hoan nên họ không dám đuổi quá gần.
Diệp Ngưng Hoan cảm giác được tốc độ giảm bớt, không khỏi kinh ngạc mở mắt, quay đầu hỏi hắn: “Sao không chạy?”
“Mông nàng không đau sao?” Sở Hạo lộ ra nụ cười quái dị.
Nàng ngẩn người, cười: “Không sao.” Lại học bộ dáng người cưỡi ngựa, hai chân kẹp hai bên ngựa rồi hô to.
Con ngựa căn bản không để ý tới nàng, lúc lắc đầu, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy nó thật khinh thường nàng.
Sở Hạo ôm chặt nàng, cười cong mắt: “Thật muốn học cưỡi ngựa như vậy?”
“Muốn.” Diệp Ngưng Hoan thẳng thắn.
“Trở về Đông Lâm sẽ dạy nàng.” Sở Hạo thuận miệng nói một câu này lại khiến cho Diệp Ngưng Hoan hoàn hồn lại, kinh ngạc không nói.
Sở Hạo nhận thấy thân thể nàng có hơi cứng ngắc, ghìm chặt hông nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Ngưng Hoan quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay, điện hạ không có cơ hội đi Huệ Hi Đường sao?”
“Đang êm đang đẹp sao lại nghĩ tới chuyện này?” Sở Hạo buông dây cương ra, để ngựa tự đi, bên môi nở một nụ cười, “Cùng Hưng Thành Vương đi dạo Đồng Xuyên, nơi đó lại là nhạc quán nổi danh, sao có thể không dẫn ta đi nhìn chỗ nào mới mẻ chứ.”
“Đây coi như là cơ hội?” Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc, nơi đó là nhạc quán à? Lại lấy một cái tên giống như thư trai vậy. Nói vậy mấy ngày nay hắn lại đi săn cái đẹp sao? Thập Cửu hoàng thúc vất vả đến đây, Hưng Thành Vương sao có thể để vị này thiệt thòi? Diệp Ngưng Hoan đột nhiên kích động, thật là lạ, nghĩ mấy thứ này làm gì, quản hắn đi săn cái đẹp gì chứ!
Sở Hạo cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Tất nhiên, không phải một mình mật đàm với Từ Thuật một phen mới xem như cơ hội sao?” Từ Thuật là phụ thân của Hưng Thành Vương phi, quận thủ quận Đồng Xuyên của Hưng Thành.
Hắn hơi nhíu mày: “Nàng lo lắng cái gì?”
Diệp Ngưng Hoan nghẹn lời, lẩm bẩm nói: “Chỉ là đang suy nghĩ, nếu ông ta bằng lòng hỗ trợ nhất định phải mưu cầu ích lợi, nếu không có biện pháp nói với ông ta…”
“Cái gọi là mọi việc đều thuận lợi, dựa vào ai cũng không bằng làm việc vì mình. Bây giờ ta không cần đến ông ta, đã truyền tín vật, mượn chuyện đi dạo cho quen cửa trước thôi, ngoài ra không cần nhiều lời.”
Nghe tiếng vó ngựa tới gần, Sở Hạo kéo cương lại nhanh hơn vài bước, bổ sung: “Từ gia muốn lợi ích, cũng không phải ngay bây giờ, mà là tương lai!”
“Không phải ngay bây giờ? Chẳng lẽ… là chỉ Quận chúa?” Diệp Ngưng Hoan cảm thấy căng thẳng, nét mặt hơi thay đổi vài phần.
Sở Hạo cười cười, gật đầu: “Nàng rất thông minh, một chút là hiểu.”
Diệp Ngưng Hoan trầm mặc không nói, đúng vậy, con trai trắc phi Phương thị kia đã báo với triều đình lập Thế tử, một khi triều đình đồng ý, Phương gia ở Hưng Thành nhất định sẽ cậy Thế tử mà hưng, ngày này không xa, Từ gia không thể không vì mình mà mưu tính.
Cả gia tộc Từ gia đều ở phiên trấn, bọn họ bên ngoài không có chỗ nương tựa, vì căn cơ vững chắc, tất nhiên là nên tìm nhà chồng tốt cho con gái Từ thị. Con gái không được sủng ái, chiếm lấy vị trí chính phi lại không có con trai, con rể lại bảo vệ thiếp thất và nhà mẹ đẻ nàng ta khắp nơi, kể từ đó, cũng chỉ có theo cháu ngoại của mình, cầu xin dựa vào Quận chúa.
Quan hệ thông gia giữa quý nhân, chỉ vì ích lợi không vì những thứ khác.
Quận chúa năm nay vừa mới mười ba, đang tuổi đẹp lại không biết đã bị mưu tính quý nhân vứt bỏ đến nơi nào!
“Điện hạ nên mai mối cho Quận chúa sao?” Diệp Ngưng Hoan lẩm bẩm.
Sở Hạo nói: “Con gái tôn thất, hôn phối nhất định phải xin phép Tông Phủ. Việc này cũng không vội, trước xem tình hình Yên Ninh rồi nói sau.”
Yên Ninh! Diệp Ngưng Hoan có chút im lặng, cảm giác tay Sở Hạo hơi nắm chặt.
Nàng ngẩng đầu cười nhạt, nói: “Điện hạ cũng thật không dễ dàng.”
Sở Hạo đưa tay vuốt ve trán nàng: “Cũng không hẳn vậy.”
Ảnh Nguyệt Môn là tổ chức giang hồ, chẳng qua triều đình kết giao với giang hồ cũng không có gì kỳ quái.
Triều đình dùng người hết sức, thay vì tiêu hao nhiều nhân lực, vật lực, ép buộc cả triều rung chuyển mà quét sạch, làm cho bọn họ chó cùng rứt giậu, không bằng để cho bọn họ được triều đình sử dụng.
Sở Hạo hiển nhiên gánh vác thân phận người liên lạc này, cũng không thể để cho đường đường thiên tử chạy tới bàn điều kiện với lão đại giang hồ nhỉ?
Hoàng thượng muốn kiềm chế Sở Hạo, cho nên để hắn mượn chuyện thích khách Ảnh Nguyệt Môn nói dối ở trước mặt Thái hậu, càng liên lụy Lục thị vào trong đó.
Một khi Sở Hạo không nghe lời, Hoàng thượng có thể sẽ vạch trần lời nói dối của hắn, làm cho hắn từ nay về sau mất đi sự giúp đỡ cường lực của Thái hậu cùng với nhà mẹ đẻ Thái hậu Vương thị. Cho dù Thái hậu bận tâm tình cảm mẹ con, nhưng nỗi oan Sở Hạo lén lút qua lại với giang hồ đã định rồi, trong triều há có thể tha thứ cho hắn?
Đừng nói về phiên, có thể giữ được vị trí Đông Lâm Vương hay không còn phải nói đến. Sở Hạo làm như vậy đáng giá sao? Căn cơ của Ảnh Nguyệt Môn ở Yên Ninh, có lẽ không thoát khỏi quan vệ với Lư Tùng Vương. Che chở cho hắn ta, lại biến thành bị động, không biết đối với hắn có ích lợi gì?
Diệp Ngưng Hoan hơi thẳng lưng, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng thật không biết Ảnh Nguyệt Môn ở Yên Ninh?”
Sở Hạo cười đùa: “Nếu muốn biết thì không có biện pháp sao? Chỉ là không muốn tra xuống, nếu mục đích của hắn đã đạt được, đám người này lại nguyện ý phục vụ triều đình như vậy là đủ rồi. Ảnh Nguyệt Môn là ta cam đoan, xảy ra chuyện gì đều do ta gánh chịu.”
Diệp Ngưng Hoan thở dài, đúng vậy, tra xuống thì liên lụy rất rộng, Hoàng thượng ngược lại khó trừng trị. Những người này chẳng qua là quân cờ có thể dùng bất kỳ lúc nào, khi không còn giá trị lợi dụng, chỉ cần một đạo thánh chỉ là bọn họ không còn chỗ nào sống yên ổn! So với kỳ nhân dị sĩ giang hồ, Hoàng thượng càng cần kiềm chế chư vương cùng với quần thần.
Dưới khắp gầm trời, đâu chẳng đất vua, trên mọi bến bờ, ai không thần tử! ()
() trích từ Kinh thi
Sở Hạo xoa nhẹ đầu ngón tay, không nói nữa. Con ngựa đi nhẹ nhàng, không lâu sau đã chạy đến khe núi, trước mắt dần dần rộng mở, mơ hồ có thể thấy dân cư chằng chịt.
Sở Hạo ngửa cằm: “Sắp đến Dư Triệu rồi.”
Diệp Ngưng Hoan hơi thở phào, nhìn về phía trước, giữa quần núi, một tòa thành dần dần lộ hình dáng. Dư Triệu là một tòa giới thành, xây ở trong khe núi, giới thành này là nơi quan binh đóng giữ, có điền trang dân cư, cũng có gia quyến quan viên. Từ nơi này hướng về phía đông bắc là vào hạt giới Lư Tùng.
Con ngựa chạy nhẹ nhàng, xa xa liền thấy một đống quan viên lùa xe dắt ngựa thủ ở cửa thành. Lúc này Thi Mật và Sương Lăng giục ngựa tiến lên, Sở Hạo lấy áo cừu phủ lên, ngay cả cọng tóc cũng không cho hai người lườm qua.
Sương Lăng thầm tức giận, biết Sở Hạo là cố ý, nhưng không có cách nào nói gì khác, khẽ nói: “Điện hạ, Giám Hành Lư Tùng đã đến, lúc này đang phòng giữ Dư Triệu chờ ở ngoài thành. Ngài…”
Sở Hạo nói: “Ta không có hứng thú chào hỏi, vào Hành phủ trước, các ngươi đi đi.” Nói xong, hắn kẹp bụng ngựa, mang theo Diệp Ngưng Hoan chạy tới cửa thành.