Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

chương 23: bi ai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

• •

Đông Lâm lục quận màu non sắc nước, che đậy dưới lớp tuyết dày.

Lúc thi hài Sở Hạo được đưa trở lại là cuối tháng sáu, trời nóng cộng thêm bọt nước, trở về càng thối rữa thành một vũng thịt thối, căn bản không thể phân biệt, chỉ có giày là da tinh chế, không bị rữa. Thanh đoản kiếm trong ống giày được giữ lại, thành chứng cớ duy nhất chứng minh thân phận của hắn.

Thời tiết quá nóng, không thể trì hoãn được nữa. Tông vụ ti Đông Lâm đầu tháng bảy vội vàng chọn ngày, mở lăng làm tang ma chôn cất.

Sở Hạo ba tuổi phong vương, vương lăng đã sớm xây xong ở Phượng Đài núi Huyền Thương, giống như tổ lăng Sở thị cùng với vương lăng người nhậm chức Đông Lâm Vương đầu tiên Sở Giang tựa vào núi xanh nước biếc vọng về phía nhau.

Sau khi Sở Hạo về phiên có dẫn Diệp Ngưng Hoan đi thăm lăng tẩm của mình một lần. Cũng cho người khuyếch trương vị trí quan tài trong lăng, chuẩn bị sau khi chết cùng chôn với Diệp Ngưng Hoan. Cho nên, Diệp Ngưng Hoan đã chuẩn bị quan tài hợp tán, muốn cùng hắn yên giấc.

Lục quận khóc tang, nghi thức đại tang được tiến hành ở Phượng Đài.

Diệp Ngưng Hoan cả đêm vất vả, ngoại trừ xử lý tang sự cho Sở Hạo ra thì cũng trấn an văn võ Đông Lâm, tập hợp binh sĩ chống lại Lư Tùng. Từng chuyện từng chuyện đều tự thân tự lực. Tình thế như sấm chớp, mắt như bó đuốc. Trong thời gian ngắn ngủi, Đông Lâm lục quận nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không dám cho rằng nàng chỉ là tiểu quả phụ dốt nát hơn nữa không chỗ nương tựa, có thể tùy tiện lừa gạt lấy lệ.

Sở Nhậm Qua là con thứ của Nam An Quận Vương Sở Hồng, năm nay mười hai tuổi, thay mặt Sở Nhậm Dĩ để tang cho Sở Hạo, cầm linh bài khóc tang.

Diệp Ngưng Hoan được tấn phong Thái phi Đông Lâm, Thế tử Sở Nhậm Dĩ kế thừa ngôi vị Đông Lâm Vương. Chẳng qua cậu bé chỉ mới hai tháng tuổi, vẫn cần nuôi dưỡng ở trong cung, đợi khi trưởng thành mới có thể về phiên, chuyện của Đông Lâm tiếp tục do Diệp Ngưng Hoan quản lý.

Đầu tháng tám, Sở Chính Việt bỏ mọi việc trong kinh xuống, ra roi thúc ngựa đến Đông Lâm. Nay vẫn thuộc năm Chương Hợp, hơn nữa gặp Tiên đế, Đông Lâm lưỡng tang, trong cung ngừng bày tiệc Trung Thu, chỉ để công thần thay mặt tế trăng.

Sở Chính Việt mặc một bộ thường phục màu trắng thêu rồng, tựa như một bộ tang phục hoa lệ. Diện mạo của hắn cực kỳ thanh tú đẹp đẽ. Đôi mắt yêu mị như hồ ly như trăng lạnh, nhưng nét mặt lại vô cùng lo lắng, sốt ruột đến mức không che giấu được cũng không muốn giấu. Vội vàng đuổi quần thần tới đón, hắn gấp rút chạy đến Hành phủ Đông Lâm Vương ở Phượng Đài.

Tuy rằng hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan, ngực vẫn đau đến đòi mạng.

Da khô xương mòn, con mắt ổn định nằm trong hốc mắt, khô cạn, hốc mắt lại đỏ bừng không bình thường. Toàn thân bọc trong quần áo trắng, giống hệt người giấy cúng tế trước linh cữu trong cung.

Như còn nhớ nàng nhảy múa ở Nghi Phủ, tươi đẹp nhiều vẻ cỡ nào, dùng hương hoa tuyệt thế để hình dung cũng không đủ. Hiện giờ, nàng căn bản chính là một khối thi thể có thể hoạt động.

Sở Hạo chết rồi, nàng cũng chết theo. Hắn miễn cưỡng để lại ngụ ý cho nàng, lại khiến nàng sống không bằng chết!

Sở Chính Việt đi vào sân nhà, thấy nàng dẫn thị nữ ra đón. Hắn có ảo giác, dường như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tan biến trước mặt hắn, hóa thành tro bụi! Bước nhanh về phía trước cầm lấy cổ tay nàng, xương cốt rõ ràng cấn đau lòng bàn tay hắn, đâm thẳng vào sâu trong đáy lòng hắn. Hắn cũng không dám dùng sức kéo lấy, tựa như nâng niu: “Cô… cô sao…”

Diệp Ngưng Hoan rút tay ra, lui lại mấy bước cúi đầu nói: “Thánh giá đích thân tới, trên dưới Đông Lâm đều chịu ơn trạch. Chỉ là thần thiếp ở goá, không dám đụng tay Hoàng thượng.”

Khắp người trên dưới, không khỏi lộ ra mùi tử vong, đóa hoa bạch quyên giữa hàng tóc còn có sinh khí hơn nàng.

Sở Chính Việt cố nén bi thương, nghẹn ngào nói: “Ta cũng chẳng hề để tâm những thứ này, chỉ là cô đừng quá đau buồn.”

Hắn nhiều năm qua chưa từng khóc, hiện giờ, hắn thật muốn ôm nàng khóc lớn một trận.

Diệp Ngưng Hoan nửa hất mắt, trầm tĩnh nhìn hắn. Giữa sương trắng đầy vườn, nàng khô héo như vừa chạm vào lửa thì lập tức đốt cháy.

Diệp Ngưng Hoan mở miệng: “Đã như vậy thì xin mời Hoàng thượng vào trong sảnh, thần thiếp dâng trà.”

Sở Chính Việt nghẹn lời gật gật đầu: “Được.”

Trong phòng khách cũng là một màu trắng thuần xanh biếc, Diệp Ngưng Hoan cho mọi người lui ra, tự mình đưa trà đến cho hắn.

Sở Chính Việt mở nắp tách trà, nhìn màu trà xanh ngọc bên trong mà sững sờ. Diệp Ngưng Hoan nói: “Đây là Miểu Phong Vân Vụ của Đông Lâm, Hoàng thượng uống không quen sao?”

“Ta...”

Diệp Ngưng Hoan thuận tay nhận lấy: “Đổi cho Hoàng thượng một tách khác nhé?”

Sở Chính Việt sửng sốt một chút, vội vàng cầm về, nghẹn ngào cười nói: “Không cần đổi, tách trà này rất ngon!” Nói xong, hắn thổi bọt trà rồi uống.

Diệp Ngưng Hoan lẳng lặng nhìn hắn uống trà, cũng cầm lấy tách trà của mình, uống một hớp trà, nước mắt từ từ chảy ra ngoài. Sở Chính Việt rũ mắt nhìn phần trà còn sót lại: “Sao cô lại tự chà đạp mình thành thế này?”

Diệp Ngưng Hoan lại uống hai hớp trà, bỏ tách xuống đứng dậy nhìn theo hắn: “Bởi vì không ngờ rằng, Chính Việt tâm ý tương thông với Nhạn Hành, Chính Việt vẫn bảo vệ bọn ta đến cùng, làm sao nhẫn tâm hại chàng?”

Tay Sở Chính Việt hơi cứng đờ, trong mắt lóe lên đau đớn.

Diệp Ngưng Hoan lảo đảo sắp ngã, nói khẽ: “Ngươi không nên thả ta trở về, sao không giết ta luôn đi? Ít nhất như vậy, ta còn có thể... còn có thể xem Chính Việt là tri kỷ của ta và Nhạn Hành!”

Chưa bao giờ đặt sự nghi ngờ vào đứa cháu có tình có nghĩa này. Hắn là Sở Chính Việt, bọn họ bắt đầu bởi thế cục, bọn họ kết thúc bởi tình nghĩa! Tình sâu ý nặng của hắn, bọn họ gặp nhau ở Tùng Dương chỉ là ngẫu nhiên. Nàng sẽ không nghi ngờ hắn, chưa bao giờ có một chút hoài nghi nào về hắn!

Nàng thậm chí giúp hắn làm Hoàng đế.

Ngón tay Sở Chính Việt hơi co giật: “Ta biết đến nước này thì nói gì cô cũng không tin. Nhưng lúc đó quả thật ta cũng không biết, đợi sau khi ta biết được thì cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.”

Lời hắn còn chưa dứt, chợt thấy bên môi nàng trào máu ra. Hắn đột nhiên mở to mắt, sắc mặt trắng bệch. Nàng nở nụ cười, thê lương tươi đẹp vô cùng, máu dần dần từ trong miệng nàng tràn ra: “Muốn giết Nhạn Hành, thì phải chuẩn bị đền mạng thay chàng cho tốt. Chính Việt, cả ta cùng nhau ở lại...”

Lời còn chưa dứt, hắn giật bắn người, ra tay chộp lấy nàng, thủ pháp xảo quyệt tra tấn dạ dày của nàng. Nàng không bị khống chế khom người đứng dậy, nôn thốc nôn tháo như dời sông lấp bể.

Hắn trào nước mắt, xuống tay cũng không hề khách khí, bất chấp lồng ngực mình nứt ra đau đớn, hắn nói khẽ: “Cô muốn độc chết ta thì thôi, cần gì kéo cả cô chôn cùng?”

Diệp Ngưng Hoan giương mắt từ từ đánh mất tiêu cự, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, hơi thở mong manh: “Ta đã sớm không còn muốn sống... Ngươi cũng xem như đã làm Hoàng đế, ở đây cùng Nhạn Hành đi?”

Đồng tử Diệp Ngưng Hoan dần dần tản ra, môi mấp máy lại nói không nên lời, cứ thế chìm vào bóng tối.

Sở Chính Việt nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên bấm vào nhân trung Diệp Ngưng Hoan, ấn ngực nàng: “Tỉnh lại, tỉnh lại! Tỉnh lại! Ai cho phép nàng chết?”

Bên môi hắn cũng rỉ máu, sắc mặt trở nên xanh mét, hắn nâng nàng lên, vừa lắc lư vừa dùng sức vỗ lưng của nàng: “Tỉnh lại, tỉnh lại!”

Hắn điên rồi, trong mắt như là thấm đầy máu. Tóc Diệp Ngưng Hoan bị lắc lư rối bời, rũ trên lưng hắn, hắn cũng mặc kệ, càng không ngừng vỗ lưng nàng, rất giống lấy roi đánh thi thể (). Cứ như vậy cả buổi trời, Diệp Ngưng Hoan vẫn không hề có hơi thở.

() lấy roi đánh thi thể: xuất phát từ câu chuyện Ngũ Tử Tư đánh thi thể Sở Bình Vương

Sở Chính Việt từ từ ngồi lên ghế, nhìn gương mặt nàng trong ngực cứng đờ xơ xác nhưng bình tĩnh, tất cả sự điên cuồng nóng nảy nhanh chóng tích tụ trong mắt, hắn như cười như không, lại còn khó coi hơn cả khóc: “Diệp Ngưng Hoan, nàng độc không chết ta. Nàng thua thảm rồi, như vậy nàng cũng cam tâm sao?”

Nước mắt và ánh lửa trong mắt Sở Chính Việt giao hòa, khuôn mặt quyến rũ trở nên vặn vẹo, hắn túm nàng dậy, tay năm tay mười vỗ mặt nàng mấy cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy không còn sinh khí của nàng rồi hôn lên!

Môi của nàng, khô khan lạnh giá như vậy. Bờ môi của hắn, run rẩy lạnh giá như vậy. Nước mắt chảy xuống, theo hai gò má chảy xuôi vào miệng.

Trên đời không còn tri âm cùng hắn chia sẻ vui sướng và sầu bi, muốn giang sơn này có ích lợi gì?

Mười bốn tháng tám, đêm trước Trung Thu. Sở Chính Việt đến Hành phủ Phượng Đài, gặp Đông Lâm Vương Thái phi. Hôm đó, Đông Lâm Vương Thái phi lao lực quá độ, từ trần ở Hành phủ Phượng Đài. Trong phủ ngoài phủ, gào khóc một mảnh. Nữ quyến quan viên quan trọng khắp Đông Lâm, gia nô quỳ đầy bên trong sân nhà, các quan viên cũng quỳ đầy tiền sảnh tiền viện, không khỏi khóc òa lên.

Khóc đầy đau xót! Nhưng thật sự đau buồn khóc vì chủ mất không được mấy người. Cũng không thể trách bọn họ, Sở Hạo về phiên chỉ mới hai năm, bọn họ lại không phải cận thần, lấy ở đâu nhiều tình cảm như vậy?

Chẳng qua nước mắt là thật, càng nhiều hơn chính là khóc vì bản thân.

Cây đổ bầy khỉ tan, Đông Lâm vô chủ, Đông Lâm Vương mới nhậm chức là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, là con trai duy nhất của Tiên đế. Quần thần Đông Lâm bưng cục than nóng này, không khác gì nhóm lửa tự thiêu. Nếu Thái phi còn ở đây, dựa vào công lao giúp đỡ Tân đế đương nhiên có thể chống đỡ được, nàng mà chết chẳng phải là tai họa lật úp tổ chim? Đương nhiên bi thương từ đó mà ra.

Một chiếc xe nhỏ màu xanh nhẹ nhàng chạy băng qua đường rừng, trăng như mâm bạc rũ sương giá, không rời không bỏ!

Trái tim Lục Sương Lăng truyền đến đau nhức, hắn chợt mở mắt ra. Thoáng chốc nhìn xe ngựa lắc lư, ý nghĩ sợ hãi làm tê dại toàn thân. Đau đớn đến từ trái tim rõ ràng như thế, hắn giãy giụa muốn nhảy dựng lên. Trần Tử Yên nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh bừng tỉnh, vội vàng ấn hắn xuống: “Thương thế của huynh còn chưa khỏe, muốn đi đâu?”

Lục Sương Lăng cắn răng nói: “Lời này ta nên hỏi cô, muốn mang ta đi đâu?”

Trần Tử Yên rũ mí mắt, khẽ giọng nói: “Đương nhiên là dựa theo phân phó của Vương phi.”

Lục Sương Lăng đỏ mắt, đẩy nàng ra nhảy bật lên.

Trần Tử Yên vội vàng kêu: “Triệu đại ca!”

Triệu Phùng Tắc lên tiếng trả lời đi vào, đánh một quyền khiến Lục Sương Lăng một lần nữa lật mình ở trên giường. Trần Tử Yên nhịn không được trách mắng: “Thương thế của huynh ấy còn chưa ổn, huynh xuống tay cũng quá ác.”

Sắc mặt Triệu Phùng Tắc trắng bệch, mắt cũng đỏ bừng, hắn nghiêng đầu nói: “Bằng không thì thế nào, vừa tỉnh lại liền ầm ĩ muốn trở về... Ta và hắn đều quen biết với Đông Lâm Vương từ nhỏ...” Triệu Phùng Tắc nghiến răng nghiến lợi, “Nàng ấy nói có lý, nếu chúng ta không cẩn thận chịu chết, mới là bất trung!”

Trước mắt Lục Sương Lăng là một mảnh sương mù, những ngày qua rõ mồn một, phủ đầy đầu óc. Rõ ràng cỡ nào! Hắn luôn vô dụng, hắn không cứu được nàng, vẫn luôn không cứu được!

Bọn họ quen biết ở Nhã Nhạc Cư, khi đó Diệp Ngưng Hoan chẳng qua là tiểu nha đầu năm sáu tuổi, hắn là thiếu niên mười ba mười bốn.

Hắn là ám vệ ở Vĩnh Thành Vương phủ, nàng là mĩ nữ được bồi dưỡng ở Vĩnh Thành Vương phủ.

Như còn nhớ đôi mắt to vô cùng linh động kia, lúc khóc lúc cười, đều hết sức chân thành.

Hắn có hắn một sứ mệnh quan trọng khác, ở đây thu thập chứng cứ Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu không phù hợp quy tắc. Mà nàng được Bách Mị La Cơ của Ảnh Nguyệt Môn ưu ái, tự mình dạy nàng vũ kỹ. Bởi vậy, nàng dần dần được Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu coi trọng. Có thể ở sân riêng, hô nô gọi tì, giống như tiểu thư thiên kim khuê các bình thường.

Nàng nhất định là biết không ít chuyện, hoặc là, nàng chính là một phần tử quan trọng bên trong. Lúc ấy hắn nghĩ như vậy.

Vì thế, hắn trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận nàng, múa đao dưới cửa sổ giành được sự chú ý của nàng. Nàng trời sinh dáng dấp xinh đẹp, có thể phỏng theo sự uyển chuyển của vạn vật đất trời để tạo nên bước nhảy đẹp. Cho nên, hắn múa đao dưới cửa sổ, nàng xem biến thành điệu múa.

Khi đó nàng thường hay đanh đá, cứ chống má đùa hắn: “Sương Lăng, huynh lại nữa rồi, Phụ Yên của huynh không bị huynh hại chết chứ?”

“Sương Lăng, hôm nay Chúc cô nương mời huynh đi dạo hội chùa.”

“Sương Lăng, đưa ta Tiểu Đào Hồng. Bằng không, ta liền nói hành tung của huynh cho Chúc cô nương biết...”

Sau này, hắn dần dần hiểu ra. Kỳ thật nàng chính là kẻ ngốc, một kẻ đại ngốc không biết suy nghĩ cho bản thân, bị người đương quyền đùa giỡn trong bàn tay!

Hắn bị phái đi làm nhiệm vụ, lúc trở lại lần nữa, lầu các nàng ở đã trống không!

Nàng chưa thể chạy thoát khỏi vận mệnh trở thành đồ chơi, nàng bị đưa đi! Nam nhân được nàng một lòng muốn vĩnh viễn dựa vào, cứ thế mà đưa đi.

Gặp lại nàng, là đã ở Tịnh Viên. Nàng nói nàng muốn nghe lời của hắn, không biết còn kịp hay không. Nàng nói, nàng thà rằng chết ở bên ngoài.

Hắn muốn giúp nàng chạy trốn, nhưng nàng không chịu. Nàng muốn tự mình trốn, nàng lại nói, bằng hữu không phải để liên lụy. Ban đầu là như vậy, hiện giờ vẫn là như thế.

Sau khi hắn trở về, hợp tác với Đinh Cảnh Long theo dõi Lư Tùng, để phòng Lư Tùng Vương chạy trốn. Cũng bắt đầu từng bước rửa sạch Tiểu Vân Cư, tức đại bản doanh của Ảnh Nguyệt Môn. Nhưng ở nơi đó, lại biết được một chân tướng khiến người ta không thể tiếp nhận.

Vân Tê Lam biết được nơi ở của bọn họ, cũng không phải ngẫu nhiên, mà là nhận được mật báo. Hoàng thượng làm sao có thể biết đường đi chính xác của bọn họ, có thể biết chỉ có một người, là Sở Chính Việt gặp được bọn họ ở Tùng Dương, hơn nữa một đường hộ tống!

Hắn thật sự rất hối hận, không nên nói việc này cho Diệp Ngưng Hoan. Là hắn không có đầu óc, cuối cùng nói cho nàng biết chân tướng. Thói quen hình thành nhiều năm qua, mọi việc hắn đều không dối gạt nàng.

Là thói quen này, khiến hắn làm một chuyện cả đời hối hận nhất!

Diệp Ngưng Hoan lừa hắn, nói cái gì mà muốn cùng hắn báo thù. Kết quả hai ngày trước không hỏi nguyên do đánh hắn đến đau nhức. Đợi khi hoảng hốt tỉnh lại thì đã ở trên đường cùng với Trần Tử Yên và Triệu Phùng Tắc. Nàng cố ý đả thương hắn, khiến hắn muốn quay về cũng không được!

Diệp Ngưng Hoan để lại cho hắn một phong thư, trong thư nói, nàng nhất định phải thừa dịp Sở Chính Việt đến tế Đông Lâm mà giết hắn ta, muốn Triệu Phùng Tắc cùng với hắn trở thành dự bị. Mấy ngày nay, bọn họ đã mang gia quyến Triệu Phùng Tắc cùng với mẹ đẻ Trần Tử Yên bí mật dời về Nam Phong. Mà lúc này, nàng muốn bọn họ cũng đi đến đó!

Cuối cùng nàng nói, ta chỉ có một người anh trai. Cũng xin vị anh trai này, vì nàng mà tiếp tục chống chọi.

Hắn là kẻ ngốc nhất, hắn hại chết nàng!

Lục Sương Lăng mờ mịt mở to mắt, nước mắt cứ thế lăn dài trên giường.

Màn đêm buông xuống, đông sương lờ mờ ánh đèn.

Diệp Ngưng Hoan ngủ miên man chưa tỉnh, ngón tay khô gầy gập lại như chân gà, rọi dưới ánh đèn cũng khiến người ta sợ hãi đôi chút. Sở Chính Việt ngồi ở bên giường nhìn nàng, lại như nhìn một đứa trẻ đáng yêu ngủ say. Nắm ngón tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng phủ lên, để ngón tay nàng có thể thả lỏng.

Nụ hôn tuyệt vọng kia, đã hút hồn nàng trở lại. Lúc ấy hắn khóc giống như một thằng ngốc! Nàng là sinh mệnh hắn không thể từ bỏ, bất kể là yêu hay là hận, hắn đều không buông ra!

Bên cạnh là một ông già cao gầy có đôi mắt xanh đen, tóc đã hoa râm. Dưới cần cổ khô gầy, có thể nhìn thấy dấu vết hình xăm màu xanh loang lổ. Tay ông vội vã không ngừng, đặt một con trùng nhỏ trên cổ tay Diệp Ngưng Hoan. Vật nhỏ kia không lâu sau hút một bụng đầy máu, toàn bộ thân thể béo lên ba vòng. Lại lấy nó xuống, đổi một con khác. Nhìn thì đáng sợ, chẳng qua cũng chính là những thứ này cứu mạng Diệp Ngưng Hoan.

Người này là Hô Diên Lặc Man Ni. Người Hô Luân sùng bái vật tổ, mười ba bộ tộc đều sẽ xăm mình vật tổ bản tộc của mình lên trên người, còn có hoa văn trên trán trên mặt, đều coi đây là sự kiêu ngạo. Điểm ấy khác biệt rất lớn với người Trung Nguyên, thân thể da tóc, được cha mẹ trao cho, sao có thể tùy tiện phá hoại? Trung Nguyên có hình phạt thích chữ vào mặt khi phạm tội, tỏ vẻ xấu xa.

Chính là bởi vì tập quán quá khác biệt này, Trung Nguyên đều gọi người Hô Luân ở phía bắc, người Ôn Khương ở phía tây là man nhân, cảm thấy bọn họ tính tình ngang tàng như thú, không thể cùng làm bạn.

Người ta không thể tin tướng mặt, nước biển làm sao lấy đấu đong. Hô Luân cũng có dị thuật huyền bí Trung Nguyên theo không kịp. Lặc Man Ni trước kia theo hầu Đại hãn Hô Luân, sau quy hàng Bắc Hải. Vẫn hầu hạ bên cạnh Sở Chính Việt, là danh y số một Bắc Hải. Ông vừa thông thạo thuật cổ độc Hô Luân, lại tinh thông thuật chữa bệnh Trung Nguyên, từ đó kết hợp thành một phái, được gọi là lão quỷ ở Bắc Hải, y thuật cao gần như quỷ thần, nghịch chuyển sinh tử luân hồi.

Sở Chính Việt mang ông từ kinh đến, vốn là lo lắng Diệp Ngưng Hoan chịu khổ thân thể không thể chịu được. Hiện giờ cũng dùng đến! Hắn chạy tới đây có hai mục đích, một là vì thăm nàng, hai là muốn xử lý Lư Tùng Vương sớm một chút.

Hắn đoán rằng nàng có khả năng tra ra được, không ngờ là, nàng muốn cùng hắn đồng quy vu tận. Đúng vậy, nàng đã sớm không muốn sống rồi. Sau khi biết chân tướng, càng không muốn sống nữa.

Đợi mấy con trùng nhỏ hút hết rồi, ông lão bỏ vào trong hộp nhỏ. Sở Chính Việt vội vàng hỏi: “Thế nào?”

Lặc Man Ni cung kính nói: “Đã hút ra không ít độc còn sót lại... Chỉ là... Thái phi có thai ba tháng rồi, không biết thai nhi có bị đầu độc hay không.”

Đầu Sở Chính Việt nổ oành, hoàn toàn chấn động lờ mờ: “Ba... Ba tháng?”

Lặc Man Ni nói: “Phải, xem mạch tượng hẳn là thượng tuần tháng năm. Có lẽ là thức đêm làm lụng vất vả, cũng giấu bệnh sợ thầy, đến mức không thấy cảm giác.”

Sở Chính Việt giật mình nói: “Nàng đương nhiên không biết, bằng không làm sao cùng uống rượu độc?”

Mùng một tháng năm tới mùng bảy tháng năm, lúc ấy ba người bọn họ cùng xe, Sở Hạo và nàng căn bản không có bất kỳ thân mật nào. Một lần duy nhất, chính là vào đêm mùng mười tháng năm, Sở Chính Việt dùng Hợp Hợp Tán... Nếu nàng biết giấc mộng kia cũng là giả, nàng cũng sẽ không sống nổi nữa, đứa trẻ này sẽ thành bùa đòi mạng của hắn!

Sở Chính Việt phải dùng khí lực toàn thân mới có thể ngăn chặn đáy lòng cuộn trào mãnh liệt, hắn cắn cắn răng, run rẩy nói: “Xoá sạch, thừa dịp bây giờ nàng ấy còn chưa tỉnh lại, xoá sạch đứa bé này.”

“Nàng ấy trúng độc chưa rõ, ngũ tạng đều tổn hại. Nếu lại hư thai... chỉ sợ tổn hại đến tính mạng.” Lặc Man Ni nói, “Trung Nguyên có câu, làm mẹ phải mạnh mẽ, châu thai trong cơ thể, dựa vào cơ thể mẹ mà vun đắp. Nếu nuôi không được thì sẽ ra đi, nếu nuôi được thì hỗ trợ. Phụ nữ có thai bình thường chịu đựng được bệnh tật xâm nhập hơn cơ thể người bình thường, cũng là bởi nguyên do này. Thân thể Thái phi tuy suy nhược, nhưng thai lại rất ổn định. Nếu thật sự muốn bỏ, cũng phải đợi...”

Sở Chính Việt cũng sốt ruột: “Hiện giờ ba tháng rồi, bồi dưỡng đến khi bụng to lên thì bỏ thế nào? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nàng ấy phát hiện...”

Nói dối chính là như vậy, khi ngươi lột bỏ lời nói dối đầu tiên, thì phải lột bỏ một cái khác.

Lặc Man Ni kinh ngạc: “Hoàng thượng không phải muốn giữ lại mạng sống của Thái phi sao? Nếu nàng ấy biết bản thân mang thai, cũng là một hi vọng mà.”

Sở Chính Việt trắng mặt, giọng nói giống như từ trong kẽ răng chen ra ngoài: “Thời gian không đúng.”

“Cái này...” Lặc Man Ni cũng ngây người, sau một lúc thì không còn lời gì để nói.

Ông là người Hô Luân, không có mấy màn hoa hoa như Cẩm Thái. Hơn nữa với chuyện nam nữ, người Hô Luân lại thấy nhạt nhẽo. Cho nên Sở Chính Việt thẳng thắn với ông, ông ngây người không phải bởi vì đáp án này khó có thể tiếp thu, mà là đang suy nghĩ biện pháp.

Lặc Man Ni suy tư một lát rồi nói: “Vi thần không rõ thân thể Thái phi thật sự thế nào... Đợi Văn đại nhân từ Nguyên Đô trở về, vi thần xem kết luận mạch chứng thì có thể lùi ngày một chút.”

Đáy mắt Sở Chính Việt tối mù, dõi theo ông: “Vậy nàng ấy thì sao? Nàng ấy có thể phát hiện không?”

“Lùi chừng mười ngày nửa tháng hẳn là không sao, không biết...”

“Có thể.” Sở Chính Việt nhẹ giọng nói. Tuy rằng gặp Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan đã là cuối tháng tư, nhưng hai người luôn luôn nặng tình, huống hồ lúc gặp được bọn họ, bọn họ ở Tùng Dương cũng xem như tạm thời thu xếp ổn thỏa, phỏng chừng thời gian ở chung cũng không ít.

Sở Chính Việt cũng nghĩ như vậy: “Nhưng hiện giờ thân thể nàng ấy quả thật không chỉ có một mình. Làm sao chịu nổi mười tháng mang thai vất vả?”

Trong đầu hắn không có niềm vui lần đầu làm cha, thậm chí cũng không còn ghen tị với Sở Hạo. Cái gì cũng đều không có, trong mắt chỉ còn lại ánh củi đốt thẳng đờ.

“Bây giờ vi thần lấy Kim Tinh Tử trừ độc, cách này không có hại đối với thân thể. Cộng thêm liệu pháp dẫn nhau, độc tính hẳn là có thể từ từ loại trừ.” Lặc Man Ni nói, “Vì đứa bé, phỏng chừng Thái phi cũng sẽ cố gắng khiến mình kiên cường. Đợi sau khi trở về, lại tìm vị thái y chuyên trị nữ khoa thiên kim đến xử lý cùng vi thần, hẳn là không ngại.”

Khóe miệng Sở Chính Việt lúc này mới hơi nhếch lên, đáy mắt vẫn cứng đờ sâu thẳm: “Được, vậy thì thế đi.”

Lặc Man Ni lấy ra một viên thuốc: “Hoàng thượng cũng nên dùng thuốc.”

Sở Chính Việt nhận lấy nuốt vào, Lặc Man Ni nói: “Hoàng thượng cắt thịt lấy máu trừ độc cho Thái phi, lại không chịu để Thái phi làm thuốc dẫn cho Hoàng thượng, trước mắt...”

“Thân thể của trẫm mạnh mẽ hơn nàng ấy gấp trăm lần, đương nhiên không sao.”

Từ lúc có Lặc Man Ni bên cạnh, Sở Chính Việt liền tiếp thu đề nghị của ông, dùng phương pháp ăn độc bồi máu trong cổ thuật để luyện thân thể. Ban đầu khi hắn kế vị chuyện ám sát chỗ nào cũng có, vì phòng ngừa việc bị đầu độc, hắn chọn dùng phương pháp này khiến thân thể tăng cường sức chịu đựng.

Tuy rằng hắn chịu độc tốt hơn Diệp Ngưng Hoan, nhưng lúc ấy vì cứu Diệp Ngưng Hoan, bản thân hắn trì hoãn, đến mức độc vào ngũ kinh.

Độc Diệp Ngưng Hoan sử dụng là Đoạn Kim Hoa, thành phần đều là nhụy hoa thực vật. Các loại hoa tương tự nhau, nhưng chỉ là tương tự mà thôi. Các loại thành phần cùng với độc tính đều có sự khác biệt, hơn nữa người phối thuốc chọn dùng tỉ lệ không giống nhau, cho dù có được cách điều chế thì cũng không có cách nào phối được giải dược hoàn toàn tẩy trừ độc tính, cho nên được gọi là kỳ độc không có thuốc nào chữa được.

Lúc Sở Chính Việt đến Phượng Đài thì thấy thân tín trong ngoài của nàng đều không hề ở đây. Lúc ấy hắn suy đoán, Diệp Ngưng Hoan vô cùng có khả năng biết được chân tướng, đoán chừng là dự định sắp đặt hại hắn. Trước khi hắn đến Hành phủ Phượng Đài, Văn Tín đã dẫn người đi Nguyên Đô.

Thứ nhất, là muốn khống chế cục diện để tránh Đông Lâm sinh loạn; thứ hai, cũng là mau chóng bắt được thân tín Diệp Ngưng Hoan, tránh cho nàng hỏng việc tìm chết.

Hắn cũng không lo lắng Diệp Ngưng Hoan phục binh giết hắn, không phải không dám, mà là không làm được. Sở Chính Việt bây giờ là Hoàng thượng, hành thích vua không phải chuyện đùa. Ngoại trừ số rất ít trung thành với Sở Hạo, đám cẩu nô tài còn lại này rất sợ chết chỉ muốn leo lên trên làm sao có thể nhờ vả. Diệp Ngưng Hoan sau khi tỉnh táo lại rất đáng sợ, nàng sẽ không còn lý trí, mọi người đều biết.

Tính đi tính lại, người Diệp Ngưng Hoan có thể dùng kỳ thật không nhiều, mánh khóe có thể dùng cũng không khó đoán được. Sở Chính Việt rất tự tin với tình hình thân thể của mình, hơn nữa mang người đủ để ứng phó.

Hắn lần nữa ngoài ý muốn, sau khi trúng độc, Lục Sương Lăng và Triệu Phùng Tắc lại chưa nhảy ra bổ đao, ngay cả Phùng Đào và Thụy nương cũng không xuất hiện, hiển nhiên, nàng cho người chạy hết rồi!

Nàng không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ không đại từ bi phổ độ chúng sinh. Nàng không quản được thiên hạ, nhưng nàng yêu Sở Hạo. Yêu những gì Sở Hạo yêu, hận những gì Sở Hạo hận! Người Sở Hạo dựa vào khi còn sống, nàng liều chết thành toàn. Người Sở Hạo quan tâm, nàng nhất định bảo vệ.

Nàng không phụ tình này, không thay đổi trái tim này! Trọng tình như vậy, vì tình mà chết.

Sở Chính Việt uống thuốc xong, Lặc Man Ni cất hộp thuốc lui ra. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Văn Tín cố ý đè nặng bước chân sau tấm bình phong. Sở Chính Việt mở miệng: “Ngươi trở lại rồi?”

Văn Tín nhẹ giọng nói: “Dạ, vương phủ Nguyên Đô đã nắm trong tay. Phùng Đào và Thụy nương cũng không chạy trốn, mà đốt sạch văn thư của vương phủ, hơn nữa muốn tự sát. Thần tra xét dược phòng, không tìm được phương thuốc, dứt khoát cho người chuyển sách thuốc còn lại về đây.”

“Đúng là không phụ chủ tử, đừng để bọn họ chết.” Sở Chính Việt cũng không thèm để ý đến chuyện phương thuốc giải độc, “Triệu Phùng Tắc và Lục Sương Lăng đâu?”

“Không thấy, ngay cả gia quyến cũng không biết kết cuộc ra sao.” Văn Tín nói khẽ, “Chỉ sợ là Hoàng thượng vừa vào đông phiên, Thái phi đã sắp xếp cho người vượt biên giới.”

“Thật hiếu kì, sao Lục Sương Lăng lại ngoan ngoãn nghe lời nàng? Đến lúc này, là thời điểm nên dùng bọn họ nhất, nàng lại thả người?” Sở Chính Việt vỗ về ngón tay nàng, nở nụ cười nhẹ nhàng.

Quần thần bên trong Đông Lâm, Sở Chính Việt tán thưởng nhất là Triệu Phùng Tắc và Lục Sương Lăng, hơn nữa Triệu Phùng Tắc và Lục Sương Lăng lúc ở kinh thành phối hợp chặt chẽ, đủ để chứng minh tuy rằng một bắc một đông, nhất định trước kia đã quen biết rất ăn ý. Hai người này, cũng là người tùy tùng trung thành nhất của Sở Hạo, nàng nhất định phải bảo vệ.

Văn Tín cách tấm bình phong nói: “Đông Lâm có tâm mưu nghịch, hai người này cũng không phải người lương thiện, cần mau chóng truy bắt để tránh ra ngoài phiên sinh sự. Chi bằng thần...”

Sở Chính Việt nói: “Đông Lâm Vương phi đã chết rồi, trẫm cũng không muốn quấy nhiễu Đông Lâm thành năm bè bảy mảng. Ám Cục đi thăm dò hành tung hai người Triệu, Lục, tìm được cũng không thể kinh động, đến nói cho trẫm là được. Thanh Mã lãnh ba mươi lăm ngàn binh vào Đông Lâm, tiếp quản ba hộ Đông Lâm. Mấy quan viên ti chức hành chính còn lại, đều theo sự bố trí của Đông Lâm Vương phi là được.”

Văn Tín đáp ứng xong thì lặng lẽ lui ra, Sở Chính Việt cúi đầu nhìn Diệp Ngưng Hoan trên giường, thở dài một hơi, lúc này mới cười tươi: “Ngốc ạ, người nàng muốn bảo vệ, ta có thể thay nàng bảo vệ. Muốn giết ta, sau này vẫn là tự mình động thủ đi?”

Truyện Chữ Hay