“Chị Phỉ, đừng, bây giờ đã muộn rồi, tôi thật sự phải về nhà. Hơn nữa, tôi cũng không biết khiêu vũ”.
Trần An Bình phản kháng. Bản thân anh không thích quán bar, ồn ào và hỗn loạn. “Cậu không biết nhảy cũng không sao, để chị đây nhảy cho cậu xem”.
Liễu Phỉ Phỉ không quan tâm đ ến điều này và kéo Trần An Bình vào quán bar, gọi một cốc bia lạnh, uống một ngụm rồi lên sàn nhảy.
Trần An Bình đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Anh không biết khiêu vũ nên chỉ có thể ngồi ở quầy bar bên cạnh để uống rượu, uống một ly bia lạnh vào mùa hè thật sảng khoái.
Tuy nhiên, tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc và những cô gái trẻ ăn mặc hở hang đi lại khiến Trần An Bình có chút bất an, giới trẻ ngày nay đều táo bạo như vậy sao?
Trước mặt anh tình cờ có một người phụ nữ đi ngang qua, cô ta đang mặc, nói thế nào nhỉ, quần tam giác có đai đeo, phần thân trên là một chiếc áo thun bó sát, khoét sâu, liền với phần th@n dưới.
Phần liền ở đây là loại jumpsuit ôm sát đáy quần.
“Nếu muốn đi vệ sinh thì phải làm sao?”
“Quần áo bên ngoài kết hợp với đồ lót sao?”Đảo mắt lại, giữa sàn nhảy, Liễu Phỉ Phỉ giống như một nữ chính trời sinh, có khí chất của chính mình, vừa bước lên sân khấu, một ánh sáng chói lóa đã chiếu Vào cô ấy.
Liễu Phỉ Phỉ có thân hình nóng bỏng và khuôn mặt quyến rũ làm rung động lòng người, nữ thần lạnh lùng và xa cách trong công ty đã biến mất và biến thành
một tinh linh trong đêm.
Xoay, nhảy, nhắm mắt lại và tận hưởng âm nhạc mạnh mẽ và tiếng la hét bên tai của rất nhiều người.
Người phụ nữ này rất tận hưởng nó! Trần An Bình cũng ngắm một cách rất tận hưởng.
Khác với điệu nhảy của người khác, điệu nhảy của Liễu Phỉ Phỉ chuyên nghiệp hơn, duyên dáng hơn và dễ nhìn hơn.
Khi nhìn điệu nhảy của người khác, đó mà được gọi là điệu nhảy sao?
Có lẽ rất nhiều người biết nhảy disco trong quán bar, dù chưa trực tiếp đến đó nhưng trên mạng cũng có rất nhiều video, mọi người có thể vào xem thử.
Từng hàng nam nữ đứng san sát nhau, giơ chân vặn mông lắc đầu, hai tay giống như ma đói xin ông trời cho ăn, đây mà gọi là khiêu vũ sao?
“Phù, đã quái” Mười phút sau, Liễu Phỉ Phỉ mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa rời sân khấu, cô ấy cầm ly rượu của Trần An Bình lên uống ừng ực, uống hết một ly, khuôn mặt hồng
hào lộ ra sự quyến rũ dưới ánh đèn mờ.
Giống như một quả cà chua chín, khiến người ta không nhịn được muốn bóc lớp vỏ bên ngoài ra cắn một miếng.
“Thế nào? Tôi nhảy khá giỏi phải không!”
Liễu Phỉ Phỉ võ võ vai Trần An Bình. “Giỏi”.
Trần An Bình giơ ngón tay cái lên với người phụ nữ: “Tôi không ngờ chị Phỉ lại thích đến hộp đêm, khâm phục khâm phục”.
“Gái này thì có là gì?”
Liễu Phỉ Phỉ không đồng ý với điều này.
“Giới trẻ ngày nay nhìn thì như đang hưởng thụ một cách thoải mái nhưng thực tế họ phải chịu rất nhiều áp lực. Họ phải trả tiền vay mua ô tô, mua nhà. Ban ngày, ở công ty thì bị sếp quấy rối, bị khách hàng làm khó, thỉnh thoảng ra ngoài
thư giãn, xả stress cũng là điều tốt”.
Trần An Bình không có bất kỳ đánh giá gì về việc này, áp lực thì nhất định phải có, không có áp lực thì lấy đâu ra động lực?
Cái khác còn chưa nói, một chai bia nhỏ trong quán bar có giá khởi điểm là 10 tệ, đây là loại bia phổ biến nhất, một người uống ít nhất cũng phải năm hoặc sáu chai, 50-60 tệ là chi phí sinh hoạt hàng ngày của một gia đình bình thường. Cái này gọi là áp lực lớn sao?
“Nào, nhảy đi, tôi sẽ dạy cho cậu”.
Sau vài phút nghỉ ngơi và uống hai chai bia, Liễu Phỉ Phi lại muốn ra sàn nhảy.
“Không được, tôi thật sự không biết khiêu vũ, tôi xem chị khiêu vũ, nhìn chị nhảy được rồi”, Trần An Bình từ chối.
“Thật nhàm chán, cậu có phải là người trẻ tuổi không vậy? Khiêu vũ cũng không biết sao?”
Liễu Phỉ Phỉ có chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng không ép Trần An Bình, cô ấy tự đi lên và bắt đầu tiếp tục khiêu vũ.
Khoảnh khắc bước ra sân, Liễu Phỉ Phỉ lại một lần nữa được chào đón bằng tiếng la hét và ánh đèn, ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.