Nhân viên thu ngân đã bao giờ được gặp qua vị quan chức lớn như vị trí tổng quản của Lục Phiến Môn, nên nhất thời bị dọa đến đứng hình.
“Cô không cần lo lắng, nhìn thấy cái gì nói cái đấy, nghe thấy cái gì nói cái đấy".
“ỒI". Nhân viên thu ngân khi nghe được những lời an ủi này thì không còn sợ nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh, chỉ vào Trần An Bình nói: “Vị tiên sinh này đến thanh toán hóa đơn, có hơi nghỉ ngờ với số tiền trên hóa đơn, tôi mới đưa hóa đơn cho. vị tiên sinh này, vị tiên sinh này mới nói anh ấy không uống rượu Mao Đài, tôi đang giải thích thì vị tiên sinh kia đã đi vào đây rồi”.
“Có lẽ là hai bọn họ quen biết nhau, người kia vừa bước vào đã gọi một tiếng tội phạm cải tạo, còn nói năng lỗ m ãng, nói cái gì mà tội phạm cải tạo không xứng đáng uống Mao Đài, thế rồi vị tiên sinh này có lẽ đã rất tức giận bèn đá một cước”.
Nhân viên thu ngân không dám ăn không nói có, vốn dĩ là có camera, đi check là sẽ rõ ràng tất cả mọi chuyện.
“Cho nên, chuyện này là do anh tự mình gây nên?”
Vương Tá quay đầu trừng Trương Đại Vĩ nói: “ôi nhọ danh dự người khác, một khi thành lập tội danh, cậu ấy có phải tội phạm cải tạo hay không thì tôi không rõ, nhưng anh có lẽ sẽ trở thành tội phạm cải tạo!”
“Nhưng, nhưng mà anh ta đánh tôi”.
Sắc mặt của Trương Đại Vĩ trở nên hoảng hốt.
Chỉ nói một câu tội phạm cải tạo thôi mà, không đáng bị như vậy chứ, tội phạm cải tạo có danh dự cá gì chứ? Đây không phải là đang nói xằng nói bậy à?
“Đánh anh?”Vương Tá đột nhiên cười phá lên: “Người trẻ tuổi à, anh vẫn nên cảm ơn là luật pháp đã cứu anh đi, lẽ nào anh không biết một câu nói, ăn thì có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy được sao?”
“Người trẻ tuổi, phải chịu trách nhiệm về việc của mình”.
Trương Đại Vĩ đột nhiên không lên tiếng nữa, anh ta chẳng qua chỉ là nói cho đỡ ngứa miệng, giúp cho lão đại Cao Dương làm nhục Trần An Bình mà thôi, ai mà biết anh còn dám đánh trả.
Nghe lời này thì chắc sau này không được gọi anh là tội phạm cải tạo nữa rồi.
“Đương nhiên, cậu ấy đánh người là không đúng, tôi thấy trên người anh cũng không có vết thương nào, anh muốn tiếp truy cứu trách nhiệm của cậu ấy hay là hai người tiến hành giảng hòa?”
Đương nhiên Vương Tá đứng về phía Trân An Bình.
“Vậy, thôi bỏ đi”.
Trương Đại Vĩ suy nghĩ một lát, thôi nhịn đi.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hoặc thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
“Ồ, sau này quản cho tốt cái miếng của mình, ít gây chuyện đi, không thì dễ bị ăn đánh”. Vương Tá nhắc nhở.
Trương Đại Vĩ xoa xoa bụng, mặt đen xì rời đi, cũng không còn tâm trạng ăn lẩu nữa.
“Còn chuyện hóa đơn là sao?”
Vương Tá nhìn lướt qua hóa đơn một cái: “Đơn giá không hề sai, vị tiên sinh này có lấy Mao Đài hay không thì cô đi check camera không phải là rõ rồi sao?”
“Ồ, anh đợi một lát”.
Lúc này đây nhân viên thu ngân không dám tự rước lấy phiên phức nữa, bắt đầu đi check camera.
Vương Tá không yên tâm lắm sợ Trần An Bình nị người ta bắt chẹt, đôi mắt dán chặt vào màn hình.
Rất nhanh, nhân viên thu nhân đã check xong camera, chỉ vào màn hình nói: “Đây, anh xem anh xem, chính là bàn số tám của bọn họ lấy một bình rượu Mao Đài Phi Thiên, đấy, anh xem, người đàn ông này cầm lấy bình rượu nhét vào quần áo cầm đi rồi”.
“Nhưng người này không phải cậu ấy...”
Sắc mặt của Vương Tá trở nên xanh tái đi, ông ấy đương nhiên là có quen với người cầm bình rượu Mao Đài đi kial
Trương Long Hải, tên khốn ban nãy muốn kính rượu mình! Mẹ kiếp, Trương Long Hải còn là lính của ông ấy! Mất mặt!
“Nhưng ăn cơm chung một bàn với bọn họ mà, anh ấy thanh toán chắc chắn phải do anh ấy trả tiền”.
Lời mà nhân viên thu ngân nói cũng có đạo lý. “Hóa đơn này để tôi thanh toán”.
Vương Tá bị chọc giận, tự giác cảm thấy có lỗi với Trần An Bình, tự động lấy ví tiền ra muốn thanh toán.
“Không cần, để tự tôi thanh toán là được, tôi biết là ai cầm chai rượu Mao Đài đi là được rồi”.
Trần An Bình trực tiếp quét mã, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt Vương Tá.
Trong lòng Vương Tá chỉ có một chữ tức!
Sau khi quay trở lại phòng bao, Vương Tá gọi một cuộc điện thoại cho đội trưởng đội giám sát là cấp dưới của ông ấy ngay trước mặt Khương Thượng Khôn: “Hỏi cái tên cấp dưới của cậu tên Trương Long Hải một câu, con mẹ nó, cậu ta chưa từng được uống qua rượu Mao Đài đúng không?”
“Đệch, cái đồ không biết mất mặt là gì!”
Mà ngay lúc này, Trương Long Hải đang lái chiếc xe Volkswagen Lavida secondhand về nhà đột nhiên hắt xì một cái...