.
Sau khi tiễn cha con Phương Minh Việt đi, Đường Nhận cùng Lục Bán đến bệnh viện một chuyến.
Xử lý vết thương, tiêm, có ít thuốc, sau đó hai người trở về chỗ của giáo sư Lục. Giáo sư Lục đối với hai người ra ngoài tảo mộ lại còn mang theo thương tích về nhà cảm thấy rất bất ngờ, hai người thương lượng một lúc xong thì giải thích với ông —— trên đường xảy ra vài sự cố nhỏ, bị thương nhẹ. May mà tay Lục Bán đã quấn băng vải nên không rõ bên trong bị thương thành cái dạng gì, bọn họ cũng không định để cho giáo sư Lục biết.
Tuy rằng giáo sư Lục mặt lạnh mạnh miệng, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm con trai, giữ họ lại ăn bữa cơm. Bữa cơm này đều do Đường Nhận đút Lục Bán ăn, làm cho ánh mắt cha già kích thích vô cùng, ăn xong thì bảo họ mau về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương cho thật tốt, bảo bọn họ không có chuyện gì thì đừng chạy đến chỗ ông, cũng nghiêm túc bày tỏ —— cha không đi cùng các con, cũng sẽ không thu nhận các con, cút đi.
Vợ chồng son nghe lời cút đi.
Trước tiên đón xe đến bệnh viện, đến nhà giáo sư rồi vừa vặn lấy chiếc Lexus Lục Bán đỗ ở bên này lái trở về. Dọc đường hai người không nói gì, yên lặng về đến nhà.
Vào cửa Đường Nhận liền ôm lấy Lục Bán từ phía sau.
Sở dĩ hắn không đưa người đến bệnh viện ngay từ đầu, thật ra là vì khi đó cảm xúc của Lục Bán quá không bình thường, quá suy sụp.
Hiện tại hắn cũng không dám hoài nghi tình cảm của Lục Bán dành cho hắn và tầm quan trọng của hắn đối với Lục Bán nữa, nhưng hắn phát hiện trong tim mình đang tràn ngập, cũng không hoàn toàn tưởng tượng được có phải là mừng như điên không.
Khi biết mình được người trong lòng yêu hơn cả tính mạng hắn đương nhiên vừa kinh ngạc lại cảm động, hận không thể tuyên bố với cả thế giới, người này yêu hắn yêu vô cùng. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng lại sinh ra một cổ ý nghĩ ngông cuồng vừa mãnh liệt lại cố chấp —— hắn muốn đem giấu người này ở nhà, buộc ở bên người, không cho phép bất kỳ người nào nhìn thấy anh, hắn không cách nào tha thứ cho kẻ nào thấy được mặt cảm xúc không ổn định kia của anh.
Tất cả mọi người của người này, tốt xấu, vui sướng hay ưu thương, kiên cường cùng yếu ớt, nụ cười và nước mắt, hắn đều muốn độc chiếm tất cả, không cho phép người bất kỳ người nào nhìn lén dù chỉ một chút…
Đáng tiếc người hắn yêu quá mức tự ti, quá bướng bỉnh[], nếu không hắn thật muốn dùng tiền giải quyết hết mọi phiền não.
[] Nguyên văn là [Kiệt ngạo bất tuân/桀骜不驯]: Cương quyết bướng bỉnh.
Giống như loại ý nghĩ muốn giam giữ Lục Bán này của hắn trước đây thì có, chỉ là chưa bao giờ như ngày hôm nay, mãnh liệt áp cũng không áp xuống được.
“Có lẽ em hơi biến thái,” Hắn liếm tai Lục Bán, rất nhẹ rất nhẹ nói bên tai anh, “Anh mà khóc trước mặt người khác, em sẽ lập tức lột sạch anh trói ở trên giường, vĩnh viễn không cho anh bước ra ngoài.”
.
Lục Bán khẽ hừ một tiếng: “Không phải em đã sớm muốn làm như thế sao?”
Anh quay đầu lại, đôi môi vừa vặn ma sát với Đường Nhận, nhẹ nhàng mân mê, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: “Nhưng cái gì có thể, nói cứ như ngày hôm nay em vừa mới biến hóa ấy.”
Đường Nhận khẽ cười, liếm hôn ở nơi lõm xuống giữa cằm và môi của đối phương, nỉ non: “…Thật hiểu em, vậy anh nói thử, bây giờ em muốn làm gì?”
Hồi lâu không thấy trả lời, hắn cắn một cái lên cằm Lục Bán, thúc giục: “Hả? Nói đi.”
Lục Bán khép mí mắt, ngẩng đầu lên mặc cho hắn cắn: “Làm gì… Đều có thể.”
Dường như Đường Nhận biết anh sẽ nói như vậy, cũng đang chờ anh nói như thế, tay hắn vòng qua bên hông Lục Bán đặt lên khe hở quần từ từ chui vào, môi lưỡi cũng từ từ liếm hôn từ cằm đến yết hầu, để lại một chuỗi dấu mờ mờ.
Hắn nắm lấy thịt mềm đang say ngủ trong quần, âm thanh khàn khàn nói: “Đều có thể? XXX anh có được không?”
Lục Bán vẫn một mặt lạnh lùng, anh nói: “Vậy làm phiền Đường tổng rồi.”
“…” Trong nháy mắt Đường Nhận á khẩu, sau đó bất đắc dĩ cười: “Thôi, hôm nay quá mệt rồi, bỏ qua cho anh.”
Lục Bán có chút bất ngờ.
Nhiều như như thế, Đường Nhận đối với chuyện thương anh này vẫn luôn không không hết tà tâm, lúc này hắn lại tùng khẩu chịu bỏ qua cho anh?
“Bên dưới của em không được?” Anh hỏi.
Đường Nhận nhíu mày, lời này quá tổn thương lòng tự ái người ta, tay hắn nắm chặt, xoa nắn thịt mềm kia, nhắc nhở người trong ngực: “Là anh không được.”
Trái lại Lục Bán không cảm thấy tổn thương lòng tự ái, ngày hôm nay quả thật anh vừa thương tâm vừa thương thân, sức cùng lực kiệt, thật sự không được.
Anh nói: “Được rồi. Nhưng qua hôm nay, em sẽ không có cơ hội như thế.”
Đường Nhận cười một tiếng, rút nắm tay từ trong quần Lục Bán ra, còn sửa sang lại quần áo cho anh, kéo tay anh lên lầu: “Đến đây đi, tắm rửa cho anh một chút, sau đó ngủ thật ngon.”
Lục Bán vừa đi vừa nói: “Khi đó em không ở trong xe mà làm gì?”
Đường Nhận quay đầu lại nhìn anh: “Anh vừa mới xuống xe, em liền thấy sạp của lão Liễu Đầu đi ra ở phố đối diện.”
Bình thường bọn họ không ăn quán ven đường, nhưng có lần tình cờ nếm thử bánh rán trứng gà của lão Liễu Đầu ở ngã ba, Lục Bán chỉ khen một chút thì Đường Nhận nhớ ngay, có lúc gặp sẽ mua một phần.
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như thế, Lục Bán không có ăn cái gì, Đường Nhận thấy sạp bánh rán trứng gà kia đi ra thì lập tức xuống xe đi mua.
“Muốn mua cho anh một phần bánh rán trứng gà, ai ngờ em vừa mới băng qua đường thì thấy ông lão kia dọn sạp cưỡi xe đi! Anh có biết lão Liễu Đầu bị lãng tai không? Mẹ ông ta còn đuổi em…”
Lục Bán bèn nghĩ đến bộ dạng Đường tổng áo mũ chỉnh tề vừa chạy theo sạp bánh rán vừa gọi… Hình ảnh thật sự quá đẹp, anh chỉ dùng để nghĩ thôi cũng cảm thấy không cách nào nhìn thẳng.
Đường Nhận còn nói: “Nếu không phải vì mua cho anh cái đó, em sẽ thật sự nát bét trong đấy.”
Lục Bán dừng chân lại, xe chở hàng chậm rãi lật qua dường như lại đang hiện ra trước mắt, khiến anh khó chịu có chút thở không thông.
Đường Nhận kéo người về phòng ngủ, tìm quần áo thay mặc, rồi vào phòng vệ sinh.
Hắn nói: “Cho nên, câu nói kia nói thế nào nhỉ? Ừm… Người yêu của vợ mình, vận khí cũng không tệ.”
Lục Bán chớp mắt: “Không phải nói như thế.”
Đường Nhận bắt đầu cởi quần áo Lục Bán: “Em thì muốn nói như vậy.”
Hắn cẩn thận cởi ống tay áo ra khỏi cái tay bị thương của Lục Bán, nhìn băng vải quấn đầy tay, đau lòng vô cùng, còn có một loại hài lòng khó nói nên lời.
Lục Bán cũng rũ mắt nhìn tay mình.
“Thật may anh không sao.” Hắn nói.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu như trong cuộc đời này thiếu đi người trước mắt thì sẽ như thế nào.
Có lẽ hắn sẽ thật sự ngã xuống, không thể dậy được nữa.
Đường Nhận bỗng nâng mặt anh, áp trán lên trán anh: “Cảm ơn anh.”
Lục Bán nói: “Cảm ơn cái gì?”
Đường Nhận nói: “Cảm ơn anh đã yêu em.”
Trái tim cũng bị hắn nói đến đau nhói, Lục Bán khép mi lại, nhẹ giọng nói: “Ở bên anh lâu một chút, anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu em.”
“Cả đời có đủ không?”
“Không đủ.”
“Hai đời…”
“Không đủ.”
“Ba…”
“Không đủ.”
— TOÀN VĂN HOÀN —