Đoạn phim nọ vẫn chưa kết thúc. Diệp Sâm trầm tư hồi lâu rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Đỗ Phong: Tôi thấy không khỏe trong người nên sẽ không tham gia phỏng vấn, anh giúp tôi báo một tiếng, tôi về trước.
Đỗ Phong đứng sau cánh gà chào hỏi vài câu, lúc ra khỏi hội trường đã thấy Diệp Sâm và Huyền Ảnh ngồi trong xe. Sau khi đặt mông xuống chỗ đối diện hai người, hắn liền nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Chỉ là lễ ra mắt thôi, ký giả hỏi gì quá đáng thì từ chối trả lời là được mà.”
“Không phải vì việc phỏng vấn, tôi thực sự hơi nhức đầu.” Diệp Sâm vừa nói vừa xoa ấn đường, trông anh có vẻ mệt mỏi thật.
Đỗ Phong lấy làm ngạc nhiên, đành gật đầu, “Vậy cậu về nghỉ ngơi đi.”
Từ nãy đến giờ Huyền Ảnh vẫn một mực nhìn Diệp Sâm. Cậu lo lắng đưa tay lên muốn sờ trán anh, “Đại Sâm, ngài mệt sao? Khó chịu chỗ nào? Có nặng lắm không?”
“Không sao.” Diệp Sâm nắm lấy bàn tay Huyền Ảnh, nghiêng người ôm lấy cậu, tựa cằm vào vai cậu đáp: “Nghỉ ngơi lát là khỏe thôi.”
Đỗ Phong nhìn hai tên trước mắt mà khóe miệng co giật mạnh. Hắn bất lực liếc mắt sang bên cạnh, “E hèm! Mặc dù không có người ngoài nhưng dù gì tôi cũng đang ngồi trên xe nha, ý tứ một chút đi! Có thể suy nghĩ cho cảm nhận của người đang cô đơn như tôi được không?”
Diệp Sâm nhắm mắt, ngón tay gõ đầu gối, “Anh có thể lấy xe mình tự về.”
“Hừ!” Đỗ Phong dùng quyển tạp chí bên cạnh che mặt lại, “Mấy người cứ tùy ý đi!”
Huyền Ảnh nhìn trái nhìn phải, vẫn chưa hiểu hai người đang nói gì. Thế nhưng cậu biết Diệp Sâm thật sự mệt mỏi nên đành im miệng, tạm thời bỏ qua truyền thống chăm học tốt đẹp của bản thân.
Diệp Sâm quay lại khách sạn nghỉ ngơi đến chiều liền dọn đồ về nhà. Hai ngày tới anh phải đến đoàn phim hoàn thành nốt công việc còn lại. Hiện giờ, chuyện duy nhất anh muốn làm đó chính là ngủ. Tuy anh đã leo lên giường nằm rất lâu nhưng mãi không thể ngủ được. Chỉ cần anh nhắm mắt, những hình ảnh kỳ lạ sẽ lập tức xuất hiện trong đầu, thậm chí tai còn loáng thoáng nhiều thứ âm thanh khác nhau.
Huyền Ảnh nằm bên cạnh đang quan sát Diệp Sâm chăm chú. Anh cứ yên lặng khiến cậu cực kỳ lo lắng. Vì thế cậu bò dậy, nhảy xuống giường vọt vào nhà tắm. Sau vài đợt nước chảy rào rào liền thấy cậu đi ra. Huyền Ảnh ngồi xuống kế Diệp Sâm, xếp chiếc khăn trong tay lại rồi đặt dưới ót anh.
“Hửm?” Diệp Sâm mở mắt, đối diện với hai con ngươi đen láy của Huyền Ảnh tỏ vẻ khó hiểu. Anh đưa tay sờ soạng kéo khăn xuống, dở khóc dở cười hỏi: “Gì đây?”
“Không phải ngài nói trong người khó chịu sao? Em thấy người ta khi không khỏe sẽ làm vậy.” Huyền Ảnh vừa nói vừa giật lấy khăn đặt vào gáy Diệp Sâm lần nữa, cười hì hì, “Đừng lộn xộn nha! Ngài nên nghỉ cho khỏe đi.”
“Ngốc.” Tiếng mắng của Diệp Sâm mang theo sự cưng chiều vô hạn. Anh mặc cho Huyền Ảnh quấy nhiễu mình, bản thân thì bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hồi lâu sau anh mới tỉnh táo lại, đưa tay ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên ót người thương, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi chợt nghi ngờ không biết mình là ai nữa.”
“Hả?” Huyền Ảnh ngớ ra, “Ngài là Đại Sâm chứ ai? Có thể là ai nữa à?”
Diệp Sâm chuyển tầm mắt lên nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà. Trước tiên anh cố sắp xếp những tình tiết đang hiện lên trong đầu, cho rằng đây là một chuyện khó có thể tưởng tượng. Hai mươi mấy phút ngắn ngủi mà cứ ngỡ đã qua hai mươi mấy năm, anh như nhớ lại câu chuyện dài dăng dẳng nào đó từng xảy ra trong cuộc đời mình.
Bất kể bản thân là Tần tướng quân hay là Diệp Sâm thì bề ngoài và tính cách của anh cũng không hề thay đổi. Người đó cũng như anh luôn không màng tới kẻ khác, việc xã giao nịnh nọt càng đáng bị khinh thường hơn nữa.
Bây giờ Diệp Sâm đang sống ở thời hiện đại, có Diệp gia làm hậu thuẫn vững chắc, đương nhiên không sợ phải đụng chạm người khác. Nhưng ở kiếp trước, anh là trụ cột của cả gia đình, người nhà chỉ có thể dựa vào đứa con trai trưởng như anh, chính anh lại không có ai chống lưng, toàn bộ thành tựu đều nhờ vào chiến công trong những giờ khắc thập tử nhất sinh trên sa trường mà có. Tính cách cứng cỏi của anh cũng từ đó mà thành, tay lại nắm binh quyền trọng yếu, sao không có người gian đố kỵ hãm hại cho được.
Sau một lần Tần tướng quân lập chiến công hồi triều, hoàng thượng đã hỏi hắn muốn được ban thưởng thứ gì. Lúc đó mọi người đều biết, công chúa đã đến tuổi phải xuất giá, thánh thượng của họ hẳn đang muốn lập hắn làm phò mã.
Đây là điều người khác nằm mơ cũng không thấy. Nhưng đối với Tần Đại mà nói, chuyện này tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù cưới công chúa sẽ được thừa hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nghĩ đến cả đời phải dựa vào nàng, cha mẹ tuổi già phải cung kính quỳ hành lễ với con dâu mỗi ngày, hắn liền thấy không cam nguyện. Hắn thà đi trấn thủ biên cương, sống khổ cực qua ngày còn hơn nhận thứ ân sủng như thế.
Mặc dù Tần Đại đã bày tỏ mình không cần bất kỳ phần thưởng nào, nhưng việc thưa chuyện với hoàng đế đương nhiên sẽ không dễ dàng. Lúc hắn dường như hết cách thì chợt nhớ tới trong đám chiến mã thu được sau khi thắng trận, có một con ngựa đen hết sức quen mắt bèn xin ân trên ban nó cho mình, câu chuyện mới miễn cưỡng được chấm dứt.
Con ngựa này chính là Tiểu Hắc lần trước dưới trời tuyết được Tần Đại trị thương. Khi đó nó còn là một con ngựa hoang, không biết sao sau một năm lại trở thành chiến lợi phẩm. Thế nhưng lúc đem về nhà, hắn mới phát hiện nó vẫn dã tính khó thuần, phải vật lộn một thời gian rất dài mới có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời.
Hoàng đế có ý tốt lại bị Tần Đại từ chối nên không hài lòng, một phần lo lắng hắn sẽ công cao chấn chủ, vì vậy càng lúc càng thấy hắn chướng mắt, nhưng vẫn phải cố kỵ binh quyền trong tay hắn. Thế là thái độ của hoàng đế đối với Tần Đại ngày càng trở nên chèn ép.
Công cao chấn chủ: thuộc hạ tài giỏi lấn át cả chủ nhân, có thể lật đổ chủ nhân.
Tần Đại hiểu rất rõ điều này, cũng sợ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ rước họa vào thân nên đã có ý định từ quan về quê. Thế nhưng hắn không ngờ đảng gian thần trong triều lại nhanh hơn một bước, trong ngày hắn chiến thắng trở về lần nữa liền dâng một bản tấu chương lên thánh thượng.
Nội dung bản tấu chương nghe hoàng đường vô cùng, nói rằng phần thưởng mà Tần tướng quân đã xin được ban cho đích thị là một con ngựa có cốt rồng. Vào ngày tế trời quốc sư đã tiên đoán, người nào sở hữu ngựa này sẽ nắm quyền sinh sát thiên hạ. Tần tướng quân chỉ muốn được tặng ngựa chứ không thèm cưới công chúa, cho thấy từ lâu hắn đã không hề có lòng thuần phục, tội đáng phải giết.
Hoàng đế nghe xong liền giận dữ, chẳng cần quan tâm thật giả ra sao đã hạ thánh chỉ tru di cửu tộc Tần Đại, tịch thu gia sản, khiến cho Tần gia từ đó nhà tan cửa nát.
Mấy chuyện là sao đây trời?! Kiếp trước đã bi thảm vậy, thế kiếp này có được đền bù hay không đây?
“Đại Sâm, rốt cuộc ngài bị sao thế?” Huyền Ảnh nằm trong lồng ngực Diệp Sâm đang mở to mắt, hai tay sờ cổ anh, hỏi: “Chỗ này ngứa hả? Em gãi cho ngài nha?”
Diệp Sâm bắt lấy tay Huyền Ảnh không cho nghịch. Anh quan sát cậu một lát rồi nói: “Em sống lâu vậy chắc không phải ngựa thường, tôi lại là chủ nhân của em, vậy mà không được làm chủ giang sơn, còn bị chết oan nữa.”
“Hả?” Huyền Ảnh mờ mịt, “Ngài đang nói cái gì vậy?”
Diệp Sâm mím môi, vuốt ve phần ót của cậu, “Em đã tìm tôi hơn nghìn năm rồi sao?”
Huyền Ảnh nghe xong lập tức giật mình. Cậu chống tay ngồi dậy, mắt chớp liên tục. Sau đó, cậu nhanh chóng lắc đầu, “Không có! Không có đâu!”
“Sao?” Diệp Sâm nhíu mày, “Tôi nhớ em từng nói thế mà.”
“Không có! Chắc ngài nghe lầm rồi.” Huyền Ảnh lắc đầu như trống bỏi, mái tóc dài cũng theo đó tung xõa tứ phía. Thấy Diệp Sâm yên lặng nhìn mình, cậu liền rụt cổ nhảy khỏi người anh, nằm xuống giường với lấy điện thoại.
Diệp Sâm rút khăn dưới gáy ra ngồi dậy, nghiêng đầu quan sát Huyền Ảnh. Ánh mắt anh di chuyển dọc sống lưng cậu, lướt qua chiếc eo nhỏ nhắn, cuối cùng dừng trên cặp mông vừa mẩy vừa chắc. Tới đây đường nhìn lập tức bị dời đi nơi khác.
Huyền Ảnh đưa điện thoại đang hiện tin nhắn trên màn hình cho Diệp Sâm xem, hào hứng cười với anh, “Đại Sâm, Lâm thiên vương hẹn em đi chơi!”
Diệp Sâm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Huyền Ảnh mà thầm hộc máu. Tên ngốc này làm người chưa được mấy ngày đã biết cách đánh trống lãng rồi, thứ khả năng chó đái (), muốn ăn đòn?
() ý ổng nói khả năng học tập nhanh của Huyền Ảnh ấy.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm không động đậy gì bèn huơ huơ di động, “Hẹn cuối tuần này đó!”
Hiện tại Diệp Sâm đã nhớ lại chuyện kiếp trước của nên có rất nhiều thứ anh muốn hỏi Huyền Ảnh. Tuy biết rằng kiểu giả vờ ngây ngốc này của cậu chẳng hay ho chút nào nhưng anh vẫn không nỡ lật tẩy. Anh chần chừ trong chốc lát, lại nhớ tới câu mà Huyền Ảnh đã nói: “Ngài là Đại Sâm chứ ai? Có thể là ai nữa à?”
Cũng đúng, chuyện kiếp trước tựa như mây bay thoáng qua, chẳng có gì đáng để moi móc cả. Anh chỉ cần biết rằng đời này mình là Diệp Sâm, sống sao cho đáng những ngày tháng còn lại thì đủ rồi.
Mặc dù kiếp trước Diệp Sâm bị người khác hãm hại mà chết, nhưng suy cho cùng vẫn có chút liên quan đến Tiểu Hắc. Huyền Ảnh e ngại tránh né có lẽ cũng do cậu không mong muốn anh nhớ chuyện cũ. Có phải em ấy sợ mình trách mắng, hỏi tội em ấy không? Não bộ của em ấy đủ sức để chứa những thứ suy nghĩ phức tạp vậy sao?
Diệp Sâm suy nghĩ vòng vo một hồi, dù vẫn chưa hiểu rõ sự tình nhưng anh vẫn quyết định làm theo những gì Huyền Ảnh muốn, tạm thời sẽ không đề cập đến chuyện này nữa. Vì vậy anh nhanh tay giật lấy điện thoại quăng sang bên rồi đè cậu xuống hôn sâu.
Huyền Ảnh bị Diệp Sâm hôn đến thở hồng hộc, hai mắt tràn ngập sương mù, chỉ biết ngây ngốc nhìn nhìn kẻ đầu sỏ, “Đại Sâm, tim em đập nhanh quá, có khi nào nhảy ra ngoài luôn không?”
Diệp Sâm chăm chú nhìn đôi môi đỏ thắm do bị hôn của cậu, khàn giọng đáp: “Không biết.”
Anh cố kiếm chế dục vọng, chỉ ôm Huyền Ảnh vào lòng. Hồi lâu sau, Diệp Sâm đã hoàn toàn quăng hết chuyện kiếp trước ra sau đầu, cảm giác mệt mỏi cũng tan biến đi. Anh rời giường bước đến bên bàn ngồi, vừa hưởng thụ làn gió mát lạnh vừa thở phào.
Huyền Ảnh vẫn còn nhớ đến chuyện đi chơi, cầm điện thoại mon men đặt trước Diệp Sâm, mặt đầy mong đợi.
Diệp Sâm liếc nhìn nội dung tin nhắn, nói: “Em muốn đi cũng được, hẹn giờ với cậu ta rồi tôi sẽ đưa em đi.”
Huyền Ảnh vừa nghe xong liền trừng mắt giấu điện thoại ra sau lưng, “Không được! Anh ấy nói ngài không đi theo được.”
Diệp Sâm nghiêm khắc dạy dỗ, “Đừng có nghe cậu ta, em biết đường đi chắc?”
“Anh ấy nói sẽ đón em.”
Anh ấy nói, anh ấy nói, mới quen có mấy ngày mà đã anh ấy nói rồi!
Diệp Sâm nghiến răng, “Đừng phiền người ta, tôi sẽ đưa em đi, tới nơi rồi tôi về.”
Huyền Ảnh suy nghĩ một lát, thấy có vẻ hợp lý liền vui vẻ cầm di động vòng ra trước mặt, “Vậy để em gọi cho anh ấy.”
Điện thoại gọi tới, Lâm Canh nghe đầu dây bên kia nói xong liền than thở, “Ai da! Kẻ hèn mọn xin đem lòng thương xót, cậu quả thật bị quản rất chặt đó nha! Tôi đây đồng cảm với cậu!”
Đang lúc Huyền Ảnh phải nghe Lâm Canh lải nhải không ngừng thì điện thoại của Diệp Sâm chợt reo lên.
Đỗ Phong gọi tới. Bên kia đầu dây, hắn cũng ra giọng rên rỉ thở than giống Lâm Canh như đúc, “Ai da! Tổ tông của tôi ơi, cậu lại quậy ra scandal nữa rồi, cậu bị người khác theo dõi đó biết không? Tôi thấy thương cho thân phận người đại diện đáng tội nghiệp của mình quá đi…”