Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Sâm rốt cục hiểu ra, mặc dù bản thân anh thích Huyền Ảnh nhưng chưa từng biểu đạt một cách rõ ràng bao giờ. Cái gọi là theo đuổi thật giống như… Haizz, thậm chí một chút anh thính cũng chả thèm rắc nữa. Mặc dù Diệp Sâm không giỏi giang gì mấy chuyện này, nhưng vẫn biết ngôn ngữ và hành động chính là hai thứ rất quan trọng, chẳng qua anh không biết làm thế nào để thể hiện cho thật rõ ràng, thật chu đáo mà thôi.
Lúc này Huyền Ảnh đang vui sướng ngồi xem TV, không biết trò vui gì lại khiến cậu cười ầm ầm như vậy. Phải nói có gì mà chẳng làm cậu cười toét miệng đâu,
Diệp Sâm đứng trước mặt Huyền Ảnh, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Huyền Ảnh ngó anh một hồi liền nóng nảy phẩy tay, “Đại Sâm, ngài che hết màn hình rồi! Tránh qua một chút đi!”
Diệp Sâm đi đến ngồi xuống bên cạnh Huyền Ảnh, nâng tay choàng qua sau lưng cậu. Anh nhìn chằm chằm gò má của cậu một lát, trong lòng liền dấy lên xúc cảm, bất giác kéo cậu sát đến mình, nói: “Đừng xem nữa, tôi có lời muốn nói với em.”
Huyền Ảnh đưa mắt nhìn TV với vô vàn quyến luyến rồi chuyển sang khuôn mặt Diệp Sâm, khóe miệng mỉm cười, “Sao vậy?”
“Tôi thích em.” Thần sắc Diệp Sâm vô cùng nghiêm túc. Bởi vì trong lòng anh rất nghiêm túc, nên khi bày tỏ cũng nghiêm túc theo, hơn nữa lúc mở miệng nói có phần hơi gấp gáp. Anh chỉ có thể dùng lý do lần đầu tiên bày tỏ trong đời ra để an ủi bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt Huyền Ảnh sáng lên, cười vui sướng, “Em biết mà! Em cũng thích ngài!”
“Em biết thích có nghĩa là gì không? Ý tôi là, sau này tôi muốn được sống với em, ở cùng em đến bạc đầu.” Diệp Sâm nghe mấy lời văn chương sến súa của mình mà tự thấy đau trứng, chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng chết người: Tiểu Hắc đã sống chẳng khác nào con rùa ngàn năm rồi… sau này không phải sẽ sống thêm mấy ngàn năm nữa sao?
“Hà hà…” Huyền Ảnh cười với Diệp Sâm, “Giống bây giờ chứ gì! Em hiểu!”
“Không chỉ là sống cùng nhau, mà còn phải làm những chuyện rất thân mật, không phải chỉ hôn… như bình thường.” Diệp Sâm cắn răng nhấn mạnh, không kiềm được mấy ý nghĩ đồi bại trong đầu. Anh thấy Huyền Ảnh đang nhìn mình với đôi mắt vô cùng thuần khiết, lòng tự cảm thấy bản thân quá vô sỉ, chỉ mong có thể nhảy xuống cửa sổ tự vẫn quách cho xong.
“Biết, biết chứ!” Huyền Ảnh gật đầu liên tục, sau đó còn nhích lại gần liếm môi Diệp Sâm, thấy bộ dáng há mồm ngạc nhiên của anh liền cười híp mắt, “Chỉ có người thân cận nhất mới có thể hôn nhau! Không được cho người khác nhìn, em cũng biết!” Nói xong, cậu còn rất kiêu ngạo ưỡn ngực lên, lấy tay vỗ.
“…” Diệp Sâm chỉ đành biết yên lặng ngó mặt đi chỗ khác.
Thái độ không hề nghiêm túc một chút nào! Em hiểu cái ct ấy!
Thế là Diệp Ảnh ra quân không thành, lần đầu tiên tỏ tình không đánh đã thua. Vì vậy trước khi đi ngủ, anh liền suy tính kỹ càng một phen, quyết định sau này trong hành động sẽ cố gắng hơn chút nữa. Nhớ đến anh hai Diệp có nói nên dẫn người yêu đi dạo phố này nọ, còn phải thật kiên nhẫn, anh vội vàng cố gắng chuẩn bị tư tưởng cho ba ngày đi chơi sắp tới.
Diệp Sâm vốn thích yên tĩnh, rất ghét chen lấn trong chốn đông người. Thế nhưng bây giờ vì để cho Huyền Ảnh có thể vui chơi thật đã, anh cũng không thèm đếm xỉa đến điều đó, thậm chí khi đi trên đường lại còn chẳng xem ai ra gì nắm lấy tay của cậu, sợ cậu đi lạc.
Huyền Ảnh làm người chưa lâu, thấy cái gì cũng rất tò mò. Lúc người dân tộc Thái bắn pháo, cậu thấy tên lửa tự chế vừa được đốt lửa liền vọt lên không trung thì rất kích động, vừa giơ ngón tay chỉ theo vừa hét to, thiếu điều muốn bay lên theo nó luôn.
Mặc dù Diệp Sâm bị Huyền Ảnh la ó đến nhức cả lỗ tai, nhưng có thể nhìn cậu vui vẻ như vậy, lòng anh lại thỏa mãn vô cùng. Sau đó anh dẫn cậu đi tham quan mấy tiết mục khác như giống trống mừng năm mới, múa điệu khổng tước, cuối cùng là đến sông Lan Thương xem đua thuyền rồng. ()
Bên bờ sông tiếng người rất ồn ào, có người bản xứ cũng có khách du lịch trong và ngoài nước. Diệp Sâm và Huyền Ảnh dường như đã bị chìm trong biển người, cũng không bị ai khác để ý, vì vậy cả hai cứ to gan nắm tay nhau, giống như đang hẹn hò vậy.
Huyền Ảnh vô cùng hăng hái cổ vũ, la đến nỗi khàn cả giọng. Diệp Sâm thấy vậy trong lòng liền lo lắng, anh nhéo tay cậu, nói vào tai, “Ngoan, đừng kêu nữa. Xem xong rồi tôi dẫn em đi ăn cơm.”
Giữa tháng tư, thời tiết ở Tây Song Bản Nạp rất nóng nực. Bên tai Huyền Ảnh là tiếng người hò hét liên tục khiến cậu cũng thấy bức bối theo, đến độ cả người ngứa ngáy, đầu óc choáng váng. Bản thân cậu không hiểu gì về vấn đề này, chỉ biết nghiêng đầu về phía Diệp Sâm, cố gắng nở nụ cười, dường như muốn bộc lộ ra rất nhiều sự vui sướng.
Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh thật lâu rồi lại nhanh chóng dời đi ánh mắt nồng cháy của mình.
Huyền Ảnh được chơi rất đã. Đến tối trước khi đi ngủ, cậu còn táy máy lấy ra mấy thứ đồ lưu niệm chia ra chồng lớn chồng nhỏ, cuối cùng mới sung sướng cho hết vào túi rồi nhào lên giường lăn qua lộn lại, “Đại Sâm, hôm nay em vui quá!”
Diệp Sâm nghe thấy cũng vui theo, trong lòng thầm cho anh hai nhà mình một cái like.
Đến ngày thứ hai, hoạt động vui chơi chính nhất đó là lễ tạt nước. Khi mới bắt đầu thì khá nhẹ nhàng, mọi người cầm một nhành cây dính nước phẩy lên người khác, sau đó thì càng lúc càng nhiều nước hơn, thao chậu gì cũng sẽ được mang ra dùng hết, nước bị tạt càng nhiều thì biểu thị lời chúc mừng càng nhiều.
Diệp Sâm trước giờ luôn rất lạnh lùng với mọi thứ xung quanh, đương nhiên không hề hứng thú với mấy cái hoạt động kiểu này, hơn nữa bản thân anh cũng muốn giữ hình tượng cho mình nên không tham gia. Thế nhưng giờ anh đang đứng một bên nhìn trong đám người kia có Huyền Ảnh đang quậy phá, ánh mắt không hề chớp theo dõi cậu. Đường nhìn anh càng ngày càng thêm thâm thúy.
Huyền Ảnh lúc này đang mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean nhạt màu. Từ trước đến nay cậu không thích mặc quần áo, vậy nên áo sơ mi và quần đều là thể loại rộng thùng thà thùng thình, mái tóc đen dài cũng được buộc gọn lên. Vậy mà bây giờ tóc kia đã bị rối tứ tung, cả người cậu từ đầu đến chân ướt như chuột lột khiến cho quần áo dính sát vào người, làm lộ dáng người thon gầy ra hết bên ngoài.
Diệp Sâm mím chặt môi, ánh mắt tựa như đèn pha lướt tới lướt lui mấy vòng trên người Huyền Ảnh, lại phát hiện xung quanh liên tục có mấy kẻ cũng thầm liếc nhìn cậu, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
Tóc Huyền Ảnh vừa dài lại vừa mượt, trông chẳng khác gì một cô gái dân tộc Thái. Vốn khi đội mũ tóc được giữ lại, người khác vừa nhìn vẫn nghĩ cậu là con trai. Thế nhưng bây giờ mũ thì cầm trong tay, quần áo trên người lại mỏng, bị tưới nước một hồi cái gì cũng đã bị lộ ra hết.
Diệp Sâm luôn cảm thấy ánh mắt của người khác lúc nhìn về phía Huyền ảnh rất phức tạp, phức tạp đến độ khiến cho anh phải nổi giận. Thậm chí đầu anh còn tự vẽ ra dòng suy nghĩ trong lòng của mấy người đó như sau: Oa! Có một cô gái ngực phẳng ở đây sao? Cô gái này ngay cả đồ trong cũng không mặc, thấy được chỗ lồi lồi luôn kìa, cổ cũng hơi quá buông thả rồi nha! Quái, hình như là một chàng trai mới đúng, cậu ta dáng người rất khá, trông rất quyến rũ đó…
Suy nghĩ bị cắt đứt, Diệp Sâm lập tức bùng nổ, sắc mặt đen còn hơn một chậu mực lớn.
Huyền Ảnh xách cả một thân quần áo ướt nhẹp và cái mũ chạy vù tới, hào hứng lôi tay Diệp Sâm: “Đại Sâm, ngài ra chơi với em đi! Có ý nghĩa lắm đó!!”
Diệp Sâm chuyển cổ tay bắt lại tay Huyền Ảnh, không nói gì chỉ bực bội kéo cậu đi ra ngoài.
“Ui ui… Đại Sâm…” Huyền Ảnh nhìn Diệp Sâm một chút rồi lại nhìn đám người sau lưng, vẻ mặt tội nghiệp không thôi.
Diệp Sâm mang Huyền Ảnh về thẳng khách sạn, sau khi đóng cửa lại rồi mới hung dữ nhìn cậu, “Hôm nay không cho phép ra ngoài nữa, sáng mai về!”
“Tại sao chứ?” Huyền Ảnh ấm ức hỏi: “Ngài nói sẽ dẫn em đi chơi đến tận ba ngày, sao bây giờ ngài lại không giữ lời?”
Diệp Sâm lập tức bị khó thở. Đợi qua nửa ngày anh mới đưa tay cầm lấy một lọn tóc rũ xuống trên ngực Huyền Ảnh nhẹ nhàng kéo ra, để lộ lồng ngực cậu. Anh không kiềm được nhíu mày, tim đập càng lúc càng nhanh, “Không thể cho người khác thấy em thế này.”
“Sao vậy?” Huyền Ảnh giơ tay lên sờ mặt mình, “Em xấu lắm hả?”
“Dĩ nhiên là không. Ý tôi là, dáng vẻ bị ướt của em lúc này không thể cho người khác thấy được, chỉ có tôi mới được thấy thôi.” Những lời này phải cực kỳ khó khăn Diệp Sâm mới có thể nói ra khỏi miệng. Môi lưỡi anh lúc này đã khô rang, đối mặt với một Huyền Ảnh ngu ngốc vô tri thế này mà anh lại có thể khống chế được mình như vậy, quả thực là do kiếp trước Diệp Sâm anh đã gây ra ác nghiệt gì đây mà.
Lễ hội té nước thì có lý nào lại không bị ướt cơ chứ. Lúc đầu rõ ràng Diệp Sâm còn mang chút chờ mong trong lòng, ai ngờ đến lúc mọi chuyện ập tới mới thấy, cơn ghen một khi phát tác quả thật là chết người!
Huyền Ảnh vẫn hoàn không hiểu gì. Cậu nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn Diệp Sâm, trên lông mi còn dính vài giọt nước li ti, trên mặt cậu cũng đang có nước chảy xuống, đọng lại nơi cằm, rồi cứ ở đó mà nhiễu giọt.
“Tách.” Trong phòng đang rất yên ắng, đến nỗi Diệp Sâm có thể nghe thấy được tiếng giọt nước rơi xuống đất tạo thành tiếng vang. Mà âm thanh này giống như là thứ gì đó chợt bùng nổ trong đầu anh vậy, nổ đến cả người anh bắt đầu trở nên bất bình thường.
Huyền Ảnh nghe thấy Diệp Sâm dần phát ra âm thanh thở dốc, mơ hồ cảm nhận được con ngươi thâm thúy của anh đang nổi sóng to gió lớn. Cứ nghĩ rằng bản thân đã khiến anh tức giận nên cậu gấp gáp lo lắng, đưa tay lên cởi áo, mở miệng tội nghiệp nói: “Có phải ngài không thích em ướt nhẹp thế này không? Bây giờ em sẽ đi lau khô ngay!” Vừa nói cậu vừa bước về phía nhà vệ sinh.
“Đừng đi!” Diệp Sâm chặn tay trên khung cửa, ngăn không cho cậu đi mất.
Huyền Ảnh đụng phải tay của Diệp Sâm, lại bắt đầu mờ mịt nhìn anh.
Diệp Sâm cảm thấy Huyền Ảnh lúc này quả thật đang muốn lấy mạng mình, trong miệng chỉ biết nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng đi.” Sau đó liền giơ tay lên sờ lấy khuôn mặt ướt nhẹp của cậu, ngón tay chạy dọc xuống đến bên khóe môi rồi thuận tay nắm nhẹ lấy chiếc cằm duyên dáng.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm cách mình càng lúc càng gần, thấy dường như anh cũng không tức giận gì lắm. Vì vậy cậu không kiềm được sự vui vẻ, mỉm cười với anh.
Diệp Sâm thấy thế ánh mắt lại tối thêm, một tay khác lập tức vòng qua sau eo Huyền Ảnh ôm chặt lấy, mạnh mẽ hôn mút đôi môi của cậu, cắn chặt môi dưới không buông, trong giọng nói hàm hồ của anh mang theo tình cảm dịu dàng đến kỳ lạ, “Sao tôi có thể thích em đến thế cơ chứ…”
Huyền Ảnh bị Diệp Sâm tập kích bất ngờ nên cả người giật bắn lên, nhưng sau khi cậu nghe được lời anh nói, lòng lập tức trở nên hồi hộp. Cậu vòng tay ôm chặt cổ Diệp Sâm, bắt chước cắn môi của anh, còn mút vào một chút, đến khi nghe được tiếng rên của ai kia thì cảm giác thành tựu lập tức nổ tung trong lòng, không kiềm được lại vươn lưỡi ra liếm không ngừng.
Diệp Sâm híp mắt nhìn Huyền Ảnh, thở hổn hển nói: “Tiếp nữa đi.”
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm có vẻ rất hưởng thụ thì liền đắc ý, càng ra sức liếm môi anh nhiều hơn. Sau cậu còn liếm lấy đầu lưỡi trong miệng anh. Cậu không ngừng nhớ lại những gì mà Diệp Sâm đã làm với mình, động tác như đang vẽ hình hồ lô vậy. Thế là cậu hết liếm rồi lại liếm, liếm đến hơi thở của bản thân cũng dồn dập theo. Huyền Ảnh cảm giác được cách lớp quần áo là bàn tay ấm nóng của Diệp Sâm đang vuốt ve. Cả người cậu nóng lên, đầu óc bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
Diệp Sâm cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại hóa thân thành cầm thú thế này. Hai bàn tay nóng hổi của anh dường như có thể hơ khô luôn cả quần áo trên người Huyền Ảnh. Anh từ khách đổi thành chủ, chủ động hôn cậu, tay tiếp tục lần mò đến vạt áo đi vào trong, khoang miệng thở ra toàn hơi nóng. Diệp Sâm kích động hôn lấy rái tai của Huyền Ảnh, cắn mút dọc theo cần cổ, đến xương quai xanh, sau đó di chuyển xuống dưới hôn lên lồng ngực đang ẩn bên trong lớp quần áo của cậu.
Huyền Ảnh vừa bị hoảng hốt vừa mê đắm. Hai tay cậu nắm chặt lấy bả vai Diệp Sâm, dựa lưng vào cửa thở dốc đến độ ba hồn bảy vía bay đâu mất. Mặt mày cậu đỏ bừng do hơi nóng, thậm chí còn nóng hơn thời tiết bên ngoài gấp mấy lần.
Chút lý trí còn sót lại trong đầu Diệp Sâm cố gắng bảo anh dừng lại, nhưng động tác thì không như ý muốn được. Anh hạ người xuống xốc mạnh Huyền Ảnh lên vai mình, sải bước đi vào phòng ngủ.
“Ối!” Huyền Ảnh la to, giãy giụa đưa tay đè lại bả vai anh, muốn chống nửa thân trên của bản thân.
Diệp Sâm cứ tiếp tục ôm Huyền Ảnh như ôm con nít đi vào trong, sau đó thì cùng cậu nhào lên giường, vừa nắm lấy lỗ mũi cậu vừa mỉm cười, “Đè cho em chết.”
Lần đầu tiên Huyền Ảnh được thấy Diệp Sâm cười, vì thế sợ đến ngây ra.
“Sao thế?” Diệp Sâm thả tay khỏi lỗ mũi cậu, lại cúi người hôn lên nó.
Huyền Ảnh từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, nói: “Ngài mới vừa cười!”
Diệp Sâm chớp mắt mấy lần, trong đầu nhanh chóng thắc mắc mình đã cười khi nào sao lại không nhớ. Thế nhưng chuyện đó bây giờ không phải là chuyện quan trọng, giờ trong đầu anh chỉ có Huyền Ảnh, muốn đích thân ra trận để giúp cậu mở mang trí tuệ một chút. Vì vậy anh không kịp chờ đợi đã vừa hôn sâu vừa cởi quần áo cậu, bắt đầu hóa thú.
Lúc này đang là ban ngày, thời tiết nóng bức, trong phòng lại không mở máy điều hòa. Ngay cả hai người trên giường đang dây dưa đến sắp nghẹt thở cũng nóng hừng hực.
Huyền Ảnh bị lột áo sơ mi ra một nửa, lồng ngực rất thoáng mát, cứ thế để cho Diệp Sâm hôn dọc đến bụng. Cậu cảm thấy ngực mình căng ra, trái tim đập mạnh đến muốn văng ra khỏi miệng. Đối với hành động lúc này của anh cậu có hơi không hiểu, nhưng theo bản năng lại cảm thấy rất thích.
Diệp Sâm nhìn dây khóa quần jean của Huyền Ảnh mà trong lòng không ngừng đấu tranh. Anh thấy rằng Huyền Ảnh chưa hiểu chuyện đời, không nên một phát đã ăn cậu sạch sẽ, không biết chừng lại có cảm giác như đang dụ dỗ trẻ vị thành niên. Nhưng anh cũng không thể không ăn được, vậy làm sao mới có thể cho cậu biết đây?
Không hiểu sao lại có sự trùng hợp thần kỳ đến như vậy, lúc này điện thoại di động đột nhiên reo lên.
Diệp Sâm tự mình xoắn xuýt thì không sao, nhưng nếu bị người ngoài quấy rầy thì liền thấy bực mình không chịu được. Anh lấy điện thoại ra muốn ném sang một bên, khi liếc mắt nhìn mới phát hiện là Đỗ Phong gọi đến, suy nghĩ hồi lâu liền nghe máy, “Có chuyện gì?!”
“Ai ui, gặp chuyện không vui sao?” Đỗ Phong bị giọng điệu khó chịu của Diệp Sâm làm giật mình, cười nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại, nói ngày một tháng sau là lễ ra mắt “Trung Tương”, có mời cậu đi góp mặt. Tôi thấy cậu có vẻ quan tâm đến bộ phim đó, hơn nữa ngày một tháng sau là ngày Quốc tế Lao động, chắc là sẽ…”
“Anh cứ sắp xếp đi!” Diệp Sâm nói xong, không cho hắn thêm thời gian phản ứng gì, chỉ mang vẻ mặt không lành tắt máy.
Đỗ Phong nhìn điện thoại nhíu mày, mặt khó hiểu.
Huyền Ảnh bị cuộc gọi nọ quấy rầy giờ đã dần hồi phục lại tinh thần, đang nhìn chằm chằm Diệp Sâm thở dốc.
Diệp Sâm ném di động sang bên ôm lấy cậu, xoa khuôn mặt của cậu rồi nhào tới cắn mạnh. Anh thấy cậu cười với mình mới hài lòng, thấp giọng hỏi: “Vui lắm sao?”
“Vui chứ!” Huyền Ảnh đáp không chút do dự.
Diệp Sâm liền vô cùng thỏa mãn, lại nghĩ lúc này vừa khéo, nếu có thể thì nên nhân cơ chỉ dạy ai kia một chút, “Em có biết chúng ta vừa mới làm gì không?”
“Là hôn! Ngài hôn em, há há…” Huyền Ảnh chủ động hỏi: “Ngài muốn em hôn ngài nữa sao?”
Diệp Sâm nghe xong lòng nhiệt huyết liền xông thẳng lên não, “Vậy em có biết lát tôi muốn làm gì tiếp theo không?”
Huyền Ảnh nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.
Diệp Sâm đưa tay chạm đến bên dưới của cậu, cảm giác được sự cứng rắn rất rõ ràng. Ánh mắt anh liền lập tức trở nên thâm sâu u ám.
Huyền Ảnh lại khá chậm tiêu với phản ứng của bản thân, nhưng cũng theo bản năng run lên. Sau cậu lại nhớ đến một bộ phim truyền hình nào đó có vài cảnh bị làm mờ, đột nhiên hai mắt sáng lên, “Em biết!”
“Cái gì?”
“Ngài sẽ cởi sạch quần áo em ra, của chính ngài nữa, vậy là hai người chúng ta trần truồng. Rồi sau đó…”
Diệp Sâm vừa mừng vừa sợ, không ngờ rằng thằng nhóc ngốc này lại có thể hiểu. Vậy nên anh nín thở nhìn chằm chằm cậu: “Sau đó thì cái gì?”
“Giao phối!” Cánh tay đang chống trên giường của Diệp Sâm đột ngột trợt một cái.
Chú thích:
() Múa khổng tước:
() Sông Lan Thương là sông Mê Kong chảy qua Tây Song Bản Nạp (Vân Nam, Trung Quốc).