Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

chương 15: diệp ảnh đế rơi vào trầm tư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết thúc một ngày quay, Huyền Ảnh theo Diệp Sâm về khách sạn nghỉ ngơi. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ xong, tinh thần thoải mái, cậu chợt nhớ đến mình còn có chuyện quan trọng phải làm. Thế là ngay cả khi cầm điện thoại chơi cậu cũng không thấy yên lòng chút nào, đến TV cũng chẳng có tâm trạng để xem. Chờ cho Diệp Sâm từ phòng tắm bước ra, hai mắt cậu lập tức sáng ngời, xông đến trước mặt anh như tia chớp, “Chủ nhân!”

Diệp Sâm dường như đã quen với việc mỗi ngày đi ra cửa nhà tắm sẽ phải chịu cảnh này nên cũng chả còn thấy kinh ngạc nữa, chỉ hơi nhíu mày, quan sát Huyền Ảnh từ trên xuống dưới, “Sao lại không mặc quần áo?”

“Nóng lắm!” Cậu đưa tay nới lỏng lưng của chiếc quần cộc rộng thùng thình trên người, giận không thể ném nó xuống đất luôn. Thực ra như vậy cũng đã mát mẻ lắm rồi, chỉ là bản thân cậu không muốn mặc quần áo mà thôi.

Diệp Sâm mặc kệ, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy phần kịch bản hôm nay mình và Chu Tiềm thảo luận lên, “Lúc sáng nói đoạn này cậu nghe không hiểu phải không? Bây giờ tôi giảng lại cho cậu.”

“Oh!” Huyền Ảnh lập tức nghe theo lời của chủ nhân, ân cần lấy ghế cho anh, xong cũng bê một chiếc cho bản thân.

Diệp Sâm chưa từng phân tích kịch bản cho người ngoài nghề bao giờ, thực sự ra trong lòng anh cũng muốn nhân cơ hội này dạy ít chữ cho Huyền Ảnh. Ai ngờ vừa mới nói được hai ba câu, anh đã trở nên hoàn toàn mất tập trung. Do ai đó đột nhiên đặt cằm gối lên cánh tay anh, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn anh chăm chú, ngay cả chớp mắt cũng không có lấy một lần.

Diệp Sâm cảm nhận hơi thở ấm nóng đang truyền qua lớp vải mỏng, lời nói của anh không hiểu sao cũng bị vấp vài chỗ. Anh nhíu mày đáp lại đường nhìn sáng quắc của Huyền Ảnh, thầm so sánh đôi con ngươi như viên ngọc đen bóng của cậu và sơn động sâu thẳm có thể hút toàn bộ ánh mắt người khác vào trong, hoàn toàn không tài nào dứt ra được.

Nội tâm Diệp Sâm đột nhiên phát ra một giọng nói: Có chuyện lớn rồi!

Huyền Ảnh thấy anh chỉ nhìn mình mà không nói gì liền cười hì hì, “Chủ nhân, ngài cười với em một cái đi!”

“Gì?” Diệp Sâm lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ở bên ngoài vũ trụ.

Huyền Ảnh ngồi thẳng người dậy, hít thở thật sâu, liều chết đưa tay bóp hai bên miệng Diệp Sâm, nói: “Chủ nhân chưa bao giờ cười với em cả, hôm nay thấy mới biết được thì ra chủ nhân cũng sẽ cười nha!”

Diệp Sâm sửng sốt một hồi mới hiểu ra ý của cậu, trong nháy mắt bắt được hai bàn tay đang kéo khóe miệng mình, gân xanh trên mặt anh đã nổi hết cả lên, “Càng lúc càng không biết lớn nhỏ!!”

Huyền Ảnh nghe xong lời của Diệp Sâm xong liền thực sự không thèm phân trên dưới bắt đầu tranh luận, “Lần trước em đã bị chủ nhân làm cho hồ đồ rồi, tuy rằng bề ngoài em trông nhỏ hơn chủ nhân, nhưng trên thực tế tuổi em lớn hơn đó! Em là lớn, ngài mới là nhỏ!” Cậu nói xong vẫn chưa bỏ ý định, còn muốn bóp miệng anh.

Diệp Sâm bắt lấy hai móng vuốt đang không chịu ở yên nọ, sầm mặt với Huyền Ảnh, “Đừng phá!”

Cậu thấy sắc mặt của anh không tốt liền thức thời không quậy nữa, ngoan ngoãn thu tay lại, chớp mắt hít mũi vài cái, làm ra vẻ mình rất tội nghiệp, “Chủ nhân chưa từng cười với em lần nào, nhất định là vì ngài không thích em rồi, có phải em có gì đó chưa được tốt không? Ngài nói cho em biết đi, em chắc chắn sẽ sửa!”

Diệp Sâm cảm thấy đau đầu không thôi, tâm nói tên ngốc này gần đây có lẽ đã nắm được điểm yếu của mình, cứ giả đáng thương suốt, quả thực xuất sắc đến nổi có thể đi đóng phim luôn. Tầm nhìn của Huyền Ảnh dừng trên gương mặt Diệp Sâm, ánh mắt ngưng trọng. Hàng lông mi dày bao phủ bên trên khiến con ngươi cậu càng trở nên sâu thẳm. Diệp Sâm e rằng mình suýt đã mất đi lý trí. Anh bất đắc dĩ thở dài, “Quen rồi nên cười không được, đừng có làm khó tôi nữa.”

“Lúc sáng ngài đã cười mà!”

“Đó là vì đang diễn xuất.”

Huyền Ảnh nhích lại gần anh, vẻ mặt chờ mong, “Vậy thì chủ nhân cứ coi như đang diễn là được rồi.”

Diệp Sâm vô cùng bất lực, chỉ biết chau mày. Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, anh rốt cục nghĩ không nên tiếp tục đôi co nên đành bỏ cuộc, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cảm thấy cả người chẳng tự nhiên chút nào.

Huyền Ảnh nhìn Diệp Sâm một hồi. Chợt “phụt” một tiếng, cậu không thể kiềm nổi nữa, bắt đầu vui vẻ cười ha ha.

Gương mặt Diệp Sâm lúc này đã như sắp xệ xuống đất tới nơi, “Cười cái gì?”

“Nhìn chủ nhân mắc cười quá đi! Ha ha ha ha… Để em làm lại cho ngài xem!” Huyền Ảnh nói xong, cố gắng ngăn mình tiếp tục cười. Đầu tiên cậu hơi nhướng mày, sau đó khẽ kéo hai khóe miệng lên, trông như đang vừa khóc vừa cười, vẻ mặt củ chuối hết sức.

Diệp Sâm vốn đang sầm mặt, thấy khuôn mặt bắt chước mình của Huyền Ảnh không hiểu sao tâm trạng khá lên, anh vô thức đưa tay vỗ nhẹ gáy cậu, “Làm gần giống rồi đó.”

Huyền Ảnh càng làm càng tự thấy buồn cười, cho nên tiếng cười cứ ha hả không dứt. Cậu nghĩ rằng mình đang ngồi trên sô pha, một chân cậu chống đỡ cơ thể, chân còn lại nhấc lên định ngả người ra sau.

Diệp Sâm thấy cậu sắp ngã xuống, sợ đến tim muốn rớt ra ngoài. Sắc mặt anh tái mét, vội vã nhào đến đỡ cậu.

Huyền Ảnh cũng bị khoảng trống phía sau làm cho hoảng, thấy động tác của Diệp Sâm liền nhanh chóng giơ tay ra, lưng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cả thân trên của cậu đã được nâng dậy, cậu còn thuận tay ôm cổ anh.

Diệp Sâm vớt được ai kia lên mà cánh tay vẫn còn siết thật chặt, anh cau mày mắng: “Sao lại bất cẩn vậy? Vốn đã ngu ngốc lắm rồi, lỡ như đập hư đầu trở thành tên đần độn luôn thì sao?!!”

Huyền Ảnh càng ôm chặt cổ Diệp Sâm hơn, nặng nề thở ra một hơi xong mới hồi phục lại tinh thần. Cậu nghe lời mắng chửi của anh mà lòng không hề thấy buồn bã, thậm chí còn vui vẻ nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên mình và chủ nhân gần nhau như vậy, trong người chợt thấy lâng lâng. Cậu sung sướng đem mặt mình cọ vào má anh,”Em quên dưới mông không có cái ghế…”

Diệp Sâm bị Huyền Ảnh cọ mà tim đập lệch đi nửa nhịp, nhắm mắt lại muốn ngăn hơi thở gấp gáp của bản thân. Tuy nhiên cánh tay anh chẳng hề buông lỏng, chỉ thấp giọng nói, “Giờ cậu có phải là ngựa đâu, muốn làm người thì không được lỗ mãng như thế nữa.”

“Em biết rồi.” Huyền Ảnh gật đầu, ngửa ra sau cười tủm tỉm nhìn anh một hồi, sau lại tiến đến sát môi Diệp Sâm liếm khẽ.

Diệp Sâm mím chặt môi nhìn Huyền Ảnh, đôi con ngươi trở nên u tối hơn hẳn. Khi đầu lưỡi của cậu quét qua môi, anh thiếu chút nữa đã mở miệng ra ngậm lấy. Chờ đến khi anh phát hiện ra ý nghĩ của mình, cả người liền đóng băng trong không khí.

Cái beep gì đang diễn ra thế?! Sao mình lại muốn hôn một con ngựa?!

Khi làm ngựa, Huyền Ảnh luôn liếm toàn bộ mặt của Diệp Sâm, vì lưỡi ngựa rất to nên liếm một phát liền hết sạch toàn bộ. Giờ đầu lưỡi cậu không được lớn như vậy nên cậu chỉ đành biết dời mục tiêu sang liếm môi, lưỡi đảo qua đảo lại vài lần là có thể liếm hết môi anh rất dễ dàng. Lúc này đây cậu chỉ biết đắc ý hài lòng, làm sao hiểu mình đã mang cho Diệp Sâm kích thích lớn cỡ nào.

Tội cho Diệp ảnh đế bị sàm sỡ đến vậy mà vẫn chưa từng nghĩ đến việc ngăn lại Huyền Ảnh. Anh nghiêm mặt ôm chặt cậu, đưa tay đè gáy ấn đầu cậu vào vai mình, không cho cậu lấn lướt lần nữa. Anh sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được mà làm ra chuyện gì đó phải hối hận về sau.

Huyền Ảnh bị ấn đến không thở nổi. Cổ họng phát ra tiếng “ưm ưm”, tay chân vùng vẫy không ngừng. Cả người cậu ẹo tới ẹo lui liên hồi.

Diệp Sâm cảm giác đầu mình cứ như đang bị trăm ngàn con Tiểu Hắc đạp vậy. Anh buông lỏng cánh tay, nghiêm khắc nói, “Trễ rồi. Đi ngủ!!”

Tiếp theo sau đó, Diệp ảnh đế lại bị mắc kẹt trong những dòng suy nghĩ thâm trầm của chính mình. Mặc dù anh chưa từng tỉ mỉ phân tích đời sống tình cảm của bản thân bao giờ, nhưng vẫn cho rằng mình không biểu hiện gì ra mặt là đúng đắn nhất. Nói khách quan thì anh tình cảm nhạt nhẽo, nói chi tiết hơn thì anh tính cách lãnh đạm. Mà suy cho cùng, Diệp Sâm từ nhỏ đến lớn khi tiếp xúc với người khác dù là ngại ngùng hay tràn trề yêu mến, thì biểu đạt ngoài mặt cũng chỉ có một thể loại cảm xúc nhàm chán mà thôi.

Đó cũng là lý do vì sao mọi người nhìn vào đều thấy Diệp ảnh đế có vẻ rất lạnh lùng xa cách. Có người nghĩ anh cao quý không với tới được, kẻ khác lại cho rằng toàn thân anh từ trên xuống dưới đều toát ra một sự quyến rũ cấm dục kỳ lạ. Hơn nữa cho đến bây giờ anh chưa từng dính vào mấy chuyện xấu hổ gì, lại càng làm cho người người bàn tán xôn xao hết về anh. Kịch bản kiểu nào cũng có cả.

Thế nhưng thực tế Diệp Sâm vẫn dư thừa cảm xúc để diễn xuất, thậm chí được phong thành ảnh đế. Cho thấy những suy đoán không đâu cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hoặc có thể nói rằng, ở phương diện nghệ thuật, ngoại trừ sự chăm chỉ ra Diệp Sâm còn có mười phần mười thiên phú. Tuy nhiên, dường như chỉ số EQ của Diệp ảnh đế tài năng có phần bị thiếu hụt ít nhiều rồi.

Lúc đợi tới lượt quay, Diệp Sâm ngồi dưới dù che nắng, lạnh mặt liếc sang con ngựa vừa mới học được cách rót trà dâng nước đang đứng bên cạnh mình, trong lòng lại rối như tơ vò: Mình rốt cuộc đã bị phơi nắng đến choáng váng rồi đúng không? Sao khẩu vị gần đây lại mặn vậy? Đó là một con ngựa mà!! Lại còn là một con ngựa ngu ngốc ngờ nghệch nữa chứ!!!

Huyền Ảnh giơ chiếc quạt điện nho nhỏ đến gần mặt Diệp Sâm, mắt lại nhìn về phía phim trường, toàn bộ sự chú ý đều không dành cho người ngồi đối diện. Cậu đang mở to mắt nhìn đằng xa, vẻ mặt hiếu kỳ. Bởi vì không tập trung nên quạt điện suýt quẹt vào chóp mũi của anh.

Diệp Sâm bất đắc dĩ bắt lấy tay Huyền Ảnh đẩy ra ngoài, “Cậu tự quạt đi, tôi không nóng.”

Huyền Ảnh quay đầu nhìn Diệp Sâm, chỉ tay vào phía xa chỗ đang quay phim, “Đại Sâm, đằng đó bị sao vậy? Hình như có chuyện gì ấy.”

Diệp Sâm theo tầm mắt của cậu nhìn sang, mi tâm lập tức nhăn lại. Anh nhanh chóng đứng lên đi đến, “Đạo diễn Lâm, sao thế?”

Đạo diễn Lâm hớp vài ngụm nước, tháo chiếc nón đang vắt ngang hông mình ra phẩy phẩy, “Hứa Thiên do không hợp thời tiết nên vào viện rồi, không biết ngày mai có khôi phục hay không nữa.”

Diệp Sâm thầm nghĩ một hồi liền nhớ ra, Hứa Thiên là một trong những người đóng vai phụ, tuy rằng cảnh quay ít, nhưng khi dựng phim thì lại có vị trí khá quan trọng.

Sau khi thời gian Thẩm Khôn đi nằm vùng thì đã tiết lộ được một vài tin tức cho cảnh sát. Do một sự cố ngoài ý muốn nên dẫn đến sai lầm, liên lụy cảnh sát lúc đuổi bắt tập đoàn buôn lậu thuốc phiện nọ đã để chúng lọt lưới trốn thoát. Thẩm Khôn biết hành động đã bị thất bại, vì muốn Đoạn Chấn không hoài nghi mình nên hắn đã chắn cho ông ta một phát súng sau lưng, khi lẩn trốn về Vân Nam thì mất máu quá nhiều dẫn đến ngất xỉu, may mắn được một bác sĩ địa phương cứu giúp.

Mà Hứa Thiên kia chính là người đảm nhận vai bác sĩ này, có lẽ do phần thoại không nhiều lắm nên sẽ được ai đó thay thế. Vốn y đã đến trễ hơn so với các người diễn viên chính, không ngờ rằng mới được một thời gian ngắn đã bắt đầu bị thổ tả, lúc này chân tay mềm nhũn hết cả, không còn sức lực để đóng phim nữa.

Diệp Sâm suy nghĩ đến phân đoạn tiếp theo, nói: “Quay cảnh khác trước đi.”

“Cũng chỉ đành như vậy thôi.” Đạo diễn Lâm gật đầu, vỗ vai anh, “Phần đầu đã diễn mấy đoạn bắn nhau và chạy trốn cực khổ nhiều rồi, cảnh chữa bệnh thì chủ yếu quay ở đình trúc mà thôi. Vốn cậu có thể nghỉ ngơi đôi chút, rốt cục vẫn không được.”

Diệp Sâm không so đo đáp: “Không sao, tiến độ quan trọng hơn.”

Hôm nay có một phân cảnh phải quay vào ban đêm, vì vậy quá nửa khuya Diệp Sâm mới được trở về khách sạn nghỉ ngơi. Anh tắm rửa sạch sẽ xong, vừa ngả người xuống giường liền không muốn nhúc nhích nữa. Trong lúc mơ màng, anh cảm giác được Huyền Ảnh tiến sát đến cạnh mình cọ cọ, vậy nên thuận tay kéo cậu ôm vào lòng.

Huyền Ảnh vui vẻ gác chân lên đùi Diệp Sâm, cọ đã ghiền xong cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Diệp Sâm bị cảm xúc tê dại ở bắp đùi làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra liền thấy được khuôn mặt đẹp đẽ phóng lớn trước mặt mình của Huyền Ảnh. Anh kinh ngạc phát giác ra tư thế ngủ của hai người đang cực kỳ mờ ám, máu mũi suýt phun xa ba mét. Diệp Sâm đen mặt, nhanh chóng kéo tên đang đu bám trên người mình xuống, đầu óc mơ hồ đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thuận tiện giúp Huyền Ảnh trét sẵn kem đánh răng lên bàn chải, để ở một bên.

Gần đây do phải đóng phim nên Diệp Sâm chưa từng cạo râu, chỉ dùng nước rửa sạch, sau đó thì lấy khăn mặt lau sơ qua. Anh đột nhiên nhìn vào cây bàn chải đã trây sẵn kem bạc hà màu trắng xanh trước mắt, chợt sửng sốt. Khuôn mặt anh nhanh chóng trở nên méo mó, tự hỏi: Rốt cuộc ai mới là trợ lý sinh hoạt cơ chứ?!

Truyện Chữ Hay