Ngựa Non Háu Đá

chương 25: lang tâm như sắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Minh Tâm

Beta: Bạn

Thời gian như đọng lại trong nháy mắt.

Lục Phỉ Nhiên gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập kinh hoàng, lời vừa nói ra cậu đã hối hận rồi, nhưng lại có chút hy vọng, không chừng lại nhận được câu trả lời như mong đợi, miệng cậu khô ngắt.

Song khi nhìn thấy vẻ mặt Thiệu Thành thay đổi từng chút một, trở nên lạnh lùng vô tình, thì chút lửa giận khó khăn lắm mới nhóm lên lại rút đi.

"Cậu nói gì?" Thiệu Thành lạnh lùng hỏi.

"Em thích..." Lục Phỉ Nhiên đột nhiên lại lắp bắp, lời còn chưa nói hết đã bị Thiệu Thành cắt ngang.

Thiệu Thành cứ như giờ mới nghe rõ, trong lạnh lùng lộ ra sự tức giận làm người ta run sợ, giọng anh vang như sấm rền: "Cậu dám nói lại lần nữa?!"

Lục Phỉ Nhiên bị dọa, vành mắt chốc lát đã ươn ướt, đáng thương nói: "Em, em..."

Thiệu Thành tức muốn bùng nổ, gỡ từng ngón tay Lục Phỉ Nhiên đang nắm tay mình ra. Anh không muốn dọa cậu, nhưng chuyện này căn bản không thể nhịn nổi, gương mặt phẫn nộ kìm nén trông càng đáng sợ hơn.

Nhóc xui xẻo sao lại có tâm tư này chứ? Em không phải thà chết cũng không yêu đàn ông hay sao?

Sao có thể... sao có thể như vậy chứ...

Sự chán ghét của Thiệu Thành nhanh chóng làm Lục Phỉ Nhiên khóc, "Xin lỗi..."

Là tại cậu không biết lượng sức mình.

Cậu nên biết Thiệu Thành ghê tởm chuyện này.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, rồi rơi xuống.

Thiệu Thành nhìn những giọt nước mắt của Lục Phỉ Nhiên, thấy như đang rơi vào lòng anh vậy, dập tắt cơn giận đang hừng hực thiêu đốt, làm anh tỉnh lại, nhận ra ban nãy mình đáng sợ bao nhiêu. Anh nhẫn nhịn bảo: "Lục Phỉ Nhiên, tôi không muốn dọa cậu. Nhưng cậu vẫn còn trẻ, tôi không hề thấy chuyện cậu vừa nói là lý trí rõ ràng. Cậu có hiểu mình nói gì không?"

Lục Phỉ Nhiên tâm trí rối bời, thậm chí còn tưởng tượng đến có thể ngay cả làm bạn với anh cũng không được nữa, sinh ra tâm trạng đã trót thì trét, bướng bỉnh nói: "Em biết, em nói em thích anh. Là muốn có thể thành người yêu của anh!"

Thiệu Thành tức tới mức bật cười, "Cậu mới mấy tuổi, hiểu gì chứ? Cậu sao lại nghĩ như vậy?"

Anh ấy đang chế giễu mình sao? Lục Phỉ Nhiên bị kích thích, bắt đầu chuyển từ đau lòng sang tức giận, cậu đùng đùng nói: "Em cũng đã tuổi rồi, em không phải trẻ con! Sao lại không hiểu?"

Thiệu Thành đen mặt: "Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là cái gì khiến cậu cho là cậu thích tôi."

Lục Phỉ Nhiên đầu óc trống rỗng, giống như kỳ thi tuần trước vậy, hoàn toàn không nghĩ ra nên giải quyết thế nào.

Thiệu Thành thấy bộ dạng hoảng sợ lại thất vọng đáng thương kia thì lại mềm lòng. Anh quả thực không nên đả kích nhóc ngốc này, cũng sắp thi đại học rồi. Thế là Thiệu Thành dịu dàng hỏi: "Là vì tôi đối xử tốt với cậu, cho nên cậu lầm tưởng phải không?... Cậu bình thường không có cha với anh trai, cho nên khi tôi xuất hiện, có thể cậu mà nảy sinh cảm xúc ỷ lại, cậu thật sự có thể phân biệt rõ ràng sao?"

Lục Phỉ Nhiên không nói lại được, cậu ý thức được tình cảm đối với Thiệu Thành đã không giống như trước, cậu cũng từng tưởng mình sùng bái Thiệu Thành như cha anh. Nhưng mà...

"Không phải thế..."

Thiệu Thành ngồi xuống ghế trúc nhỏ, lấy tư thế bình thường hay giáo huấn cấp dưới nói, "Đừng cúi đầu, ngẩng lên!"

Lục Phỉ Nhiên ngẩng đầu, nước mắt lại bị dọa chảy ngược về. Cậu giật mình, cảm giác bản thân hiện giờ như đang đứng trước mặt thầy chủ nhiệm vậy.

Thiệu Thành bình tĩnh, thận trọng nói: "Được rồi, nếu cậu không phục thì chúng ta phân tích chuyện này. Cứ cho là cậu nghiêm túc đi, vậy giới tính cậu là gì?

Lục Phỉ Nhiên: "Nam..."

Thiệu Thành: "Giới tính của tôi?"

Lục Phỉ Nhiên: "Nam... Em biết, nhưng mà..."

Thiệu Thành: "Cậu biết cái này là gì không? Trong khoa học gọi là đồng tính luyến ái, đồng tính nam, là chỉ hiện tượng hai cá thể giới tính tương đồng nảy sinh sự mến mộ, tình cảm, bị thu hút bởi tính cách và tính dục."

Lục Phỉ Nhiên nghe đến chữ "tính dục", cả khuôn mặt đã đỏ bừng, lúng túng không nói nên lời.

Thiệu Thành: "Còn trên xã hội có ý nghĩa như thế nào? Chính là không thể sống cuộc sống như người bình thường, pháp luật quy định không được kết hôn, bị phong tục xã hội bài xích, thậm chí có thể ảnh hưởng đến học tập và sự nghiệp. Đời người rất dài, mà mỗi sự lựa chọn của cậu đều có liên quan chặt chẽ, chỉ cần cậu đi nhầm một bước, cả đời có thể sẽ không bao giờ quay lại được, hiểu không? Cho dù có ở bên nhau, lẽ nào không suy xét chuyện về sau hay sao? Chẳng lẽ lại không cần quan tâm đến người khác? Cậu xác định người thân có thể chấp nhận sao? Không có giấy chứng nhận kết hôn được pháp luật công nhận, loại tình yêu phi pháp không thể thấy ánh mặt trời này có thể duy trì trong bao lâu chứ? Khi nhìn thấy những người xung quanh thành gia lập thất, lấy vợ sinh con, đối với mối quan hệ không được chúc phúc cũng không thể có con cái này, cậu thực sự có thể luôn giữ vững tình yêu chứ? Yêu là chuyện rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, nhưng cuộc đời không như vậy, cuộc đời là sự thận trọng, là gánh nặng. Nếu cậu chưa từng nghĩ đến những điều này, thì dựa vào đâu mà nói chuyện yêu đương?"

Lục Phỉ Nhiên càng nghe mặt càng tái xanh, cả người ngơ ngác, thân mình lung lay như sắp đổ... Cậu quả thực chưa từng nghĩ nhiều như vậy.

Thiệu Thành thở dài, giọng điệu lại ôn hòa: "Tôi không phải đang trách cậu. Giờ cậu vẫn còn nhỏ, còn chưa đủ năng lực tư duy chín chắn, có đôi khi vì cảm giác ỷ lại mà nhầm lẫn cũng có thể hiểu được. Đây có lẽ là tình yêu với cha cũng không chừng. Lúc nhỏ cậu thiếu sự dẫn dắt của bậc cha chú, cho nên trong lúc vô ý sẽ bởi vì mến mộ, kính phục và ỷ lại đối với người có tính cách tương tự cha mình mà lầm tưởng là cảm tình đặc biệt."

Là vậy thật sao? Lục Phỉ Nhiên hoang mang, cậu thấy không đúng, song cũng không thể cãi lại được.

Nhìn thấy sự lo lắng, áy náy trong mắt Thiệu Thành, Lục Phỉ Nhiên cũng hiểu ra, anh không hề chán ghét mà chỉ là quá quan tâm cậu thôi. Vậy có phải cậu vẫn còn cơ hội hay không? Cơ mà anh là sợ làm tổn thương cậu nên mới nhẫn nại như vậy hay sao? Nói ra thì ban đầu là cậu sai, vẫn còn là trẻ con lại dám nói khoác không biết ngượng, rõ ràng cậu vốn định đợi đến khi trở thành người lớn chín chắn như anh rồi mới tỏ tình, sao lại không kiềm chế được vậy chứ?

Nhìn bộ dạng anh tự trách, là do cảm thấy làm hư mình hay sao? Chuyện này đâu phải lỗi của anh, nhưng mà... ài... Lục Phỉ Nhiên cảm thấy mình không thể tùy hứng, liều lĩnh như thế này nữa.

Thiệu Thành giải quyết dứt điểm vấn đề, giọng lạnh lùng như thẩm vấn phạm nhân: "Biết lỗi sai chưa?"

Lục Phỉ Nhiên do dự, sợ hãi gật đầu.

Thiệu Thành thở dài, xoa xoa đầu cậu, "Sau này đừng nói linh tinh nữa. Nhiệm vụ bây giờ của cậu là phải cố gắng học tập, biết chưa?"

Lục Phỉ Nhiên yếu ớt trả lời: "Biết rồi..."

Tóm lại trước tiên cứ đối phó với kỳ thi đại học cấp bách này đã, hiện giờ cậu quả thực không có tư cách tỏ tình. Cậu phải nhanh chóng học tập, trưởng thành, trở thành người lớn độc lập, cậu muốn trở nên tốt hơn, để xứng với Lưu Thành.

Chỉ là trong lòng Lục Phỉ Nhiên vẫn ẩn ẩn nỗi buồn, cậu sợ Lưu Thành sẽ không đợi đến khi đó.

Thiệu Thành đến quán cà phê theo lịch hẹn, phục vụ dẫn anh đến một vị trí ở góc khuất. Trần Xu dường như đã đợi được một lúc rồi.

Thiệu Thành cởi nút áo dưới cùng của vest, ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Trần Xu hôm nay trang điểm rất giản dị, vẻ mặt ốm yếu tái nhợt. "Cứ gọi chút đồ uống trước đi, tôi nhớ là cậu thích..."

Thiệu Thành trực tiếp đứng lên, làm bộ như muốn đi. "Cô nghe cho rõ, tôi không phải đến ôn chuyện với cô. Vả lại chúng ta cũng chả có chuyện gì mà ôn, nếu không phải cô nói có chuyện liên quan đến Thiệu Nhu, tôi đã không đến."

Trần Xu gấp gáp cản anh lại: "Đợi đã, đợi đã, đúng là chuyện rất quan trọng. Tôi muốn xin lỗi cậu."

Thiệu Thành cười nhạo.

Trần Xu cứ như không chịu nổi châm chọc, nước mắt đảo quanh khóe mắt. "Tôi biết cậu không coi tôi ra gì, nhưng chẳng lẽ không thể tha thứ cho giây phút nhất thời hồ đồ của tôi hay sao? Tôi bây giờ đã là kẻ thất bại rồi, lẽ nào không thể cho người ta một con đường sống? Các người đâu cần cạn tàu ráo máng với tôi như thế? Thiệu Thành, trước kia cậu không phải người như vậy, khi ấy cậu rõ ràng là người lương thiện ôn hòa. Tôi cúi đầu xin lỗi cậu, chuyện lần này, chuyện lần trước đều là lỗi của tôi.

Bởi bất ngờ đứng lên, những khách khác đã bắt đầu chú ý. Thiệu Thành lại ngồi xuống, anh nghĩ đến một giả thuyết hoang đường, "Cô sẽ không nghĩ là tôi đối với cô tình cũ chưa dứt đó chứ?"

Trần Xu cắn môi, đôi mắt rưng rưng, hiển nhiên vô cùng tiều tụy đáng thương. "Thiệu Thành, tôi biết cậu chắc chắn vẫn hận tôi vì chuyện năm xưa, nhưng tôi cũng đâu còn cách nào khác... Tôi không quên những chuyện trước kia của chúng ta! Cậu trước đây thích tôi đến mức nào, tôi làm ra chuyện như vậy quả thực là có lỗi với cậu. Nhưng cậu thì sao, cậu có cho tôi cơ hội đền bù không? Lúc mới cưới tôi cũng lấy lòng cậu, nhưng cậu không chỉ không chấp nhận mà còn luôn làm tôi khó xử."

"Haha, vậy vẫn là lỗi của tôi rồi." Thiệu Thành nghe mà bật cười.

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy... Vì sao có cần đến bước này không? Rõ ràng chúng ta có thể cố gắng đối xử tốt với nhau. Vậy tôi xin cúi đầu trước, mọi người bắt tay giảng hòa, vậy đều tốt cho tất cả chúng ta." Trần Xu dịu dàng, nhỏ nhẹ hạ mình nói.

"Cô thấy được sự lạnh lùng bạc tình của Thiệu Phong Ích rồi chứ gì? Cho nên mới chuyển hướng sang tôi? Cô ở với ông ta bao nhiêu năm, lẽ nào không biết trong lòng ông ta lợi ích quan trọng hơn đàn bà? Không, cô biết, chỉ là cô quá tham lam mà thôi." Phục vụ vừa bưng đồ uống lên, Thiệu Thành đã đứng dậy, "Có nói nữa cũng vô ích, nếu không liên quan gì đến Thiệu Nhu thì tôi chả có gì để nói với cô cả."

Trần Xu không phục, "Tôi không tin. Nếu cậu thật sự không còn cảm giác với tôi, vậy thì sao cứ luôn nhắm vào tôi? Vì sao lại đối tốt với Thiệu Nhu như vậy?"

Thiệu Thành khinh thường liếc ả ta một cái, chỉ thấy nực cười, không thèm giải thích.

Đời trước Trần Xu là kẻ bại trận dưới tay anh, kết cục thảm thương, lần này ngay từ đầu anh không thèm coi ả ta là đối thủ nữa.

Không đáng.

Trần Xu đã đến bước đường cùng rồi. Dưới con mắt cô ta, tài sản ly hôn Thiệu Phong Ích phân cho so với nhà họ Thiệu chỉ như hạt cát trong sa mạc, chẳng khác gì đuổi ăn mày hết. Vả lại dù có được nhiều hơn, thì cũng chẳng so được việc tiếp tục ở vị trí bà Thiệu hái mỏ vàng này. Cô ta cũng không rõ bản thân vì sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng cũng đâu làm gì nhiều, trước kia lẽ nào Lưu Vân Chi không làm mấy việc này sao? Cô vẫn còn trẻ, làm sai vài lần có làm sao, tích lũy kinh nghiệm rồi chẳng lẽ sau này lại không bằng Lưu Vân Chi chắc?

Cô hoài niệm cái cảm giác qua lại giữa hai cha con nhà họ Thiệu năm xưa. Thiệu Thành đối với cô phục tùng cứ như con sư tử con còn chưa đủ dã tính, Thiệu Thành khi ấy đúng là một cậu trai bướng bỉnh đáng yêu, khôi ngô tuấn tú, sức sống tràn trề, trêu chọc vô cùng thú vị. Nhưng Thiệu Phong Ích không như vậy, ông ta là người đàn ông mạnh mẽ chín chắn do năm tháng lắng đọng, cũng không hề nông cạn lỗ mãng...

Hai người đàn ông tốt như vậy đều vây quanh mình.

Chỗ Thiệu Thành không được nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Trần Xu lại chạy vạy vài hôm, vẫn không có người vươn tay cứu vớt, đều là giậu đổ bìm leo. Lão già Thiệu Phong Ích khốn nạn này trở mặt vô tình, có lẽ thực sự không thể xoay sở đường sống nữa rồi. Đều tại mấy con rùa rụt đầu nhà mẹ đẻ chỉ biết hút máu, năm xưa cũng đâu thấy bọn chúng đối tốt với nhà mình đâu, vừa phát tài đã một đống kẻ đến hút máu còn làm liên lụy mình! Dù sao cô ta bây giờ vẫn chưa có kí tên ly hôn đâu, cho dù có kí cũng phải đợi cô ta lấy được điều kiện tốt nhất, còn phải tìm được nhà tốt. Cô vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, lẽ nào còn lo không tìm được chồng sao?

Trần Xu nghĩ như vậy, tối hôm nào cũng về nhà cũ, tuy vợ chồng cô ta đã chia phòng riêng. Thiệu Phong Ích vì tránh mặt vợ nên cả ngày không về nhà, bà Thiệu sợ cháu gái bị giận cá chém thớt nên cũng về biệt thự ở quê. Đi đi, đi hết đi, mấy người này chột dạ biết có lỗi với mình đúng không? Ít người thì càng rộng rãi! Chỉ cần chưa ly hôn ngày nào, thì ngày đó vẫn là bà chủ ở nơi này, dựa vào đâu mà muốn đuổi mình chứ?

Ngày hôm nay không giống bình thường, cửa sổ phòng sách tầng hai có ánh sáng lọt ra.

Thiệu Phong Ích về rồi sao? Sao lại chủ động về chứ? Lẽ nào ông ta mềm lòng rồi? Trần Xu nhíu mày, ngồi trong xe trang điểm lại.

Song cô ta còn chưa kịp lên tầng, đã nghe thấy giọng Thiệu Phong Ích ở trên truyền xuống: "Trần Xu, thứ bảy tuần trước, cô hẹn Thiệu Thành có chuyện gì?"

Hết chương

Đòi mãi mới có chương này đấy:") Từ h tới hết tháng beta bận rồi, không biết sao đây:")

Truyện Chữ Hay