Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

chương 116: he lại càng không khoa học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đệ đã trở về."

". . . . . . Ừ, hoan nghênh trở lại. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Cái quỷ á!" Thang Mộ nhảy một chân lên, đầu hung hăng đánh tới cằm của người sau lưng, "rắc" một tiếng vỡ giòn giã vang lên. Nàng muốn xoay người lại, song vì dùng lực quá lớn nên mất thăng bằng. Góc nhìn lập tức di chuyển lên trên, thân thể ngửa ra sau.

"Ầm!"

Vô số cánh hoa Lam Linh bị kinh động tung bay về phía không trung, rồi sau đó lần nữa rơi xuống, rắc đầy đầu, đầy mặt nàng.

Thang Mộ vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nằm trên miếng đệm người kia, cắn răng nghiến lợi: "Nếu đã trở lại, mới vừa rồi khi tỷ hỏi đệ thì đệ nên trả lời đi chứ! Giả bộ thần bí cái gì! Tỷ bị đệ hù chết biết không?!"

Vừa dứt lời, thân thể của nàng đột nhiên bị lật lại, rồi vững vàng rơi vào bên cạnh khóm hoa. Mà chàng trai vốn bị nàng đè ở dưới người lại xuất hiện ở phía trên nàng. Dung mạo anh tuấn quen thuộc, ánh mắt cố chấp quen thuộc, hô hấp cực nóng . . . . . . . quen thuộc.

Thang Mộ không được tự nhiên khẽ nhúc nhích thân thể. Khoảng cách này thật sự là quá gần. Rồi sau đó phát hiện, mình đã bị thân thể đối phương giam cầm chặc chẽ, không đường chạy thoát.

Chỉ là, nàng vốn cũng không muốn chạy trốn.

Thang Mộ vươn tay, chậm rãi xoa xoa mặt của đối phương. Mái tóc đen dài của hắn buông xuống ở trên cổ trước ngực nàng, giống như một dải tơ lụa tuyệt đẹp.

"Tỷ tỷ. . . . . ." Jarrett thì thào mở lời. Nếu như tất cả tâm ý đều có thể dùng âm thanh và lời nói để truyền đạt thì tốt biết bao.

Hoặc là, căn bản không cần những thứ này.

Hấp dẫn trời sinh, mê hoặc vô thức, động tác không kiềm nén được. Tất cả đều biểu đạt vô cùng tinh tế.

Hắn cúi đầu, hay có lẽ là nàng ngẩng lên.

Gắn bó như môi với răng, hô hấp lộn xộn. Không biết là hô hấp của người nào dồn dập đầu tiên, những nụ hôn vốn như mưa xuân dịu dàng dần dần biến thành bão. tố. Cơn dông tố khổng lồ này che mất âm thanh của lý trí, làm cho người ta cơ hồ quên thở, đắm chìm vào trong đó.

Rốt cuộc, Jarrett là người dừng nụ hôn ngọt ngào này trước. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dồn dập mấy tiếng. Ngực hắn theo động tác này mà phập phồng kịch liệt. Hắn thì thào nói nhỏ: "Như vậy không được."

Đầu óc vẫn một mảnh mơ hồ, Thang Mộ nghiêng đầu một chút, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Cái gì?"

Jarrett cúi đầu,kề sát đầu vào bên cổ Thang Mộ. Một lúc lâu sau, hơi thở của hắn mới dần dần thong thả, âm thanh khàn khàn nói: "Tiếp tục nữa, đệ sợ sẽ làm ra chuyện tổn thương tỷ."

". . . . . . Khụ." Thang Mộ yên lặng xoay đầu, mặt nóng rực.

"Tỷ tỷ."

"Hả?"

"Đừng giận đệ, đệ chỉ là quá vui mừng, nên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì. . . . . ."

Trong lòng Thang Mộ đau xót, nàng vươn tay, ôm lấy thắt lưng của người bên trên: "Ngu ngốc."

Người thật sự nên bị trách móc là nàng mới đúng chứ? Hết lần này tới lần khác bỏ hắn lại một mình. Ngay cả như vậy. . . . . . Người nói xin lỗi vẫn là hắn. Cái nhận thức này làm lòng nàng vừa chua xót lại vừa sung sướng. Được một người yêu mình sâu đậm, nâng niu ở lòng bàn tay, đối với mỗi người phụ nữ mà nói đều là chuyện hạnh phúc. Huống chi, người đàn ông này không chỉ nâng nàng ở lòng bàn tay, quả thực là đặt ở vị trí còn cao hơn rất nhiều so với vị trí của hắn, sau đó ngước nhìn nàng, chờ nàng, chưa từng có một khắc do dự.

Không hề di chuyển, vẫn duy trì tư thế ôm thân mật này, hai người bắt đầu nói chuyện.

"Đúng rồi, Jarrett, đệ đi tới thế giới của tỷ sao?"

"Ừ, quê hương của tỷ thật là một địa phương kỳ lạ."

". . . . . . Phốc, thần kỳ như vậy sao? Trái lại, tỷ thật sự cảm thấy cái thế giới này mới gọi là thần kỳ." Thang Mộ vừa nghĩ vừa nói, "Tỷ như ma pháp nè, Đấu Khí nè, Truyền Tống Trận gì đó. Đệ không biết chứ, mỗi lần tỷ đi đến trạm xe đều tưởng mình sẽ được dịch chuyển tức thời."

Jarrett cúi đầu nở nụ cười, hô hấp ngắn, trong trẻo phun ở trên cổ Thang Mộ, một mảnh ấm áp: "Mặc dù loài người ở quê hương tỷ tỷ đều rất bình thường, nhưng sự tạo của bọn họ thì thật là tràn đầy kỳ tích."

"Ừ, tỷ cũng như vậy á." Thang Mộ nở nụ cười, "Đúng rồi, đệ ở đó đợi trong bao lâu?"

". . . . . ." Thân hình Jarrett cứng đờ, rồi sau đó, trong giọng nói tràn đầy áy náy, hắn hồi đáp, "Xin lỗi, để tỷ đợi lâu quá."

". . . . . . Tỷ không có ý trách đệ, hơn nữa, đệ xem, trường sinh bất tử cũng thật thú vị, cho nên. . . . . ."

Jarrett ngẩng đầu lên, hai tay chống ở hai bên đầu nàng, mắt nhìn thắm thiết chăm chú vào nàng: "Một ngày tương đương với một năm, đệ biết rõ cái quy luật này, lại tốn khoảng nửa năm."

Cho nên, nàng đã dạo chơi ở thế giới này gần hai trăm năm? Cứu mạng! Nói như vậy, nàng đã là bà lão rồi sao?!

Thang Mộ rối rắm, nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Jarrett, do dự hỏi: "Tỷ nói. . . . . . Đệ có ghét bỏ tỷ già hơn đệ rất nhiều không?"

". . . . . ." Jarrett hiển nhiên bị cái vấn đề không chút ý nghĩa này đánh bại. Hắn ngẩn người, rồi sau đó xoay đầu sang chỗ khác, "Hì hì" cười một tiếng.

"Ê! Không cho cười!" Thang Mộ giận dữ, "Trả lời thành thật cho tỷ!"

Hắn trái lại càng cười to thêm.

Thang Mộ nổi điên với trận tranh cãi vô ích này. Nàng không chút khách khí đẩy đối phương từ trên người mình xuống, đứng lên, một chân giẫm lên ngực "Tù binh", uy hiếp nói: "Nói mau! Nói thật!"

Jarrett dang hai tay nằm trên mặt đất. Đã rất lâu, hắn lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy. Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, xung quanh là mùi hoa thanh nhã, cùng với. . . . . . người yêu mến ở gần trong tầm tay. Có lẽ rất lâu trước đây, hắn đã biết rõ mình muốn cái gì, nhưng mà, cho tới tận thời khắc này mới chính thức nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Mau nói với tỷ!"

Bàn chân xinh xắn đạp ở trước ngực hắn, khiến hắn có loại ước muốn được nắm nó trong lòng bàn tay, bỏ giầy đi, kích động ngắm nghía.

Không được, nói như vậy tỷ tỷ nhất định sẽ tức giận.

Cho nên hắn chỉ là mỉm cười, nghiêng đầu một chút, hồi đáp: "Tỷ tỷ, màu trắng."

"Hả?" Thang Mộ sửng sốt. Một lát sau, nàng ngơ ngác nhìn váy ngắn trên người mình, lại nhìn về phía Jarrett đang cười híp mắt, "Trắng, màu trắng?"

Jarrett lặng lẽ vươn tay, chặn lỗ tai mình lại.

"Khốn kiếp!!!" Thang Mộ quả nhiên bùng nổ hét lên. Nàng không chút khách khí cưỡi trước ngực Jarrett, nắm cổ áo hắn lên, "Lá gan mập phải hay không?! Mới đi ra ngoài nửa năm liền thành hư hỏng hả?! Học ai?! Đợi chút. . . . . . nói mới nhớ, vừa rồi động tác hôn môi của đệ rất nhuần nhuyễn nha. Khốn kiếp, đệ có phải vụng trộm sau lưng tỷ hay không hả?!!!"

Trước mặt còn chưa tính. . . . . . Phía sau là chuyện gì xảy ra? Jarrett mất một lúc không biết nói gì. Sau đó một tay hắn chống đất ngồi dậy, một cái tay khác ôm lấy thắt lưng của người ở trên thân mình, thở dài: "Tỷ tỷ, thế giới của tỷ có rất nhiều tạp chí kỳ quái."

". . . . . ." Càn quét tệ nạn! Ủng hộ quốc gia càn quét tệ nạn! Khốn kiếp, dám làm hư đệ đệ nhà nàng! Đợi chút, "Đừng trốn tránh câu hỏi của tỷ, đó mới là trọng điểm!"

Jarrett hoàn toàn ngồi thẳng người, mặt của hắn chậm rãi đến gần Thang Mộ, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp: "Bởi vì vẫn luôn cố gắng luyện tập."

". . . . . . Lúc nào? Với ai?"

"Mỗi ngày, trong mộng, cùng tỷ tỷ. . . . . ." Một bên hắn nói, một bên mổ vào khóe miệng cô gái trên người mình, "Giống như bây giờ."

". . . . . ."

Lại một nụ hôn, lặng lẽ tới.

Người trẻ tuổi luôn dễ dàng kích động. Vì vậy, khi nụ hôn này kết thúc, lần nữa người khổ sở là Jarrett.

Hắn cực kỳ rầu rĩ ngã xuống, nằm thẳng dưới đất mà thở gấp, từ từ dập tắt sự kích động đồng thời của sinh lý và tâm tý. Mà Thang Mộ cũng hiếm khi ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích. Sớm biết thì sẽ không cưỡi trên người hắn rồi. Lúc hôn môi vô tình ngồi trượt xuống ở vị trí xấu hổ kia. Hiện tại. . . . . . thật có cảm giác trinh tiết gặp nguy hiểm qaq

Đang lúc gian nan, nàng đột nhiên cảm giác tay của mình bị nắm lấy.

"Tỷ tỷ."

"Hả?"

Jarrett nở nụ cười, không biết từ nơi nào móc ra một chiếc nhẫn, đeo trên ngón áp út của Thang Mộ. Rồi sau đó dịu dàng hôn đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng mà kiên định hỏi "Gả cho đệ có được không?"

". . . . . . Sau đó đệ có thể danh chánh ngôn thuận ngủ với tỷ hả?"

Truyện Chữ Hay