"Ý chị là thực tế dì Thường không thương ngài Mã, người mà dì Thường thật sự thương là Biện Lâm?!" Lương Tiểu Nhu cố gắng dằn xuống xúc động trợn trắng mắt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người con gái nhàn nhã ngồi trên sô pha uống trà.
Cái gì mà nhiều năm chịu đựng không phải vì cha Lạc Xuyên? Rồi cái gì lại nói dì Thường và Biện Lâm đã quen biết nhau trước nhiều năm, cuộc gặp gỡ của hai người họ và Mã Tấn Thao chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn? Có ai có thể đến nói cho Lương Tiểu Nhu biết, cái kịch bản tương ái tương sát nhưng nội tâm lại không thể quên được thâm tình giống như chỉ có trên phim truyền hình này sao lại xảy ra trên người bạn gái cô ấy, à không, là trên người thế hệ trước của bạn gái cô ấy?!
Tương ái tương sát: yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Mã Lạc Xuyên nhún vai, tỏ vẻ từ chối đưa ý kiến. "Tôi không hề nói như vậy." Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên có chút bất lực, là do Tiểu Nhu quá giàu trí tưởng tượng nên mới có thể hiểu thành sai trái như vậy. "Tôi chỉ nói là mẹ rất quan tâm Biện Lâm, còn về mấy thứ khác, tôi cũng không rõ ràng cho lắm." Cô cũng chỉ căn cứ trên những điều mình nghe được mà đưa ra một sự suy đoán mà thôi.
"Chẳng lẽ chị không tò mò, không tính đi hỏi dì Thường một chút cho rõ ràng sao?" Lương Tiểu Nhu nhướng mày nhìn Mã Lạc Xuyên, dáng vẻ vẫn thắc mắc.
Ok, cô bỗng nhiên thấy khá cảm thông cho người đàn ông kia.
"Nếu mẹ muốn nói cho tôi biết, sẽ chủ động đến tìm tôi." Mã Lạc Xuyên hiểu rõ tính cách của Thường Vân, mặc dù chuyện xảy ra mấy ngày trước đã làm ấn tượng của cô với người mẹ vẫn luôn vô cùng nhu nhược trong trí nhớ có sự đảo lộn lớn. Nhưng ai mà biết được, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Nhưng chuyện này dường như chẳng cần cô quan tâm, chỉ cần bà biết rõ mình đang làm gì, vậy thì cô làm con của bà cũng sẽ ủng hộ bà vô điều kiện.
Nếu người mẹ yêu thật sự không phải ông ấy... Mã Lạc Xuyên nín thở, mình nên lấy thân phận gì, cảm xúc như thế nào để đối mặt với ông ấy. Người đó về mặt pháp lý vẫn là cha ruột của mình? Dù cho thuở ấu thơ mình đã vô cùng căm ghét người đó nhưng vào một số thời điểm lại ngoài ý muốn đến gần hơn.
Thật sự thì sau khi ông ấy tỉnh lại, cô và ông ấy có gặp mặt, đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm. Không có người ngoài, chỉ có hai người cô và ông ấy.
"Lạc Xuyên, con đến rồi à." Mã Tấn Thao dựa vào gối đầu, sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, nhưng biết được con gái đã không có chuyện gì thì khóe miệng nhoẻn lên cười ấm áp. "Chuyện Tiểu Khê bị bắt lần thật sự phải cám ơn Madam Lương."
"Phải." Mã Lạc Xuyên nhìn ông ấy, phát hiện mũi của cô rất giống ông ấy. Có thể không giống được ư, dù sao ông ấy cũng là cha cô mà... "Sức khỏe của ông thế nào?"
"À, mặc dù ngực của cha có chút đau, nhưng rõ ràng cũng đã hồi phục nhiều." Mã Tấn Thao mỉm cười, làm mặt quỷ với cô tuy trông không phù hợp với tuổi tác của ông ấy chút nào nhưng lại như rất thân thiết. "Phải rồi, Lâm Nhi và Vân Nhi đâu? Hai người họ thế nào? Nghe nói bạn tốt Lưu Vĩ Đình của Tiểu Khê đã bắt bọn họ làm con tin?"
"Mẹ tôi bị Lưu Vĩ Đình đánh ngất xỉu, Biện Lâm bị chút hoảng sợ, chân có thể bị trật, không có gì khác nữa." Mã Lạc Xuyên trả lời đơn giản.
Mã Tấn Thao gật đầu, "Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi." Ông ấy mở to mắt quan sát biểu cảm của con gái, Tiểu Xuyên với lần đầu gặp lúc nhỏ cũng vẫn như vậy, rất ít khi thể hiện cảm xúc. Có tâm trạng cũng đều ẩn giấu trong đôi mắt sâu thẳm, khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Hiện tại cũng vẫn như vậy. Vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh đến lạnh lùng, ánh mắt hơi vô hồn, khiến người khác nhìn thấy không dám tiếp cận.
"Còn con... thì sao?" Ngập ngừng, Mã Tấn Thao thận trọng hỏi, trong giọng nói không hề che giấu sự quan tâm, đôi mắt ông ấy nhìn vào cánh tay cô. "Cánh tay con không sao chứ?"
Lông mi run rẩy, giữa mày ủ rũ, khóe môi hơi nhoẻn lên, mắt nhìn cánh tay phải của mình rồi nâng tay lên, "À, không sao." Cô suy nghĩ, vẫn hỏi ra miệng, "Tôi muốn hỏi ông một chuyện."
"Chuyện gì? Con hỏi đi." Mã Tấn Thao thuận miệng đáp.
"Nhiều năm qua, ông có xem tôi là con gái của ông không?" Mã Lạc Xuyên gằn từng tiếng, vô cùng bình tĩnh hỏi.
Giọng điệu cay đắng thế này Mã Tấn Thao chưa từng nghe được... Mã Tấn Thao giật mình, nhìn chằm chằm cô đang khoanh tay đứng đó mặt vô cảm lại như rất căng thẳng. Thở dài trong lòng, cho dù cô có cố mạnh mẽ như thế nào, thực tế thì cũng chỉ là một cô gái, một cô gái từ thuở ấu thơ đã thiếu tình thương của cha.
Mã Tấn Thao rũ mắt xuống, người mà ông ấy thật sự có lỗi nhất không phải là Vân Nhi, cũng không phải là Lâm Nhi, mà chính là cô. "Có." Ông cười khổ nhìn cô, "Sao cha lại không xem con là con gái? Con giỏi giang như vậy, làm cho cha rất tự hào. Cho dù con không thừa nhận cha là cha của con, nhưng trong lòng cha, con mãi mãi cũng là con gái của cha."
Mã Lạc Xuyên kinh ngạc nhìn ông ấy, lặng lẽ thở dài trong lòng: như vậy là đủ rồi.
Cô nhận được câu xin lỗi quan trọng nhất, cho dù quá khứ đã từng xảy ra những chuyện gì đi chăng nữa, thì như vậy cũng đã đủ rồi.
Sau đó cô cũng không nói thêm gì, quay người bỏ đi. Nói tới đây là được rồi, mặc dù trong lòng đã cởi bỏ gút mắt luẩn quẩn nhiều năm, nhưng muốn cô hiện tại chung sống với ông ấy giống như một cô con gái bình thường, cô vẫn không làm được. Còn về những chuyện sau này, thì sau này hẵng nói đi.
A, suýt chút nữa là quên, gần đây có một nhân vật thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tiểu Khê em gái cô, đối tượng này cũng làm cho cô bất ngờ một khoảng thời gian... hóa ra lại là Từ Dung Duyệt quyến rũ đa tình của Tổ Pháp chứng. Thôi quên đi quên đi, chuyện này cũng không có liên quan đến cô.
Vào lúc này người mà cần cô quan tâm nhất cũng chỉ có một người, đó chính là người con gái ở trước mắt.
Người này dù bất cứ lúc nào cũng sẽ bầu bạn bên cạnh cô, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ luôn mỉm cười với cô, her sunshine (ánh dương của cô).
Mã Lạc Xuyên hồi phục lại tinh thần, nhoẻn môi khẽ mỉm cười với Lương Tiểu Nhu. "Tiểu Nhu, lại đây." Cô mỉm cười gọi, nhẹ nhàng vẫy tay với Lương Tiểu Nhu.
"Sao vậy?" Lương Tiểu Nhu hơi mở mắt, sao lại cảm thấy nụ cười này như ẩn chứa ý nghĩa mập mờ? Nói thật là vừa quỷ dị lại vừa đầy quyến rũ! Nhưng Lương Tiểu vẫn rất nghe lời đi qua.
Mã Lạc Xuyên kề sát người Lương Tiểu Nhu, khóe môi mỉm cười càng thêm ngọt ngào, đôi môi mỏng mấp máy, khẽ nói: "Hôn tôi."
Lương Tiểu Nhu hơi hoang mang một chút, đứng hình tại chỗ trong một lúc không nhúc nhích, chuyện này làm cho Mã Lạc Xuyên cảm thấy thật không hài lòng. Trong lòng tràn đầy vui vẻ, cô chủ động ôm Tiểu Nhu còn đang phản ứng chậm chạp, dán đôi môi lên hôn.
Lương Tiểu Nhu bị đè trên sô pha vẫn có chút phản ứng không kịp. Nói chung, Lạc Xuyên khá hàm súc, chủ động thì sẽ tự làm khó bản thân cô, không như Lương Tiểu Nhu, không cần biết có phải bản thân chủ động không miễn là có cơ hội thì đều hôn Mã Lạc Xuyên (... ). Vậy lần này là bởi vì chuyện gì mà chị ấy lại nhiệt tình bộc lộ tình cảm hôn mình đây? Ưm, hình như cũng không thể hỏi tiếp... Cảm tình đầy ắp trong dòng dẫn dắt cơ thể và đôi môi Lương Tiểu Nhu nhiệt tình ứng đón Mã Lạc Xuyên, chỉ vì nụ cười nở rộ trên gương mặt Mã Lạc Xuyên.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, càng lúc càng kéo dài.
"Chậm, chậm đã." Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó rất quan trọng, giãy dụa rời khỏi cánh môi thơm nóng bỏng dữ dội của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu nâng người dậy, "Chú ý tay phải của chị một chút!"
Mã Lạc Xuyên hơi bối rối, chân mày nhướng nhẹ, rũ mắt xuống nói: "Em nôn nóng quá rồi, chúng ta còn chưa làm tới bước đó mà. Hay là nói..." khóe môi hơi nhướng lên, nở một nụ cười đẹp lại xấu xa. "Em ngại chúng ta làm quá chậm?"
Lương Tiểu Nhu ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng, sau đó mặt đỏ ửng lên.
"Chị đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?!" Lương Tiểu Nhu xấu hổ nhìn chằm chằm Mã Lạc Xuyên 'nói chuyện không biết lựa lời', "Em nói tay phải của chị bị thương, bác sĩ nói nếu chị cố gắng quá sức sẽ làm cho tổn thương càng kéo dài, cho nên trong khoảng thời gian này không được để cánh tay này dùng sức, tránh vận động mạnh."
Lương Tiểu Nhu nghiêm túc sờ đầu Mã Lạc Xuyên, tựa như vô số lần Mã Lạc Xuyên đã làm với cô ấy vậy, trong đôi mắt che giấu sự vui vẻ, nói nhấn mạnh: "Hiểu chưa? Phải tránh vận động mạnh dưới mọi hình thức."
Mã Lạc Xuyên càu nhàu, "Đây là đúng tin xấu mà." Mã Lạc Xuyên ngồi dậy, nhìn nơi bị băng vải trắng trên cánh tay phải, rất muốn tháo nó xuống. Cô thở dài, nghe có vẻ rất rối rắm. "Đêm còn dài, làm gì mới tốt đây?"
"Đọc sách, xem phim, xem TV, lên mạng..." Lương Tiểu Nhu nhiệt tình tích cực liệt kê ra cho Mã Lạc Xuyên
"Có ý gì đây? Mã Lạc Xuyên vô cảm liếc nhìn Lương Tiểu Nhu, tỏ vẻ như rất ghét bỏ những thứ Lương Tiểu Nhu nói.
Lương Tiểu Nhu không nói gì chỉ hơi giật khóe môi.
"Chán nhất là mai còn phải đi họp, phải nhìn thấy Sir Phùng." Mã Lạc Xuyên lấy tay trái ôm gối, trùm lên mặt của mình, tiếng oán trách nghèn nghẹt phát ra từ dưới gối. "Nói cách khách, mai còn phải dậy sớm." Ngay sau đó cô lại mở gối ra, chán nản nhìn Lương Tiểu Nhu. "Em nói xem, có phải rất phiền phức không?"
Lương Tiểu Nhu nghe Mã Lạc Xuyên nói xong, như nghĩ tới còn có chút chuyện, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng, lấy chiếc chìa khóa mà cô đã chuẩn bị hai hôm trước từ trong túi xách ra, Lương Tiểu Nhu chăm chú nhìn vào mắt Mã Lạc Xuyên, giống như không hề để ý nói: "Nếu suy đoán của chị là chính xác, vậy dì Thường chắc cũng có người làm bạn? Vậy chị... có muốn đến nhà em ở hay không? Dù sao Thinh Thinh cũng đã tính dọn đến chỗ A Sâm, nhà em cũng gần Sở Cảnh sát hơn, có thể tiết kiệm không ít thời gian... Với lại, chị bị như vậy đi tới đi lui cũng phiền phức..."
"Ý của em là... sống chung?" Mã Lạc Xuyên từ từ ngước mắt nhìn Lương Tiểu Nhu, chiếc chìa khóa trong tay thoáng như có sức nặng ngàn cân, lại nóng giống như đốt lửa trong lòng bàn tay cô.
"À, ừ, xem như là vậy đi." Lương Tiểu Nhu nuốt nước bọt, trong tim như đang nổi trống càng thêm hồi hộp.
Chị ấy có thể đồng ý không? Sẽ đồng ý hay không? Có khi nào chị ấy cho là mình quá lỗ mãng hay không? Lỡ như chị ấy không đồng ý thì phải làm sao...
Trong đôi mắt màu hổ phách của Mã Lạc Xuyên mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng trả lời: "Ok, tôi đồng ý." Cô nâng lòng bàn tay lên, nhìn một cách cẩn thận, trong giọng nói như mang theo tiếng cười. "Móc chìa khóa này là đồ tình nhân đúng không, vậy chắc còn có một cái nữa?"
Trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lương Tiểu Nhu hiện lên chút xấu hổ, "Ừ, nhìn có đẹp không?"
Mã Lạc Xuyên nén cười, "Ừ, nhìn đẹp lắm." Nhưng lại nhanh chóng chèn thêm một câu. "Nhưng vẫn thấy em đẹp hơn."
"A" Lương Tiểu Nhu không ngại Mã Lạc Xuyên thẳng thắng khen mình như vậy, cho dù đã quen rồi nhưng trong tim vẫn sinh một cảm giác ngọt ngào.
Băng sơn mặt than gì kia chứ, chị ấy rõ ràng là sắc lang đội lốt người.
Mã Lạc Xuyên nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, có vẻ như rất nghiêm túc mà trưng cầu ý kiến của Lương Tiểu Nhu: "Theo logic thì Đậu Đỏ cũng có thể theo tôi đến đây, phải không?"
Nụ cười hớn hở trên mặt Lương Tiểu Nhu bị đơ luôn rồi.
Hết Chương
Cuối cùng chế Lương cũng chịu rủ chế Mã về sống chung rồi =)))))