Sau khi trải qua một hồi được cô khuyên nhủ, cô Trương thật sự miễn cưỡng đồng ý bản thân vào xem thử. Lương Tiểu Nhu ngồi trong phòng điều khiển, thấy cô Trương sợ sệt ngồi trên ghế, cũng không dám nhìn thẳng Trương Đông Ni, mà chỉ hơi nhìn xuống, lén nhìn hắn từ dưới mi mắt, ngón tay trên bàn di chuyển một cách vô thức.
"Chồng à, em cảm thấy... hay là anh nói ra đi... Cô gái đó đang ở đâu?"
Từ sau khi cô Trương đi vào, thái độ của Trương Đông Ni đã thay đổi. Không còn cợt nhả như khi đối mặt với Thẩm Hùng, mà nhăn mặt lại, vào lúc này nhìn chằm chằm vợ của mình không chớp mắt. "Là bọn họ bảo em tới hỏi à?" Hắn hướng xuống không thể nhìn thấy bên ngoài cửa số.
Nghe được câu hỏi của hắn, cô Trương cũng hơi hoảng hốt đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ hướng mà cô nhìn qua, chỗ đó tối đen như mực. Sau đó, như là không thể kiểm soát được đôi mắt mình, nhìn vào tầm mắt của Trương Đông Ni, lông mi run rẩy, chớp mắt, lại lắc đầu nhẹ.
"Tại sao anh phải nói cho bọn họ biết? Anh nhận được gì nào?" Trương Đông Ni nheo mắt nhìn vợ của mình, khẽ nói: "Bọn họ muốn đổ hết trách nhiệm lên cho anh, An à."
An là tên của cô gái.
"Em không tin anh cùng A Kiều tra tấn những cô gái đó còn giết người..." Giọng nói nghẹn ngào của cô gái sột soạt từ micro phát tới trong phòng điều khiển, Lương Tiểu Nhu lắng nghe một cách cẩn thận. "Nếu A Kiều cách xa chúng ta, thì chuyện này sẽ không xảy ra. Chúng ta, chúng ta vốn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng A Kiều lại làm hỏng tất cả..." Cô gái cầm đôi tay Trương Đông Ni bị còng, "Em muốn anh nói cho em biết, Đông Ni, A Kiều đã giấu cô gái đó ở đâu?"
Trương Đông Ni chớp mắt mấy cái, "Anh không thể nói."
"Em xin anh, xin anh hãy ngừng lại đi..." Giọng nói của cô gái ai oán tha thiết, cô ấy đau lòng nhìn Trương Đông Ni. "Nói cho em biết đi." Cô gái lắc tay hắn. "Cô gái đó, đang ở đâu?"
Trương Đông Ni giống như bị đả động bởi lời vợ hắn nói, ánh mắt hắn vội vàng lướt qua cô, rũ mày xuống, sau một lúc lâu mới thì thầm: "Có một cái kho hàng." Hắn đảo mắt, "Chỉ có cha của A Kiều mới có chìa khóa.: Nói xong lại ngẩng lên nhìn cô gái.
Trên gương mặt nhợt nhạt của cô gái rốc cuộc cũng đã xuất hiện một nụ cười.
Cô gái thất tha thất thiểu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt vẫn còn rất xanh xao. Lương Tiểu Nhu ngay lập tức ra gặp cô ấy, đỡ cô ấy ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách. "Uống miếng nước đi, rồi cô sẽ cảm thấy tốt hơn."
Cô gái hơi miễn cưỡng nở nụ cười, "Hiện tại mọi người có thể đi tìm người rồi?"
"Ừ, tôi đã sai cấp dưới đi." Lương Tiểu Nhu cầm tay cô Trương, ngón tay cô vô thức chạm lướt qua lòng bàn tay của cô ấy. "Cô làm tốt lắm, bây giờ ở đây nghỉ ngơi một chút, có được không?"
Cô Trương gật đầu, lặng lẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Lương Tiểu Nhu lấy tay ra, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Cô để cho một đồng nghiệp trông chừng cô Trương, sau đó trở về phòng họp.
Trong phòng họp ngoài thiếu Thẩm Hùng, Tiểu Thắng và một số đồng nghiệp tổ khác, còn lại mọi người đểu ờ đó. Vu Nhiễm khó hiểu: "Madam, hành động giải cứu lần này, cô chỉ điều đội trưởng, Tiểu Thắng và vài người đi, có thể sẽ gặp vấn đề gì không?" Càng kì lạ hơn là, Madam luôn thích xông pha trước nhất lại ở lại rất khác thường, quá bất thường.
"Vài người bọn họ là đủ rồi." Lương Tiểu Nhu mở lại ghi hình lúc nãy theo dõi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt lẳng lặng dừng trên màn hình. "Có lẽ, bọn họ sẽ không tìm thấy gì hết."
"Hả?" Vu Nhiễm thắc mắc.
Lương Tiểu Nhu không trả lời, hỏi lại: "Nhiễm Nhiễm, cô không cảm thấy rất kì lạ sao? Trước khi bắt Trương Đông Ni, tôi đã điều tra thông tin của hắn. tuổi thì hắn bị mẹ bỏ, mẹ hắn cai nghiện ma túy xong mới về nhận lại hắn. Nhưng đến khi Trương Đông Ni tuổi, bà ta lại bị bắt vì tội bán dâm, sau đó thì hắn mới được đưa vào trại trẻ mồ côi."
"Hèn gì hắn hận phụ nữ đến vậy." Vu Nhiễm thấy nhưng không thể trách mà nói.
Vấn đề tâm lý chung của tội phạm thường là bởi vì khi con bé gia đình đã để lại cho bọn họ bóng ma, Trương Đông Ni cũng có thể xem như một dạng điển hình. Bởi vì bị mẹ mình vứt bỏ, cho nên trở nên độc ác, cho nên hận phụ nữ.
Các đầu ngón tay của Lương Tiểu Nhu cong lên, từng ngón gõ lên mặt bàn, dường như có nhịp điệu. "Cái này có giống như một loại tín hiệu hay không? Cô ngước mắt lên hỏi Vu Nhiễm.
"Sao?" Vu Nhiễm thật sự cảm thấy là mình không theo kịp suy nghĩ của Madam,
"Ý mà tôi muốn nói là, Trương Đông Ni không có bất kì ai ủng hộ, không có chỗ dựa, không có cảm giác an toàn, cho nên hắn không thể tự tin để dẫn dắt hành động phạm tội này?" Lương Tiểu Nhu mỉm cười, một lần nữa kéo chủ đề quay về.
"Cho nên hắn cần đồng sự, hắn phải là người lãnh đạo tinh thần trong tổ hai người. Không phải có Vương Kiểu à, hồi nãy không phải cô Trương cũng nói như vậy?"
Lương Tiểu Ngu nghiêng đầu, "Chỗ này càng thêm kì lạ." Cô chậm rãi nói: "Chúng ta còn chưa có định tội Vương Kiều, nhưng cô ấy vẫn nói với Trương Đông Ni tất cả đều là lỗi của Vương Kiều, trông thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng cô cẩn thận ngẫm lại đi, hành vi này của cô ấy dường như là đang nói dối chúng ta."
"Này..." Vu Nhiễm nghẹn lời.
"Còn nữa, cô lại đây xem đoạn ghi hình này." Cô vẫy tay với Vu Nhiễm, trả lùi đến đoạn trước khi Thẩm Hùng đi vào. "Cô xem, hắn ở trước mặt cảnh sát thì khí thế rất mạnh mẹ. Thậm chí là đối mặt với Thẩm Hùng có kinh nghiệm dày dạn, hắn cũng có thể xấc láo, nhưng cũng có thể nhanh chóng thấy được ý đồ sáo rỗng của hắn. Nhưng mà..." Cô trả đến đoạn cô Trương đi vào phòng thẩm vấn, "Cô nhìn kỹ chỗ này, vợ hắn vừa đi vào, biểu hiện của hắn hoàn toàn thay đổi."
Vu Nhiễm khom lưng xuống nhìn nghiêm túc, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
"Và, cô Trương thật sự sợ hãi sao? Cô chú ý ánh mắt cô ấy, lúc đầu vốn không dám nhìn Trương Đông Ni, ngón tay lại như vân vê cái gì đó ở trên bàn. Sau đó lại có thể nhìn thẳng vào mặt hắn, nếu cô ấy thật sự sợ hãi, thì cô ấy phải đưa mắt nhìn chỗ khác. Với lại, cô xem ở đây, lúc này cô ấy quay đầu giống như lơ đãng nhìn những hình ảnh dán trên tường, cô ấy lại đặc biệt bình tĩnh khác thường, căn bản là không bị dọa. Mà cô ấy làm ra một số hành động, cho dù là nháy mắt lắc đầu hay là cầm tay hắn hươ hươ, đều mang theo một nhịp điệu cảm xúc không đổi, cô không cảm thấy là cái này... giống như tín hiệu trao đổi của bọn họ à? Còn có Trương Đông Ni, cả quá trình, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vợ mình, không hề rời mắt, có vẻ như đang chờ cô ấy cho hắn tín hiệu." Lương Tiểu Nhu lại gõ lên mặt bàn, ánh mắt mong đợi nhìn Vu Nhiễm, vênh cằm lên.
Vu Nhiễm hiểu được, "Ý của Madam là..."
Lương Tiểu Nhu gật đầu nhướng mày, "Chỉ sợ, chủ mưu thật sự lại là cô Trương."
Cô Trương? Cô gái trẻ tuổi đó, lại là chủ mưu của vụ án này? Nói cách khác, những lời Trương Đông Ni nói là giả? Đây chẳng qua là vợ hắn ra chỉ thị cho hắn mà thôi? Nhưng tại sao, tại sao cô ấy phải ngược đãi những cô gái yếu ớt giống mình? Rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy, tâm tính sao lại âm u đến thế? Vu Nhiễm có nhiều suy nghĩ không thể lý giải.
Nhưng Nhưng vẫn thể hiện dáng vẻ đáng thương hiền lành ở trước mặt bọn họ, thậm chí còn có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà không xem ai ra gì, ra chỉ thị cho Trương Đông Ni. Ý định và sự tỉ mỉ kỹ lưỡng này... Vu Nhiễm thấy rét lạnh trong lòng.
"Lúc cô ấy đi ra, tôi chỉ muốn an ủi cô ấy để cô ấy bình tĩnh lại, nên cầm tay cô ấy, lại phát hiện tay cô ấy có nhiều vết chai sần, thô ráp hơn rất nhiều so với tay của các cô gái bình thường, giống như có thói quen dùng công cụ. Lúc nãy để xác minh, tôi lại nắm một chút, chạn vào vết chai chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đặc biệt nặng."
Vu Nhiễm làm dáng vẻ như bừng tỉnh đại bộ, "Hèn gì mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cô ấy luôn siết chât tay vào nhau, còn tưởng rẳng cô ất đang sợ hãi, xem ra là không muốn bị chúng ta phát hiện ra dấu vết gì đây."
Lương Tiểu Nhu mím môi, bắt điện thoại, sau đó cất điện thoại nói với Vu Nhiễm: "Thẩm Hùng bọn họ tìm thấy kho hàng đó rồi, bên trong không có một bóng người. Đúng thật lả giả."
Vu Nhiễm nín thở, "Như vậy..."
"Madam, lại đây một chút, tôi đã tách được âm quỹ ra rồi!" Thạc Tử hào hứng từ phòng âm thanh nhú ra, gọi bọn họ. Lương Tiểu Nhu và Vu Nhiễm nhìn nhau, đi qua.
"Cái này đúng là rất khó xử lý, nhưng cũng không làm khó được tôi." Thạc Tử tháo kính ra xoa xoa, tự hào tranh công. Hắn bấm nút mở, quay đầu lại nhìn bọn họ. "Nhưng mà, hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, giọng nói không phải của Trương Đông Ni."
Ngay từ đầu là tiếng khóc thét chói tai của một cô gái, còn có tiếng thở hổn hển, sau đó lại có thêm một âm thanh khác, là một giọng nữ nhẹ yếu ớt.
"Thật là dễ trị cái đồ đê tiện này.... Mày thích lắm, phải không?"
"Tha cho tôi, tôi cầu xin cô..."
"Tha cho mày? Mày không phải thích nhất như vậy à... Cái thứ đê tiện bẩn thỉu luôn thích mà... Giết nó đi, em chơi nó chán rồi..."
Cái giọng này, Lương Tiểu Nhu vừa nghe đã nhận ra, kéo dài, nhẹ nhàng, lúc này lại đầy đen tối trong DVD. Vừa nãy cô mới nghe được cái giọng này từ đoạn ghi hình trong phòng thẩm vấn, là cô Trương, cô gái trẻ ngoài mặt dịu dàng yếu đuối nhưng thật ra nội tâm lại u ám thâm độc.
Mặc dù cô đã đoán ra được chủ mưu thật sự là cô Trương, nhưng nghe thấy tiếng cô ấy thờ ơ ra lệnh cho chồng mình giết chết Vương Bella nạn nhan đầu tiên thì vẫn rất kinh sợ trong lòng.
Không một ai nghĩ đến, nội tâm của cô ấy lại tăm tối đến vậy.
"Còn nữa, Madam, tôi đã tìm được hồ sơ của cô Trương. Rất khó tìm, không biết vì sao những tư liệu có liên quan đến cô ấy ở nhiều nơi đều đã bị tiêu hủy, tôi khó khăn lắm mới tra được." Thạc Tử điều bỏ vốn liêu, chỉ đưa cho Lương Tiểu Nhu xem. "An, là tên cô ấy đúng không? Lúc cô ấy tuổi bị bệnh nên được đưa vào bệnh viện Queen Mary, ở trong đó lại bị ngược đãi, bị đánh rất thê thảm, nhưng án lạm dụng nhi đồng lại bị bác bỏ. Bác sĩ phỏng đoán cô ấy bị cha và anh hai mình lạm dụng, khuyên nhủ động viên nên đi báo án. Nhưng khi cô ấy làm vậy, thì mẹ cô ấy lại ra mặt cáo buộc cô ấy nói dối, cho nên vụ án này cũng bởi vì như vậy mà chẳng giải quyết được gì."
"Thì ra là vậy. Cô ấy cảm thấy mình bị mẹ ruồng bỏ, cho nên từ trong việc ngược đãi người khác mà tìm được khoái cảm trả thù, thích thú hành vi man rợ đã từng áp đặt trên người mình." Vu Nhiễm nói: "Hành vi của An rất kì lạ, vốn là người bị ngược đãi lại trở thành người đi ngược đãi."
"Sao vậy? Tỷ lệ của loại như vậy rất hiếm thấy à?" Thạc Tử nhìn về phía Vu Nhiễm.
Vu Nhiễm khẽ gật đầu, "Không nhiều lắm, cỡ khoảng /."
"Vậy mà chúng ta cũng gặp được một người?" Thạc Tử vả vào miệng, tự giễu, quay đầu vừa tính nói chuyện với Madam, lại thấy cô đã đứng dậy chạy xông ra ngoài.
Lương Tiểu Nhu vội vã lao vào phòng khách, dạo một vòng, người vốn phải ngoan ngoãn ngồi trong góc đã biến mất. Cô lạnh lùng đanh mặt lại hỏi người đồng nghiệp kia, "Không phải tôi kêu cậu trông chừng cô gái đó sao? Người đâu?"
Đồng nghiệp là một cậu trai trẻ, lần đầu gặp vụ án lớn, mặc dù chỉ được giao nhiệm vụ trông chừng đơn giản, nhưng trong lòng cũng rất kích động. Vào lúc này bị Madam trừng mắt làm cậu ta bị hoảng sợ, run lẩy bẩy nói ngập ngừng: "Tôi... Cô ấy nói cô ấy muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, tôi thấy cô ấy luôn run rẩy, giống như thật sự rất sợ, cho rằng cô ấy muốn đi hút thuốc là để bình tĩnh lại, nên để cho cô ấy đi..."
Ai tới nói cho cậu ta biết, tại sao Madam Lương trừng mắt nhìn lại đáng sợ đến như vậy! Thật sự giống y như hợp thể với Madam Mã gì đó của MBA sao! Cái dạng này chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã làm sợ phát run!
Chết tiệt!
Lương Tiểu Nhu khẽ mắng một tiếng.
Vốn là không đủ bằng chứng xác thực, hơn nữa cô cũng chưa chắn chắn, cho nên cô mới làm ra vẻ như không nhìn ra được gì để làm cho cô Trương yên tâm. Thế mà, cô ta lại nhân cơ hội này chạy trốn! Tâm tư thật sự quá khó lường! Mà cô cũng sơ sót, đánh giá quá thấp tâm tư của cô gái này.
Cửa đột phá hiện tại. chỉ có thể là Trương Đông Ni.
Cô vội vàng quay đầu đi vào phòng thẩm vấn, đóng cửa lại, động tác thong thả lại ngồi xuống đối diện Trương Đông Ni.
"Chúng tôi đã biết An là đồng lõa của anh, cô ấy mới người nắm đầu, là cô ấy kêu anh đi bắt người vô tội về, là cô ấy kêu anh lạm dụng những cô gái đó, là cô ấy kêu anh giết Vương Bella, có phải không?"'
Lương Tiểu Nhu nhìn vào mắt Trương Đông Ni, không sử dụng chiến thuật nghi binh nữa, mà lựa chọn đánh trực tiếp vào vấn đề.
Đã không còn bao nhiêu thời gian. Nếu An trốn thoát, vậy thì chứng tỏ là cô ta đã đoán được bọn họ biết rồi. Lần này có khi nào là cô ấy trở về để giết Trần Hinh hay không? Lương Tiểu Nhu nắm chặt nắm tay, bọn họ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!
"Cô đang nói cái gì vậy, Madam? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?" Trương Đông Ni nhoẻn miệng tạo thành một nụ cười kì lạ, đối mặt với cô.
"Đủ rồi, anh không cần phải diễn nữa! Nói cho tôi biết, tại sao anh phải bảo vệ cô ấy?"
"Cô ấy là vợ của tôi!" Hắn chỉ nói một câu như vậy, sau đó cho dù Lương Tiểu Nhu có lại hỏi hắn như thế nào, hắn vẫn giữ im lặng.
Ầm! Lương Tiểu Nhu đập lên mặt bàn, cắn môi dưới.
Cũng thật không biết An đã tẩy não Trương Đông Ni như thế nào, khiến cho hắn có thể trung thành mù quáng như vậy với cô ta! Mềm cứng gì cũng không chịu, được lắm, đúng thật sự là một tên phục tùng đủ tiêu chuẩn! Nhưng mà, bây giờ cô nên làm gì đây? Nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Đông Ni không chịu nói, bọn họ lại không tìm được An đã đi đâu, làm sao để cứu được Trần Hinh?
Nói đến cùng, vẫn là trách cô quá tự tin, cho rằng An không nhìn ra ý định của cô! Cô cũng đánh giá thấp tình yêu của Trương Đông đối với An!
Lương Tiểu Nhu nhíu mày, khó thở, sắc mặt tái nhợt. Trong mấy năm qua, lần đầu tiên tận đáy lòng lòng cô sinh ra một cảm giác cùng loại với tuyệt vọng.
Cô không biết bây giờ phải làm sao? Cô không biết nên đuổi theo hướng nào? Thậm chí cô còn không biết, bước tiếp theo cô nên đi như thế nào?
Thời gian tích tắc trôi qua, sự vô hình bên trong lại cho cô một áp lực nặng nề.
Từng phút từng giây đang trôi đi, mà tính mạng của Trần Hinh không chừng cũng có thể bị đe dọa, cô lại ở đây không biết phải làm sao mới đúng! Lương Tiểu Nhu thật sự rất ghét cái cảm giác này.
Cô phải làm gì đây?
Ngay vào lúc Lương Tiểu Nhu bối rối, bất lực, hoang mang lo lắng không có cách nào giữ được bình tĩnh, điện thoại trong túi áo reo lên.
Là tiếng đàn tranh nhu hòa du dương tha thiết.
Trong thời khắc này, giai điệu thanh lịch quá đỗi diệu kì này đã xoa dịu nội tâm vô cùng lo lắng bất an của Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu ngơ ngác lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào từ "Lạc" trong một lúc lâu, mới để lên tai nghe.
"Tiểu Nhu." Mỗi lần gọi điện thoại, Lạc Xuyên luôn sẽ nói câu mở đầu như vậy, không giống người bình thường luôn bất thình lình nói "Alo", mà mỗi khi Lương Tiểu Nhu nghe thấy tên của mình được Lạc Xuyên khẽ gọi lên, cô cũng đều sinh ra một cảm giác yên tâm đầy ấm áp.
Mà lần này, cũng không ngoại lệ.
Giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Xuyên phảng phất như một dòng suối mát giữa sa mạc, làm cho lòng cô đang khô cằn nóng bức tới cực điểm ngay lập tức đã trở lại ướt át bình yên lặng lẽ.
"Buổi trưa tôi nhìn thấy một cô gái xuất hiện ở chỗ em, cảm thấy biểu hiện của cô ta có chút không đúng, nên đã theo dõi cô ta, lại bất ngờ phát hiện một số chuyện kì lạ. Theo tôi suy đoán thì cô gái này có lẽ là kẻ chủ chốt trong vụ án mà em đang điều tra. Giờ tôi đang ở cánh rừng khu Du Ma Địa, em có thể chạy tới ngay không... Tiểu Nhu?"
Lương Tiểu Nhu nắm chặt điện thoại. cổ họng khàn khàn, khẽ gọi một tiếng: "Lạc Xuyên..."
Lời nói của Lạc Xuyên là thuốc an thần của cô, đi theo cô ấy, tin tưởng cô ấy, mãi mãi cũng không hề sai.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, giọng nói khiến lòng người bình yên của Lạc Xuyên lại vang lên lần nữa: "Tin tưởng bản thân, giờ thì cứ đến đây đi, tôi ở đây đợi em."
"Em lập tức đến liền!" Lương Tiểu Nhu mím môi, trong mắt lại lóe ánh sáng kiên định.
Đúng vậy, đến lúc này, còn gì để do dự? Lương Tiểu Nhu, cô phải biết rằng, còn có tính mạng của một cô gái nắm giữ trên tay cô, cô còn ở đây suy nghĩ để làm chi? Làm gì còn thời gian để cho cô yếu đuối?
Nhưng mà...
Lương Tiểu Nhu cất điện thoại, chỉ huy nhóm người Nhiễm Nhiễm phi nước đại xuống lầu lái xe đi nhanh, trong đầu bỗng nhiên lại mơ hồ lướt qua một suy nghĩ.
Gặp gỡ Lạc Xuyên, mình càng trở nên yếu đuối hay là càng kiên cường hơn đây?
Hết Chương
Hình như bộ này không được yêu thích như Thục Nữ thì phải, hay là mọi người chạy sang chỗ khác đọc chứ không đọc trong nhà mình. Hôm nọ có bạn lại đi hỏi bạn mình (admin một trang truyện) về thời gian ra chương (dù trong trang đó chưa hề post bộ này) mà lại không hỏi trực tiếp mình ^^! ngộ nhĩ ~