giờ tối, Lương Tiểu Nhu và Vu Nhiễm đi đến nhà Phương Phi, đã sớm có nhiều người tới. Đưa mắt nhìn quanh, không thấy Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu có chút thắc mắc, kì lạ, hồi nãy không phải chị ấy còn nhắn tin nói sẽ đến sớm hơn sao.
"Madam Lương, Nhiễm Nhiễm, hai người tới rồi à!" Nhìn thấy họ tới, Phương Phi nhảy bật ra đi đến trước mặt họ, mặt mày hớn hở chào đón họ.
Còn có một người phụ nữ trung niên cũng ra đón, mặc tạp dề, gương mặt nở một nụ cười dịu dàng. "Là Madam Tổ Trọng án và cô Vu đúng không, đã luôn nghe thấy Phương Phi nhắc tới hai người, thật sự cám ơn hai người đã chiếu cố Phương Phi."
"Đâu có đâu có." Lương Tiểu Nhu cười có chút xấu hổ, thực tế thì cái này nói ra không phải Lạc Xuyên sao, cô làm gì có chiếu cố đồ quỷ nhỏ này.
Đi ra sau cùng là Dương Dật Thanh mặc quần áo bình thường ở nhà, khác xa hoàn toàn với phong cách sành điệu của người ban ngày mặc vest mang giày da. Dương Dật Thanh mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng hiền lành như thế. "Madam Lương, mọi người tới rồi à." Nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh của Lương Tiểu Nhu, đôi mắt anh khẽ nhướng lên, đảo mắt một vòng mới nói: "À, Madam Mã không cùng đến với Madam Lương sao?"
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu lạnh lẽo, vẻ mặt vô cảm: "Sếp Dương cũng biết Madam Mã sao?" Khẽ nhếch khóe miệng, nét mặt cười như không cười, "Sao Sếp Dương lại cho rằng Madam Mã sẽ cùng đến đây với tôi?"
Dương Dật Thanh lắc lắc tay, "Không có, tôi chỉ hỏi đại thôi. Bởi vì trước đây nghe nói quan hệ của cô và Madam Mã rất tốt, vì vậy mới cho rằng cô ấy sẽ đến chung với cô. Không biết Madam Lương có phải là bạn của Madam Mã hay không?"
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?" Khóe miệng tươi cười co rút, mặt Lương Tiểu Nhu không đổi sắc nhìn Dương Dật Thanh.
Dương Dật Thanh nhún vai buông tay, vẻ mặt vô tội, lại cười có chút ranh mãnh. "Nếu nói như vậy, không biết Madam Lương có thể giúp tôi kéo dây hay không? Tôi quý mến Madam Mã đã lâu."
Giống như giỡn lại như không phải giỡn, vẻ mặt cũng không biết là đùa giỡn hay là nghiêm túc.
Đôi mắt Lương Tiểu Nhu hơi nheo lại, giọng nói có chút lạnh: "Vấn đề này chỉ sợ tôi không giúp được anh, anh nên tự mình đi hỏi cô ấy."
"Ừ, tôi chắc chắn sẽ hỏi." Dương Dật Thanh mỉm cười đáp lại.
Lương Tiểu Nhu cũng mỉm cười nhìn thẳng Dương Dật Thanh, đột nhiên như có lòng tốt nhắc nhở: "Lois là người tương đối lạnh lùng, anh tốt nhất không nên đụng vào đinh."
Dương Dật Thanh vuốt cằm, "Xin nghe, tôi sẽ nhớ ở trong lòng."
Hai người đứng đối mặt, lặng lẽ nhưng lại có một cảm giác khí thế không ai nhường ai.
"Hai người đang nói chuyện gì á? Lầm bầm lèm bèm." Phương Phi đụng vào vai Dương Dật Thanh, bất mãn mà cằn nhằn với anh: "Anh chết dí ở đây làm gì? Chặn hết cửa rồi còn gì! Madam Lương người ta là khách, anh ở đây làm cho người ta phải đứng lâu như vậy là sao hả. Mau tránh ra."
Mà, Madam Lương với anh họ đứng đây, sao lại có cảm giác là lạ vậy ta?
Dương Dật Thanh sờ sờ mũi, chịu em họ quở trách: "Là anh sai rồi." Buông tay lịch sự nhìn về phía Lương Tiểu Nhu, làm cử chỉ mời vào: "Mời hai người vào phòng khách ngồi."
Vu Nhiễm cười với Dương Dật Thanh, trong khi Lương Tiểu Nhu lại tỏ thái độ thờ ơ gật đầu, trực tiếp đi lướt qua anh, đi đến phòng khách nơi tất cả mọi người đang tụ tập.
Lương Tiểu Nhu ngồi trên ghế sô pha, cả người đặc biệt có chút căng thẳng.
Dương Dật Thanh người này, lời anh ta nói có ý gì? Quý mến? Là ý nói anh ta thích Lạc Xuyên sao? Nhưng không phải anh ta mới từ Canada về à, làm sao lại quen biết Lạc Xuyên... Mà vào lúc này anh ta lại xuất hiện ở đây, là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là còn lý do khác? Có lẽ nào anh ta đã nhìn thấy được cái gì đó?
Từng câu hỏi nối tiếp nhau, Lương Tiểu Nhu xoa giữa chân mày của mình, không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Cho dù như thế nào, binh tới tướng đỡ, thủy đến thổ đấu.
Nhưng mà, Dương Dật Thanh, người đàn ông này khẳng định không phải đơn giản.
Lạc Xuyên thật đúng là được yêu thích, có người mới từ nước ngoài về đã quý mến rồi... Lương Tiểu Nhu bĩu môi, trong lòng ghen tuông. Lấy điện thoại ra, bíp bíp, gửi một tin nhắn đi. 【Chừng nào chị mới đến?】
Rất nhanh, điện thoại đã rung lên.
Khóe miệng của Lương Tiểu Nhu khẽ nhếch.
【Bây giờ.】
Sau đó tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tiểu Nhu đang chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa, thì lại bị Dương Dật Thanh đi trước, chỉ có thể nghiến răng đi theo sau.
Cửa mở ra, Mã Lạc Xuyên mặc áo khoác dài màu trắng, ở trong mặc áo sơ mi mỏng màu xám nhung, và quần màu nâu sẫm cao cấp, đơn giản thanh lịch, lại làm cho người ta say đắm. Mái tóc dài đen tuyền mượt mà lõa xõa rũ xuống, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cũng chẳng thể nào che dấu được khí chất đẹp đẽ hoàn hảo.
Dương Dật Thanh dường như hơi giật mình một chút, Lương Tiểu Nhu chú ý thấy, khẽ hừ.
Nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông sạch sẽ đẹp trai lại có chút thân quen, trong mắt Mã Lạc Xuyên xẹt lên vẻ kinh ngạc, sửng sốt một chút sau đó khẽ hỏi thăm dò: "Ivan?"
Dương Dật Thanh rất vui vẻ mà gật đầu, nghiêng người qua để cho cô đi vào, "Lois, cô còn nhớ tôi? Thật sự là làm tôi hãnh diện! Chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau rồi!"
Hiện tại đến lượt Lương Tiểu Nhu ngây người. Hai người bọn họ đã quen biết từ trước sao?
"Ừ, đã lâu rồi." Vẻ mặt của Mã Lạc Xuyên cũng hiện lên một chút cảm thán. "Không nghĩ tới thì ra anh họ của Phương Phi là anh, lần này về là vì lý do gì?"
"À, cô biết đấy, Sếp Cao đi Anh, tôi sẽ tạm thời tiếp nhận công việc của anh ấy, được điều đến Tổ Pháp chứng."
"Chuyện này không phải là quá hợp lý rồi sao, hóa nghiệm mấy cái đó đều là sở trường của anh."
"Ha ha, cô đừng cười tôi, tôi làm sao so với Sếp Cao cao quý được, với lại, tôi chỉ mới về nước, còn có rất nhiều thứ không hiểu."
Tính tình Lạc Xuyên đó giờ luôn lạnh lùng, rất hiếm khi thấy cô ấy có thể nói chuyện với một người đến xem như bên cạnh không có ai, giống như giữa hai người đã quen biết từ rất lâu, với lại còn rất thân quen. Hơn nữa, người đó còn là một người đàn ông, và người đàn đông đó rất có thể cũng thích ấy cô.
Lương Tiểu Nhu cảm thấy bản thân không còn được bình tĩnh.
Cô cố ý cố gắng hắng giọng, để gây sự chú ý tới ai đó.
Mà không làm cho cô thất vọng là tầm mắt của người đó quả thật đã lập tức dừng trên người cô. Mã Lạc Xuyên nhìn cô, không tỏ thái độ gì chỉ hơi nhướng mày, thản nhiên nói một câu, "Cô cũng tới rồi à." Sau đó lại quay người qua tiếp tục trò chuyện với Dương Dật Thanh.
Cái trán của Lương Tiểu Nhu nổi lên gân xanh.
Còn dám chơi trò "Người yêu gặp mặt giả vờ không biết" với mình?! Lạnh nhạt như vậy, còn vênh mặt lên cho mình nhìn?! Tối qua là ai nằm ì trên cánh tay mình không chịu đi (Madam Mã: Tôi nào có...)?! Được lắm, bây giờ có nhiều người, lại gặp được người thương cũ (...), thì có thể vất bỏ mình qua một bên! Chơi thì chơi, ai không dám hả!
Càng nghĩ càng tức đến thở hồng hộc, cho đến khi mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm tối, cô còn cố tình chọn chỗ cách xa băng sơn, bản mặt cáu kỉnh muốn chết đi được.
Những món ăn trên bàn rất hấp dẫn, cánh gà nấu vang đỏ, trứng chiên phù dung, súp bào ngư tứ bảo, cá nấu cà tím, canh giò heo rau củ... Mùi thơm của món ăn lượn vòng, làm cho người nào cũng thèm nhỏ dải động ngón tay, Lương Tiểu Nhu lại cố tình như chẳng có chút hứng thú, miễn cưỡng đưa đến miệng cũng như đang nhai sáp, không nếm ra một chút hương vị nào.
Bên kia bàn ăn, Dương Dật Thanh có bao nhiêu hào hứng mà trò chuyện với Mã Lạc Xuyên, còn đặc biệt ân cần gặp đồ ăn cho cô ấy. Nét mặt Mã Lạc Xuyên không cười, cũng không có vẻ gì như không kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn gật đầu đáp lại, trông vẫn rất vui vẻ.
Lương Tiểu Nhu nhướng mắt nhìn bọn họ, lại cúi đầu, biểu hiện càng lạnh hơn.
Tâm sự tán gẫu, có cái gì mà nói vui vậy! Bình thường cũng đâu có thấy chị thích nói chuyện phiếm hả, không phải chị thích nhất lầm lì làm bản mặt ngầu vô đối à, sao bây giờ lại cởi mở nói chuyện với Dương Dật Thanh đó như vậy?
Đang âm thầm ai oán, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Trong lòng Lương Tiểu Nhu thắc mắc hơi giật nảy mình, lấy điện thoại ra xem thì thấy hiện lên một từ "Lạc" vô cùng giản đơn, thầm kín chợt tỏa sáng.
Vốn là "Đại băng sơn", nhưng sau khi bị ai đó cưỡng chế lẫn phóng ánh mắt lạnh lẽo qua thì cuối cùng sau đợt tấn công chung cuộc, cô ở ngoài mặt không tình nguyện nhưng thật ra trong lòng đang mừng thầm mà đổi thành cách gọi hiện tại.
Lương Tiểu Nhu nhướng mày, ngước mắt nhìn về ai đó đang trò chuyện, đúng lúc ai đó cũng đang nhìn về phía bên này, bốn mắt gặp nhau, trong đôi mắt màu nâu hổ phách hiện lên nét cười như không cười, đầy ẩn ý. Lương Tiểu Nhu ngay lập tức cảm thấy như có một làn sóng nhiệt vuốt qua hai má, mất cảnh giác quay đầu đi.
Cái chị này, lại đang đùa cái gì...
Mở tin nhắn ra. 【Sao không ăn cơm? Tay nghề của mẹ Phương Phi rất tốt, em nên ăn nhiều một chút. Hay là do em cứ bận nghĩ đến tôi nên không có thời gian ăn?】
Vẫn là cái giọng điệu tự kỉ lại tự cao tự đại, Lương Tiểu Nhu nhìn, rồi lại vô thức cong khóe miệng. Suy nghĩ một lúc, lại nhắn một cái tin trả lời.
【Đúng vậy, nhớ chị, ai bảo người nào chỉ lo nói chuyện với bạn cũ mà quên mất bạn gái của mình? Thấy ghét hơn nữa là còn làm bộ như không quen bạn gái... Mà, chị và Dương Dật Thanh đó quen biết hồi nào, cũng không phải mới quen?】
Gửi đi, mặt Lương Tiểu Nhu còn có chút đỏ, như vậy có phải có chút làm kiêu quá mức hay không?
Còn chưa tới một phút đồng hồ, điện thoại lại rung lên, lần này Lương Tiểu Nhu vội vàng bấm mở ra.
【A, thì ra là vậy, vậy đúng là tôi sai. Báo cáo Madam, xin cho tôi phút, tôi nhất định sẽ nói cho em biết toàn bộ sự việc rõ ràng không giấu giếm. Về phần tnoi chuyện với Ivan, cái này chẳng qua là phép lịch sự mà thôi, em biết không hả. Còn nữa, em trách tôi lạnh nhạt? Không bằng đợi chút nữa tôi qua hôn em nhé, sau đó tuyên bố quan hệ của chúng ta ở trước mặt mọi người?】
Tốc độ trả lời tin lại của ai đó thật sự quá nhanh, cũng không biết cô ấy làm sao vừa có thể làm dáng vẻ băng sơn nữ vương ngồi nghiêm túc trò chuyện, vừa nhắn tin, hơn nữa nội dung tin nhắn và biểu hiện của cô ấy hoàn toàn không hợp nhau.
Nếu chỉ nhìn tin nhắn mà đoán cái người nhắn tin này đi, cô nhất định sẽ cảm thấy người này là một tên playboy bất cần thích đùa giỡn, nhưng người này lại Thanh tra băng sơn bình thường luôn rất lạnh nhạt, có thể so với thánh mẫu thần thánh bất khả xâm phạm. Lương Tiểu Nhu thật sự nghi ngờ: Chị ấy có phải bị nhân cách phân liệt hay không?
Từ gốc "Hoa hoa công tử": công tử ăn chơi.
Sao chị ấy có thể mặt không đổi sắc mà nói ra, à không phải là viết ra những lời xấu hổ như vậy chứ?
Lương Tiểu Nhu nhịn không nỗi mà bật cười xì một tiếng, nỗi lo trong lòng trước đó khoảnh khắc đã biến mất gần như chẳng còn gì, trong lòng cảm thấy ấm áp, còn muốn giỡn thêm chút.
【Chị đừng có quậy. Còn lịch sự cái gì không biết, tiêu chuẩn của chị qua rồi. Bây giờ mau ăn cơm, sau đó thì lập tức giải thích cho em, bằng không thì... Tự gánh lấy hậu quả!】
【Yes, Madam! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không biết tôi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, có thể được tha thứ hay không?】
Khóe miệng Lương Tiểu Nhu không kiểm soát mà càng cong lên hơn, trong mắt hiện lên sắc thái ngọt ngào.
【Để xem biểu hiện của chị đã.】
Nhận được tin nhắn, khóe môi của Mã Lạc Xuyên hơn nhoẻn lên khẽ mỉm cười, nhạt đến không để dấu vết mà lại sáng chói rạng rỡ. Sau đó di chuyển cái ghế của mình đi mà không để ai thấy, cách xa chỗ Dương Dật Thanh kế bên.
Bị nụ cười của Mã Lạc Xuyên làm hoa mắt, trong mắt Dương Dật Thanh hiện lên chút si mê, chờ khi tỉnh lại, mới thấy khoảng cách giữa Mã Lạc Xuyên và anh không biết từ lúc nào đã bị kéo xa ra, phản ứng của cô khi nói chuyện cũng chẳng còn ôn hòa như trước, mà lại toát ra vẻ lạnh lùng hờ hững xa cách, thậm chí ngẫu nhiên trả lời lại cũng không có. Cau mày, Dương Dật Thanh khó hiểu: "Lois?"
Mã Lạc Xuyên đưa một ngón tay lên dán vào môi, làm cử chỉ đừng lên tiếng.
"Có người nói với tôi, bảo tôi để ý một chút, không được nói chuyện với người không quen." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt lại như có nét cười không đè nén được. Mã Lạc Xuyên làm hành động như vậy hơi có chút tinh nghịch, lại có thêm một cảm xúc khác.
Rồi sau đó Mã Lạc Xuyên lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Tiểu Nhu, nháy mắt. Trong đôi mắt thể hiện thần thái, thậm chí mơ hồ có chút đắc ý.
Sao hả, tôi rất nghe lời đúng không?
Lương Tiểu Nhu mím môi nén cười.
Nếu ai đó nghe lời như vậy, thì lần này mình sẽ tha thứ cho ai đó vậy.
Dương Dật Thanh ngượng ngùng lại thất vọng rụt người về, ngồi yên ở chỗ của mình, nụ cười ôn hòa trên khóe miệng cũng từ từ vô hình biến mất.
Hết Chương