Lương Tiểu Nhu thật sự có chút ai oán, nhìn chằm chằm bóng dáng khoan thai ở phía trước.
Vừa trở lại thì sếp Trương được một phen bất ngờ, nói hôm qua mới vào bệnh viện mà sao hôm nay đã đến Sở Cảnh sát rồi. Cô trước hết khiêm tốn một chút, nói mình khỏe rồi, bị thương chút vốn không có sao, lại sẵn tiện thể hiện cái tâm và cống hiến của một cảnh tốt thương dân. Còn đang chờ sếp Trương sẽ khen thưởng cho gì đó, ai dè ông ấy lập tức đổi giọng ngay, nói không có việc gì thì đi họp, còn nhiều chuyện lắm, mấy chuyện này đều không thể thiếu cô. Lương Tiểu Nhu đen mặt, cái này đúng là đủ trước ghẹo sau ức hiếp luôn.
Họp một lần kéo tới hai tiếng, Lương Tiểu Nhu xoa cổ của mình, nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa xem có thể nhân lúc ăn trưa mà chuồn đi êm đẹp đến gặp Lạc Xuyên không. Nhưng lại bị sếp Trương réo lại, bảo là nghe nói có một hiệp hội bắn súng nổi tiếng, cô lại là hội viên VIP, gần đây tôi cũng muốn luyện bắn nhiều hơn, đúng lúc vậy cô mang tôi đi gia nhập hiệp hội này đi.
Lương Tiểu Nhu nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sếp Trương, đã tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta muốn đi cũng không cần phải vội, hay là để buổi chiều tôi đi với Sếp?" Nếu có thể không cần tôi đi chung thì tốt quá. Cô thầm bỏ thêm một câu ở trong lòng.
Sếp Trương vẫy tay, "À, không sao không sao, trưa nay tôi mời cô ăn. Đi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Lương Tiểu Nhu bất lực, vẫn phải đi cùng. Ai bảo người ta là cấp trên của cô đây.
Trên đường đi đến hiệp hội bắn súng này, Lương Tiểu Nhu vẫn oán hận không ngừng. Sếp Trương đúng thật là, không để cho người ta ăn trưa đúng giờ cũng thôi đi, còn cản trở người ta đi gặp bạn gái...
Bạn gái?
Lương Tiểu Nhu nhướng mày, cái danh từ xa lạ này đột nhiên hiện lên trong đầu cô làm cho nhảy dựng trong lòng. Nhưng lại nghĩ ngay đến bạn gái của cô là Lạc Xuyên, thì trong lòng liền trở nên ngọt ngào. Sau đó tự nhiên mà nghĩ đến Lạc Xuyên tối qua ở trong vòng tay cô, Lạc Xuyên vẫn luôn mạnh mẹ lại cũng có thể lặng lẽ dựa vào cô, lòng lại ngứa ngáy nữa rồi.
Cô có thể xem như là hội viên cũ của hiệp hội bắn súng, thực tế thì kỹ thuật bắn súng của cô rất tốt, mặc dù không thể nói là bách phát bách trúng chuẩn không cần chỉnh, nhưng cũng ít khi bắn trượt. Chỉ là không biết kỹ thuật bắn súng của Lạc Xuyên như thế nào thôi, phải rồi, không phải có lần đã thấy ảnh Mã Lạc Xuyên đoạt giải quán quân thi bắn súng trong sổ lưu niệm hay sao, lần tới phải thử thi với chị ấy mới được. Thân thủ không bằng chị ấy, cũng không có nghĩa kỹ thuật bắn súng cũng không bằng.
Nhưng mà, sau đó cô thật sự đã đặc biệt đi điều tra ghi nhận của Lạc Xuyên ở Sở Cảnh sát, lúc nhìn thấy cũng bị những tài liệu này làm bất ngờ. năm gia nhập MBA đã phá hơn mười vụ án, có vài vụ trong đó mang tính chất xuyên quốc gia; giải nhất thi chiến đấu trong Sở Cảnh sát; giải nhất thi bắn súng; còn được bầu làm đại sứ hình tượng cảnh sát. Mặc dù sau cùng Lương Tiểu Nhu chỉ im lặng, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Lạc Xuyên của cô thật sự rất tài giỏi.
Lạc Xuyên của cô, người con gái ưu tú như vậy lại thuộc về cô...
Một tay Lương Tiểu Nhu chống cằm trên bậu cửa, quay mặt nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nhoẻn lên cười.
"Tiểu Lương, nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy?" Sếp Trương vừa lái xe vừa nhìn cô mấy lần, bất ngờ phát hiện tâm trạng của thuộc cấp cực kì tốt, có khác biệt rất lớn so với cái người có áp lực luẩn quẩn bên người mấy bữa trước. Trời ạ, lúc cấp dưới của ông ấy làm cái mặt nghiêm, thì đến cả ông ấy cũng chẳng dám đụng đến cô.
"Không có gì, sếp Trương, sếp lo lái nhanh đi, tôi đói muốn chết rồi, đợi lát nữa sếp mời tôi ăn, sếp đừng có quên." Lương Tiểu Nhu từ tốn trả lời sếp Trương.
"Ầy, thật sự là, còn bày đặt nữa, biết rồi biết rồi."
Khổ lắm mới tới hiệp hội bắn súng, Lương Tiểu Nhu xuống xe, sau khi dông dài với sếp Trương xong, vừa đi vừa giới thiệu: À, thực tế thì ở cũng được. Hiệp hội có đầy thủ thiết bị, môi trường thanh lịch, tư chất của hội viên cao lại nhã nhặn, nam đẹp trai, nữ đẹp gái, kỹ thuật bắn súng. cũng ngang tầm nhau..."
Sếp Trương nghe thì thấy không được bình thường, "Cô là đang khen tôi hay đang tự khen chính mình?"
Lương Tiểu Nhu nhìn thấy mặt sếp Trương ở trước có thể so sánh với phụ nữ mang thai, sắc mặt đổi liên tục, cuối cùng còn cười đến ho khan luôn, cô ráng miễn cưỡng bản thân nhấn giọng nói nhưng trông thái độ thì không phải vậy, "Sếp nói sao thì là vậy."
Hai người nói xong thì đi tới khu vực huấn luyện, qua cửa sổ cách âm, cả hai nhìn thấy một cô gái cao ráo mặc áo khoác mỏng màu be mang tai chụp chuyên dụng, hai tay giữ chặt khẩu súng, nhắm vào mục tiêu phía trước, bóp cò không chút ngần ngại, đùng đùng đùng đùng đùng, nhanh chóng bắn ra năm phát đạn, tất cả đều nhắm ngay tâm bia ngắm ở giữa phía trước mét.
Kỹ thuật bắn súng của cô gái này rất khá, trong mắt Lương Tiểu Nhu mang theo ý tán dương mà gật gật đầu, kỹ thuật bắn súng tốt như vậy, sao trước đây chưa từng thấy?
Cô gái đó tháo chụp tai xuống, quay người lại, Lương Tiểu Nhu sửng sốt, là Lạc Xuyên!
Mã Lạc Xuyên giống như cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy Lương Tiểu Nhu ở đây, cũng ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hai người, nói một cách chính xác là mỉm cười rất nhạt với Lương Tiểu Nhu thôi.
Lương Tiểu Nhu đối với nụ cười của cô ấy hoàn toàn không có sức phản kháng mà đổ ngay lập tức, cho dù là nụ cười nhạt thôi cũng cảm nhận được sức quyến rũ mãnh liệt, đã bị mê đến không biết mình đang ở đâu.
Mã Lạc Xuyên đi ra khỏi khu huấn luyện, chào hỏi đơn giản với sếp Trương. Tuy rằng sếp Trương có hiềm khích với sếp Phùng cấp trên của Mã Lạc Xuyên, nhưng dù sao cô ấy cũng là hậu bối, lại nghĩ tới mấy vụ án trước cô ấy cũng đã giúp rất nhiều, cho nên nói chuyện qua lại cũng đặc biệt khách sáo.
Lương Tiểu Nhu giúp sếp trương làm thẻ VIP xong rồi để ông ấy tự mình đi chơi (...), sau đó kéo Mã Lạc Xuyên vào một góc hỏi cô ấy, "Sao chị lại xuất hiện ở đây?"
Mã Lạc Xuyên nhún vai, "Hôm nay ít việc, nên đến đây giải trí với đồng nghiệp."
"Đồng nghiệp? Đồng nghiệp nào? Nam hay là nữ vậy?" Lương Tiểu Nhu vểnh tai lên nhìn Mã Lạc Xuyên, mặt không đổi sắc nói: "Hừ, còn nói gặp ở Sở Cảnh sát, cả buổi sáng cũng không có được một cái tin nhắn, bóng người cũng chẳng biết đi đâu, buổi sáng biến còn nhanh hơn con thỏ."
Thái độ của cô ấy rất nghiêm túc, giọng điệu nói chuyện lại có chút... chua? Còn nói mình là con thỏ, kiểu ẩn dụ mới à? Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu, hơi muốn cười. "Giọng điệu của em sao kì vậy? Sáng nay tôi phải về nhà thay đồ, cho nên mới đi sớm một chút, cũng không thể bắt tôi mặc lại bộ hôm qua chứ. Còn về phần đi với đồng nghiệp, thì là Phương Phi đó, em biết mà."
Lương Tiểu Nhu lại khịt mũi hừ một tiếng, sắc mặt dịu xuống, nhưng thái độ vẫn không vui mà đứng im lặng ở đó nhưng một đứa trẻ lúng túng.
Mã Lạc Xuyên nhìn thái độ của Lương Tiểu Nhu, nhịn không được mà bật cười "xì" thành tiếng, cô ấy như vậy nhìn sao cũng giống như Đậu Đỏ ở nhà không chịu ăn vậy, quen thuộc mà đưa tay sờ đầu Lương Tiểu Nhu, hai người bọn họ cao xấp xỉ nhau, làm động tác như vậy cũng rất dễ dàng.
"Ngoan nha."
Lương Tiểu Nhu làm vẻ mặt như gặp quỷ, nhảy dựng lên, cáu gắt la lên: "Ngoan cái gì mà ngoan! Không được sờ đầu của em!" Đáng ghét, xem mình như con chó hay sao! "Chị chú ý dùm em cái, không được động tay động chân với em!"
"Tại sao?" Mã Lạc Xuyên trông rất ngây thơ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Nhu. "Chúng ta không phải người yêu à? Nếu là người yêu, vậy làm chút hành động thân mật thì có vấn đề gì."
Bị Mã Lạc Xuyên nói như vậy, Lương Tiểu Nhu mới phản ứng lại.
Đúng ha, bây giờ hai người là người yêu, chị ấy sờ đầu mình cũng là điều tự nhiên dễ hiểu. Mà cũng không đúng, sao cứ cảm thấy có gì là lạ? Lương Tiểu Nhu cẩn thận nhìn Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên với gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mặt cô, trong mắt đã không còn vẻ kiêu căng châm chọc khi đối mặt cô của trước đây, lại còn đầy ý cười, có vẻ rất vui vẻ thoải mái. Trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng nụ cười ẩn gợi nơi khóe miệng sao có thể quyến rũ đến vậy?
Đúng thật, con gái một khi yêu sẽ thay đổi độ, nãy lại còn giả vờ nhõng nhẽo dễ thương! Mắt chị đã to lắm rồi! Đừng có trợn to hơn nữa! Thấy ớn hơn là một người tuổi như chị nhõng nhẽo sao vẫn dễ thương như vậy hả! Còn giọng của chị nữa, sao trước đây nghe chỉ thấy trong trẻo lạnh lùng hoàn toàn không có cảm xúc, giờ nghe lại cảm thấy... ngọt ngào dễ nghe gì đâu luôn à!
Đây là Mã Lạc Xuyên sao, là Mã Lạc Xuyên sao...
Vuốt cằm tự hỏi một lúc lâu, rốt cuộc cô phải thừa nhận người đứng trước mặt cô là Mã Lạc Xuyên ngụy trang không thể nghi ngờ, chẳng qua lại là Lạc Xuyên chỉ thuộc về mình cô.
Cô ấy như vậy chỉ có thể cho một mình cô nhìn thấy...
Nghĩ đến đây thì Lương Tiểu Nhu liền vui vẻ, vội ôm chầm lấy Mã Lạc Xuyên, vui vẻ nói bên tai cô ấy: "Đúng ha, chúng ta bây giờ là người yêu rồi. Rốt cuộc em cũng có thể muốn ôm chị thì liền ôm chị."
Mã Lạc Xuyên bất lực bị cô nhào đến mà lùi ra phía sau một bước nhỏ, sao lại bị cô ấy ôm lấy! Đồ ngốc này ôm người sao có thể nhanh như vậy? Nhưng mà bị Lương Tiểu Nhu ôm như vậy, thanh tra Mã luôn luôn đặc biệt phản cảm với chuyện tiếp xúc thân thể lại có cảm giác rất thoải mái, rất yên tâm. Hơn nữa, lại được nhìn thấy nụ cười của cô, tốt quá.
"Sao vậy, bộ trước đây không được à?" Mã Lạc Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
"Tất nhiên là không được rồi. Chị xem bình thường chị luôn trưng ra cái mặt băng sơn quan tài của chị, ai nhìn cũng đều bị hù chết rồi, không bị chị hù chết cũng sẽ bị ánh sáng lạnh lẽo của chị tỏa ra làm đóng băng chết, còn ai dám tới gần chị nữa. Huống chi, lúc đó em vẫn đang yêu đơn phương chị, cái lần lấy hết can đảm bày tỏ với chị lại bị phản ứng của chị làm nội thương, chị nói coi sao mà được chứ?" Lương Tiểu Nhu càng nói càng cảm thấy tủi thân, càng nói càng cảm thấy chua xót, nghĩ đến đó lúc đó mình rối rắm thì lại muốn hung hăng vò đầu cái người đang bị mình ôm lấy. Sao mà có thể nhẫn tâm lạnh lùng như vậy cơ chứ, nhưng lại muốn cứ ôm cô ấy mãi như vậy, khổ cho người ta yêu thương nhớ nhung đến vậy nên không thể buông ra được, phải ôm miết, để cho cô ấy không thể rời khỏi người cô. "Chị phải bồi thường lại cho em!"
"Vậy à..." Mã Lạc Xuyên hơi nghiêng đầu, cúi xuống nói vào bên tai Lương Tiểu Nhu: "Vậy em muốn bồi thường như thế nào hả?"
Lỗ tai của Lương Tiểu Nhu lập tức đỏ lên, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô ấy phà vào tai cô. Lương Tiểu Nhu rút tay ra che lỗ tai của mình, hơi thở không đều, cô trợn mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, chị ấy chắc chắn là cố ý mà!
Ở chỗ công cộng mà lại dám rù quến mình?!
Chị ấy thật sự là yêu lần đầu sao? Lương Tiểu Nhu nhìn đôi môi màu son bóng hồng nhạt của Mã Lạc Xuyên, lại sinh ra một sự xúc động muốn hôn cô ấy.
Cảm xúc đến có muốn ngăn cũng không được, hơn nữa còn là những người mới sa vào tình yêu cuồng nhiệt, Lương Tiểu Nhu nghĩ dù sao hai người cũng đang ở trong góc, ở phía trước còn có lùm cây che chắn, chắc là không có bao nhiêu người nhìn thấy, vì thế giữ vai Mã Lạc Xuyên muốn hôn lên.
"Madam, cô ở đâu vậy?" Có tiếng từ xa vọng tới.
Sắc mặt Lương Tiểu Nhu cứng đơ, còn chưa phản ứng Mã Lạc Xuyên đã đẩy cô ra, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lương Tiểu Nhu vẫn sinh ra một cảm giác mất mát.
"Phương Phi, có chuyện gì không?" Mã Lạc Xuyên nói với Phương Phi vừa mới tìm được mình, trong mắt mất đi ý cười, mặt không đổi sắc hỏi Phương Phi.
"Không phải Madam kêu tôi một lát sau đi tìm Madam sao?" Phương Phi gãi đầu, sao sắc mặt của Madam khó coi quá vậy? Chẳng lẽ lại có ai chọc Madam à? Nói đúng ra là thấy tâm trạng hôm nay của Madam tốt lắm, mới rủ rê Madam đến đây giúp mình làm thành viên. Sau đó thì tự mình tham gia huấn luyện người mới, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Madam đâu, khó khăn lắm mới tìm được Madam, sao Madam lại bắt đầu nói chuyện lạnh lùng lại rồi?
"Í, Madam Lương cô cũng ở đây hả? Trùng hợp ghê" Phương Phi cũng phát hiện Lương Tiểu Nhu đứng bên cạnh Madam, chào hỏi với Lương Tiểu Nhu lại thấy sắc mặt của Lương Tiểu Nhu hình như như cũng không được tốt lắm, còn chẳng buồn đáp lại.
Thật sự là quái lại mà.
"Madam, đợi chút nữa chúng ta đi ăn cơm. Madam Lương, cô cũng cùng đi không?" Phương Phi xuất phát từ phép lịch sự hỏi.
Khóe miệng của Lương Tiểu Nhu hơi giương lên. tâm trạng hơi chùng xuống. Mã Lạc Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của cô, đã trả lời Phương Phi trước: "Tôi có việc, không đi, cô tự mình đi đi."
"Hả?" Phương Phi có chút không thể chấp nhận được, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Hình như, có vẻ đây là lần thứ hai bị Madam cho leo cây rồi? Phương Phi không phải người có thể chịu được cảnh này! Phương Phi 'u uất tổn thương' không muốn cô đơn ăn một mình, cho nên trước khi đi lại nhiệt tình mời Madam Lương thêm lần nữa: "Madam Lương, cô có bận việc gì không? Hay là đi ăn với tôi đi?"
Lương Tiểu Nhu vừa định trả lời, Mã Lạc Xuyên đã cướp lời trả lời thay cô: "Cô ấy cũng có việc, cô ấy đi với tôi. Nếu cô thấy chán thì đi tìm sếp Trương ăn chung đi, ông ấy cũng ở đây." Cuối cùng có chút mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn Phương Phi, ý nói cô biết điều thì biến nhanh đi.
Phương Phi: "..."
Kêu mình đi tìm Chánh Thanh tra Tổ trọng án già giống như sếp đại MBA bụng phệ của mình đi ăn chung?! Mình mà thật sự làm vậy mới là chán đến đầu óc ngớ ngẩn đi!
Phương Phi ai oán nhìn thoáng qua boss của mình, dứt khoát chạy đi trong nước mắt...
Chạy ra bên ngoài bị ánh mặt trời rọi vào cô mới chợt nhớ đến, tại sao boss của mình lại ở chung chỗ với lão đại của Nhiễm Nhiễm? Hơn nữa, sắc mặt cũng kém y chang nhau, hay là, trong đó thật sự có cái gì phức tạp không xong? Liên tưởng đến chuyện lần trước thảo luận với Nhiễm Nhiễm suy nghĩ trong đầu, Phương Phi nở nụ cười gian.
Nghĩ đến Nhiễm Nhiễm cô liền đói bụng (...), Phương Phi sờ bụng của mình, lấy điện thoại ra chuẩn bị quấy rối bạn trẻ Nhiễm Nhiễm – tiểu cật hóa đáng yêu của cô nào.
Hết Chương
Ngày nào cũng tình như cái bình thế này thì tui biết phải làm sao hỡ hai chế =)))) cứ ngọt ngọt ngào ngào làm người ta phải cố dịch cho nhanh =))))