"Bởi vì, vì tôi thích cô..."
"Bởi vì, vì tôi thích cô, cho nên mới muốn quan tâm cô, muốn đến gần cô, muốn đi vào thế giới của cô. Nếu cô buồn, tôi sẽ càng buồn hơn; cô vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻ. Thật sự, thật sự rất thích nhìn thấy nụ cười của cô." Cô nhìn vào đôi mắt Mã Lạc Xuyên, "Tôi muốn, muốn luôn ở bên cạnh cô."
Vậy là đã nói ra rồi đó.
Cho dù cô biết rất rõ ràng đây không phải là thời điểm tốt, phải, bây giờ Mã Lạc Xuyên có chút quá cố chấp, quá cực đoan. Chỉ là, cô cũng không có cách nào kiềm nén được nữa, lúc ở Dật Đình, hay trước lúc xảy ra lần hôn đó, thậm chí là buổi tối hôm ấy ở Straight café, cô nên nói rồi. Tối nay, thấy Mã Lạc Xuyên mong manh, kiên cường, cố chấp như vậy, hỏi cô làm sao mà không đau lòng? Sao mà không buồn?
Cho nên, đơn giản không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa, cứ thế mà nói ra.
Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhõm, giống như lời nói chất chứa trong lòng từ lâu rốt cuộc cũng đã tìm được đường trút ra thành lời. Cô không phải chịu áp lực mệt mỏi nữa, cho nên cứ trút hết ra.
Nhưng mà, vẫn còn cảm giác băn khoăn, không biết sau khi cô nói ra, thì sẽ có phản ứng gì, sẽ có cảm giác ra sao.
Sau khi Lương Tiểu Nhu nói xong, đợi một lúc mới ngẩng lên nhìn Mã Lạc Xuyên, nhưng kết quả...
Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên là một sự thờ ơ, phản chiếu ánh sáng màu bạc của trăng, có vẻ như càng lạnh lẽo hơn, giống như lời thú nhận của cô với cô ấy mà nói là vô giá trị.
Lòng của cô lập tức bối rối. "Lạc Xuyên..."
Mã Lạc Xuyên đứng thẳng người, trong đôi mắt không có một chút cảm xúc.
Rất lâu sau đó, miệng của Mã Lạc Xuyên hơi mấp máy, nhả ra ba từ, nhưng cũng đầy mỉa mai: "Cô chắc chắn chứ?"
"Tôi chắc chắn." Lương Tiểu Nhu gần như nói với cái giọng run run, cô thật sự sợ Mã Lạc Xuyên hoàn toàn bao vây mình lại như vậy, cô nghiền ngẫm không được tâm tư của cô ấy, cô không biết cô ấy nghĩ như thế nào. Cô thà rằng cô giống như lúc hai người mới gặp mặt đối chọi gay gắt, cũng không muốn giống như lúc này, xa cách xa lạ như vậy, không có lấy một chút độ ấm, gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời. "Tôi chắc chắn, tôi thật sự xác định, từ sớm tôi đã bắt đầu thích cô, chỉ là vẫn luôn không dám thừa nhận..."
"Vậy tại sao bây giờ cô lại muốn nói ra? Cô cảm thấy bây giờ cô đã có tư cách?" Mã Lạc Xuyên dễ dàng ngắt lời Lương Tiểu Nhu, vẫn lạnh lùng như vậy, không, có lẽ còn lạnh lùng hơn thế. "Hơn nữa, cô vẫn là bạn gái của sếp Cao, cô như vậy, có quyền để thích tôi sao? Có tư cách ở bên cạnh tôi à?"
Đúng vậy, thật ra, rõ ràng Mã Lạc Xuyên quan tâm nhất là điều này.
Lương Tiểu Nhu là có bạn trai, nếu như giờ Mã Lạc Xuyên sáp vào, thì chẳng phải là người thứ ba sao?! Có trời mới biết, Mã Lạc Xuyên ghét cái từ này đến cỡ nào! Phá hoại tình cảm của người khác, chuyện như vậy Mã Lạc Xuyên thật sự không làm được!
Mã Lạc Xuyên trong lúc tức giận và cực đoan đã cố chấp mà bỏ qua tâm trạng của người mà mình quan tâm nhất, giờ phút này Mã Lạc Xuyên giống như một con nhím, đâm người khác, bản thân cũng thương tích đầy mình.
Câu trả lời cuối cùng vừa ra khỏi miệng, gương mặt Lương Tiểu Nhu ngay lập tức tái nhợt đi. Cô cảm thấy như có một gáo nước lạnh xối từ đên đỉnh đầu cô xuống một cách không tương tiếc, chỗ sâu thẳm trong con tim cũng run rẩy đau đớn, cảm giác đớn đau này nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Cô nghĩ, cô không nên có biểu hiện đau lòng như vậy, cô cũng là ngự tỷ mà, cô nên mạnh mẽ lên, ít nhất cũng đừng biểu hiện chật vật thế này; cô nên làm cho mình hiểu được, thật ra cô chẳng phải giỏi giang gì. Nhưng ngực càng lúc càng đau cũng không thể lơ đi, cũng không che đậy được nữa, cô ôm ngực, lùi lại phía sau mấy bước, không hiểu vì sao lại đau đến vậy.
Đau đến không chịu nỗi, đau đến cô sắp không thở được nữa.
"Thì ra..." Cô tái nhợt nghiêm mặt lại, cơ thể không đứng vững được nữa mà lảo đảo, lại vẫn gắng gượng nghiêm mặt lại nhìn Mã Lạc Xuyên ở phía trước, nói gằn từng chữ: "Thì ra cô để ý, cô để ý như vậy..."
"Phải." Mã Lạc Xuyên phải cố hết sức mới không đi đỡ Lương Tiểu Nhu, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lương Tiểu Nhu từ trên cao xuống.
"Ha ha, tôi hiểu rồi..." Lương Tiểu thế mà còn có thể cười, không biết là đang cười Mã Lạc Xuyên, hay là cười chính mình. Cô cởi áo khoác ở trên người mình xuống, chẳng nói gì cả, cuối cùng sâu sắc nhìn Mã Lạc Xuyên, quay người bỏ đi.
Trong khoảnh khắc quay đi ấy, dưới ánh trăng, giống như có cái gì đó lóe lên rồi rơi xuống.
Mà Mã Lạc Xuyên cầm cái áo, trên mặt cũng không thể nào kiềm chế được nữa mà lộ ra vẻ đau đớn, đứng ở đó, rất lâu rất lâu.
Trong một nhà hàng Tây thanh lịch, Cao Ngạn Bác chăm chú nhìn người con gái đối diện, mỉm cười nói: "Cuối cùng em cũng đồng ý đi ăn với anh, có vẻ như mấy nay em rất bận."
Vốn là hôm nay khó có được cô ấy chủ động nhắc tới muốn đi ăn với mình, mình đã rất vui vẻ. Bọn họ đã bao lâu không hẹn hò rồi? Anh cũng chẳng dám đếm nữa.
"Ừm, cũng khá nhiều việc trong Sở Cảnh sát, nên có chút bận." Cô gái trả lời lại một cách lơ đãng.
Nhiều việc? Cao Ngạn Bác nghe xong câu trả lời rõ ràng là cho có lệ của bạn gái mình, thầm cười khổ trong lòng. Thật ra không phải anh cố ý đi hỏi thăm tình hình Tổ Trọng án, nhưng mà hơn một tuần nay, ngoài hai vụ án trộm cướp quá đơn giản lại cũng quá phổ biến, thì cũng chẳng còn vụ án nào nữa. Cái này đối với Madam Lương luôn có hiệu sức làm việc đặc biệt cao mà nói, cũng coi là bận rộn nhiều việc? Bận đến hoàn toàn không nhính ra được chút thời gian nào để gặp bạn trai của mình? Bận đến ngay cả ngay cả tìm một cái cớ cũng chẳng có chút nào để ý?
Kể từ khoảng thời gian gần đây, thời gian cô và anh ở bên nhau càng ngày càng ít, giống như ánh mắt của cô cũng chẳng còn ngó ngàng đến anh nữa, trước đây thì sao? Anh tự hỏi mình. Anh có chắc chắn trước đây ánh mắt của cô cũng ở trên người của anh sao? Trút ra oán giận một cách chậm rãi, anh không thể tiếp tục nghĩ như vậy, nếu không, người làm bạn trai như anh cũng quá thất bại rồi, phải không?
Nhưng có một điều, anh không muốn thừa nhận, lại phải thừa nhận: Mặc kệ Tiểu Nhu có phải đã thích người khác hay không, tình cảm giữa hai người bọn họ thật sự xuất hiện vấn đề. Ở trong đầu ngay lập tức hiện lên câu nói của A Sâm: "Điều kiện của Tiểu Nhu tốt như vậy, anh đừng có chần chờ thêm nữa, đợi đến khi bị người khác theo đuổi, anh có khóc cũng vô dụng." Cho nên, bây giờ anh có hối hận cũng vô dụng sao?
Đối với anh người luôn thích nắm giữ mọi chuyện ở trong lòng bàn tay của mình mà nói, cảm giác thật không tốt, nhưng lại chẳng có cách nào, bởi vì chỉ có mấy chuyện tình cảm này, là ai cũng không thể kiểm soát được.
"Tiểu Nhu, em ốm đi." Hơn nữa còn rất tiều tụy.
Cao Ngạn Bác chăm chú nhìn Lương Tiểu Nhu, không thể đè nén cảm giác quan tâm của bản thân, vẫn là mở miệng hỏi. Là vì mấy vụ án sao? Hay là vì cái khác?
Lương Tiểu Nhu nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, nhìn trong đôi mắt của anh không dấu được sự quan tâm, nếu nói không có một chút cảm động nào thì là gạt người. Cho dù cô không có tình yêu với anh, nhưng mà hơn nửa năm sớm chiều ở chung, tình cảm trong lòng cũng đã sớm trở thành thứ tình cảm phức tạp đan xen giữa tình bạn và tình thân.
Có lẽ, anh không phải là một người bạn trai tiêu chuẩn, nhưng chắc chắn là một người thích hợp để bầu bạn.
Nếu cô không gặp Mã Lạc Xuyên, có lẽ đời này cô cứ tiếp tục ở bên anh như vậy. Cô hiểu rõ, người đàn ông ở trước mặt mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tổn thương cô. Nhưng mà, chẳng có nếu như... Nếu phải gặp, nếu phải yêu, phải xảy ra, thì cô sẽ không còn có thể trở về như xưa được nữa.
Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn quay lại.
Cho dù... nghĩ đến thái độ lạnh lùng và lời nói thờ ơ của Mã Lạc Xuyên tối hôm đó, con tim cô như quặn thắt, rồi không kiềm chế được mà tràn ra một nỗi buồn..
Lạc Xuyên, nếu cô để ý, thì tôi sẽ từng bước loại bỏ hết mọi chướng ngại ở phía trước chúng ta. Nhưng cô có thể đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy nữa hay không?
Cô có thể cho tôi biết không, có phải cô cũng có cảm xúc giống như tôi không?
Hít sâu một hơi, Lương Tiểu Nhu không chớp mắt nhìn Cao Ngạn Bác, "Ngạn Bác, thật ra hôm nay em gọi anh ra, là muốn nói với anh..."
"Tiểu Nhu! Ngày anh đi Anh đã quyết định rồi." Cao Ngạn Bác cũng không thể hiểu được tại sao mình lại muốn ngắt ngang lời cô, chỉ là cảm thấy, giống như lời nói tiếp theo của cô là lời mà anh không muốn nghe, cho nên anh liền nói cản lại. Nhận thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô, anh cười ngượng nghịu nói thêm: "Em xem xét lại, thật sự không có ý định đi với anh sao? Nếu em đổi ý, bây giờ làm visa vẫn còn kịp."
"Ngạn Bác." Cô thở dài, giọng nói dịu dàng như vậy là anh ta chưa từng được nghe. "Em cho rằng tối hôm đó em đã nói rất rõ ràng, em sẽ không đi Anh với anh."
"Tại sao..." Anh không hiểu. Yêu cầu này quá đáng lắm sao?
"Anh hiểu rõ, ở đây em cũng có công việc. Hơn nữa..." Lương Tiểu Nhu ngoan cố đuổi theo ánh mắt tránh né của anh, tự nhủ với mình không thể kéo dài hơn nữa. Nếu không thương, thì nên buông tay. Cô cũng nên để Ngạn Bác đi tìm hạnh phúc thật sự của anh.
"Hơn nữa, em nghĩ em cũng không thích hợp đi cùng anh. Chúng ta không thích hợp ở chung. Ngạn Bác, chúng ta chia tay đi."
Cao Ngạn Bác mỉm cười, chỉ có anh biết nụ cười này của mình cay đắng cỡ nào. "Vậy là em đã nói ra, thật ra trước đây mấy ngày anh đã nhận ra, cảm thấy em hơi khác lạ. Anh có thể hỏi lý do không?"
Lương Tiểu Nhu không mở miệng, im lặng một lúc lâu, sau đó cô chỉ nói: "Xin lỗi. Ngạn Bác, anh là một người đàn ông tốt, anh nhất định có thể tìm được một người con gái tốt hơn em."
"Lời thoại cũ rích rồi." Cao Ngạn Bác cúi đầu thở dài, bên trong lời nói mang theo nỗi thất vọng không kể xiết. "Em đã thích người khác rồi?"
Lương Tiểu Nhu giật mình, đôi mắt đẹp nhìn về phía anh. Là do bản thân không biết thì ra Ngạn Bác cũng rất nhạy cảm với chuyện tình cảm, hay là hành vi của mình quá rõ ràng? "Ngạn Bác..."
"Tiểu Nhu, đừng quyết định nhanh như vậy có được không?" Cao Ngạn Bác cầm tay Lương Tiểu Nhu, cô khẽ giật lại một chút rồi để yên.
"Anh chấp nhận đề nghị chia tay hôm nay của em, nhưng anh sẽ không từ bỏ em. Nếu như đến lúc anh thật sự đi Anh, em vẫn khăng khăng muốn chúng ta chia tay, thì anh sẽ làm như em mong muốn."
Lương Tiểu Nhu nghe tiếng nói bình tĩnh quen thuộc bất lực mang theo một chút cô đơn, trong lòng đầy phức tạp. Muốn cô từ chối Cao Ngạn Bác như vậy, thật sự rất khó khăn.
"Còn nữa..." Cao Ngạn Bác nhìn Tiểu Nhu im lặng, trong lòng thả lỏng, biết mình vẫn còn cơ hội. "Nếu anh biết em là vì người đó mà trở nên tiều tụy, anh sẽ không tha cho anh ta. Anh đi đây." Anh nháy mắt với cô.
Để lại Lương Tiểu Nhu một mình ngồi bên bàn ăn, lông mi cụp xuống im lặng không nói gì.
Thật ra cô cũng không muốn làm tổn thương Ngạn Bác, nhưng rốt cuộc phải biểu đạt như thế nào mới có thể không làm tổn thương mà lại có khả năng làm anh nản lòng đây?
Tại sao chuyện cô muốn làm thì luôn làm không tốt, ngược lại càng làm càng rối.
Tình yêu, càng là như thế...
Hết Chương
Ráng đi, yêu tới nơi rồi =)))))